“Xui xẻo, xui xẻo, thật là quá xui xẻo.”
Hoa Trung Thế liên tục hô vài tiếng ‘xui xẻo’, bởi vì vận may không thuận, đánh bạc không những bay luôn tiền vốn mà còn phải mắc nợ.
“Bá mẫu nói … nói muốn ngài về nhà ăn cơm.”
Đứa nhỏ đến gọi gã khoảng mười bảy, mười tám tuổi, bởi vì thời tiết rét lạnh, quần áo là loại vải cực kém, nên cả thân thể co ro thành một đoàn, bộ dáng cùng thể trạng gầy yếu không hợp với số tuổi của hắn nên có. Hắn gọi gã đã lâu, nhưng Hoa Trung Thế đều bỏ mặc, hắn đành phải hai mắt rưng rưng đứng chờ, cũng không dám trở về hoa phủ.
Nếu không kêu được Hoa Trung Thế về nhà, hắn càng bị bá mẫu đánh chửi khắc nghiệt hơn, bá phụ nhiều lắm chỉ loạn mắng, nhưng mỗi khi bá mẫu nổi giận, bất kể cầm được vật gì liền đem đánh lên thân thể gầy yếu của hắn.
Hoa Trung Thế đánh bạc thua cũng đã đủ phiền, nhìn thấy đôi mắt hắn hồng hồng, không khỏi mắng: “Khóc cái gì mà khóc, xui xẻo đều là do ngươi mang đến, mỗi lần ngươi đến gần liền mang vận xui tới, hại ta vừa thấy ngươi liền thua.”
“Hoa lão gia, đứa bé này không phải cháu trai của ông sao? Làm gì mắng khó nghe như vậy.” Người bên ngoài nghe xong, cũng thấy bất bình dùm đứa nhỏ, con cháu nhà mình cần phải mắng ác như vậy không? Nếu không phải sinh ra đã không còn phụ mẫu, bằng không ai có thể chấp nhận gã loạn mắng như vậy.
Vừa nghe hai chữ ‘cháu trai’, Hoa Trung Thế nói ra những lời còn khó nghe hơn. “Cái gì mà cháu trai, lão tử mới không có xui xẻo như vậy, tiểu tử này khi ở trong bụng nương liền đã khắc chết lão cha của nó, sinh ra lại khắc chết nương của nó, nếu ta không phải là người lương thiện cho nó cơm ăn, nó đã sớm lưu lạc đầu đường xó chợ.”
“Đứa nhỏ này mi thanh mục tú, bộ dạng thật ra rất xinh đẹp.”
“Xinh đẹp cái rắm, nó nếu là nữ còn có thể kiếm chút hồi môn, nhưng lại là nam, vừa nhát gan lại vừa yếu đuối, vừa thấy nó liền phiền. Mỗi ngày đều khóc a khóc, đem Hoa gia ta khóc đến xui xẻo, đất không phải đất hoang cũng bị nước mắt của nó cuốn trôi đi hết, còn không thì nuôi cái miệng ăn không của nó cũng đủ phá sản, ngươi nói ta dưỡng nó không phải xui sao?” Dù sao sự xui xẻo gì cũng đều do đứa nhỏ này mang đến.
Hoa Trung Thế lại toái toái niệm niệm một đống, Hoa gia ngày trước có chút gia sản, chính là gã cùng thê tử ham mê đánh bạc, bạc thua rất nhiều, cho đến bây giờ cũng chưa từng thắng trở về, hơn nữa vài năm này trong nhà lại có thêm Hoa Lạc, đứa nhỏ này phụ mẫu đều mất, càng làm cho gã thêm thành kiến, cho rằng đứa nhỏ này là khắc tử.
“Nếu như ngươi thích nó, đứa nhỏ này cho ngươi, chỉ cần ngươi trả cho ta mười hai lượng bạc, như thế nào?” Thấy người tới đánh giá Hoa Lạc, Hoa Trung Thế còn nghĩ rằng tên đó muốn Hoa Lạc.
Hoa Lạc sợ hãi đến run rẩy không ngừng, nam tử trung niên kia mặc dù khen Hoa Lạc có vài phần tư sắc, nhưng là cả người hắn bẩn thối, cùng một bộ dạng suy dinh dưỡng, cũng làm cho ham muốn người ta giảm xuống, hơn nữa lúc trước Hoa Trung Thế phủ lên đứa nhỏ này có bao nhiêu khắc người, ai còn dám muốn đem tai tinh lưu ở bên người.
“Ngươi đừng nói đùa! Hình dáng đứa nhỏ này thoạt nhìn muốn khí lực lại không có khí lực, đem về nhà của ta chỉ sợ phải tốn tiền nuôi dưỡng nó, mười hai lượng bạc này sẽ không có thể lấy trở lại, ta dù có ngốc như thế nào cũng sẽ không ngốc đến vậy.”
Hoa Trung Thế vừa nghe tên đó nói như vậy, hận đến nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu quay sang mắng chửi Hoa Lạc, trị giá con người hắn ngay cả mười hai lượng bạc cũng không bằng, loại phế vật như vậy đến đây làm chi.
“Giữ loại khắc tinh vô dụng như ngươi ở bên người làm gì? Ngay cả mười hai lượng bạc cũng bán không được! Nuôi người từ nhỏ đến giờ cũng tiêu phí vượt qua mười hai lượng bạc, hơn nữa vừa nhìn thấy người, bài càng đánh càng thua nhiều hơn, còn bị người ta chế giễu. Lão tử về nhà, không đánh nữa!”
Hoa Lạc hàm chứa nước mắt, không dám cãi lại, một đường đi theo bá phụ về nhà. Vài năm gần đây Hoa gia càng ngày càng suy tàn, hai người có sinh một nữ nhi, tuổi so với Hoa Lạc nhỏ hơn hai tuổi, cũng đã đến tuổi lấy chồng, nhưng tiếng xấu của Hoa gia lan xa, người hiểu biết không ai dám kết thân gia với loại này.
Lão bà của Hoa Trung Thế là Lâm Vân Nương ở nhà chờ đã lâu, thấy một hồi lâu gã mới về nhà, người đàn bà chanh chua này lập tức chửi đổng, nổi giận đùng đùng. Hoa Trung Thế thấy lão bà sinh khí, không dám cãi lại, ngược lại đối với Hoa Lạc thoái mạ thêm một trận nữa.
Sinh kế mấy năm nay không tốt, không quá vài ngày lại có chủ nợ đến cửa đòi nợ, bọn họ đang muốn tìm đường đem nữ nhi Hoa Kiều Nhi xuất giá, nhưng diện mạo của Hoa Kiều Nhi không đẹp, hơn nữa tính tình lại vô pháp vô thiên, cho nên vẫn không ai muốn đến cầu thân.
Lâm Vân Nương mời bà mối lòng dạ hiểm độc ở phụ cận đến cùng thương thảo việc hôn nhân này. Bà mối kia mi gian mắt trá, vốn mụ họ Hắc, những người từng bị mụ gài bẫy hãm hại, đều ở sau lưng mụ mắng mụ là danh xứng với thực Hắc bà mối.
“Hắc bà mối, xin ngươi liền thương xót, giúp chúng ta tìm một mối nhà giàu, chỉ cần sự việc thành, chúng ta sẽ đại lễ hậu tạ ngươi ….”
Hắc bà mối vừa ăn trái cây, vừa nhìn Lâm Vân Nương cùng Hoa Trung Thế nói: “Không phải ta không muốn giúp, mà là … muốn lấy thiếu gia nhà giàu chính là phải có sắc đẹp a, mà Kiều Nhi nhà các ngươi cái gì cũng được, riêng về sắc đẹp lại không được.”
“Chúng ta cầu ngươi! Tiền lì xì này chúng ta sẽ tăng gấp đôi, ngươi cũng biết Hoa gia chúng ta từ sau khi dưỡng tai tinh khắc phụ khắc mẫu kia, cái gì cũng không thuận, nếu nửa đời sau chúng ta không dựa vào nữ nhi đảm bảo, thì hai lão chúng ta đây về sau biết phải làm sao bây giờ a?”
Nói về Hoa Lạc, Lâm Vân Nương cùng Hoa Trung Thế mỗi người một câu đem sự lụn bại của Hoa gia đổ hết lên đầu hắn, Hắc bà mối kia chần chờ một chút.
“Ai, ta nhớ rõ đệ đệ nhà ngươi anh tuấn hơn người, đệ tức cũng là mỹ nhân thiên hương quốc sắc a.”
“Người đều chết hết, rất đẹp rất tuấn cũng chẵng mang tiền về được.” Tuấn, mỹ có thể làm cơm ăn sao? Đã thế còn lưu lại một tiểu tạp chủng ở bên người gã, chỉ tổ hao tốn lương thực của nhà gã.
“Không biết diện mạo của tiểu tai tinh mà ngươi nói như thế nào?”
Lâm Vân Nương cũng nhớ không rõ, bọn họ thấy hắn liền thấy phiền, mỗi lần thấy đứa nhỏ này là chỉ có đánh chửi, cho hắn một chút đồ ăn cơm thừa đã là khoang dung lớn nhất, đương nhiên lại càng không cho phép hắn dùng nước giếng trong nhà rửa mặt chải đầu, nước này rất trân quý, sao có thể cho loại người thấp hèn như hắn dùng.
“Nhớ không rõ, chỉ nhớ khi nhỏ nó rất đáng yêu, dẫn theo đi ra ngoài ….”
Sắc mặt Lâm Vân Nương rất khó coi, cũng không nghĩ muốn nói thêm nữa. Nàng từ trước đến nay không thích Hoa Lạc, nguyên nhân là mới trước đây dẫn hắn cùng đi ra ngoài, mặc dù Hoa Kiều Nhi ăn mặc quần áo xa hoa lộng lẫy nhưng trong mắt mọi người chỉ nhìn đến Hoa Lạc đáng yêu xinh đẹp ăn mặc quần áo thô bố sạch sẽ, đây là điều nàng tối kỵ nhất. Từ đó về sau, quần áo thô bố của Hoa Lạc cũng không được phép giặt sạch.
“Nếu bộ dạng đứa nhỏ này xinh đẹp, muốn đổi trắng thay đen cũng không phải không được, nhưng là các ngươi phải phối hợp, trước đem đứa nhỏ kia tắm rửa, để cho ta xem bộ dạng nó xinh đẹp cỡ nào, mới có thể xác định việc này có thể thành hay không.”
Lâm Vân Nương cùng cúi đầu nghe xong kế hoạch của Hắc bà mối, càng nghe mặt mày càng hớn hở; Hoa Trung Thế vốn đang đầy cõi lòng nghi vấn, vừa nghe Hắc bà mối có thể nghĩ ra diệu kế như vậy, lập tức liền vỗ tay hô to: “Được, mưu kế này rất tuyệt.”
Hoa Lạc không hiểu ra sao lại bị kéo vào dục dũng, cả người được kỳ cọ đến tuyết trắng, lại được cho mặc một bộ quần áo tốt, chờ khi hắn vừa đi ra, ngay cả Hoa Trung Thế cũng phải choáng váng.
Làn da Hoa Lạc trắng như tuyết, mái tóc dài màu đen mềm mịm như làn nước, ngay cả phong thái yểu điệu kia cũng vô pháp hình dung, chính là so với nữ nhi Hoa Kiều Nhi nhà gã còn muốn xinh đẹp đến vạn lần.
Hắc bà mối hét to, “Tiểu mỹ nhân này nếu là nữ nhi, bảo đảm các ngươi kiếm tới thiên kim vạn lượng, chỉ tiếc lại là nam nhi.”
Dù sao gả chính là Hoa Kiều Nhi, cũng không phải không thể an bài, chính là trước tiên thiết lập cái bẫy dụ người ta nhảy vào.
“Chỉ cần các ngươi toàn bộ nghe theo ta, bảo đảm việc hôn nhân này nhất định sẽ thành.” Lời nói tiếp theo mới là chính yếu của mụ, “Nhưng tiền lì xì phải gấp ba, đối phương chính là thiếu gia nhà giàu có tiền có của, muốn giấu diếm được hắn trước hết phải an bài chu toàn.”
“Gấp ba?”
Hoa Trung Thế cùng Lâm Vân Nương kêu lên, Hắc bà mối này lòng dạ cũng hiểm độc quá đi, lì xì gấp đôi cũng đã so với giá thị trường quá tốt rồi.
Hắc bà mối hừ một tiếng, “Các ngươi ngại nhiều sao? Thân phận vị thiếu gia này có bao nhiêu đặc biệt, các ngươi có biết không?”
Hoa Trung Thế lắc đầu, Hắc bà mối nói: “Vị thiếu gia này trong nhà tích phúc, cho nên gia tài không ít. Các ngươi đã nghe qua Thạch Duyên Tiên chưa?”
Tên Thạch Duyên Tiên này vừa nói ra, Hoa Trung Thế lập tức cả người run rẩy, hai mắt sáng lên, nói: “Là muốn gả cho Thạch Duyên Tiên sao? Hắn chính là thiên hạ thủ phủ! Tiền lì xì đừng nói là gấp ba, gấp bốn lần ta cũng chịu.”
Hắc bà mối lên tiếng thoái mạ, “Ngươi già quá nên lú lẫn sao? Thạch Duyên Tiên ra sao ngươi còn không biết, sủng thiếp cùng luyến đồng của hắn ở đầy cả một đại viên, hắn thiếu nữ nhân sao? Còn muốn thành thân sao? Cho dù Thạch gia có muốn tuyển kiều thiếp, cũng là tuyển thẳng từ cửa chính, giả như không phải hàng thật giá thật, là không có khả năng gần gũi thân thể của Thạch Duyên Tiên; cho dù xinh đẹp vô cùng, Thạch Duyên Tiên thiếu gia cũng không để ở trong mắt, huống hồ là bộ dáng của Hoa Kiều Nhi, lão tử ngươi nên chết tâm đi.”
“Nói đi nói lại, không phải Thạch Duyên Tiên, lại muốn chúng ta lì xì gấp ba, lòng dạ của ngươi cũng quá hiểm độc đi!”
Hắc bà mối nói rất rõ ràng, “Đúng là không phải Thạch Duyên Tiên, nhưng là thiếu gia này có quan hệ bà con xa với Thạch Duyên Tiên, gả vào trong nhà thiếu gia này, mặt sau còn có chỗ dựa vững chắc là Thạch Duyên Tiên, ngươi cảm thấy rằng rất thua thiệt sao?”
“Này… này là thật chứ, được, gấp ba thì gấp ba, nhưng chuyện quan trọng này thành, ta mới đưa cho ngươi.” Vừa nghe thấy tên Thạch Duyên Tiên, bất luận kẻ nào cũng đều muốn trèo cao.
Hắc bà mối rất tin tưởng nói: “Yên tâm đi, chỉ cần Hắc bà mối ta ra tay, cho tới bây giờ chưa từng bị thua.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...