Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)



Chuyển ngữ: Mạc Điềm

- ----------------------------

Tháng bảy giữa mùa hè, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, hơi nóng như lò nướng nhân gian, nhiệt độ trong thành phố có lúc chạm mốc 40 độ.

Trong phòng ăn nhỏ đầy đủ máy điều hòa nhiệt độ, cửa sổ đóng chặt ngăn cách nhiệt độ cao làm người ta không thoải mái, trên mấy bàn ăn đơn giản bày biện thống nhất sáu món một canh, phân lượng lớn, nhiều thịt, nhưng phần lớn đều chưa động tới, bởi vì trong TV đang phát trận bóng tranh giải Cup Châu Âu, từng đôi mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình.

"Vào....vào...Ôi chao mẹ nó!"

"Tôi đã nói năm nay Pháp không được mà, năm nay..."

Tiếng chuông báo động chói tai đột nhiên vang lớn, mãi không tắt, xuyên qua mọi ngóc ngách của tòa nhà ba tầng này.

Chỉ nghe âm thanh ném đũa bùm bùm cách cách vang lên, người trong phòng ngay ngắn mà đứng lên, rất nhanh nhưng vẫn có thứ tự mà lao ra cửa, phi xuống tầng dưới.

Người đàn ông cao lớn dẫn đầu hô một câu "Người đi cuối tắt điều hòa."

"Vào rồi, vào rồi! Nhậm đội, bóng vào rồi!"

Nhậm Diệc mắt điếc tai ngơ, hai cái chân dài nhanh chóng di chuyển, chỉ mấy giây sau đã vọt xuống tầng dưới, đám người theo sau cũng chạy đến ga-ra, lưu loát tự mình mặc đồng phục bảo hộ, vừa nhìn là biết đã từng được huấn luyện.

Nhân viên phụ trách truyền tin chạy đến trước mặt Nhậm Diệc: "Nhậm đội, một gian phòng tại quán cà phê ở tầng 5 khu thương mại Trường Hưng bốc cháy, đơn xuất cảnh* đã gửi đến điện thoại của anh rồi."

"Ok, ba chiếc xe phía trước xuất phát."

Ga-ra không có điều hòa, cửa kho vừa mở ra, hơi nóng phả thẳng vào mặt, mặc đồng phục bảo hộ chống cháy cách nhiệt kia lên người, quả thực là tự mang dây buộc mình, mồ hôi trong nháy mắt liền chảy xuống.

Mọi người dồn dập lên xe, Nhậm Diệc lau mồ hôi trên trán một cái: "Cao Cách, gọi điện báo cảnh sát, tìm hiểu rõ tình huống."

"Rõ."

Nhậm Diệc ấn xuống bộ đàm: "Tổng đội, xin hãy yêu cầu đội công an giúp đỡ khai thông giao thông tại đường Trường Hưng, phụ cận khu thương mại Trường Hưng nhiều xe cộ qua lại, tôi sợ bọn họ xem náo nhiệt làm ùn tắc đường phố."

Cao Cách cúp điện thoại, nói: "Nhậm đội, quán cà phê là một căn phân tầng*, có cầu thang nội bộ từ tầng 4 lên đến tầng 5, tầng 5 không có cửa ra vào, căn phòng bốc cháy nằm ở tầng 5, thế lửa trước mắt không có lan ra diện tích lớn, nhưng điểm bốc cháy gần sát cầu thang, dẫn đến người dân ở tầng 5 không cách nào sơ tán."

Một bên Tôn Định Nghĩa hỏi: "Phân tầng? Tên của quán cà phê này có phải bằng tiếng Anh gì gì đó không?

"Đúng, cậu từng đến rồi à?

"Tuần trước em và người yêu mới ghé qua."

Mọi người "xùy" một trận.

"Nói 3 câu không rời được người yêu của cậu à." Nhậm Diệc trêu trọc nói.

Tôn Định Nghĩa "hì hì" cười một tiếng, lấy điện thoại di động ra, "Thật đó, anh xem nè, người yêu em đã chụp nhiều ảnh lắm đó."

