Dưới sự điều phối của Khúc Dương Ba, trung đội Tây Giao đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường. Các quạt thông gió điều được thuyên chuyển đến từ trung đội gần nhất, cũng được tập trung đưa vào sử dụng.
Đội trưởng trung đội Tây Giao tên là Nghiêm Giác, vóc người cao lớn, chân tay gân guốc, mang nước da màu đồng cùng với gương mặt góc cạnh sắc sảo có khí phách đầy nam tính, là kiểu điển trai vùng Tây Bắc điển hình.
Nhậm Diệc tiến lên chào hỏi, Nghiêm Giác chê cười: "Hóa ra là đội trưởng Nhậm của trung đội Phượng Hoàng à, tôi cứ tưởng tai to mặt lớn nào chạy đến khu tôi phụ trách để làm việc cơ đấy, còn không thèm cho tôi nhúng tay vào nữa."
Chính Nhậm Diệc cũng là trung đội trưởng, anh cũng biết nếu không có sự chỉ đạo từ trung đoàn mà tự tiện đến khu trực thuộc của người khác thì rất thất lễ, đổi lại là mình thì anh cũng sẽ khó chịu thôi. Anh cười trừ: "Đội trưởng Nghiêm, thật ngại quá, chuyện này có liên hệ với một vụ án trọng điểm của cảnh sát. Tôi sẽ giải thích với anh sau, trước hết anh cứ giúp chúng tôi một chút đã."
Sắc mặt Nghiêm Giác dịu lại: "Đi thôi, đi xem giếng."
Mấy người một lần nữa ngồi trở lại bên thềm cái giếng móng kia, Nghiêm Giác cẩn thận quan sát.
Nhậm Diệc hắt hơi một cái, siết chặt cổ áo.
"Có phải là bị cảm rồi không." Cung Ứng Huyền bảo, "Anh về xe mà ngồi cho ấm một chút."
Nhậm Diệc xua tay: "Tôi vừa uống một ly 999 rồi, không sao đâu."
Nghiêm Giác tiện tay rút ra một điếu thuốc, đưa đến cho Nhậm Diệc: "Lạnh à, đây là thuốc lá sợi*, hút xong một ngụm là vừa tỉnh vừa ấm người."
"Cảm ơn." Nhậm Diệc nhận lấy.
Nghiêm Giác châm lửa cho Nhậm Diệc. Nhậm Diệc không hề phòng bị mà hút một cái, chỉ cảm thấy một luồng hương vị thảo mộc khét lẹt xộc thẳng vào mũi, khiến anh phát sặc mà bắt đầu ho khan.
Nghiêm Giác vui vẻ, vỗ vỗ lưng Nhậm Diệc: "Như thế nào, quá sức hả."
"Đủ rồi... Khụ khụ..." Nhậm Diệc từ trước đến nay chưa từng hút một điếu thuốc nào nặng như thế, quả thực rất sảng khoái.
"Thức quà quê của chúng tôi đấy, tôi chỉ có nửa đêm xuất cảnh mới hút." Nghiêm Giác sờ sờ trên người, "Ấy, vẫn còn một điếu, phần tôi một cái."
Nghiêm Giác rất là oai phong lẫm liệt mà ghé sát cạnh khuôn mặt của Nhậm Diệc, rít một hơi khói.
Cung Ứng Huyền cau mày thật chặt, nhìn tay Nghiêm Giác đang đặt trên lưng Nhậm Diệc, càng thêm ngứa mắt. Hắn giật lấy điếu thuốc trong tay Nhậm Diệc: "Đừng có mà hút cái loại thuốc đến đầu lọc còn chẳng có này."
"Hút mấy ngụm không chết được." Nghiêm Giác đưa tay muốn lấy lại, rồi lại trơ mắt nhìn Cung Ứng Huyền liệng thẳng xuống giếng.
Nhậm Diệc chợt cảm thấy lúng túng.
Nghiêm Giác nheo mắt lại, Cung Ứng Huyền nói một cách vô cảm: "Thử nồng độ dưỡng khí một chút." Hắn sẽ không đời nào để Nhậm Diệc tiếp cận thứ này nữa.
Khúc Dương Ba đứng một bên nhìn ra trò hay, y đẩy kính mắt một cái, đôi mắt lóe sáng.
"Cậu là ai?" Nghiêm Giác hỏi.
"Cậu ấy là cảnh sát hình sự từ phân cục Hồng Võ." Nhậm Diệc nhanh chóng nói, "Đội trưởng Nghiêm, không khí gần như đã được lọc sạch rồi, chúng ta nghiên cứu kế hoạch xuống dưới đi."
Nghiêm Giác hừ nhẹ một tiếng, không phản ứng với Cung Ứng Huyền nữa, quay qua thảo luận với Nhậm Diệc; làm sao để xuống, thay phiên người thế nào, lấy công cụ gì để pha băng, làm sao để đảm bảo an toàn, tất cả đều được cân nhắc.
Sau khi bàn bạc, Nghiêm Giác thở dài thườn thượt: "Đội trưởng Nhậm này, cậu nợ tôi một chầu to vì công việc vừa bẩn thỉu, vừa nguy hiểm, lại còn chẳng mảy may chút thành tựu vất vả như này đấy."
Nhậm Diệc cười nói: "Dĩ nhiên rồi."
"Thôi vào việc đi."
Tất cả chuẩn bị xong xuôi thì đã gần mười giờ. Trời càng về đêm càng lạnh, khu công trường này bốn phía không có bất kỳ thứ gì che chắn, gió lạnh rít gào càn quét, dẫu đã bận áo lông vũ dày như vậy mà vẫn run lẩy bẩy.
Nhậm Diệc vẫn quyết định đích thân xuống đầu tiên, nãy giờ anh cũng đã xuôi xuôi rồi. Thứ hai là khổ người của Nghiêm Giác lớn quá không xuống được, nếu anh không xuống thì còn lấy ai làm gương cho binh sĩ đây.
Bởi không gian dưới giếng chật hẹp, không gập người được, lần này anh phải treo ngược đầu xuống trước. Loại tư thế này rất dễ gây thiếu oxy, xung huyết não, độ khó so với khi nãy còn lớn hơn. Không chỉ có vậy, còn phải cầm cả công cụ phá băng, tăng tốc vốn là tiêu hao lượng oxy khan hiếm. Với quá trình này, một người đàn ông với năng lượng thể chất toàn thịnh sẽ trụ được mười phút dưới giếng là nhiều nhất.
Nhậm Diệc trang bị lại xong xuôi một lần nữa, toàn thân từ trên xuống dưới đều dán đầy miếng dán nhiệt.
Khúc Dương Ba lấy một chai rượu vàng* không biết từ đâu ra, ghé miệng chai đến bên mép Nhậm Diệc: "Uống đi, tôi hứa sẽ không mách lẻo cậu uống rượu trong phiên trực."
Nhậm Diệc nở nụ cười, mạnh mẽ tu một hơi, làn rượu cay nồng tràn vào cổ họng cứ như một luồng lửa, lan đến lục phủ ngũ tạng, cả người trong nháy mắt đã ấm lên. Anh dậm nhảy tại chỗ vài lần, hét lớn: "Hạ!"
Cung Ứng Huyền thâm thúy nhìn anh, gương mặt tuấn tú kia bị lạnh cóng đến mức trở nên trắng bệch và trong suốt, mà đôi mắt lại đặc biệt sáng sủa dưới ánh đèn mập mờ.
Nhậm Diệc vờ như không thấy được cái nhìn chăm chú của Cung Ứng Huyền. Anh biết Cung Ứng Huyền quan tâm anh, cũng biết Cung Ứng Huyền vẫn là bạn bè, nhưng chuyện này không thể thay đổi tình cảnh rối ren giữa họ. Có khi né tránh là biện pháp duy nhất, chẳng có cách nào hơn.
Nhậm Diệc cột chắc dây thừng, mang theo công cụ, rồi treo ngược người xuống giếng.
Anh mang theo máy cưa xích, rìu đục băng, xà beng và vài công cụ khác. Nhiệm vụ của chuyến này không phải là để đục băng, mà là chuẩn bị công cụ và đèn pin cho những người đi sau thuận tiện đào bới.
Khi xuống được dưới đáy, anh dùng rìu đục băng khoét hai lỗ nhỏ trên thành giếng, nhét đèn pin vào trong lỗ, sau đó quét sạch lớp đất trên tầng băng đi.
Khi những thứ dưới tầng băng hiện hình rõ ràng, Nhậm Diệc có phát hiện mới. Anh cúi người về phía trước, khuôn mặt sát đến mức có thể cụng lên đám xương sọ dưới lớp băng kia. Dẫu trong lòng anh vẫn rất kháng cự, nhưng vẫn cứ dán mắt vào chỉ để nhìn được rõ hơn.
"Cái đệt..." Nhậm Diệc chửi thầm một tiếng.
Tiếng Nghiêm Giác truyền đến qua bộ đàm: "Sao thế, có ổn không."
"Chỗ này có nhiều hơn một thi thể." Nhậm Diệc hít một hơi thật sâu, "Phỏng chừng là tận hai cái, tôi đã thấy hai cái xương tay có kích thước không đồng đều, một trong số đó có khả năng là trẻ em, hoặc là một phụ nữ nhỏ người."
"Trạng thái phân hủy của thi thể thế nào?" Cung Ứng Huyền hỏi.
"Vẫn chưa bị phân hủy hoàn toàn, từng bị thiêu." Sau loạt động tác hạ xuống này, Nhậm Diệc lại bắt đầu cảm thấy khó thở, đại não choáng váng.
"Tứ Hỏa, sắp mười phút rồi, lên thôi." Khúc Dương Ba nhắc nhở anh.
"Đợi, tôi quan sát thêm tí nữa." Nhậm Diệc mò mẫm những bức tường lạnh lẽo, nhìn một vòng quanh chu vi, lại bật cưa xích dùng cắt mặt băng lên để quan sát phản ứng của bốn vách tường.
Sau khi Nhậm Diệc xác định bốn vách tường đã đông cứng đến độ rắn chắc vô cùng, sẽ không bởi chấn động mà bị long ra, mới bảo người kéo anh lên.
Trở về mặt đất, Nhậm Diệc lạnh đến mức mười ngón tay đều tê cứng. Anh cởi găng tay, ôm lấy cốc giữ nhiệt mà Khúc Dương Ba đã nhét cho anh, run rẩy mà súc miệng bằng nước nóng.
Nghiêm Giác vỗ tay một cái: "Đến đây đi, từng người xuống một."
Tôn Định Nghĩa là thứ hai, Nhậm Diệc nhắc nhở cậu: "Lúc cắt cậu lúc nào cũng hãy chú ý hai việc, thứ nhất, cố gắng đừng làm tổn hại đến thi thể. Thứ hai, quan sát xung quanh, nếu bờ tường có dấu hiệu long tróc thì phải báo cáo ngay."
"Tôi biết rồi."
Suốt đêm, hơn ba mươi chiến sĩ của hai trung đội mặc quần áo mỏng nhẹ không đủ để tránh rét, gắng gượng chống đỡ dưới cái lạnh âm mười mấy độ, luân phiên treo ngược xuống dưới đáy giếng sâu đến tám tầng, đục băng từng chút một.
Bọn họ bận rộn không ngừng nghỉ suốt cả đêm, cuối cùng đến tảng sáng đã đào được thi thể từ dưới lớp băng lên - quả nhiên có hai cái, một trong số đó là trẻ con.
Thi thể lập tức được đắp túi, chuyển lên xe cảnh sát.
Các chiến sĩ đều mệt đến mức lảo đảo liêu xiêu, thậm chí còn ngủ thiếp đi trên xe cứu hỏa. Nhậm Diệc buồn ngủ đến díp cả mắt, đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn kiên trì chỉ đạo đến phút cuối cùng. Mãi đến lúc hoàn thành tất cả các nhiệm vụ rồi, anh mới ngồi vào xe cứu hỏa, mơ màng dựa lưng vào ghế.
Cung Ứng Huyền chuyển giao vật chứng xong là bắt đầu tìm kiếm Nhậm Diệc khắp nơi, sau đó phát hiện Nhậm Diệc trên xe cứu hỏa.
"Nhậm Diệc?" Đến gần nhìn kỹ hơn, hắn mới phát hiện Nhậm Diệc hơi khác thường, hai gò má ửng hồng, hơi thở vô cùng nặng nhọc.
Nhậm Diệc không hề đáp lại.
Cung Ứng Huyền đưa tay áp lên trán Nhậm Diệc, nóng bừng.
"... Hả?" Nhậm Diệc mơ mơ màng màng mở mắt ra, anh chỉ cảm thấy thân thể nặng như bị rót chì, không muốn nhúc nhích dù chỉ một chút.
"Anh sốt rồi." Cung Ứng Huyền nhìn bộ dáng uể oải bơ phờ của Nhậm Diệc, vô cùng lo lắng, "Tôi đưa anh đến bệnh viện."
"Không đi." Nhậm Diệc lầm bầm một tiếng, "Bác sĩ Tiền nói... Tôi sắp thành khách VIP của bệnh viện bọn họ đến nơi rồi, không đi."
"Vậy thì đến nhà tôi, nhà tôi có bác sĩ."
Nhậm Diệc chậm rãi lắc đầu, đại não anh choáng váng, đã khó lòng suy nghĩ, anh thì thào: "Tôi muốn về nhà."
Khúc Dương Ba cũng đi tới: "Sao thế? Cậu có chỗ nào không thoải mái sao."
"Anh ấy bị sốt, tôi đưa anh ấy về nhà, để tôi tìm bác sĩ cho anh ấy." Cung Ứng Huyền nói xong liền muốn đỡ Nhậm Diệc xuống.
"Này." Khúc Dương Ba đè Nhậm Diệc trở lại, "Chúng tôi được tài trợ chung chi phí chữa bệnh, không thoải mái thì cứ đi viện là được, không phiền đến cậu đâu tiến sĩ Cung."
"Anh ấy bảo anh ấy không muốn đi bệnh viện, muốn về nhà."
"Cậu ta bị sốt đến hồ đồ rồi, đừng có nghe cậu ta."
Cung Ứng Huyền nheo mắt lại, lạnh lùng trừng mắt với Khúc Dương Ba, không hề có ý định nhượng bộ. Khúc Dương Ba cũng bình thản ung dung nhìn hắn.
Hai người giằng co một lúc lâu, bầu không khí càng lúc càng khó xử, Khúc Dương Ba cười khổ: "Được rồi được rồi, cậu mang đi đi."
Cung Ứng Huyền dìu Nhậm Diệc từ xe cứu hỏa, tiến về phía xe của mình.
Khúc Dương Ba cười nhạo sau lưng: "Tiến sĩ Cung này, tôi phải nhắc nhở cậu lần nữa, nếu Tứ Hỏa có bị sốt đến mơ mơ hồ hồ mà làm ra hành động gì đó không thích hợp, cậu hãy thông cảm chút, ai bảo cậu cứ khăng khăng dẫn cậu ta đi."
Cung Ứng Huyền mắt điếc tai ngơ, lúc này hắn chỉ muốn giấu Nhậm Diệc ở một nơi chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy, chạm vào.
*Chú thích:
Thuốc lá sợi cuốn: Ở đây chỉ thuốc lá sợi mộc, là dòng sản phẩm được chế biến trực tiếp từ những sợi thuốc lá và không qua chế biến nên có độ nặng cao hơn so với thuốc lá sợi thơm, thường không có đầu lọc, khác với thuốc lá điếu thông thường.
Rượu vàng: Hoàng tửu 黄酒, một loại rượu chiết xuất từ gạo của Trung Quốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...