Thực tế đã chứng minh, cường độ huấn luyện của Nghiêm Giác quả thật nghiêm khắc hơn bọn họ kha khá. Nhưng vì mặt mũi, không ai dám kêu mệt, chẳng qua sau khi tập thể dục sáng sớm xong, Cao Cách lén nói với Nhậm Diệc, kiên quyết không được cho Nghiêm Giác nhúng tay vào nữa.
Buổi chiều, Nhậm Diệc đưa Nghiêm Giác đến khu vực quản lý của bọn họ dạo một chút. Buổi tối cơm nước xong xuôi, Khúc Dương Ba lại tổ chức xem phim trong phòng giải trí.
Sau khi xem phim xong, các chiến sĩ đều đi ngủ. Vào lúc Nhậm Diệc đang khoan khoái vươn vai, Khúc Dương Ba đi tới bên cạnh anh, thấp giọng nói: "Tứ Hỏa, nên viết báo cáo rồi."
Nhậm Diệc hơi sững người. Báo cáo Khúc Dương Ba nói, tất nhiên là báo cáo tổng hợp xuất cảnh ở TTTM Văn Huy, đây là một báo cáo thông thường, ngoài ra còn có một phần bất thường khác, đó là khi có một chiến sĩ hy sinh, anh dưới tư cách là cấp trên có nhiệm vụ phải viết bản tường trình và kiểm điểm cặn kẽ.
Anh vẫn luôn không chịu viết, nhưng cũng không nhây mãi được.
Khúc Dương Ba thấy sắc mặt anh không tốt lắm, khẽ thở dài: "Tôi cũng không muốn thúc giục cậu, nhưng..."
"Không sao, tôi biết rồi, tối nay tôi sẽ viết."
Nghiêm Giác đi tới: "Để tôi giúp cậu đi, tôi giúp cậu chỉnh sửa tài liệu, cậu có thể viết nhanh hơn."
"Phiền lắm." Nhậm Diệc mỉm cười: "Như vậy tôi lại nợ anh mấy bữa cơm."
Nghiêm Giác cười nói: "Thiếu nợ thì cứ từ từ mà trả." Anh ta nhìn Nhậm Diệc, ánh mắt mang một chút yêu chiều. Khúc Dương Ba đẩy mắt kính một cái, nở một nụ cười sâu hiểm khó dò.
Hai người trở lại phòng làm việc của Nhậm Diệc. Nhậm Diệc giao tài liệu cho Nghiêm Giác thu xếp.
Trong báo cáo xuất cảnh có rất nhiều thứ rườm rà, phải vẽ hiện trường, trụ nước chữa cháy, vị trí xe cứu hỏa, v..., rồi đường đi nước bước của mỗi một đội viên, còn phải mô tả quá trình cháy và quá trình dập tắt lửa, phần lớn những chi tiết này đều do tiểu đội chuyên cần làm, nhưng Nhậm Diệc còn phải căn cứ theo linh cảm chỉ huy của mình để viết báo cáo tường tận, bây giờ Nghiêm Giác đang chỉnh sửa toàn bộ tài liệu chứng cứ từ khi anh dẫn đội tiến vào đám cháy cho đến khi rời đi.
Có Nghiêm Giác hỗ trợ, hiệu suất quả thật cao hơn rất nhiều.
Nhậm Diệc vừa viết vừa nói: "Tôi dám chắc rằng báo cáo xuất cảnh là cái thứ mà tất cả các trung đội trưởng ghét nhất."
"Gần như thế, tôi cũng phiền với thứ này lắm." Nghiêm Giác hất cằm với Nhậm Diệc "Tôi đối xử với cậu tốt mà nhỉ, còn đặc biệt nghỉ phép tới giúp cậu làm báo cáo xuất cảnh nữa."
"Được, rất có tình anh em." Nhậm Diệc biết, bây giờ tất cả mọi người đều đang nhường nhịn anh, giúp đỡ anh, tất cả đều bởi vì chuyện của Tôn Định Nghĩa, anh cũng cảm thấy rất ấm lòng và cảm động.
Nghiêm Giác chống cằm nhìn Nhậm Diệc: "Tôi cảm thấy hai chúng ta có rất nhiều điểm hợp nhau, rất thú vị."
"Ừ, đúng vậy." Nhậm Diệc gõ phím lạch cạch.
Nghiêm Giác liếc mắt nhìn góc nghiêng của Nhậm Diệc, gò mà anh tuấn kia khiến trái tim anh ta lặng lẽ dao động.
Nhậm Diệc phát giác được ánh mắt dọa người đó, bất thình lình quay mặt lại mà không hề báo trước, Nghiêm Giác hơi giật mình, lập tức ngồi ngay ngắn người lại.
Bốn mắt giao nhau, trong con người đồng thời có vẻ lúng túng thoáng qua.
"... Anh, anh làm xong rồi hả?" Nhậm Diệc nhìn tài liệu trong tay Nghiêm Giác.
"À, làm xong rồi."
"Vậy anh về nghỉ ngơi đi, đã muộn thế này rồi."
"Đã muộn thế này rồi, cậu cũng nên đi nghỉ ngơi đi."
"Còn một xíu thôi, tôi viết nốt."
Nghiêm Giác liếc máy tính một cái: "Thôi bỏ đi bạn ơi, cái này của cậu đâu có phải là một xíu, cậu không viết xong trong hôm nay được đâu."
Nhậm Diệc thả lỏng bả vai, thấp giọng nói: "Tôi có hơi không ngủ được."
"Cậu muốn làm gì, tôi làm cùng cậu."
Nhậm Diệc tựa lưng vào ghế ngồi, suy nghĩ một chút: "Ngồi lâu có hơi mệt, tôi muốn vận động một tí. Có vài dụng cụ cần phải tra dầu nữa."
"Đi."
Hai người đi tới nhà để xe, Nhậm Diệc mở đèn, nhìn thấy một chiếc xe cứu hỏa lớn, tự dưng thở dài.
Anh lớn lên trong một gia đình có truyền thống làm lính cứu hỏa, lúc nhỏ rất thích cùng nhóm bạn đến đội cứu hoả, những chiếc xe cứu hoả, rồi thang mây, đồ trang bị, các thể loại công cụ nữa, trong mắt bọn họ đều cool ngầu đến mức làm người ta xoắn xuýt, nếu như người lớn bằng lòng cho táy máy một lúc, bọn họ có thể vui sướng mấy ngày liền
Từ nhỏ, anh đã rất ngưỡng mộ cha mình, thầm mong ước sau này sẽ có một ngày được mặc bộ quần áo này lên người, ngồi lên chiếc xe oai phong lẫm liệt này, đi giải cứu thế giới. Giờ đây, ước mơ đó đã thành hiện thực, nhưng sau khi thực sự trở thành lính cứu hỏa, anh mới hiểu rõ được trách nhiệm nặng nề hơn cả thái sơn, không còn vui sướng khi thấy tất thảy những thứ đồ này nữa, mà là tràn đầy sự kính sợ.
Nhậm Diệc đi tới trước xe cứu hỏa, cầm hộp đồ nghề và dầu máy ra, hai người ngồi trên ghế gấp nhỏ, bắt đầu bận bịu.
Nhậm Diệc thuận miệng hỏi: "Nghiêm Giác, tại sao anh lại làm lính cứu hỏa?"
Nghiêm Giác nói: "Tôi á, vốn là định đi làm hải quân, Thanh Hải* gọi là biển, nhưng lại không phải là biển. Từ nhỏ tôi luôn khao khát hướng về nơi biển cả, kết quả trời xui đất khiến mà bị điều sang bên phòng cháy chữa cháy. Lúc đầu tôi cũng chẳng hài lòng cho lắm, nhưng sau mới phát hiện nơi này mới thật sự là nơi cần đến tôi, trong thời đại hoà bình, chỉ nơi này mới có chiến trường thực thụ."
(*Hải trong Thanh Hải có nghĩa là biển. Tên có chữ biển mà không phải biển, ý Nghiêm Giác là vậy.)
Nhậm Diệc "chậc chậc" hai tiếng: "Tại sao một người hiếu chiến như anh lại có thể lên làm cán bộ chứ?"
"Vì tôi lợi hại chứ sao." Nghiêm Giác đắc ý nói.
Nghiêm Giác cũng là trung đội trưởng chuyên cần, mà lúc lên làm trung đội trưởng thì tuổi tác cũng xấp xỉ anh, nói "lợi hại" cũng không sai.
"Cậu thì sao? Nối gót cha đúng không?" Nghiêm Giác hỏi ngược lại.
"Ừ."
"Lão đội trưởng thật sự rất mạnh mẽ, có người lính cứu hoả nào chưa học qua mấy vụ án mà ông ấy đến viện trợ đâu."
Nhậm Diệc cảm thán một tiếng: "Tiếc là..." Anh nghĩ ngợi, vẫn không nói ra tình trạng bây giờ của cha mình, anh và Nghiêm Giác không thân quen đến mức như vậy, nói ra lại có vẻ như đang kể khổ, không cần thiết.
Nghiêm Giác cũng không hỏi thêm, anh đi đến bên người Nhậm Diệc: "Cái van này cậu tra dầu lên chưa, tôi xem thử."
"Cái này bôi cuối cùng, phải bảo dưỡng linh kiện trước đã."
"Tôi thấy thứ tự cậu làm không đúng lắm, cậu thế này chút nữa khó lắp ráp lại đấy."
Bọn họ vừa lau vừa thảo luận, bởi vì có liên quan đến nghề nghiệp, hai người luôn không hết chuyện để nói, trò chuyện xong lại có thể hiểu thêm được rất nhiều lập trường và khó khăn của đối phương.
Chờ sau khi tra dầu xong, Nghiêm Giác quơ quơ bàn tay bẩn thỉu, làm bộ muốn sờ mặt Nhậm Diệc: "Chỗ này có cần bôi chút dầu lên không nhỉ?"
"Phắn, da tôi tốt như vậy, khỏi cần dùng."
"Haha, thử chút đi, dầu này là loại nhập khẩu đó." Nghiêm Giác đưa tay ra.
Nhậm Diệc cười lui về phía sau, kết quả ngồi không vững, cả người ngửa ra phía sau.
Nghiêm Giác nhanh chóng kéo cổ tay Nhậm Diệc lại, dầu máy dĩ nhiên là trây ra hết quần áo anh. Nhậm Diệc không chịu yếu thế, dùng một cước đạp đạp đổ ghế gấp của Nghiêm Giác, cơ thể Nghiêm Giác theo quán tính nhào về phía trước, hai người đồng thời ngã xuống, nửa người Nghiêm Giác đè lên người Nhậm Diệc.
"Đệt cụ." Nhậm Diệc buồn bực nói, "Bẩn chết đi được, này có khác gì tắm xăng không? Thằng khốn nhà anh."
Nghiêm Giác lại không nói chuyện, tiếng thở dốc của anh ta rõ ràng trở nên có chút nặng nề.
Nhậm Diệc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt chăm chú của Nghiêm Giác.
Cặp mắt kia sắc bén và chuyên chú như thể có sức mạnh trói buộc người khác lại, không khí khác thường lưu động giữa hai người bọn họ.
Nhậm Diệc đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian đi học trước kia, Nghiêm Giác nằm trên giường cùng anh chơi game, có đúng một lần, dường như cũng có chút...
Nhậm Diệc nhíu mày lại, đẩy Nghiêm Giác ra: "Mau ngồi dậy đi, sàn nhà để xe không ấm áp đâu." Anh cố làm ra vẻ như không có chuyện gì, kiểm tra dầu máy trên quần áo.
Nghiêm Giác cũng bò từ dưới đất lên, trầm mặc phủi bụi bặm trên quần.
Nhậm Diệc dọn dẹp dụng cụ: "Muộn quá rồi, đi ngủ đi."
Nghiêm Giác ngẩng đầu lên, nhìn Nhậm Diệc chăm chú: "Cậu muốn biết lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu là ở đâu không?"
Trực giác Nhậm Diệc cho thấy anh không muốn biết lắm, nhưng nhìn thấy Nghiêm Giác muốn nói, anh mấp máy môi, không hỏi tiếp.
"Quán bar Sao Mai."
Nhậm Diệc lập tức điếng người.
Đó là một quán gay bar hồi trước anh thường đi.
Nghiêm Giác lộ ra một nụ cười đểu, khoát tay một cái: "Ngủ ngon." Nói xong tiêu sái xoay người rời đi.
Nhậm Diệc phiền não chà xát trán.
- --
Sáng sớm ngày hôm sau, Nghiêm Giác đã rời đi rồi, bọn họ vẫn ăn sáng trong nhà ăn, nhưng sau khi thấy mặt cũng không có biểu hiện gì khác thường, tựa như tối hôm qua chẳng có gì xảy ra.
Chỉ có điều sau khi Nghiêm Giác rời đi, Nhậm Diệc nhận được một tin nhắn WeChat do anh ta gửi tới: "Chúng ta vẫn là bạn bè, đừng có gánh nặng gì."
Nhậm Diệc nhìn chằm chằm lời này một hồi lâu, cũng không biết trả lời như thế nào. Bởi vì anh không biết Nghiêm Giác nói câu đó với anh bằng tâm trạng hay dụng ý gì, nói y có hứng thú cũng chưa chắc, nói không có ý gì với anh lại càng không phải.
Nghĩ tới nghĩ lui, không nhắn lại cũng không được hay ho lắm, thế là anh chỉ nhắn lại một cái sticker "OK".
Không ngờ tới Nghiêm Giác rất nhanh đã nhắn lại một câu: "Cảnh sát Cung không giống bạn trai của cậu, mà cũng chẳng giống một người bạn bình thường. Quan hệ giữa hai người khiến tôi rất tò mò đấy."
Lần này, Nhậm Diệc không nhắn lại.
Mặc dù chuyện này khiến Nhậm Diệc vô cùng phiền lòng, nhưng anh cũng không để ý mấy, cơ hội gặp mặt của hai người cũng không nhiều, dần dần sẽ nhạt đi.
Điều anh thật sự để ý, ngược lại là Nghiêm Giác nhìn ra quan hệ giữa anh và Cung Ứng Huyền. Đúng vậy, anh và Cung Ứng Huyền có một mối quan hệ mập mờ không rõ ràng, không thể định nghĩa, mà anh cũng chẳng muốn như vậy.
Những ngày cuối năm, Nhậm Diệc đều bận rộn lo chuyện năm mới, sắp xếp thời gian nghỉ lễ luân phiên cho nhân viên và chọn mua đồ Tết. Vì năm nay có kế hoạch đón năm mới cùng nhau, có nhiều họ hàng từ nơi khác đến cần được bố trí chỗ ở, bận bịu tối ngày.
Lần đón Tết này, anh có hai lịch trình. Một là đón cha từ bệnh viện về trung đội, mọi người sẽ cùng nhau đón một cái Tết thật là náo nhiệt. Còn một điều nữa, là thứ mà anh đã ấp ủ trong một thời gian dài. Sau khi bị câu nói của Nghiêm Giác kích động, anh lại càng kiên định hơn - anh phải bày tỏ với Cung Ứng Huyền. Không còn nghi ngờ gì nữa, hai người bọn họ ngày càng trở nên thân thiết, cho dù trước đây Cung Ứng Huyền có thành kiến như nào với cộng đồng của anh, thì ít nhất hiện tại cũng đã chấp nhận anh, không chỉ là chấp nhận, thậm chí còn chủ động.
Cho dù mới đầu Cung Ứng Huyền tiến lên một bước chỉ vì tò mò về tình dục, cảm thấy anh là ứng cử viên tốt nhất, lại không phải chịu trách nhiệm, nhưng bây giờ anh chắc chắn hắn thích mọi điều xảy ra giữa họ.
Có lẽ, anh có thể để Cung Ứng Huyền thử tiến thêm một bước, trải nghiệm cảm giác còn tuyệt vời hơn trải nghiệm về thể xác.
Vì vậy, anh quyết định bày tỏ. Sự quan tâm, tin tưởng, cũng như khát vọng của Cung Ứng Huyền dành cho anh, đã cho anh đủ nhiều dũng khí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...