Nhậm Diệc lật lật những tấm hình kia, cau mày nói: "Sàn nhà của cửa hàng nhiều chiếu tatami* thế? Bén lửa rất dễ cháy to đây."

"Đúng vậy, gần đây quán cà phê này rất nổi tiếng, mấy phòng riêng biệt bên này là phòng đặc biệt cho nữ sinh đến chụp hình, có vài bối cảnh, đây căn bản không thể gọi là phòng, ở giữa chỉ có mấy phiến gỗ to hình rẻ quạt*, ngay cả tường cũng không có.


*phiến gỗ ngăn vách như này nè:



"Cậu xác định?" Nhậm Diệc phóng to ảnh chụp, chỉ thấy một vài vật dụng trong nhà được bài trí nghệ thuật, rèm cửa sổ,loại thảm trải sàn là vật dễ cháy, còn có rất nhiều đèn điện chiếu sáng, có điều trong hình không nhìn ra chất liệu gỗ làm vách ngăn.

"Chắc chắn, em từng gõ rồi."

"Hỏa hoạn có ngoại lực lớn như thế, thế lửa nhất định sẽ lan ra rất nhanh." Nhậm Diệc ân bộ đàm, "Xe số 4 và đội tác chiến số 3 chờ lệnh."

"Rõ."

Trung tâm thương mại Trường Hưng cách bọn họ không xa, trên thực tế, tại 12 km2 trong khu vực quản lý của trung đội bọn họ, đâu cũng không xa, nhưng do tình trạng giao thông ở Bắc Kinh, xe cứu hỏa xuất phát phải 13 phút mới đến nơi.

Xe dừng lại, Nhậm Diệc liền nhảy xuống, ngẩng đầu nhìn về phía tầng 5 của trung tâm thương mại, màu xám tro của khói từ trong cửa sổ tranh nhau bốc lên ngùn ngụt. Nhưng cửa sổ này là loại mở từ bên dưới, người không ra được, vài cánh tay vươn ra ngoài cửa sổ, khua tay trong tuyệt vọng.

Người của đồn công an tới trước bọn họ, đã khai thông tốt giao thông, giống như Nhậm Diệc dự đoán, xe cộ và người qua đường đều muốn dừng lại quan sát.

Quản lý trung tâm thương mại đầu đầy mồ hôi chạy đến trước mặt Nhậm Diệc, vẻ mặt hoảng sợ: "Đồng chí lính cứu hỏa, tầng 5 có ít nhất 20 người."

Nhậm Diệc bình tĩnh mà nói rằng: "Đội 2 lên thang cứu hỏa, mang theo công cụ phá dỡ đến trước cửa sổ đón người, lấy ra một vòi nước yểm trợ. Đội 1 lấy 2 vòi nước, theo tôi tiến vào từ trong trung tâm thương mại." Anh kéo quản lý lên, "Dẫn đường."

"Vâng, ở đây ở đây."

Quản lý mang theo bọn họ lên một thang máy đã sớm chuẩn bị xong, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến tầng 4.

Trung tâm thương mại đã sơ tán toàn bộ, bên trong quán cà phê dày đặc khói, nhưng lại không thấy ánh lửa.

Cao Cách mang theo hai chiến sĩ tiếp cận chốt phòng cháy chữa cháy của trung tâm thương mại.

Bọn họ tiến vào quán cà phê, thấy cầu thang xoay tròn được kết cấu bằng thép đã bị nung đến chuyển đỏ, có thể nghe thấy tiếng kêu cứu từ tầng 5.

Nhậm Diệc ra lệnh: "Hai người các cậu dùng vòi nước làm lạnh cầu thang, yểm trợ chúng tôi lên tầng."

"Rõ."

"Các cậu không đi lên phun nước trước hả!" Quản lý hét lớn, "Toàn bộ phía trên đều có lửa đấy."

Tôn Định Nghĩa liếc hắn một cái: "Trước tiên phải cứu người ra. Nếu trực tiếp phun nước, người trên đó liền bị hấp chín rồi."

Nhậm Diệc đeo mặt nạ lên, "Lên!" Nói xong liền xông lên đầu tiên, các chiến sĩ đội 1 theo sát phía sau."

Mượn màn nước yểm hộ, bọn họ lên tầng, dưới chân cầu thang phát ra âm thanh cọt kẹt, có miếng kim loại bị nóng chảy rất nguy hiểm, bức xạ nhiệt cực đại đập vào mặt.

Bất luận bao nhiều lần ra vào đám cháy, bất luận mặc trang phục có tính năng cách nhiệt tốt cỡ nào, nhiệt độ thiêu đốt phóng ra mấy trăm thậm chí mấy nghìn độ, vĩnh viễn khiến con người cảm thấy thống khổ và sợ hãi.

Nhậm Diệc cảm thấy da như bị kim đâm, sóng nhiệt từ bốn phương tám hướng bao quanh anh, làm anh cảm thấy da dẻ nóng bỏng, cả người đầy mồ hôi.

Khói đặc tràn ngập tầng 5, thế lửa đã nuốt chửng nửa quán cà phê, cùng phán đoán của anh không sai biệt lắm, cái chỗ này có quá nhiều đồ vật bắt lửa, thế lửa lan ra vô cùng nhanh.

"Có ai không! Có ai không!" Nhậm Diệc hét, "Tìm thấy người cố gắng hết mức mang ra ngoài từ thang cứu hỏa!"

Nhậm Diệc mở máy ảnh nhiệt* ra, ở trong đám cháy tìm kiếm nhân viên bị kẹt, trên màn ảnh rất nhanh hiện ra một người, anh nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy một người đàn ông ngã trên mặt đất, trên người bị bỏng nhẹ, bởi vì đã hít vào hơi khói nên lâm vào hôn mê.


Người đàn ông này vóc người cao to cường tráng, Nhậm Diệc một thân trang bị đã hơn 20kg, anh cố sức túm kéo người đàn ông dưới nách đến trước cửa sổ, nửa đường Tôn Định Nghĩa vòng trở lại giúp anh nhấc người lên, đưa đến trước cửa sổ, những chiến sĩ khác cũng lần lượt tìm cứu được mấy nhân viên bị kẹt đã mất đi năng lực hành động.

Cửa sổ đã bị đội 2 phá vỡ, trong sàn cứu hộ đầy ắp người, Nhậm Diệc đưa người cho các chiến sĩ đội 2: "Không còn nhiều chỗ đứng nữa, đi xuống một chuyến đã."

"Nhậm đội, cửa sổ này mở rồi, lửa sẽ lan càng nhanh, em sợ không kịp đi lên lần nữa đâu, các anh đi cầu thang đi."

"Cầu thang cũng không nhanh được, các cậu tăng tốc nhanh một chút."

"Rõ."

Nhậm Diệc theo đường cũ trở lại, cùng vài người từ trong biển lửa khói đặc lò mò tiến tới, cuối cùng cũng tìm thấy một gian phòng riêng, lại tìm được ba người bị thương hôn mê bất tỉnh.

Cao Cách nói: "Nhậm đội, hẳn là không còn người nữa."

"Các cậu đi trước, tôi thuận theo tường tìm lại một vòng."

"Nhậm đội, lửa theo tatami đã cháy tới cửa sổ bên kia rồi, rất nhanh sẽ không qua được!"

"Biết, khẩn trương dẫn người đi, tôi lập tức tới."

Đám Cao Cách và Tôn Định Nghĩa khiêng người chạy về phía cửa sổ, Nhậm Diệc nhanh chóng lục soát mấy phòng riêng một lần nữa. Hiện trường vụ cháy dày đặc khói, tầm nhìn hạn chế, máy cảm nhiệt cũng có thể sai sót, nhất là khi người bị đồ vật che chắn, bao phủ.

Ngay lúc Nhậm Diệc dự định rút lui, anh đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng rên rỉ yếu ớt, đám cháy đang mãnh liệt thiêu đốt, gần như không thể nghe thấy, nhưng Nhậm Diệc vẫn nghe được.

Anh nhanh chóng chạy về hướng âm thanh, phát hiện còn một người bị phiến gỗ lớn sụp xuống đè nặng.

Nhậm Diệc dùng bả vai đẩy phiến gỗ lớn ra, đem người lôi ra ngoài, là một cô gái trẻ, dáng dấp chừng mười mấy tuổi, không có bị bỏng, cứ như kỳ tích vậy. Tuy rằng cô bé một thân chật vật, nhưng vẫn có thể nhìn ra dung mạo thập phần tinh xảo.

Cô bé ấy vô lực hơi trợn tròn mắt, suy yếu nhìn Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc biết cô đã sắp ngạt thở, anh cởi mặt nạ bảo hộ, đeo lên mặt cô bé, dùng thanh âm trầm ổn nói rằng: "Đừng sợ, tôi mang em đi ra ngoài."

Chờ cho cô bé hít thở vài hớp không khí, Nhậm Diệc mới một lần nữa đưa mặt nạ bảo hộ đeo lên đầu mình, sau đó nâng thân thể gầy nhỏ kia lên, chạy ra khỏi phòng riêng.

Thời gian 2 phút ngắn ngủi, thế lửa đã đuổi tới bên cửa sổ.

Cái thứ lửa này, tựa như sa mạc khát vọng nước trong, lại như dã thú khao khát máu tươi, nó điên cuồng mà cắn nuốt dưỡng khí. Đương lúc lửa thiêu đốt trong một không gian khép kín, chỉ cần mở ra một cái cửa, lửa sẽ bất chấp hướng về nơi có dưỡng khí mà lao tới. Tình thế bây giờ, lửa thuận theo tatami hoàn toàn phong kín lối đi thông đến cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn lại, lửa bốn phía cùng lúc cháy mạnh.

Nhậm Diệc quay đầu lại, thấy chỗ cầu thang mặc dù đã có vòi nước làm lạnh, nhưng nơi này gần điểm xảy ra hỏa hoạn, thế lửa vẫn như cũ cháy không nhỏ, anh hít sâu một hơi, dùng bộ đàm nói: "Cao Cách, các cậu đều lui ra ngoài rồi hả?"

"Nhậm đội, mọi người đều đã lui ra ngoài, cửa sổ bên này anh không qua được đâu, đi cầu thang đi."

"Đội 1 bắn nước yểm hộ."

"Rõ."

Hai người cầm vòi nước dưới tầng bước lên cầu thang, dùng thế nước áp thế lửa. Nhậm Diệc dự định dẫn người từ cầu thang đi xuống.

Đúng lúc này, cầu thang kết cấu bằng thép đột nhiên phát sinh âm thanh két két chói tai, người cầm vòi nước hô: "Nhậm đội, cầu thang không ổn, hình như sắp sập rồi!"

"Mau mau xuống dưới!"


Vừa dứt lời, cái cầu thang thép liền ầm ầm sụp xuống ngay trước mắt Nhậm Diệc, đập lên sàn nhà, toàn bộ sàn gác đều theo đó mà rung bần bật.

Nhậm Diệc vội la lên: "Hai người các cậu..."

"Chúng tôi không sao!"

"Đứng dưới đấy tiếp ứng." Nhậm Diệc cởi dây thừng trên người xuống, đem một đầu buộc tại nơi hẻo lánh nhất chưa từng có lửa của lan can cầu thang, nhanh chóng thắt nút số 8*, sau đó ôm ngang cô bé kia, xuôi theo sợi dây chậm rãi đi xuống.

*nút số 8: cách buộc dây chống trượt để nút thắt chặt hơn, không dễ bị bung ra trong quá trình sử dụng lực.



Bởi vì chỉ có độ cao một tầng lầu, thả cô bé này xuống rất nhẹ, anh mới dám đi xuống như thế.

Người dưới tầng tiếp được chân của anh trước, vài người mới đủ lực chống đỡ, đưa bọn họ an toàn đặt xuống dưới.

Sau khi hạ xuống, Nhậm Diệc ôm lấy cô bé kia đi ra ngoài cửa đợi nhân viên cấp cứu: "Dưới tầng giảm một vòi nước, không nên tăng thêm áp lực với sàn gác nữa, mau chóng dập tắt lửa."

Đặt người ở trên băng ca, Nhậm Diệc mới tháo mặt nạ xuống, gắng sức hít thở một hơi.

Đột nhiên, anh cảm thấy tay áo căng thẳng, cúi đầu nhìn cô bé kia níu ống tay áo của anh lại.

Nhậm Diệc nhìn ánh mắt đầy tơ máu của cô bé, sờ sờ đầu cô,.nhẹ giọng trấn an nói: "Đừng sợ, em không sao rồi."

Trong miệng cô bé ngậm ống thở, không có cách nào mở miệng, chỉ có thể chớp chớp mắt một cái, chậm rãi buông lỏng tay ra.

Nhậm Diệc xoay người trở về quán cà phê, quản lý lẽo đẽo xung quanh anh: "Đội trưởng, khi nào thì có thể dập tắt đám lửa này thế?"

"Không lan ra bên cạnh, rất nhanh liền có thể dập."

Quản lý hít sâu một hơi, dè dặt hỏi: "Chúng tôi, sẽ bị phạt tiền sao?"

Nhậm Diệc nghiêng người liếc nhìn ông ta: "Ông nói thử xem? Trước mắt tôi bây giờ đã thấy có tới 6 điểm công trình phòng cháy chữa cháy khẩn cấp không đạt tiêu chuẩn."

"Đội trưởng, cái này... Chúng ta lưu số điện thoại..."

"Cái này không thuộc quyền quản lý của tôi." Nhậm Diệc đẩy ông ta ra, đi tới chỉ huy các chiến sĩ của anh dập lửa.

Thế lửa không coi là lớn, không bao lâu sau đã bị dập tắt, bởi vì khống chế ổn thỏa nên không có tạo thành tổn thất đối với nhà hàng bên cạnh.

Nhậm Diệc để đội 2 lưu lại kiểm tra tàn lửa và khắc phục hậu quả, tự mình dẫn đội quay về trước.

Trên đường, anh gọi điện thoại đến bệnh viện, hỏi thăm tình huống của các nạn nhân, đặc biệt là cô bé anh đã cứu ra cuối cùng kia. Đáp án nhận được là có mấy người bị bỏng mức độ trung bình, không tính là nghiêm trọng, phần lớn là vết thương nhẹ, còn đang theo dõi vì hít nhiều khói nhưng hẳn là không có nguy hiểm tính mạng.

Lúc này Nhậm Diệc mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, đem tin tức tốt này thông báo cho những chiến sĩ khác, mọi người rối rít vỗ tay.

Anh đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Này, trận đấu thế nào rồi, đội nào thắng?"

"Oé, để em xem xem." Tôn Định Nghĩa mở điện thoại di động, "Pháp thắng 2-1."

"Ây dô? Vậy mà lại thắng."

Mấy người mang theo gương mặt ám khói mệt mỏi rã rời, hưng phấn mà thảo luận về trận bóng.

Trở lại trung đội cũng đã hơn ba giờ chiều, bọn họ lúc đi hầu như chưa ăn miếng cơm nào, lúc này dĩ nhiên là đều đói rồi.

Lên tầng, cửa vừa mở, Nhậm Diệc liền híp mắt lại: "Ai là người đi cuối cùng?"

Mấy người đảo tròng mắt, đều không nói lời nào.

"Ai đi cuối không tắt điều hòa?" Nhậm Diệc "hừ" cười một tiếng, "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, trong tầng có camera quan sát."


"Nhâm đội, có thể là em...đi*..." Lục Cảnh Xuyên nói.

"Cha* cậu đến trung đội à?"

Giải thích chỗ này: Từ đi* (吧) là hậu tố trong câu, phiên âm là "ba", từ cha* (爸) có phiên âm là "bà". Cách phát âm của hai từ này tương đối giống nhau. Do Lục Cảnh Xuyên dùng câu 是我吧 - là em, và 是我爸 - là cha em nghe giống nhau nên bị mọi người trêu ghẹo =)))

Mọi người cười ầm lên.

"Phạt sao đây, cậu nói đi?"

"Em, vậy em đi chạy vòng quanh."

"Không cần, vừa mới xong việc, mọi người đều mệt mỏi rồi." Nhậm Diệc một bộ giọng điệu thông cảm, cười ha hả nói, "Đêm nay ký túc xá các cậu cũng đừng bật điều hòa, đỡ phải bị cảm."

Từng tiếng kêu rên vang lên.

Tôn Định Nghĩa hét lớn: "Nhậm đội, em gầy, đêm nay anh cho em cùng anh chen một cái giường được không?"

Nhậm Diệc liếc hắn một cái: "Muốn chiếm tiện nghi của tôi à."

Mọi người cười ầm lên lần thứ hai.

Bọn họ một lần nữa ngồi về trước bàn, lang thôn hổ yết mà ăn xong bữa trưa đã nguội lạnh.

- ------------------------

Tác giả có đôi lời:

Lần này nhân vật chính là chiến sĩ phòng cháy chữa cháy và hình cảnh (aka cảnh sát hình sự), nói về người anh hùng lính cứu hỏa chiến đầu ở tuyến đầu với thiên tai nhân họa, cùng tình tiết hỗ trợ hình cảnh điều tra phá án các loại vụ án phóng hỏa, gây nổ bằng chất sinh hóa,... Nói chung, lính cứu hỏa và trinh sát hình sự.

Tuyến tình cảm là từ không ưa lẫn nhau đến tình tiết tỉnh táo luyến tiếc thầm mến nhau.

Lần này công không tra (nhưng không có nghĩa là không ngược)

...

Giải thích tên thụ: Nhậm Diệc, viết là "任燚" đọc là "rén yì", đồng âm với Nhân (仁) Nghĩa (义), nhân trong nhân ái, nghĩa trong chính nghĩa, cũng đọc lần lượt là "rén" và "yì".

- ------------------------

Một vài chú thích:

*Xuất cảnh (出警): là một thuật ngữ của cảnh sát, nghĩa là phái cảnh sát (lực lượng chức năng) đến nơi xảy ra vụ án hoặc tai nạn nhằm kiểm soát, duy trì trật tự và giải quyết vấn đề trong một số tình huống như: bạo động, biểu tình, cứu thương cứu hỏa,...(zhidao.baidu)

*nhà phân tầng: nguyên văn là 跃层: đây là một kiểu kiến trúc mới, đặc trưng bởi hai tầng trên, dưới. Phòng ngủ, phòng khách, phòng tắm, nhà bếp và các loại phòng khác có thể xếp phân lớp. Đi lại giữa tầng trên và tầng dưới bằng một cầu thang nhỏ riêng biệt. Ưu điểm của nhà ở phân tầng là mỗi tầng đều có bề mặt chiếu sáng tốt, thoáng gió hơn, khi vực sinh hoạt và phụ trợ lớn hơn, bố trí nhỏ gọn, chức năng rõ ràng và có liên kết hỗ trợ nhau. Trong các tòa nhà cao tầng, kiểu kiến trúc này có thể giảm cầu thang công cộng, mở rộng khu vực gian hàng, nâng cao hiệu quả không gian. Nhược điểm là một khi tầng trên bị cháy thì rất khó để đi vào và sơ tán. (Baidu)



*Chiếu tatami: một loại chiếu, nệm lát sàn nhà truyền thống của Nhật



*máy ảnh nhiệt: Là một loại camera nhiệt thường được sử dụng trong chữa cháy. Bằng cách kết xuất bức xạ hồng ngoại dưới dạng ánh sáng khả kiến. Các máy ảnh này cho phép nhân viên cứu hỏa nhìn thấy các khu vực nhiệt qua khói, bóng tối hoặc các rào cản chịu nhiệt nhưng không nhìn được qua vật rắn. Dưới đây là minh họa máy ảnh nhiệt cầm tay và hình ảnh người được chụp bằng thiết bị gắn máy ảnh nhiệt.(độ F) (Wikipedia)



*Thang cứu hỏa, sàn cứu hộ: Là một bộ phận của xe cứu hỏa có trang bị thang.



P/s: Lần đầu tiên làm truyện liên quan đến nghề cứu hỏa, nhiều chú thích ghê luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui