Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Ngày thứ ba sau khi Nhậm Diệc xuất viện, anh nhận được điện thoại của Khưu Ngôn, bày tỏ nguyện vọng nếu thân thể của anh cho phép thì hãy ghé đồn cảnh sát để lấy chút lời khai.

Chỉ là hoạt động hằng ngày thì không thành vấn đề, nhưng nếu Nhậm Diệc muốn từ chối thì cũng không phải không thể lấy thân thể làm cớ. Có đi hay không, anh quả thật có chút do dự. Phối hợp với sự điều tra của cảnh sát là nghĩa vụ của mỗi công dân, hơn nữa anh còn dây dưa rất sâu với nó. Nhưng nhỡ đi lại có dịp đối mặt với Khưu Ngôn và Cung Ứng Huyền, ắt hẳn anh sẽ phải hồi tưởng tất cả những chuyện xảy ra khi đó.

Nghĩ ngợi một lúc, thật ra ngoài miệng bảo không muốn biết, nhưng trong lòng anh vẫn quan tâm tới tiến triển của vụ án. Điều này không liên quan tới Cung Ứng Huyền, dĩ nhiên anh phải biết những thành viên tà giáo đã cướp đi người anh coi trọng, khiến anh mấy lần dấn thân vào nguy hiểm, có sức uy hiếp lớn với người vô tội kia sẽ có kết cục thế nào.

Thế là Nhậm Diệc vẫn đi.

Đã lâu lắm rồi chưa ghé phân cục Hồng Võ, vẫn tất bật và căng thẳng như trước. Anh cũng được rất nhiều người quen quan tâm và hỏi thăm.

Cung Ứng Huyền tới đón Nhậm Diệc. Nhậm Diệc không biểu hiện gì nhiều, người xung quanh đều nhận ra bầu không khí khác thường giữa hai người, mà đây còn chẳng phải lần đầu tiên, bọn họ rủ rỉ chẳng biết có phải lại cãi nhau không.

"Em còn tưởng anh không tới chứ." Trên đường, Cung Ứng Huyền cứ chốc chốc lại lén nhìn Nhậm Diệc với vẻ khúm núm như muốn nói gì, làm gì đó, nhưng cũng không dám biến thành hành động. Nếu người ngoài thấy cảnh này chỉ e là sẽ hết sức kinh ngạc, chỉ có ở trước mặt Nhậm Diệc, Cung Ứng Huyền mới trở thành một con người hoàn toàn khác - mà cũng lại giống chính hắn hơn.

"Tôi cũng tưởng mình không tới cơ đấy."

"Sức khỏe của anh đã khá hơn chưa?"

"Vẫn ổn."

Trước khi vào phòng, Cung Ứng Huyền bất chợt kéo tay Nhậm Diệc lại, dùng ngón tay vuốt ve lòng bàn tay anh, khẽ nói: "Anh... Không hỏi một chút, vết thương của em sao?"

Nhậm Diệc liếc sang cánh tay phải của Cung Ứng Huyền, anh có thể thấy được cánh tay kia vẫn nằm trong trạng thái "ì ạch", nhưng anh vẫn nhịn không hỏi: "À phải, chắc không đáng lo đâu."

Cung Ứng Huyền khó nén nổi thất vọng: "Em cũng hy vọng là có, thế thì anh mới quan tâm em thêm một chút được."

"Đừng lảm nhảm nữa, vào đi thôi." Nhậm Diệc rút tay về.


Trong phòng có Khưu Ngôn và Thái Cường.

Nhậm Diệc thấy băng gạc trên đầu Thái Cường vẫn chưa gỡ ra: "Cảnh sát Thái, vết thương của cậu đỡ hơn chút nào không?"

Thái Cường khảng khái nói: "Vẫn thương nhẹ không xuống chỗ hiểm, chúng ta là đồng bệnh tương liên đó."

Nhậm Diệc cười khổ đầy bất lực.

Khưu Ngôn đứng lên: "Đội trưởng Nhậm, cảm ơn anh đã đồng ý qua đây, mời ngồi."

Vẻ mặt Nhậm Diệc với Khưu Ngôn cũng không hề dễ chịu, chỉ khách sáo gật đầu, anh nói: "Tôi còn tưởng cảnh sát Thái bị thương cũng là giả chứ."

Vẻ mặt Khưu Ngôn và Cung Ứng Huyền đều thoáng lúng túng, Cung Ứng Huyền nói: "Trương Văn đặt bẫy trong nhà, chúng em cũng không ngờ tới."

"Cậu nghi ngờ hắn ta từ lúc nào?"

"Trong vụ phóng hỏa ở TTTM Văn Huy, chúng em đều công nhận là có ai đó bên trong tổ điều tra đã để lộ bí mật cho Phương Chi Nhứ. Sau khi em điều tra tổ cảnh sát thì lại sang bên khoa điều tra hỏa hoạn, phát hiện hắn ta từ đầu đến cuối đều tham dự những sự cố có liên quan đến giáo phái thần Quang Minh. Mới đầu em cũng không nghi ngờ, nhưng sau khi điều tra chuyên sâu như thường lệ đã phát hiện hắn ta có vài điểm khả nghi."

Nhậm Diệc nhíu mày: "Lý do các cậu không bắt hắn ta cũng dễ hiểu, nhưng tại sao lại để hắn ta xuất hiện trong bệnh viện chụp ảnh?"

"Hễ ai mà hoảng hốt sẽ dễ lộ ra sơ hở. Chúng em vốn định quan sát hắn ta, uy hiếp để hợp tác với bên ngày, không ngờ còn chưa kịp liên hệ thì đã xảy ra vụ ở khách sạn, hắn ta cũng thừa cơ bỏ chạy."

"Hoàng Diễm kia thì sao? Bây giờ đâu rồi?"

"Còn đang tạm giam. Điều tra vẫn chưa kết thúc, nên tạm thời không thể khởi tố công khai." Khưu Ngôn vừa nhắc đến gã thì vẻ mặt chợt lạnh đi, "Gã làm việc cho Tử Diễm thuần túy là vì tiền, thế nên dưới sự đe dọa lẫn dụ dỗ của chúng tôi đã đồng ý hợp tác. Gã vẫn chưa gặp Tử Diễm và các thành viên khác của tổ chức bao giờ, vẫn liên lạc qua mạng hoặc điện thoại. Chúng tôi lợi dụng điểm này, tìm một đồng nghiệp có bối cảnh, khẩu âm, tuổi tác, lẫn tướng mạo đặc thù gần giống để nằm vùng. Căn cứ vào lời giải thích của Hoàng Diễm, Bạch Diễm và Tử Diễm đã từng liên lạc nhiều lần, chúng tôi mong sẽ đánh lừa được Bạch Diễm để dẫn Tử Diễm ra thông qua hắn ta."

"Thế thì hai tên cải trang thành con tin kia, bên này đã biết từ trước rồi?"


Cung Ứng Huyền gật đầu: "Biết lâu rồi, nhưng Tử Diễm lại phát sát thủ khác đến, ngay cả Hoàng Diễm cũng không biết. Khi đó chúng em đã lo không biết có phải Hoàng Diễm bị lộ rồi không, nhưng sau đó phát hiện hình như không có, ít nhất vào lúc ấy thì chưa."

"Sao các cậu che mắt được Trịnh Bồi?" Nhậm Diệc không tài nào tưởng tượng bọn họ giả mạo cái chết của một viên cảnh sát kiểu gì.

"Là do đội trưởng Triệu thu xếp." Ánh mắt Khưu Ngôn không nhịn được mà lảng tránh Nhậm Diệc, "Chẳng qua Trịnh Bồi cũng nghi từ lâu rồi, chủ yếu ông ấy nghi ngờ hai việc. Thứ nhất, ông ấy không tin sát thủ tại hiện trường đều do Ứng Huyền giết, súng chúng tôi dùng không giống nhau, mà vị trí phát hiện thi thể thì cách nhau hơi xa, lúc đó quả thực có hai tên là tôi và Hoàng Diễm giả mạo cùng nhau giết. Thứ hai, hiện trường bị thiếu một khẩu súng, là do tôi sơ suất nên đã mang theo."

Cung Ứng Huyền tiếp lời: "Vì có sự xuất hiện của anh và sát thủ Tử Diễm đã phái thêm tới, kế hoạch đã có nhiều thay đổi, theo đó cũng là rất nhiều sơ hở. Từ góc nhìn của cảnh sát hình sự thì hiện trường đâu đâu cũng có điểm mâu thuẫn và bất hợp lý. Trịnh Bồi vẫn yêu cầu được thấy chị Ngôn, hoặc báo cáo pháp y, nhưng đều bị từ chối. Đoạn thời gian đó, ông ấy với đội trưởng Triệu ngày nào cũng giương cung bạt kiếm, chúng em không dám cả tin bất cứ ai, chỉ có thể... Cố hết sức để che giấu."

Thái Cường gãi đầu: "Thật ra em thậm chí còn không biết toàn cảnh của kế hoạch này. Ông Trịnh Bồi kia á, khiến chúng em đau đầu muốn chết. Không thể không nói ông ta rất lợi hại, bình thường lúc ông ấy phá án và làm thủ tục cũng không có vấn đề gì, không bới ra khuyết điểm. Ngày nào ông ấy còn ở đây, phân cục sẽ không được bình yên ngày đó."

Nhắc đến Trịnh Bồi, sắc mặt Cung Ứng Huyền và Khưu Ngôn đều rất nghiêm trọng.

Nhậm Diệc cũng vô cùng mâu thuẫn với ông Trịnh Bồi này, có thể là bởi trước đây anh chưa từng qua lại với cảnh sát dưới thân phận một nghi phạm. Một cảnh sát có kinh nghiệm phong phú và thủ đoạn cương quyết có biết bao sắc sảo, nhạy bén, hùng hổ họa người, coi như anh đã được nếm trải: "Vậy giờ thì sao, ông ta còn ở phân cục không?"

"Còn, ông ta bị chọc giận rồi, cũng sẽ không giảng hòa đâu."Khưu Ngôn cầm chiếc cốc mug (cốc hình trụ có quai cầm) một bên lên, hớp một ngụm cà phê, giọng điệu mềm mỏng, "Đội trưởng Nhậm, tôi không có cách nào tường thuật những áp lực và ngăn trở chúng tôi đã phải chịu trong thời gian đó. Chúng tôi quả là có nỗi khổ riêng, không thì sẽ chẳng bí quá hóa liều."

Nhậm Diệc không nhìn vào mắt Khưu Ngôn nữa, anh sợ mình sẽ mềm lòng với chị. Dư quang của anh cũng có thể cảm nhận được Cung Ứng Huyền đang nhìn mình, nhưng lại giả bộ không biết, hỏi: "Chuyện đội trưởng Trần của chúng tôi, mọi người đã bắt đầu điều tra chưa?"

"Đã điều tra, cho tới giờ không phát hiện điểm nào khả nghi, còn những vật chứng và tư liệu Trương Văn đã lấy trộm rất có thể đã bị tiêu hủy."

"Nên mọi người không thể chứng minh đội trưởng Trần có vấn đề." Tâm tình Nhậm Diệc phức tạp, đương nhiên anh không mong Trần Hiểu Phi có vấn đề, nhưng vẫn hy vọng có thể dùng chứng cứ xác thực để chứng minh ông trong sạch, chứ không phải là không đủ chứng cứ.

"Vẫn chưa tìm ra hắn ta, nên giờ đây khó nói."

"Vậy... Y tá kia thì sao?" Nhậm Diệc bảo, "Bọn chúng quả nhiên có thành viên nữ."

Cung Ứng Huyền trầm giọng nói: "Hiện giờ chúng em đã nắm giữ một vài manh mối rồi, vẫn chưa xác thực nên cần bảo mật, nếu anh muốn...."


"Không cần." Nhậm Diệc cắt lời, "Không nói được thì cậu cứ thẳng thắn, tôi cũng đâu phải trẻ nít, sẽ không cố tình gây sự."

Cung Ứng Huyền hé miệng, dường như á khẩu không trả lời được.

Nhậm Diệc nói: "Được rồi, tôi nghĩ mình đã hỏi xong, tới lượt hai người."

Khưu Ngôn mở notebook và máy quay ra: "Chúng ta lấy lời khai thôi."

Nhậm Diệc chớp mắt, im lặng tròn nửa phút mới nói: "Tôi không muốn kể lại toàn bộ sự việc lần nữa đâu, bác sĩ dặn tôi bớt nổi nóng đi, hai người thấy chỗ nào còn thiếu sót thì cứ hỏi."

Khưu Ngôn ho nhẹ một tiếng, lúng túng gật đầu: "Được."

- ---

Sau khi kết thúc thì trời vẫn còn sáng. Nhậm Diệc nhìn đồng hồ, quyết định ghé viện dưỡng lão, qua lúc này sẽ vừa đúng giờ cơm tối của cha anh.

"Nhậm Diệc, anh đi đâu thế?"

"Tới thăm cha tôi." Nhậm Diệc bước ra hành lang, nói mà không quay đầu lại.

"Cho em đi cùng với."

Nhậm Diệc khựng lại, nhíu mày nhìn hắn: "Nhìn mấy cậu bận lắm mà, đừng phí thời gian vào mấy việc vô nghĩa chứ."

"Chuyện này vô nghĩa chỗ nào đâu."

"Cậu đâu thật sự muốn tới thăm hỏi cha tôi, nên chẳng có ý nghĩa."

"Em muốn ở bên anh cũng là vô nghĩa à?" Cung Ứng Huyền chắn trước mặt Nhậm Diệc.

"Tránh ra." Nhậm Diệc cố nén lửa giận trong lòng, anh vừa mới bị ép nhớ lại một lần bản thân đã bị lợi dụng và giấu giếm ra sao, lúc này chỉ cần nhìn Cung Ứng Huyền là lòng cũng đã hừng hực lửa giận. Có lẽ Cung Ứng Huyền vốn không nghĩ tới mức này, người này hầu hết thời gian đều thế, không phải cố tình quên hoặc chà đạp lên cảm xúc của người khác, mà là thiếu hụt năng lực đồng cảm nên khó mà hiểu được cho người ta, "Tôi không muốn nổi nóng với cậu, cũng chẳng muốn cãi vã gì hết, hai ta đều bình tĩnh một thời gian đi."


"Anh nói bình tĩnh một thời gian chính là đang trốn tránh, lần trước cũng vậy." Cung Ứng Huyền đối mặt với Nhậm Diệc, "Em phạm phải sai lầm, anh liền muốn từ bỏ em sao?"

Đang lúc Nhậm Diệc không biết trả lời câu hỏi này thế nào, trùng hợp lại có một người rẽ vào hành lang. Ánh mắt Nhậm Diệc lướt về phía đó, khí áp càng giảm đi.

Người đến là Trịnh Bồi.

Cung Ứng Huyền quay đầu nhìn, nhiệt độ trong con ngươi chợt giảm xuống, so với một Cung Ứng Huyền lạnh lùng và ngạo mạn trước mặt hầu hết người ngoài, lại càng có nhiều sự thù địch không hề che giấu hơn cả.

Vẻ mặt Trịnh Bồi không chút gợn sóng, đi tới: "Đội trưởng Nhậm, cậu dưỡng thương sao rồi?"

"Có một tẹo thì chắc là không chết được."

"Vậy thì tốt." Trịnh Bồi liếc Cung Ứng Huyền, "Cảnh sát Cung, để tôi nhắc cậu nhé. Quan hệ giữa cậu với đội trưởng Nhậm quá mức thân mật có thể sẽ khiến thân phận nhân chứng của cậu ta gặp phải nghi ngờ, kiểu gì luật sư cũng sẽ nã súng liên thanh vào điểm này, bắn phá ở trên tòa án."

Cung Ứng Huyền không hề né tránh ánh mắt Trịnh Bồi: "Thế thì có sao?"

Trịnh Bồi cười lạnh.

Cung Ứng Huyền kéo tay Nhậm Diệc đi ngay trước mặt Trịnh Bồi: "Đúng là đen đủi, đi thôi."

Nhậm Diệc muốn vùng ra, rồi lại cảm thấy bất kể giữa hai người có vấn đề gì trong lúc này cũng không nên để bị Trịnh Bồi nhìn được, đành phải im lặng để Cung Ứng Huyền kéo đi.

Cung Ứng Huyền vẫn cầm tay Nhậm Diệc, mãi tới khi có đồng nghiệp phía trước đi đến mới không đành lòng phải buông ra, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định theo đuôi Nhậm Diệc tới bãi đậu xe.

Nhậm Diệc đi tới trước xe, nghiêm mặt nhìn Cung Ứng Huyền: "Trưởng thành lên chút đi."

"Hiếm khi em mới có nửa ngày nhàn rỗi, chỉ muốn ở bên anh, làm gì cũng được, dù chỉ là đi theo anh." Ánh mắt Cung Ứng Huyền lúc này quả là đơn thuần không cách nào hình dung, cứ như một con thú nhỏ bị lạc, bám chặt lấy đuôi Nhậm Diệc, chỉ sợ người ta đi mất.

Nhậm Diệc hít sâu một hơi: "Cậu thích theo thì cứ theo đi vậy."

Cung Ứng Huyền tỏ vẻ vui mừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận