Mí mắt Cung Ứng Huyền cụp xuống, bờ mi dày và dài che đậy toàn bộ tâm tình.
Nhậm Diệc miễn cưỡng mở miệng: "Nghĩ theo hướng tích cực thì ít ra đội trưởng Khưu vẫn còn sống."
Cung Ứng Huyền vịn lấy lan can định đứng lên, Nhậm Diệc chặn hắn lại: "Chờ chút, trước tiên phải xử lý tốt miệng vết thương đã."
Cung Ứng Huyền nhìn vết thương do đạn bắn của mình, chau mày.
"Em chờ nhé, để anh tìm xem có kéo không." Nhậm Diệc trở về văn phòng ban nãy, lục thấy một cái kéo thủ công. Anh dùng cái kéo này để cắt tay áo của Cung Ứng Huyền, cẩn thận từng li từng tí dùng lớp vải kia để bít vết thương ướt dính của hắn.
Nhậm Diệc cắt một mảnh vải, dùng sức bó chặt mạch máu trên cánh tay hắn.
Cung Ứng Huyền lập tức thở hồng hộc, nhưng trước sau vẫn không hé răng một lời.
Máu tạm thời ngừng chảy, song vẫn có một chút bị thấm ra. Vết thương da tróc thịt bong kia khiến trái tim Nhậm Diệc đau nhói.
Cung Ứng Huyền nhận ra sắc mặt khó coi của Nhậm Diệc, khẽ động viên: "Không đau đâu."
"Vớ vẩn."
"Thật sự không đau mà."
"Để lại nhiều máu như vậy..." Nhậm Diệc dùng tay chà xát mặt, tiện thể lau đi vành mắt đã hơi ướt, "Viên, viên đạn, xuyên vào bên trong rồi chứ."
"Là sượt qua thôi, không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu."
"Nhưng mà trước mắt chẳng có gì cả, không thể khử trùng, mà cũng không khâu lại được." Nhậm Diệc ngó nghiêng xung quanh theo bản năng, hy vọng có thể tìm được thứ gì đó để giúp Cung Ứng Huyền, nhưng lại chẳng có gì cả. Thậm chí anh còn không tài nào đưa được hắn tới bệnh viện, "Thôi cứ sát trùng qua vết thương đã." Nhậm Diệc biết Cung Ứng Huyền sợ bẩn, dù chỉ là lau sạch qua cũng có thể khiến hắn dễ chịu hơn chút.
"Chờ cứu chị Ngôn ra rồi tự em sẽ xử lý." Cung Ứng Huyền chăm chú nhìn Nhậm Diệc với một đôi mắt chẳng hề chứa đựng gì khác bên trong, "Anh hôn em một cái thì sẽ không đau nữa."
Nhậm Diệc không nhịn được, nở nụ cười: "Sao giờ em càng lúc càng mặt dày vậy?"
"Còn chẳng phải học theo anh sao." Cung Ứng Huyền nở một nụ cười mệt mỏi, "Lúc nào cũng kiểu không đứng đắn."
Nhậm Diệc vừa dùng vải áo sạch sẽ lau chùi xung quanh vết thương của Cung Ứng Huyền, vừa nói, "Vậy em thích anh đứng đắn hơn à?"
"Anh như thế nào cũng tốt cả." Cung Ứng Huyền nói không chút do dự.
"Em thích anh kiểu gì là anh có thể biến thành thế đó. Em thích đứng đắn, anh sẽ học cách đứng đắn một chút." Nhậm Diệc hôn Cung Ứng Huyền một cái, lại khẽ cắn môi dưới của hắn, "Kiểu như, sau này trên giường thì không chơi bời gì hết, cả tuần vượt rào không quá một lần để khỏi hại thân, em nói xem có được không nào."
"Không được." Cung Ứng Huyền cắn ngược lại Nhậm Diệc một cái, "Anh đừng có suốt ngày chỉ biết trêu em."
"Anh có trêu em đâu, anh nói thật đấy chứ."
"Không được." Cung Ứng Huyền vươn tay đỡ lấy gáy Nhậm Diệc, kéo anh về phía mình, chóp mũi khẽ cọ lên cái cổ ấm áp kia, "Em muốn ở thật nhiều chỗ, quan hệ theo thật nhiều kiểu, anh... Anh đều phải dạy em."
Nhậm Diệc cười khúc khích, cố tình trách cứ: "Sao em lại háo sắc vậy, thế sao được chứ."
Mặt Cung Ứng Huyền nóng lên: "Anh còn mặt mũi nói em à."
"Vậy anh có thể vô liêm sỉ đó, còn em có làm được không nào?" Nhậm Diệc vừa phân tán sự chú ý của Cung Ứng Huyền, vừa lau chùi vết thương cho hắn.
Cung Ứng Huyền nhất thời cũng thực sự quên mất cơn đau bên cánh tay phải, tay hắn xoa dọc theo sống lưng của Nhậm Diệc, một đường đi xuống, cuối cùng ôm lấy bờ eo thon gọn kia, cũng nhỏ giọng nói bên tai anh, "Nhậm Diệc, lẽ nào em háo sắc thật sao?"
Nhậm Diệc ngây người.
Cung Ứng Huyền vùi mặt vào hõm vai Nhậm Diệc, toát ra vẻ ngượng ngùng e lệ cứ như trẻ con, "Tại sao lúc em ở bên anh lại luôn nghĩ tới loại chuyện đó... Ngay cả không ở cùng một chỗ cũng nghĩ, rõ ràng là có chuyện quan trọng hơn phải làm mà, trước giờ em đâu có vậy."
Nhậm Diệc ôm lấy cổ Cung Ứng Huyền, khẽ cười: "Đúng, em đúng là háo sắc thật đấy. Trước đây em không như vậy là bởi không gặp được anh, gặp được người mình thích sẽ trở nên háo sắc."
Cung Ứng Huyền không khỏi mỉm cười.
Nhậm Diệc nói tiếp: "Anh cũng vậy, anh luôn nghĩ về em, lúc nào cũng nhớ đến em. Nhớ đến bờ môi, bàn tay, đôi mắt, cơ bắp của em, từng nơi trên cơ thể em, từ trên xuống dưới, càng nghĩ lại càng... Càng háo sắc."
Cung Ứng Huyền cong khóe môi: "Vậy... Chúng ta cùng nhau háo sắc."
Nhậm Diệc hôn hắn một cái nữa: "Cùng nhau háo sắc."
Sự an ủi vỗ về đầy quý giá trong thời khắc hiểm nguy này đều khiến hai người lưu luyến, rồi lại không thể không trở về hiện thực.
"Chúng ta đi thôi." Cung Ứng Huyền đứng lên, hắn sờ lên cánh tay bị thương của mình. May mà hắn thuận tay trái, sẽ không ảnh hưởng đến việc cầm súng.
"Tính sao với thằng này bây giờ?" Nhậm Diệc ghét bỏ nhìn tên lưu manh còn đang hôn mê trên mặt đất.
"Cứ trói ở chỗ này đã, sau đó sẽ giao cho cảnh sát, chúng ta đi tìm Bạch Diễm trước."
"Bạch Xích Thành bị anh trói vào cửa lớn của công xưởng rồi, bây giờ không biết tỉnh chưa."
"Bất tỉnh cũng phải làm hắn ta tỉnh lại."
"Không biết người Tử Diễm phái tới đã bị giết hết chưa nhỉ." Nhậm Diệc lo lắng nói, "Chẳng phải em bảo là nếu không thanh toán sạch sẽ, chúng ta ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm sao."
"Em đoán là giết cả rồi, trước còn thường xuyên có tiếng súng ở bên chúng ta, hoặc là ở chỗ xa hơn, nhưng đã lâu rồi chưa nghe được thêm tiếng nào." Cung Ứng Huyền nói, "Chẳng qua để an toàn, em sẽ dẫn Bạch Xích Thành về, anh ở trong kho hàng chờ em."
"Bây giờ người mặc áo chống đạn chính là anh, anh kiểu gì cũng phải đi, huống hồ em còn bị thương nữa."
Cung Ứng Huyền ngập ngừng: "Cùng đi vậy."
"Bây giờ em..."
Cung Ứng Huyền chợt nắm chặt lấy tay Nhậm Diệc, anh lập tức không thốt nên lời, ngoan ngoãn bước theo hắn.
Bọn họ trở lại kho chứa đồ, chạy ra cửa kho, quả nhiên thấy trước cổng công xưởng đầy cỏ dại kia là Bạch Xích Thành còn đang mê man trên mặt đất.
Cung Ứng Huyền tháo còng của Bạch Xích Thành ra, sau đó lại trói hai tay hắn ta ở sau lưng.
Nhậm Diệc đỡ hắn ta lên, tát "bép bép" hai cái, "Tỉnh lại đi."
Bạch Xích Thành từ từ tỉnh lại, lúc nhìn thấy người trước mắt là Nhậm Diệc thì ánh mắt vốn mờ mịt trở nên tỉnh táo, đồng thời toát ra vẻ lạnh lẽo và thâm độc.
Nhậm Diệc quát lên: "Đi!"
Hai người dẫn Bạch Xích Thành theo, một lần nữa trở về nhà kho. Bọn họ cũng không biết vị trí cụ thể của phòng họp, nhưng hẳn là nó ở ngay khu vực chức năng bên ngoài kho chứa hàng.
Sau khi đi gần nửa vòng, bọn họ đã tìm thấy phòng họp - bên trong có nguồn sáng.
Nhậm Diệc bắt lấy cánh tay Bạch Xích Thành, lặng lẽ đi tới một bên phòng làm việc. Cung Ứng Huyền giơ súng lên, đi lên trước, dùng chân đá cửa ra, nhưng vẫn ẩn thân sau bức tường.
"Vào đi." Tiếng nói âm trầm truyền tới từ trong phòng.
Họng súng của Cung Ứng Huyền chĩa thẳng về phía trước, hắn chậm rãi đi vào, Nhậm Diệc cũng theo sau.
Trong phòng họp có hai người. Khưu Ngôn đang vô cảm ngồi trên ghế, còn Hoàng Diễm lại ở ngay sau lưng, dí súng lên cột sống của chị.
Trên mặt bàn phủ đầy bụi được đặt một ngọn đèn khẩn cấp, có hạn chiếu thành một vòng tròn sáng trong căn phòng. Khưu Ngôn và Hoàng Diễm đang đứng ở trung tâm nguồn sáng, cứ như tiêu điểm trên sân khấu tối tăm, là nơi mọi ánh mắt đều hướng về.
Cung Ứng Huyền nhìn Khưu Ngôn: "Chị Ngôn, chị không sao chứ?"
Khưu Ngôn lắc đầu một cái, vô cùng bình tĩnh.
Ánh mắt Bạch Diễm lập lòe, có vẻ bồn chồn.
Hoàng Diễm nói: "Chúng mày vẫn còn sống để gặp tao, chứng tỏ những kẻ khác đã chết rồi."
"Vẫn có đứa còn sống đấy." Cung Ứng Huyền nói một cách vô cảm, "Tao đâu giống chúng mày, tao chẳng có hứng thú với việc giết người."
"Tao cũng có hứng thú gì giết người đâu, tao giết chóc để đòi tiền." Hoàng Diễm chỉ sang Bạch Diễm, "Tao nhất định phải đưa nó đi, không thì đừng ai hòng rời khỏi đây hết."
"Tử Diễm cho mày bao nhiêu tiền?" Cung Ứng Huyền nói, "Tao có thể cho mày gấp ba, năm, thậm chí mười lần."
Hoàng Diễm cười gằn: "Mày thân là một cảnh sát lại dám thu mua sát thủ ư?"
"Miễn là mua được."
"Xàm xí ít thôi, giao nó cho tao, không thì tao sẽ bắn chết ả ngay." Hoàng Diễm dí thẳng súng lên đỉnh đầu Khưu Ngôn.
Khưu Ngôn hất cằm, trên mặt lại không có vẻ sợ hãi chút nào, trái lại còn dùng ánh mắt can ngăn bọn họ.
Nhậm Diệc nhìn sang vẻ mặt khó hiểu của Bạch Xích Thành, "Mày muốn lọt vào tay hắn ta thật à? Hay đây cũng là một phần âm mưu của mày?" Giờ đây hiển nhiên anh lại không tin lời Bạch Diễm bảo sẽ chết nếu lọt vào tay Hoàng Diễm nữa, dù sao lúc đó anh với Khưu Ngôn núp trong bóng tối mà còn bị Bạch Diễm nhìn ra, vậy tuyệt đối không phải là bất ngờ, mà do hắn ta cố ý.
Bạch Xích Thành chẳng nói chẳng rằng.
"Không tới lượt mày hỏi, cũng không tới lượt nó đáp đâu." Lông mày Hoàng Diễm nhíu lại, không giận tự uy, "Giao nó cho tao, bằng không tao phải giết ả ta thôi."
Nhậm Diệc cắn răng.
"Không." Cung Ứng Huyền đột nhiên mở miệng, ánh mắt lạnh lùng không dứt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...