Hỏa Diễm Triền Tình

“Miểu…”

Diễm ôm chặt lấy Miểu, phát hiện cậu ốm chỉ còn lại da bọc xương càng cản thấy đau lòng mà hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng đã tiều tụy của Miểu. Ở trong biệt thự bảy ngày, hắn đều được bảo vệ của ba ba trông giữ, một cơ hội chạy trốn cũng không có, phụ thân rất hiểu võ công của hắn có bao nhiêu lợi hại cho nên liền phái một vài người võ công cao cường đến trông giữ hắn.

Mặc kệ hắn đã thử nhiều cách để chạy trốn, đều không có một hy vọng nào. Hắn nhớ Miểu đến muốn phát điên, ngay tại lúc hắn cảm thấy chịu không nổi thì đột nhiên sét đánh báo hiệu sắp có mưa, hắn biết mỗi lần sét đánh cậu đều sợ hãi mà lui ở trong lòng ngực hắn, nếu hắn mà không có bên, Miểu nhất định sẽ rất sợ hãi mà không biết làm sao.

SHIT! Hắn thật sự nổi điên đến nơi rồi, cũng may lúc này hắn đã bắt kịp thời cơ mà chạy trốn, nếu không… Hắn hấp thụ hương khí trên người của Miểu.

“Diễm… ” Xác định không phải là ảo giác của mình, Miểu liền thả lỏng người nằm trong lòng của Diễm, sâu kín nói —–

“Diễm… bảy ngày, ta, ta nghĩ ngươi không bao giờ… quay lại nữa… Ta nghĩ ngươi… không cần ta… Ô… Ô…”


“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Miểu tin tưởng ta, ta vĩnh viễn không bỏ ngươi, vĩnh viễn không! Tin tưởng ta được không?” Miểu tự trách mình khi thấy Miểu khóc, hắn không ngừng giải thích để bình ổn tâm tư đang bất an của Miểu.

“Chính là… ngay một cuộc điện thoại cũng không có…” Ngay khi nước mắt Miểu vừa rơi xuống, Diễm liền cúi đầu hôn lên đôi môi của Miểu. Trên đôi môi truyền đến độ nóng làm cho Miểu gắt gao bám trên người của Diễm, thẳng đến lúc thở không được mới đẩy Diễm ra.

Cảm nhận được người trong lòng ngực khó thở mà giãy dụa, Diễm liền buông Miểu ra, lại chú ý tới quần áo mình ướt đẫm, nghĩ tới Miểu đang không được khỏe nên Diễm đứng dậy ôm Miểu chạy về hướng phòng tắm.

Ngồi trong lòng ngực của Diễm, nhìn bốn phía sương mờ dày đặc, hậu tri hậu giác phát hiện mình cùng với Diễm da thịt thân cận, trừ bỏ lần đó cậu với Diễm thân cận, thì có thể nói đây là lần đầu họ da thịt gần nhau như thế này, sau này cậu vẫn luôn mặc áo ngủ ở trong lòng ngực của Diễm.

Hiện giờ… Miểu thẹn thùng dựa đầu vào vai Diễm, cậu có thể cảm nhận được khuôn mặt mình nóng như thế nào, chính là Miểu vẫn mặc kệ không thèm để ý, vẫn muốn cảm nhận khí lực cường tráng của Diễm.

“Miểu?” Phát hiện Miểu càng vùi đầu trên vai hắn, Diễm khó hiểu hỏi.

“A?”

“Thân thể ngươi không thoải mái sao?”

“Ta… ta không sao.” Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Diễm, Miểu cố bình tĩnh trả lời, chính là phát hiện thanh âm có chút khẩn trương, Miểu ảo não cắn môi dưới.


Diễm lo lắng nâng đầu Miểu lên, lại phát hiện khuôn mặt hơi tái nhợt kia bây giờ đã hồng thuận như xuất huyết, lại nhìn thấy… đôi mắt ngượng ngùng của Miểu, Diễm không khó hiểu vì sao Miểu khẩn trương như thế. Nhất thời trong ánh mắt của Diễm tràn đầy thương tiếc, nói ra những lời làm cho khuôn mặt hồng hào của Miểu càng thêm đỏ tươi, ngay cả toàn thân đều phiến đỏ.

“Ha hả, Miểu, mặt của ngươi thật đỏ nga!”

“Không… Không có, Diễm… Nhất định là Diễm nhìn nhầm rồi.” Biết rõ mình là giấu đầu lòi đuôi, chính là bởi vì thẹn thùng mà không thể nào thừa nhận, điều này làm sao Miểu có thể nói nên lời.

“Ha hả.” Nghe được lời nói ngốc nghếch của Miểu, ánh mắt Diễm tràn đầy nhu tình, hắn ôm chặt lấy người duy nhất hắn yêu thương, chậm rãi cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn khẽ run rẩy.

“Ừ…”

Miểu gắt gao ôm lấy hai vai của Diễm, giống như làm như vậy mình sẽ không bị lạc ở trong tình cảm mãnh liệt này, cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng, nhiệt lưu trong thân thể không ngừng bị khống chế từ phần eo lan tỏa khắp toàn thân. Toàn thân nhất thời nhịn không được mà run rẩy, cảm nhận được Miểu đang run rẩy, Diễm càng thêm ôm chặt Miểu cùng mình một chỗ, không có một chút khe hở, hắn không ngừng hôn Miểu, không ngừng yêu thương y.

Như trải qua một thế kỷ, Diễm vẫn chậm rãi nhưng nồng cháy hôn Miểu, ngọn đèn rọi xuống sợi chỉ bạc nối liền giữa hai người sáng ngời, Diễm không khỏi cúi đầu tinh tế hôn một lần nữa lên đôi môi sưng đỏ kia, dục hỏa trong cơ thể thiêu đốt mãnh liệt, nhưng hắn không muốn như lần trước thương tổn Miểu, Diễm cố gắng ngăn chặn dục vọng của mình, ôn nhu vuốt ve Miểu.


Đợi cho Miểu khôi phục lại tri giác sau nụ hôn của Diễm thì phát hiện mình đã nằm trên giường lớn mềm mại, cảm thấy dục vọng cũa Diễm ở dưới đùi trong của mình lại nhớ tới lần trước đau đớn như thế nào, thân thể không thể khống chế được mà run rẩy. Cảm nhận người dưới thân mình sợ hãi, Diểm tự trách mình mà ôn nhu an ủi Miểu.

“Ngoan, đừng sợ, sẽ không giống lần trước, tin tưởng ta, được không?”

“Ừ.” Nhìn ánh mắt áy náy của Diễm, Miểu ôm chặt lấy Diễm, cậu tin tưởng lời nói của Diễm, hắn tuyệt đối sẽ không làm cậu tổn thương.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi rất lớn, nhưng trong phòng vẫn là cảnh xuân vô hạn, tin tưởng rằng sau cơn dông tố sẽ là ánh bình minh chào đón.

 Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui