Edit: Anabeth
Beta: Mạc Điềm
Cre: on pic
- -----------------------------
Khưu Ngôn rít một hơi thuốc lá, im lặng.
Sự im lặng của chị làm Nhậm Diệc cảm thấy khẩn trương gấp bội phần. Anh chỉ nhìn ra được thái độ của Cung Ứng Huyền với Khưu Ngôn không bình thường, nhưng không biết Khưu Ngôn đối xử như thế nào với Cung Ứng Huyền, anh cũng luôn lảng tránh vấn đề này, ngộ nhỡ chị cũng...
Khưu Ngôn nhìn về phía Nhậm Diệc, khẽ thở dài: "Tôi không kỳ thị đồng tính, cũng không phải muốn đả kích anh, nhưng tôi khuyên anh nên buông tha cái ý niệm này đi."
Nhậm Diệc kinh ngạc nhìn Khưu Ngôn.
"Đội trưởng Nhậm, anh là một người tốt đáng tôn kính, tôi và Cung Ứng Huyền cũng đều coi anh như bạn bè, nhất là Ứng Huyền, cậu ấy rất tín nhiệm anh, nếu để cho cậu ấy biết, anh có ý nghĩ như vậy về cậu ấy, cậu ấy..." Khưu Ngôn dường như có chút khó mở miệng.
Nhậm Diệc gật đầu, từ chối cho ý kiến. Anh không có ý định đứng trước mặt một người không quen thuộc hẹn thề cái gì mà "quyết tâm yêu", quá ngu ngốc. Anh cũng không quan trọng Khưu Ngôn có mục đích gì hay nghĩ như thế nào, anh thích ai là chuyện của chính anh, cho dù Khưu Ngôn không nói, anh cũng không có ý định thay đổi tình trạng bây giờ của mình và Cung Ứng Huyền.
Khưu Ngôn nhìn biểu cảm của anh cũng biết anh đang qua loa lấy lệ, chị nhìn vào mắt Nhậm Diệc, nghiêm túc nói: "Có lẽ anh cho rằng tôi xen vào việc của người khác, hoặc là có tư tâm khác, không phải vậy, tôi chỉ là vì tốt cho các anh. Có một số việc anh không biết, trong thời kỳ dậy thì, Ứng Huyền từng bị quấy rối."
Nhậm Diệc cứng đờ: "Hắn, hắn bị..."
"Thời niên thiếu của cậu ấy, đặc điểm giới tính dậy thì không rõ ràng, lại bởi vì là người phương Đông mà thường xuyên bị nam sinh quấy rối ở trường học, còn từng bị một người đàn ông trung niên theo dõi, chụp hình tận nửa năm trời, thậm chí định bắt cóc cậu ấy."
Sắc mặt Nhậm Diệc thay đổi: "Đã bắt được người đó chưa?"
"Bắt được rồi, có tiền án xâm hại trẻ em, bây giờ vẫn chưa được thả ra." Khưu Ngôn lắc đầu, "May mà Ứng Huyền luyện võ từ nhỏ, nam sinh quấy rối cậu ấy không ít người bị đánh vào bệnh viện. Vì những chuyện này mà cậu ấy từng chuyển trường bốn lần, mãi đến khi lên đại học mới khá hơn chút. Nguyên do cậu ấy xa rời cộng đồng như vậy, trừ chuyện khi còn bé thì cũng có liên quan tới những gì gặp phải trong thời kỳ trưởng thành."
Nhậm Diệc hít sâu một hơi, cảm thấy tay chân phát lạnh, toàn thân có loại ảo giác đau đến muốn khụy xuống.
"Cho nên anh hiểu rồi chứ, cậu ấy đối với cái quần thể này luôn cực kỳ bài xích và chán ghét." Khưu Ngôn khó xử nói, "Đội trưởng Nhậm, không phải tôi cố ý xúc phạm anh, vơ đũa cả nắm là sai, nhưng Ứng Huyền từng có bóng đen ở phương diện này, cũng không thể trách cậu ấy."
Nhậm Diệc giả vờ thoải mái cười một tiếng, nụ cười khó nén gian nan: "Đội trường Khưu, cô yên tâm đi, tôi chỉ là có chút cảm tình với hắn, tôi bằng này tuổi rồi, có thể khống chế tốt tình cảm của mình, hắn..." Nhậm Diệc chợt thấy tim quặn đau một trận "Tuyệt nhiên hắn cũng sẽ không biết."
Khưu Ngôn gật đầu, áy náy nhìn Nhậm Diệc: "Vậy tôi về phân cục trước, chúng tôi đang thẩm vấn Châu Xuyên và Bành Phi, anh giúp xong có thể qua đây nghe."
"Được, lát nữa tôi qua."
Sau khi Khưu Ngôn đi, Nhậm Diệc có chút mệt mỏi dựa vào lan can, ngửa đầu nhìn trời, phát ra một tiếng thở dài lạc lõng.
Anh không ngờ, Cung Ứng Huyền từng trải qua những thứ này vào thời kỳ thiếu niên, chỉ nghe cũng đã khiến da đầu tê dại. Khưu Ngôn nói đúng, từng có trải nghiệm như vậy, không thể không sinh ra thành kiến với cộng đồng.
Nếu như Cung Ứng Huyền biết tâm tư của mình, có thể cũng cho rằng mình có ý đồ khác mới tiếp cận hắn sao?
Sở dĩ Nhậm Diệc muốn giấu giếm chính là bởi vì anh không muốn phụ lòng tin tưởng của Cung Ứng Huyền, không muốn hai người ngay cả mối quan hệ bạn bè này cũng bị hủy trong chốc lát, bởi vì anh sớm có dự cảm, Cung Ứng Huyền chỉ đơn thuần coi anh như bạn. Lời Khưu Ngôn nói hôm nay, chẳng qua là càng chứng thực điều này thôi.
Anh từ nhỏ đến lớn đều được hoan nghênh, yêu đương không tốn sức, cho nên chưa từng nếm trải yêu thầm, nếu thật sự thích một người, cũng không thiếu dũng khí biểu đạt và theo đuổi. Nhưng anh lại không dám để Cung Ứng Huyền biết, không liên quan đến mặt mũi, không liên quan đến tôn nghiêm, chỉ là anh quý trọng mối quan hệ giữa hai người, không muốn nhìn thấy vẻ chán ghét và thất vọng từ trên mặt Cung Ứng Huyền đối với anh, anh chỉ muốn Cung Ứng Huyền có được một người bạn đáng tin cậy —— Cung Ứng Huyền cần một người bạn.
Cho nên, anh sẽ dằn tất cả khát vọng xuống đáy lòng, anh sẽ luôn làm bạn của Cung Ứng Huyền, anh sẽ vì Cung Ứng Huyền mà làm bất kỳ chuyện gì anh có thể làm được.
Có thể lấy thân phận bạn bè ở bên cạnh Cung Ứng Huyền là đủ rồi.
- ----
Sau khi Nhậm Diệc xuống lầu, bảo Tôn Định Nghĩa giải quyết hậu quả xong xuôi thì về trung đội, còn chính mình lại đi thẳng tới phân cục Hồng Vũ.
Vốn là phải đưa ông lão ban nãy muốn nhảy lầu tới bệnh viện, nhưng xe cứu thương tới ông ta lại sống chết không chịu lên, sợ tốn tiền, bây giờ còn đang kêu gào trong phòng khách ở cục cảnh sát, lúc Nhậm Diệc đi vào, con trai ông đã bị đeo còng tay lên rồi.
Khưu Ngôn lạnh lùng nói: "Ông Cao, nếu như ông tiếp tục nhiễu loạn công vụ ở đây, chúng tôi cũng sẽ bắt ông, tôi nói được là làm được."
Ông già mắng: "Cô dám, cô thả con trai tôi ra!"
"Cha, cha lớn tuổi, bọn họ không dám bắt cha, bọn họ muốn bắt cha, cha cứ nhảy lầu!" Con trai ông hét lên.
Nhậm Diệc khinh bỉ trợn mắt nhìn ông ta, quả thực không nhịn được mà mắng: "Ông thật đúng là một tên ăn hại vừa ngu xuẩn vừa bất hiếu, tham bất động sản của em họ mình chưa tính, còn để cha mình đánh cược mặt mũi, đánh cược mạng sống tới chơi xấu cùng ông. Hôm nay mấy người trừ còng tay, cái gì cũng không có được."
"Mày, mày là ai! Liên quan gì tới mày!"
Nhậm Diệc nói: "Đội trường Khưu, ông bác này chưa tròn bảy mươi tuổi, có thể bắt chứ?"
Khưu Ngôn vòng hai tay trước ngực, cười lạnh một tiếng: "Có thể."
"Vậy đừng nhiều lời với bọn chúng, trực tiếp bắt đi."
Khưu Ngôn nháy mắt cho cấp dưới của mình.
Hai cảnh sát đi tới giữ ông già lại.
Hai cha con cuối cùng cũng biết sợ, lớn tiếng kêu la, nhưng sau đó vẫn bị kéo đi.
"Đội trưởng Nhậm, hôm nay anh cũng quá đẹp trai rồi." Một nữ cảnh sát có quen biết khen ngợi.
Nhậm Diệc cười nói: "Tất nhiên, lúc nào mà chả đẹp trai như này."
"Đội trưởng Nhậm dăm ngày bảy bận chạy tới chỗ chúng tôi, rốt cuộc là vừa ý đóa hoa nào trong cục cảnh sát rồi?" Một nam cảnh sát khác trêu nói, "Anh len lén nói cho tôi, tôi sẽ không tranh cùng anh đâu."
"Đúng vậy, anh ấy vừa ý đóa hoa cảnh sát của chúng ta, đóa hoa đó của chúng ta không phải tiến sĩ Cung đó sao."
Mọi người cười phá lên.
Bình thường Nhậm Diệc tới cục cảnh sát, không ít lần đùa giỡn kiểu này với bọn họ, nhưng trước kia mọi người đều chỉ cười cười là cho qua, hôm nay nghe lời này, biểu cảm của cả Nhậm Diệc và Khưu Ngôn đều có chút vi diệu.
Nhậm Diệc pha trò nói: "Có bản lĩnh các cậu nói những lời này ngay trước mặt tiến sĩ Cung đi, xem hắn có thể cầm cồn phun mắt các cậu không."
Mấy người lại qua lại mấy câu, Khưu Ngôn dẫn theo Nhậm Diệc vào phòng thẩm vấn.
Đúng lúc này, hai cảnh sát đẩy Châu Xuyên ngồi trên xe lăn, từ hành lang đối diện đi qua đây.
Châu Xuyên thấy Nhậm Diệc, trong ánh mắt không rõ là hận hay là sợ, cũng có thể là có cả hai.
Khi đi qua sát bên người, Nhậm Diệc hỏi Khâu Ngôn: "Hắn què sao?"
"Không, nhưng sau khi bị bỏng bắp thịt héo rút, đi bộ tương đối khó khăn."
Nhậm Diệc hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ, nghiệp mình tự gánh.
Tiến vào phòng thẩm vấn, Cung Ứng Huyền và Thái Cường đang thương lượng cái gì đó.
Nhậm Diệc thấy Cung Ứng Huyền, tim không hiểu sao mà khẽ run một trận, anh vừa mới hạ quyết tâm kiềm chế tình cảm của mình, nhưng ngay khi gặp mặt, cái loại yêu thích đó, cái loại khát vọng đó, cái loại kích thích đó, hết thảy hóa thành một cỗ lực lượng vô hình, đẩy anh dựa sát vào, gần thêm nữa.
Cũng khó trách Khưu Ngôn lại nhìn ra, "thích" một người, làm sao mà che giấu được.
Thái Cường dí dỏm nói: "Đội trưởng Nhậm, ban nãy em không đến, nhưng hành động vĩ đại của anh đã truyền ra khắp cục cảnh sát rồi đó."
Nhậm Diệc cười nói: "Đừng khen tôi, tôi phổng mũi đó."
Khưu Ngôn hỏi: "Sao rồi?"
Sắc mặt Cung Ứng Huyền không hề thay đổi: "Hôm nay Châu Xuyên sẽ từ trại tam giam chuyển về bệnh viện Hồng Vũ."
"Vì một người cặn bã như vậy mà chúng ta phải bỏ tiền cho gã ở phòng bệnh đặc biệt, còn phải phái lực lượng cảnh sát đi trông hắn." Giọng điệu của Thái Cường rất kém, "Không đủ, tin tức gã cung cấp quả thật có giá trị."
"Gã khai ra Trần Bội rồi?"
Cung Ứng Huyền gật đầu một cái: "Châu Xuyên tiếp xúc với Seraph vào bốn năm trước lúc lên đại học, gã nói mình cũng không có đam mê phóng hỏa, chỉ là thích tìm kiếm cái lạ, cho nên đi vào rất nhiều web đen, nhưng hắn chỉ nhìn, không có tham dự. Sau khi tốt nghiệp, bởi vì nguyên nhân tính cách mà không thể nào thích nghi với xã hội, làm việc không bao lâu liền chờ việc ở nhà. Vì sống qua ngày, gã sinh ra ý tưởng sử dụng web đen để giao dịch kiếm tiền, nhưng gã nhát gan, không dám phạm tội, cho nên chỉ quay một vài video liên quan đến hỏa hoạn."
"Cho nên gã chưa từng tiếp xúc với người sử dụng nòng cốt trong nước ở Seraph?"
"Vừa hay ngược lại, bởi vì gã hiểu kỹ thuật, nên từng tiếp xúc với một số. Những người đó thỉnh thoảng tiêu tiền để gã hỗ trợ, chẳng qua đều là trên mạng, chưa từng gặp mặt ai."
"Còn có người nào?"
"Gã không muốn nói, chỉ nói chuyện có liên quan đến Trần Bội, nghe qua gã thật sự sợ hãi."
"Vậy gã nói cái gì?" Nhậm Diệc tò mò cực điểm.
Cung Ứng Huyền khe khẽ thở dài một hơi, liếc nhìn tài liệu của mình, nói: "Người dùng trong nước của Seraph có một tổ chức, mặc dù không rõ ràng cái tổ chức này có quan hệ với người sáng lập ra Seraph hay không, nhưng có thể cái tổ chức này có liên quan tới rất nhiều vụ án phóng hỏa."
Nhậm Diệc kinh sợ.
"Châu Xuyên nói, tổ chức là tự gã suy đoán ra, thực tế cũng không có tình hình cố định, hoặc là có thì gã cũng không biết, chẳng qua gã tiếp xúc với mấy thành viên, hơn nữa có thể coi là thành viên ở vòng ngoài, nhưng thế lực cái tổ chức này rất khổng lồ."
"Sao gã biết?"
"Gã nói chi tiêu của những người đó tại Seraph rất cao, một lần mấy trăm ngàn gã cũng đã gặp, hơn nữa lúc tham dự livestream cũng từng tán gẫu không chỉ một lần về những vụ án phóng hỏa mà bọn chúng đã làm. Gã không xác định được là nói khoác hay không, nhưng từ những lời nói, chi tiêu, cùng một vài bài post vu vơ trong diễn đàn của những người đó mà suy đoán ra thành viên của tổ chức có địa vị xã hội khá cao."
Thái Cường nói: "Thật ra theo phân tích của chúng tôi, Châu Xuyên còn biết một ít tin tức chuẩn xác nhưng không chịu nói, nhất định là gã biết cái gì đó nên mới sợ hãi như vậy."
"Không sai." Khưu Ngôn trầm tư nói, "Rất có khả năng gã đã bị uy hiếp."
"Ngay từ đầu gã không chịu nói, lại biểu hiện sự sợ hãi rất rõ ràng." Cung Ứng Huyền hỏi Nhậm Diệc, "Anh còn nhớ lần đó ở bệnh viện chứ."
"Nhớ, gã quả thật sợ."
"Bây giờ gã chịu nói, một là Trần Bội bị bắt, chuyện đã ngã ngũ, hai là vết thuơng của gã vô cùng đau đớn, nếu như bị ném vào trại tạm giam, gã sẽ gặp phải rất nhiều thống khổ, cho nên mới mở miệng, nhưng vẫn giữ lại một ít." Cung Ứng Huyền nói, "Chẳng qua, bây giờ nhiệm vụ cấp bách trước mắt là phá vụ án tiểu khu Vạn Nguyên, gã đã cung cấp đầy đủ chứng cớ."
Nhậm Diệc vui mừng: "Có thể khép tội Trần Bội rồi?"
Đôi mắt Cung Ứng Huyền lóe lên một tia lạnh lẽo âm u, hắn chậm rãi gật đầu.
- -------------------------------
P/s: Hụ hụ, tui thương tiểu Huyền Huyền của tui, tui cưng Cung tiểu thư của tui, tui xót Tiểu Thập của tui... Nếu quá khứ của con là một màu xám xịt tăm tối, vậy để má đem Tứ Hỏa ca ca đến thắp sáng hiện tại và tương lai cho con nhé, yêu ~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...