Cung Ứng Huyền khó nhọc mở cửa xe, đặt Nhậm Diệc xuống ghế sau, Nhậm Diệc theo đà liền nằm duỗi thẳng ra, anh mở nửa mắt nhìn Cung Ứng Huyền: "Cậu... Đưa tôi về nhà?" Hiện giờ tâm trí anh đang đặc quánh như hồ dán, nhìn người khác có chút mờ mịt, chỉ nhớ mỗi "về nhà".
"Ừ." Cung Ứng Huyền thắt đai an toàn cho Nhậm Diệc, cũng cởi áo khoác ra, cuộn lại rồi lót dưới đầu Nhậm Diệc, "Rất nhanh sẽ đến thôi, anh ngủ một giấc đi."
Nhậm Diệc chỉ cảm thấy âm thanh của Cung Ứng Huyền vừa nhỏ nhẹ vừa mềm mỏng, dù dưới ánh sáng lờ mờ thì không thế thấy rõ khuôn mặt hắn, nhưng hẳn cũng rất dịu dàng nhỉ. Sinh bệnh thì sẽ được đãi ngộ như vậy, thật tốt.
Anh bình tâm nhắm hai mắt lại.
Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc vài lần, mới nhẹ nhàng đóng cửa xe, ngồi lên ghế lái rồi lái xe rời đi.
Nơi này cách nhà Nhậm Diệc rất xa, phải băng qua nửa vòng thành phố, đến lúc về được tới nhà thì đã rạng sáng rồi.
Nhậm Diệc đang vẫn say ngủ, Cung Ứng Huyền mở cửa xe, vất vả kéo Nhậm Diệc từ ghế sau ra, mới phát hiện ra người anh nóng lắm rồi, gần như đã hôn mê.
Hắn sốt ruột bế xốc Nhậm Diệc lên, vội vã lên lầu.
Có người đang chờ trước cổng nhà Nhậm Diệc, chính là bác sĩ gia đình của Cung Ứng Huyền, bên chân đặt hai cái hộp lớn - một hộp thuốc, một hộp giữ nhiệt, anh ta buồn ngủ đến mức cứ liên tục ngáp ngắn ngáp dài.
"Thiếu gia." Bác sĩ Vương nhìn thấy bọn họ, tức thì trở nên tỉnh táo hơn chút, "Người thế nào rồi?"
Cung Ứng Huyền lo lắng nói: "Bị rét cả một đêm, nóng lắm rồi."
Sau khi vào nhà, Cung Ứng Huyền cẩn thận từng li từng tí đặt Nhậm Diệc lên giường, sau đó vòng qua bên kia giường, chừa ra không gian cho bác sĩ.
Bác sĩ Vương đo nhiệt độ, rồi tiêm thuốc hạ sốt cho Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc mở miệng phát ra vài tiếng nói mớ vô nghĩa, mồ hôi trên người chảy đầm đìa không ngừng.
Cung Ứng Huyền lo lắng: "Bao giờ anh ấy mới có thể hạ sốt vậy, có lẽ nào sẽ bị sốt cao quá độ không."
"39.2, vẫn được, không tính là cao quá. Thuốc tiêm hạ sốt có hiệu quả, nếu muốn hạ nhiệt mau hơn chút nữa thì có thể dùng cồn lau người cho cậu ấy."
"Lau, lau người?"
Bác sĩ Vương gật đầu, dùng ánh mắt dò hỏi Cung Ứng Huyền.
Lau người sẽ phải cởi sạch ra, cởi sạch thì...
Cung Ứng Huyền lập tức bác bỏ: "Khỏi cần."
Bác sĩ Vương như trút được gánh nặng, trời còn chưa sáng bảnh mắt anh ta đã bị gọi lên, hiện tại chỉ muốn về sớm ngủ bù một chút: "Cũng được, dù gì thì cũng đã ổn định lại rồi, chờ tỉnh thì cho cậu ấy ăn chút gì nhé. Cái hộp giữ nhiệt tôi mang theo kia là đồ ăn bác Thịnh đã chuẩn bị sẵn, đến lúc đó hâm lại là được. Sau khi ăn cơm nửa tiếng thì uống thuốc, nếu tối chưa hạ sốt thì tôi lại đến tiêm thêm một mũi."
Cung Ứng Huyền gật đầu: "Anh đi trước đi."
Bác sĩ Vương lướt nhìn Cung Ứng Huyền, khuyên nhủ: "Thiếu gia, sắc mặt của cậu nom không khá khẩm hơn so với cậu ấy là bao, công tác dù có bận rộn đến đâu cũng phải chú ý nghỉ ngơi đó. Cứ đà này tôi tôi sợ cậu cũng ốm theo mất thôi, nếu cậu không nghỉ ngơi thì tôi sẽ gọi điện cho đội trưởng Khưu."
Từ đợt Tết đến giờ, mỗi ngày Cung Ứng Huyền không ngủ quá bốn tiếng, quả thực là mệt muốn chết rồi. Hôm nay lại là đêm không ngủ, hắn buồn ngủ đến díp cả mắt lại, não bộ cũng nặng trĩu: "Chị Ngôn đã thúc giục tôi nghỉ ngơi, tôi sẽ nghỉ hai ngày."
"Vậy thì tốt, bất cứ lúc nào có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi."
Bác sĩ Vương đi rồi, Cung Ứng Huyền lặng lẽ ngồi ở bên giường ngắm Nhậm Diệc. Ánh mắt hắn cẩn thận quét qua từng tấc da thịt của Nhậm Diệc, đồng thời vươn tay ra ôn nhu vuốt ve mái tóc, khắc họa ngũ quan của anh thật kỹ càng.
Tuy rằng hắn cũng không mong Nhậm Diệc sinh bệnh, hắn lại yêu thích một Nhậm Diệc phó mặc cho mình chi phối như lúc này, hắn có thể thỏa thích thân mật và đụng chạm tùy ý mà không cần kiêng dè gì.
Chỉ có điều, hắn không nhận được đáp lại.
Hít sâu một hơi, hắn xốc chăn của Nhậm Diệc lên, cởi lớp quần áo đã bị thấm đẫm mồ hôi kia ra.
Da dẻ Nhậm Diệc bị hun nóng ra một tầng đỏ ửng, tay chân vốn dĩ cường tráng lúc này cũng đã yếu ớt mềm nhũn. Cung Ứng Huyền nhìn gương mặt đang say ngủ của Nhậm Diệc, hơi chột dạ, hắn tự nhủ đây là để Nhậm Diệc mau mau hạ sốt. Hắn đổ một chút cồn lên khăn ướt, kiên nhẫn lau người qua một lần cho Nhậm Diệc.
Tất bật một hồi, trời cũng đã sáng bảnh rồi. Cung Ứng Huyền đã mệt mỏi đến mức không mở được mắt ra, hơn nữa bụng đói cồn cào, song hiện giờ hơi sức để ăn uống hắn còn không có, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt một lát.
Cung Ứng Huyền thật thận trọng nằm ghé vào bên người Nhậm Diệc, nhẹ nhàng vòng tay ôm người bên cạnh vào trong lòng mình.
Thật ấm áp quá, vẫn luôn ước ao được ôm anh ấy như vậy.
Khoảng thời gian này mất ngủ, không những là bởi công việc bận túi bụi, mà còn vì tên Tử Diễm đeo mặt nạ đó xuất hiện, khiến những nỗi sợ hãi và nỗi đau đớn chôn giấu trong lòng hắn bị khơi ra; hắn nhất định phải dốc toàn lực để điều tra vụ án, đi bắt hung thủ. Một khi dừng lại, dẫu chỉ là có chút thời gian rảnh đầu thôi, hắn sẽ rơi vào trong bóng tối khó lòng tự kiểm soát.
Thế nên hắn không dám nghỉ ngơi, thậm chí không dám ngủ.
Nhưng rồi khoảnh khắc hắn ôm lấy Nhậm Diệc, tâm tình của hắn lập tức yên ổn trở lại, tất cả những xúc cảm mông lung, mờ mịt và lo âu đều dần dần dịu đi, nương theo hơi ấm mà Nhậm Diệc truyền cho hắn. Hắn thậm chí còn hoàn toàn quên mất chuẩn bị gối đầu trước khi đi ngủ, chỉ cần được ôm Nhậm Diệc như thế này cũng đủ để hắn chìm vào giấc ngủ yên.
- ---
Cũng không biết ngủ bao lâu, Cung Ứng Huyền bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Hắn mơ mơ màng màng cầm điện thoại di động lên, đặt ở bên tai: "Alo?"
"Ứng Huyền, em ở nhà à?" Tiếng Khưu Ngôn vang lên.
"... Vâng." Cung Ứng Huyền liếc nhìn Nhậm Diệc vẫn còn đang mê man bên cạnh, "Làm sao vậy, muốn em đến phân cục à." Đây là lần đầu tiên hắn không muốn đi làm, không muốn rời khỏi gian phòng nho nhỏ ấm áp đến vô thực này.
"Không cần, có phần văn kiện hình như bị điền sai rồi, chị muốn xác nhận lại với em, tiện thể báo cho em khám nghiệm sơ bộ của hai cỗ thi thể kia."
Cung Ứng Huyền âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Được."
Trao đổi xong chính sự, Khưu Ngôn bảo: "Nếu em về nhà rồi thì chị sẽ cho nghỉ hai ngày. Em cũng không thể cứ chịu đựng như thế nữa, chị chỉ sợ còn chưa bắt được Tử Diễm thì em đã tự làm mình mệt mỏi ngã bệnh trước, dục tốc bất đạt."
"Em biết rồi."
"Hình như hôm qua là đội trưởng Nhậm đi vớt thi thể ở dưới giếng, còn nghe bảo anh ấy bị sốt?"
"Đúng, đông lạnh cả đêm."
"Thực sự là phiền anh ấy nhiều quá, tối nay chị qua viện thăm anh ấy, thay mặt phân cục đem chút thực phẩm bồi bổ."
"Ách, không cần."
"Sao thế?"
Cung Ứng Huyền lưỡng lự: "Anh ấy không đến bệnh viện, mà ở nhà dưỡng bệnh."
Khưu Ngôn nhạy bén kiểu gì mà vừa nghe đến khẩu khí không bình thường của Cung Ứng Huyền đã đoán ra ngay: "Em đang ở nhà anh ấy à?"
"... Vâng."
Khưu Ngôn trầm mặc, khoảng im lặng này không hiểu sao khiến Cung Ứng Huyền cảm thấy căng thẳng.
"Vậy em chăm sóc anh ấy thật tốt vào."
"Được."
Cúp điện thoại, Cung Ứng Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Bất chợt, lông mi Nhậm Diệc run lên, thân thể cựa quậy, có dấu hiệu sắp tỉnh. Cung Ứng Huyền lật nhào người từ trên giường xuống như đang tháo chạy, kéo một cái ghế qua ngồi bên giường Nhậm Diệc.
Lát sau, Nhậm Diệc đã tỉnh. Anh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cổ họng bỏng rát như thiêu như đốt, mí mắt cũng sưng húp, khó mà chống đỡ nổi.
Cung Ứng Huyền chống một tay xuống giường, khom người nhìn anh: "Anh tỉnh rồi."
Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền, hé miệng: "Khát quá."
Giọng anh cứ khàn khàn.
Cung Ứng Huyền đỡ Nhậm Diệc ngồi dậy, tựa vào đầu giường, rồi rót cho anh ly nước ấm: "Uống chậm một chút kẻo sặc."
Nhậm Diệc ừng ực ừng ực uống hết trọn một ly, anh cảm giác như thể mình bị nướng trên lửa thâu đêm vậy, hoàn toàn mất nước: "Cho tôi thêm ly nữa."
Cung Ứng Huyền lại rót cho anh một ly: "Uống nước xong thì ăn chút cháo đi, ăn xong mới uống thuốc được."
Nhậm Diệc mờ mịt nhìn hắn: "Cậu đưa tôi trở về à?"
"Anh không nhớ rõ?" Cung Ứng Huyền vươn tay dò trán Nhậm Diệc, "Hình như không nóng như lúc trước." Hắn đưa nhiệt kế cho Nhậm Diệc, "Đo lại đi, xem có hạ nhiệt không."
Nhậm Diệc không nhận lấy, vẫn cứ ngơ ngác nhìn Cung Ứng Huyền.
Phản ứng hiện giờ của anh có chút chậm chạp, anh chỉ nghĩ được là mình đang ốm và được Cung Ứng Huyền chăm sóc. Còn có chuyện tốt như vậy sao, không phải là sốt quá sinh ra ảo giác chứ.
Gò má kia của Nhậm Diệc phiếm hồng, con ngươi ướt át và vẻ mặt trì độn, so với hình tượng tiêu sái cường tráng trước đây thì cứ như hai người khác nhau. Cung Ứng Huyền chưa từng gặp một Nhậm Diệc như thế bao giờ, ngay cả lúc nằm viện cũng chưa từng thấy, thoạt nhìn là yếu ớt, đáng thương biết bao. Hắn âm thầm nuốt xuống, nhìn Nhậm Diệc đến mức không nỡ rời mắt, trái tim cũng tan chảy thành một vũng nước hồ xuân. Hắn ho nhẹ một tiếng, mở nắp nhiệt kế ra: "A, há miệng nào."
"A......" Nhậm Diệc ngoan ngoãn hé miệng.
Cung Ứng Huyền nhét nhiệt kế vào trong miệng anh: "Hai phút nữa lấy ra, tôi vào bếp hâm lại chút cháo."
Nhậm Diệc ngậm lấy nhiệt kế.
Cung Ứng Huyền không nhịn được vươn tay ra, khẽ nhéo cằm Nhậm Diệc: "Nghe hiểu chưa."
Nhậm Diệc gật gật.
Lúc này Cung Ứng Huyền mới đứng dậy rời đi.
Đồ ăn bác Thịnh chuẩn bị đều được bày biện trong hộp giữ nhiệt, lúc này nhiệt độ vừa phải, cũng không cần đun nóng. Hắn lấy hai cái bát sứ trắng ra, lại xếp lên đĩa mấy món điểm tâm thanh đạm, sau đó lần lượt xếp lên một cái khay, tiến vào phòng Nhậm Diệc.
"38.3" Nhậm Diệc dường như đã tỉnh táo hơn một chút.
"Hạ nhiệt rồi, hồi sáng đo những 39 độ." Cung Ứng Huyền nói, "Bác sĩ Vương bảo nếu đến tối anh không hạ sốt sẽ trở lại tiêm cho anh."
Nhậm Diệc nhìn lướt qua mâm cơm: "Cậu cũng chưa ăn cơm à."
"Chưa, buồn ngủ quá, nên ngủ một lúc."
Cung Ứng Huyền đặt mâm lên giường, cầm lấy một bát đưa cho Nhậm Diệc: "Ăn chút gì đi, rồi tiện uống thuốc."
Nhậm Diệc nhận lấy, anh đã đói ngấu rồi.
Khi cháo đã được hầm nhuyễn trôi vào cổ họng, Nhậm Diệc bỗng cảm thấy cơn đau bỏng rát trong cổ họng đã thuyên giảm hơn chút. Anh vừa ăn vừa vất vả vận động tư duy đang đặc quánh như hồ dán của mình: "Chúng ta về từ mấy giờ thế, rồi ai giải quyết nốt vụ bên kia?"
"Sáu, bảy giờ gì đó, bên ấy nhiều người lắm, anh không cần lo lắng."
Nhậm Diệc gật đầu: "Dương Ba cùng với đội trưởng Nghiêm đều ở đó, hẳn là không sao."
Cung Ứng Huyền không nói gì, Nhậm Diệc nhắc đến hai cái tên này cũng đủ khiến hắn khó chịu.
"Hai cỗ thi thể kia đâu, đưa đi pháp y rồi à?"
"Đúng, hiện giờ đang tiến hành nhận dạng. Vừa nãy chị Ngôn bảo là hai nữ, một lớn một nhỏ, có thể là hai mẹ con. Nếu là hai mẹ con mất tích thì có thể dễ dàng điều tra."
Nhậm Diệc không còn hơi đâu để tức giận, song chỉ vừa nghĩ đến người bị hại còn có trẻ nhỏ, liền cảm thấy rất xót xa, mà khi đau ốm lại càng thêm buồn lòng, khiến lồng ngực anh hoảng loạn mà bức bối.
"Hai mẹ con này chẳng mấy chốc sẽ dẫn chúng ta tìm đến hung thủ, hơn nữa hung thủ còn có tình cảm rất sâu nặng với bọn họ, bất kể là yêu hay là hận."
"Làm sao cậu biết?"
"Hiện giờ vẫn chưa xác định được bọn họ là bị thiêu mà chết hay chết rồi mới bị thiêu, sau đó lại bị ném xuống một cái giếng móng vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời này. Phần lớn mấy kẻ phóng hỏa đều không quá chú trọng việc giết người, người chết chỉ là thiệt hại phụ sau khi phóng hỏa, song cảnh ngộ của hai mẹ con này cho thấy hung thủ có một ác ý mãnh liệt đối với họ, bất kể là thiêu chết hay là chôn sâu thì đều mang ý nghĩa trừ tà trong tôn giáo. Đây không phải là giết người ngẫu nhiên, hung thủ có quen biết bọn họ."
Nhậm Diệc nỗ lực tiêu hóa xong đoạn văn này, chỉ cảm thấy âm thầm kinh hãi, tay anh run lên, bát suýt tí nữa thì rơi xuống giường.
Cung Ứng Huyền nhanh tay nhanh mắt đỡ được - bàn tay đồng thời phủ lên tay Nhậm Diệc.
Hai người cùng nhau sững sờ, luồng nhiệt khiến lòng người run sợ kia liên tiếp truyền ra từ hai tay, hơi ấm này lặng lẽ lan truyền khắp cơ thể bọn họ.
Cung Ứng Huyền khẽ nói: "Bát mà cầm cũng không vững sao."
"..."
"Để tôi bón cho anh." Cung Ứng Huyền đón lấy cái bát trong tay Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc suýt thì tưởng mình nghe nhầm, hiện giờ hốt hoảng đến mức nghĩ không thông nữa, anh nói theo bản năng: "Không, không cần đâu."
"Nói nhảm ít thôi." Cung Ứng Huyền múc một thìa cháo, có chút cục cằn đưa tới bên môi Nhậm Diệc, "Ăn."
Nhậm Diệc kinh ngạc nhìn Cung Ứng Huyền, khó nhọc mở miệng, ăn một miếng.
Cung Ứng Huyền thấy ánh mắt Nhậm Diệc cứ liên tục dán vào mình, ăn xong thì liếm liếm khóe môi, tựa như hết thảy biểu cảm và động tác đều vì hắn mà tồn tại. Hắn chỉ cảm thấy gò má cũng bắt đầu nóng lên, thậm chí hoài nghi không biết có phải mình bị lây Nhậm Diệc rồi không.
Thật vất vả mới ăn xong một bát cháo, hai người đều toát mồ hôi hột toàn thân.
Cung Ứng Huyền thu dọn bát đũa. Sau đó lúc Cung Ứng Huyền quay trở lại phòng, trong tay hắn còn cầm theo một quyển sách: "Anh muốn ngủ hay là muốn thức, ngủ không được thì tôi có thể đọc sách cho anh."
Sự đãi ngộ ngày hôm nay đã khiến Nhậm Diệc được cưng mà sợ: "Cậu, cậu không cần về phân cục sao?"
"Tôi nghỉ phép."
Nhậm Diệc buột miệng: "Là vì chăm sóc tôi ư?"
Cung Ứng Huyền sửng sốt, lúng túng nói: "Là do khoảng thời gian này tôi bị thiếu ngủ, chị Ngôn cứ khăng khăng bắt tôi nghỉ ngơi." Hắn ngập ngừng một chút, "Tiện thể... Chăm sóc anh."
Nhậm Diệc hiểu ý cười, mặc kệ là bởi vì cái gì, anh cũng rất cao hứng: "Sách trong tay cậu là gì vậy."
"Tiểu thuyết trinh thám của Khuê Nhân, 《X bi kịch 》."
"Được thôi."
Cung Ứng Huyền mở sách ra, đọc qua một dòng.
"Cậu có thể..." Nhậm Diệc bảo, "Xích lại gần đây chút không, tôi hơi bị ù tai."
Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc, sau đó đứng lên, ngồi xuống giường, cùng dựa vào một chiếc gối với Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc nở một nụ cười mãn nguyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...