Type: Tala tala
Khi ra khỏi cửa hàng hoa, ngoài trời đang mưa, Nguyễn Lập Đông nhìn đồng hồ đeo tay, một lần nữa than thở về nhân viên dự báo thời tiết của đài
truyền hình: “Tiêu Dật Thụ dự báo thời tiết bằng giáo trình Lịch sử đấy
à, trời đẹp đâu?”
Mặc dù còn cách giờ làm một lúc lâu, nhưng Nguyễn Lập Đông vẫn ôm bó hoa, chầm chậm bước vào màn mưa bụi giăng kín.
Cửa hàng hoa cách cơ quan không xa, thế mà khi tới nơi, quần áo trên người
Nguyễn Lập Đông vẫn ướt quá nửa. Cô day day chóp mũi, chờ đợi cơn hắt
xì, bỗng nhìn thấy Tiêu Dật Thụ từ trong thang máy bước ra.
Cô
đang chuẩn bị chào hỏi Tiêu Dật Thụ, ai ngờ đối phương vừa nhìn thấy
bóng cô đã lập tức kích động nhào tới như ma quỷ, ép thẳng cô vào góc
tường.
“Cậu làm gì vậy?”
“Lập Đông, mình nghe ngóng được
rồi. Chương trình của các cậu gần đây rating* không tốt. Buổi chiều anh
Vu vừa bị Giám đốc sạc cho một trận, chắc lát nữa anh ấy sẽ tới tìm cậu
đấy.”
*Rating là số liệu tỉ lệ người xem trung bình tại một thời
điểm chiếu. Rating cũng là một tỉ lệ dùng để đánh giá độ nổi tiếng của
một chương trình truyền hình hoặc một bộ phim.
“Tìm đi, vừa hay mình cũng đang muốn tìm anh ta.”
Lời nói của Tiêu Dật Thụ không khiến Nguyễn Lập Đông sợ hãi. Cô xua tay đuổi bạn đi không chút quan tâm.
Đúng là anh Vu giận thật. Theo lý mà nói, anh ta phải được xếp vào kênh
truyền hình rất “hot” mới đúng, thế mà cuối cùng lại bị Giám đốc đẩy đi
phụ trách chương trình mua sắm qua truyền hình – một chuyên mục còn
không được coi là “gân gà*”. Tuần này, đài đã thống kê thành tích của
các bộ phận, với tư cách là chuyên mục xếp chót, Mua sắm qua truyền hình đã bị bêu danh.
*Gân gà: Phần ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì.
Anh Vu không cho rằng vấn đề phát sinh từ phía mình, anh ta dồn mọi trách
nhiệm lên người dẫn chương trình – Nguyễn Lập Đông. Anh ta cảm thấy
trong quá trình quảng bá cho sản phẩm, cô chưa đủ nhiệt tình và hào
hứng.
Sau nửa giờ đồng hồ chịu ăn mắng trong phòng Giám đốc, khi
ra ngoài, cơn tức đã dâng đầy trong lòng ngực anh Vu. Anh ta giậm chân
bình bịch, đi về phía phòng ghi hình.
“Mùi gì vậy?”
Nguyễn Lập Đông nghe thấy tiếng hỏi bèn quay người lại, trong tay còn cầm một
bình hoa. Cô cười tít mắt nhìn lãnh đạo của mình, “Chủ nhiệm, để tăng
thêm không khí cho chương trình, tôi đã mua một bó bách hợp, định lát
nữa sẽ bày lên”.
Khi nhìn rõ hoa bách hợp trong tay cô, biểu cảm
của anh Vu lập tức thay đổi trong phút chốc. Đầu tiên là một tiếng hắt
xì dữ dội, ngay sau đó kéo theo một loạt những tiếng hắt xì gấp gáp hơn.
“Tôi.. ắt xì… dị ứng… ắt xì… phấn hoa… Cô không biết hả!!!”
“Dĩ nhiên là tôi biết chứ, nếu không mua làm gì, bó hoa này đắt tiền lắm đấy.”
Anh Vu hoảng hốt bỏ chạy đúng như mong muốn của cô, Nguyễn Lập Đông hài lòng huýt sáo một tiếng.
“Làm việc, làm việc thôi.” Cô vỗ tay.
Mặc kệ ánh mắt kỳ quái của các đồng nghiệp khác, Nguyễn Lập Đông bắt đầu
bài giới thiệu sản phẩm trong tay mà mình đã chuẩn bị từ trước, hoàn
toàn khác với bản giới thiệu mà nhà đài sắp xếp cho cô.
“Loại nồi cơm điện này có hiệu suất hoạt động cao, có thể nấu chín trong khoảng
thời gian nhanh gấp ba lần các thương hiệu cùng loại nhưng lượng dinh
dưỡng lại tăng gấp đôi. Trên hướng dẫn sử dụng có viết như vậy, liệu đây có phải là sự thật hay không? Tôi thì không tin đâu. Nếu bạn muốn kiểm
chứng thì hoan nghênh tới làm “chuột bạch”, mua một chiếc về dùng thử…”
Cô bô lô ba la nói một tràng, làm như hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm
sửng sốt của đám đồng nghiệp vậy. Rốt cuộc cũng tới lúc kết thúc, khi
ấy, lần đầu tiên cô được nhìn thấy vẻ mặt gần như khó miêu tả của quay
phim Tiểu Lưu.
“Sao vậy? Trông tôi giống ma lắm à? Vì sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Chị Đông, bài giới thiệu của chị chắc chắn không qua nổi chỗ của chủ nhiệm.”
“Tôi cũng đã nghĩ sẽ không qua được chỗ anh ta. Tôi chuẩn bị xin nghỉ việc
rồi, sau này không trở lại “thánh địa xui xẻo” này nữa”, vỗ vai người
đồng nghiệp trẻ, Nguyễn Lập Đông bước ra khỏi phòng ghi hình.
Cô đã chịu quá đủ cái Đài truyền hình chỗ nào cũng chèn ép tính toán, vốn không cho cô cơ hội này rồi.
Hôm đó, cả bó hoa bách hợp kia cùng lá đơn xin nghỉ việc đã được Nguyễn Lập Đông đặt đồng thời lên bàn làm việc của chủ nhiệm.
Dưới cùng của lá đơn, Nguyễn Lập Đông còn vẽ hình một ngón tay giữa…
Nguyễn Lập Đông ở nhà ngủ suốt một ngày một đêm, nếu không phải vì chiếc di
động đặt bên gối cứ kêu inh ỏi liên tục, thật chẳng biết cô còn ngủ tới
khi nào. Nhắm mắt lại, cô ấn nút nhận máy. Khi ý thức còn mơ hồ, cô
không thể nghe rõ bất kỳ câu nào giữa những lời tràng giang đại hải của
Tiêu Dật Thụ nữa. Chép chép miệng, Nguyễn Lập Đông lau vệt nước miếng
bên khóe môi. “Bình thường Giám đốc dạy dỗ cậu kiểu gì vậy? Phát thanh
viên nhả chữ phải tròn vành rõ tiếng, chậm rãi, từ tốn..”
Tiêu
Dật Thụ còn đang gánh vác trọng trách trên vai, muốn phát hỏa vẫn phải
cố nín nhịn. Cô ấy quá hiểu tính tình của Nguyễn Lập Đông rồi, ương
bướng vô cùng.
Cô ấy thở dài, nói chậm lại: “Mình sai rồi, Nguyễn tiểu thư, phiền cậu lập tức mở ti vi xem kênh truyền hình thành phố có
được không? Xảy ra chuyện rồi!”.
Tiêu Dật Thụ hoàn toàn không
nhìn thấy biểu cảm hiện tại của Nguyễn Lập Đông, nếu không sẽ tức ngất
xỉu vì vẻ “chuẩn tấu” của cô.
Nguyễn Lập Đông bật ti vi lên, chẹp chẹp: “Máy quay phim của đài chúng ta cần thay rồi, quay mặt mình tròn ung ủng thế này à?”.
Tiêu Dật Thụ lườm nguýt. Đây không phải mấu chốt, biết chưa?
“Anh Vu xin nghỉ phép vì bị dị ứng phấn hoa nghiêm trọng, Giám đốc đột ngột
có việc phải đi công tác, kết quả đoạn dẫn này của cậu được đăng khi
chưa qua kiểm duyệt, đây chính là sự cố truyền hình…” Tiêu Dật Thụ giải
thích đầu đuôi câu chuyện với Nguyễn Lập Đông.
Một sự việc khá
nghiêm trọng trong mắt cô ấy, nhưng Nguyễn Lập Đông lại chẳng hề để tâm, cô ngáp ngắn ngáp dài: “Liên quan đến mình sao?”.
Dĩ nhiên là có liên quan rồi! Tiêu Dật Thụ thầm nghĩ trong lòng như vậy nhưng ngoài
miệng vẫn phải ngọt nhạt: “Cậu đã xin nghỉ việc rồi, hiển nhiên là không liên quan tới cậu, nhưng mà…”
Ngay sau đó, Tiêu Dật Thụ nghe thấy một loạt những tiếng “tút tút” ở đầu bên kia.
Nguyễn Lập Đông! Tiêu Dật Thụ sắp bật khóc tới nơi. Thật ra việc quyết định sơ suất của một chương trình mua sắm trên truyền hình có nghiêm trọng hay
không, điều kiện tiêu quyết là không được xuất hiện một khách hàng mua
sản phẩm vốn kém chất lượng mà người dẫn chương trình từng quảng cáo,
còn không chỉ mua một chiếc.
Tiêu Dật Thụ cũng không thể hiểu nổi lý do vị khách oan uổng này kiên quyết đòi gặp Nguyễn Lập Đông. Nhưng
khi cô ấy gọi lại thì Nguyễn Lập Đông đã tắt máy.
Cô ngủ thêm
được một lúc, Nguyễn Viên đi làm đã trở về nhà. Nguyễn Viên đang nấu cơm dưới bếp, mùi thơm khơi gợi cảm giác thèm ăn của Nguyễn Lập Đông, lúc
ấy cô mới chợt nhớ ra hình như mình đã bỏ lỡ ít nhất bốn bữa cơm rồi.
Khẩn trương càn quét một bữa, kết quả cô đã no ú sụ. Nấc một cái, cô vớ lấy
chiếc túi trên ghế sô pha, gọi với một tiếng về phía người chị gái đang
rửa bát trong bếp: “Chị à, em ra ngoài đi dạo đây”.
Gần nhà có
một siêu thị lớn, Nguyễn Lập Đông vốn định đi xa xa một chút nhưng mới
xuống dưới tầng đã bắt đầu thở dốc, cuối cùng cô dứt khoát từ bỏ kế
hoạch ban đầu, quay người đi tới đó.
Sắp tới giờ tan ca, người
trong siêu thị không đông, cô rãnh rỗi đi dạo lăng quăng khắp nơi. Tới
trước khu nội thất nhà bếp, cô chợt dừng bước.
Mấy nhân viên siêu thị mặc đồng phục màu xanh lam đang chuyển từng chiếc nồi cơm điện lên
một xe đẩy nhỏ dưới sự chỉ huy của một người đàn ông.
Làm gì thế này? Đang mải nghĩ, cô bỗng nghe thấy có người hỏi người đàn ông kia: “Lấy cả các thương hiệu khác ạ?”.
“Phải… Cái kia… Cái kia… Lấy hết cho tôi… Còn nữa, chỗ các anh có… thương hiệu XX không?”
Một người đàn ông khá ngây ngô vừa lên tiếng đã khiến Nguyễn Lập Đông vô
cùng bất ngờ, không chỉ vì anh ấy nói lắp mà còn vì XX trùng hợp chính
là thương hiệu nồi cơm điện cô nhắc tới trên ti vi.
“Đồ gia dụng
như nồi cơm điện đủ dùng là được rồi. Chưa nói tới chuyện thương hiệu XX chất lượng kém, nếu nhiều tiền như vậy chẳng bằng bỏ ra chữa bệnh cho
rồi.” Vừa lẩm bẩm một mình vừa lướt ngang qua người đàn ông kia, Nguyễn
Lập Đông tự cảm thấy mình rất oai phong.
Có người lại không nghĩ
như vậy, Tiêu Nghiên nhìn chằm chằm theo bóng lưng Nguyễn Lập Đông dần
xa, khẽ nheo mắt lại. Mặc dù anh ấy không nhìn rõ khuôn mặt của cô gái
đó, nhưng đã nhận ra dáng người và giọng nói của cô. Nếu không “nhờ” cô, hà cớ gì anh ấy bị sai ra ngoài cả ngày, thu thập đủ loại nồi cơm điện.
Đang chau mày bực bội, chiếc di động trong túi bỗng vang lên. Còn chưa cần
nhìn số, anh ấy đã thẳng thừng nhận máy ngay: “Đừng… Đừng giục! Sắp rồi… sắp rồi…”.
“Khẩn trương lên, đợi thêm một tiếng nữa là tôi ngủ gục đấy.”
Mệnh lệnh lạnh nhạt, không nóng không lạnh ấy khiến Tiêu Nghiên khóc dở mếu
dỡ. Một nhà khoa học không chăm chỉ nghiên cứu những chuyên đề khoa học
của mình, cứ kiên quyết đòi đối chiếu so sánh chất lượng của mấy chiếc
nồi cơm điện. Thế nhưng, anh ấy lại không thể nào tức giận cậu bạn tính
tình quái gở này cho được. Đang mải nghĩ, một tiếng nổ “bùm” vang lên
bên tai. Dường như qua âm thanh mù mịt khói ấy, Tiêu Nghiên có thể tưởng tượng ra hình ảnh một người đàn ông bị nổ đến đen xì mặt, đang xoa chóp mũi, miệng lẩm bẩm: “Tiêu Nghiên, khi nào có thời gian tôi thật sự muốn nghiên cứu cái tật nói lắp về đêm của cậu, hợp tác với tôi chút nhé”.
…
Mải nói chuyện với cậu bạn, anh ấy không hề phát hiện có một người đã đi xa khuất đang quay đầu lại nhìn mình.
“Có chút văn hóa đấy. Mua nồi cơm điện? Chắc là một kỹ thuật viên…”
***
Vốn tưởng rằng tháng ngày ăn không ngồi rồi còn tiếp diễn thêm một thời
gian nữa, Nguyễn Lập Đông không ngờ rằng, mong muốn đó đã bị phá vỡ bởi
sự xuất hiện của Tiêu Dật Thụ.
“Sư cố phát sóng là vấn đề của đài truyền hình. Giờ mình không còn là nhân viên của đài nữa, tìm mình làm gì chứ?”
Tiêu Dật Thụ xua tay, “Không phải chuyện đó, chuyện đó giải quyết xong xuôi rồi”.
Thế thì… Nguyễn Lập Đông nhìn Tiêu Dật Thụ với vẻ kỳ lạ.
“Đài truyền hình vẫn luôn muốn phỏng vấn một nhà Vật lý học. Đáng tiếc đối
phương lại là người lập dị, tuyệt đối không nhận lời. Gần đây đã có cơ
hội, nhưng cần cậu ra mặt.”
“Mình ra mặt?” Nguyễn Lập Đông khẽ
phì cười, “Đùa gì vậy! Mình rất biết người biết ta. Chủ nhiệm đã nói
mình là một ‘bình hoa’ ngay cả gương mặt cũng chưa đủ chuẩn. Một kẻ
không đủ chuẩn như vậy sao có thể có cơ hội gặp gỡ một ‘nhân vật quan
trọng’ cơ chứ?”.
“Đài truyền hình là vậy đấy.” Tiêu Dật Thụ -
người hiểu rõ sau khi nhà họ Nguyễn gặp chuyện, cô bạn của mình đã chịu
không ít ấm ức – trầm mặc giây lát, “Nhưng lần này là thật đó. Cậu không biết đấy thôi, nhà Vật lý học này trùng hợp chính là người từng mua nồi cơm điện. Hơn nữa đối phương không chịu gặp ai, chỉ đồng ý gặp cậu. Cậu sẽ không làm không công đâu. Giám đốc đã nói rõ rồi, nếu lần này thành
công, đài truyền hình không những sẽ bỏ qua tai nạn phát sóng kia, còn
phê chuẩn cho cậu rời khỏi chuyên mục Mua sắm qua truyền hình, được tùy ý lựa chọn vị trí công tác”.
Được tùy ý lựa chọn vị trí công tác?
Những chữ này quả thực quá hấp dẫn đối với Nguyễn Lập Đông, cô nuốt nước bọt: “Được tùy ý chọn thật sao?”
“Nguyên văn lời của Giám đốc đó.”
“Mình nhận!”
Một ngày sau, cô cầm tờ giấy ghi địa chỉ mà Tiêu Dật Thụ để lại cho mình, đứng trước cửa ngôi nhà số 77 đường Trung Sơn Đông.
Đó là một ngôi nhà với kiến trúc kiểu Đức nằm trên một con đường không có
gì đặc biệt. Bên tay trái là một hiệu sách, bên phải tại nhà thờ nằm
trên con dốc sâu hút đang vang vọng tiếng chuông, phía đối diện có hai
cửa hiệu lớn đang gấp rút thực hiện những chiến dịch khuyến mãi, tiếng
loa quảng cáo đinh tai nhức óc.
Nguyễn Lập Đông quay lại, bờ môi
nở một nụ cười đầy tự tin, một kẻ lập dị sống được giữa khu vực ồn ã thế này thì có thể lập dị tới mức nào? Cô liếc nhìn bụi cỏ hình vuông cao
vút hẳn lên trước cửa, chuẩn bị tinh thần gặp mặt người lập dị đã từng
từ chối vô số buổi phỏng vấn này.
Đúng lúc này, sau lưng truyền tới một giọng nói như vừa trút được gánh nặng: “Cô Nguyễn, cuối cùng cô cũng tới rồi”.
Cô quay đầu lại, phát hiện ra đó là một người đàn ông với chiếc kính gọng vàng trông rất quen.
“Anh chàng nói lắp mua nồi cơm điện trong siêu thị.” Cô chỉ tay vào anh ấy, cất lên một câu nói hơi bất lịch sự.
“Xin lỗi anh, tôi không cố ý.” Cảm thấy toát mồ hôi vì hành động của mình,
cô lập tức ngẩng đầu lên, do dự hỏi một nghi vấn trong lòng: “Nhưng anh
chẳng phải là người nói lắp đó ư?”
Sự thẳng thắn của Nguyễn Lập
Đông không hề khiến Tiêu Nghiên ngượng ngấp, anh ấy mỉm cười đẩy cánh
cửa với những lan can bằng sắt ra, “Tôi tên là Tiêu Nghiên, bạn của Cận
Hoài Lý, cậu ấy đã đợi cô nhiều ngày rồi”.
“Chào anh, chào anh.”
Nguyễn Lập Đông gật đầu, trong lòng thầm gạch chéo hàng loạt suy luận
trước đó của mình. Làm bạn với nhà Vật lý học lập dị, chắc không phải là kỹ thuật viên đâu.
Cô lại nhớ tới kẻ lập dị kia, những vòng hào
quang sáng chói trên đầu người ấy cũng nhiều thật: Tiến sĩ Vật lý học
tại đại học Stanford, dựa vào lý luận dị thường Adler-Bell-Jackiw* đưa
ra trong luận văn tốt nghiệp, đã được Trung tâm lý luận Vật lý quốc tế
trao tặng huy chương Dirac**, trở thành người châu Á đầu tiên được trao
giải thưởng này. Anh từng từ chối lời mời của một vài trung tâm nghiên
cứu hạng A tại Hoa Kỳ, lựa chọn con đường về nước giảng dạy. Ngoài việc
dạy học, anh không tiếp nhận bất kỳ buổi phỏng vấn nào của báo chí.
*Một thuyết trong Vật lý học Lượng tử.
**Được lấy theo tên của nhà Vật lý học người Anh Paul Adrien Maurice Dirac.
Một trong những khám phá quan trọng của ông là phương trình Dirac, tiên
đoán sự tồn tại của phản vật chất trong vật lý hạt nhân. Ông đã được
nhận giải Nobel Vật lý năm 1933.
Một người lập dị như vậy, thế mà lại phá lệ, chủ động đề nghị muốn gặp cô!
Nếu thật sự phỏng vấn thành công lần này…
Nguyễn Lập Đông không kiềm chế nổi sự phấn khích của mình, cô rảo nhanh bước
chân, hoàn toàn không hề chú ý tới một “thứ” đang từ từ dịch chuyển về
phía mình khi cô đi vào cửa.
“Á!” Cô giẫm phải nó, suýt nữa phải
ngã nhào, cũng may cảm giác thăng bằng khá ổn, một giây trước khi ngã cô đã nắm chắc được cạnh cửa.
“Sao vậy?” Tiêu Nghiên quay đầu lại,
bắt gặp Nguyễn Lập Đông đang ở trong một tư thế kỳ quặc. Khi nhìn xuống
đất, anh ấy bỗng bật cười: “Piggy, cô Nguyễn không phải là kẻ xấu”.
Piggy gì chứ? Cô không hiểu.
“Đó là một con robot Cận mới phát minh ra.” Tiêu Nghiên chỉ tay vào một thứ trong giống chiếc đĩa sắt nằm dưới nền nhà.
“Cận hay thiết lập cho nó đủ loại công năng quái đản, kỳ lạ như đưa giày,
đưa giấy vệ sinh, trông nhà, bắt trộm… Bình thường ban ngày ở nhà, Cận
không khóa cửa.”
Nói rồi, Tiêu Nghiên ngồi xổm xuống, nói chuyện
với chiếc đĩa sắt đang nằm dưới đất, kêu “tít tít” liên hồi: “Đây là cô
Nguyễn, phát thanh viên, tới gặp anh Cận, không phải là kẻ xấu”.
“Tít tít… Tít!”
“Nó ghi nhớ cô rồi đấy, lần sau cô tới nó sẽ không làm cô bị ngã nữa.”
Nó chạy tới bên chân cô hóa ra là có ý đồ muốn làm cô vấp ngã sao? Nguyễn Lập Đông ho khan một tiếng, không biết nói gì hơn.
“Vậy còn bắt trộm thì bắt bằng cách nào?”
“Nó sẽ trói gô cổ người lạ nào có dấu hiệu khả nghi.”
…
Ngồi sụp xuống, Nguyễn Lập Đông chạm tay lên đỉnh đầu Piggy*: “Nhị sư huynh, với tốc độ phản ứng này của huynh, cả tôi cũng dễ dàng tránh né được,
thật không hiểu huynh sẽ trói được ai đây?”
*“Pig” trong tiếng
Anh có nghĩa là con lợn. Người Trung Quốc khi muốn trêu ai là lợn thường gọi họ bằng biệt danh của Trư Bát Giới trong Tây du ký là “Nhị sư
huynh”.
“Tít.” Ngọn đèn trên đỉnh đầu Piggy tắt rụi trong giây lát. Ngay sau đó, nó chạy rẹt đi như tên bắn.
“Nhị sư huynh còn biết xấu hổ kìa.” Nguyễn Lập Đông tươi cười, còn chưa kịp
đứng dậy, một âm thanh cực lớn đã dội xuống đỉnh đầu.
Một lát sau, Nguyễn Lập Đông cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại, run rẩy vỗ vỗ ngực. May quá, tim vẫn còn đập.
“Có thứ gì vừa phát nổ sao?”
Đúng là phát nổ thật.
Tiêu Nghiên đi từ trên gác xuống, xua tay: “Không sao, Cận đang làm thí nghiệm thôi. Đây là chuyện bình thường, cô đừng sợ hãi”.
Còn bình thường sao? Trái tim Nguyễn Lập Đông nhảy dựng lên. Cô không sợ,
chỉ là càng lúc càng cảm thấy tò mò muốn gặp mặt con người kỳ lạ đó.
“Giáo sư Cận không sao chứ? Hôm nay chúng tôi có thể gặp mặt không?”
“Chính cậu ấy bảo tôi xuống gọi cô lên tầng hai đấy.”
“Cảm ơn anh!” Nắm chặt tay Tiêu Nghiên một cái rồi cô lập tức chạy lên gác nhanh như một làn khói.
“Haizz…” Trên tầng có nhiều phòng như vậy, còn chưa nói cho cô biết là phòng nào mà. Tiêu Nghiên định hét lên gọi cô lại nhưng bóng Nguyễn Lập Đông đã
biến mất khỏi cầu thang.
Vẫn khúc mắc ấy cũng đã làm Nguyễn Lập
Đông khi lên tới tầng hai cảm thấy khó xử. Cô nhìn chằm chằm mấy cánh
cửa đóng kín, bắt đầu phiền não. Là phòng nào nhỉ?
Cô gõ thử mấy phòng nhưng không có ai đáp lại.
Cứ đường đột đẩy cửa xông vào ư?
Bất lịch sự lắm.
Vẫn nên xuống nhà hỏi Tiêu Nghiên là hơn. Cô đang nghĩ vậy thì bỗng một âm thanh đột ngột vọng xuống từ trên trần nhà.
Âm thanh ấy hơi trầm, tạo cảm giác khàn khàn ngưa ngứa nhờ dòng điện.
Tiếng nói đó chỉ đường cho cô: “Phòng thứ hai, bên tay trái.”
“Là giáo sư đó ư?” Nguyễn Lập Đông bị âm thanh bất ngờ xuất hiện hù dọa, chưa kịp nghe rõ đối phương vừa nói gì.
Nhưng có vẻ như đối phương cũng không nghe thấy câu hỏi của cô, còn mải lẩm bẩm những từ ngữ mà cô nghe không hiểu.
Những thứ như “khả năng chịu lực”, “sự va chạm”, “Pascal” là gì? Cuối cùng,
sau mười mấy giây chờ đợi, người lập dị mới nhớ ra sự có mặt của cô, “ồ” lên một tiếng.
“Phòng thứ hai, bên tay trái.”
Thôi được
rồi. Cho dù chưa có một câu trả lời chính thức, Nguyễn Lập Đông cũng đã
gần như chắc chắn đây chính là đối tượng cô cần phỏng vấn – người lập dị Cận Hoài Lý. Vừa nghĩ, cô vừa đẩy cánh cửa của căn phòng thứ hai.
Phía sau cửa lại là một thế giới ấm áp, thơm ngát đến bất ngờ.
Căn phòng với phong cách châu Âu có lò sưởi sát tường, bức tranh sơn dầu,
thảm thêu, còn có một giá sách cố định đối diện với bức tường, khịt mũi
một cái sẽ lập tức ngửi thấy mùi thông thoang thoảng phả tới.
Trong phòng không có người.
Sắc mặt Nguyễn Lập Đông có phần không vui.
Nhưng cảm giác bực bội ấy chẳng mấy chốc đã tan biến theo một phát hiện hoàn
toàn mới. Cô bước vài bước tới trước giá sách, ngắm nhìn cả một hàng
sách bản gốc, cố kiềm chế hết thảy những phấn kích trong lòng.
“Bản sưu tập không bán của Agatha Christie, còn cả Keigo Higashino*. Giáo sư Cận, anh cũng thích tiểu thuyết trinh thám sao?”
*Agatha Christie, Keigo Higashino: Tên các tác giả viết tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng thế giới.
Cận Hoài Lý đang sắp xếp các số liệu chợt dừng lại.
“Không thích.” Anh đáp chắc nịch, ngay sau đó lại ấn một chiếc nút ở bên cạnh.
Cùng với động tác của anh, một tấm rèm chầm chậm buông xuống trong căn phòng mà Nguyễn Lập Đông đang đứng, che khuất giá sách đó đi.
“Các
tính năng hâm nóng, giữ nhiệt cùng các hệ số an toàn của loại nồi cơm
điện mà cô quảng cáo đều cực kỳ kém. Tôi đã thực hiện khoảng hai trăm
thí nghiệm. Tốc độ hâm nóng của nó chậm hơn tốc độ trung bình khoảng
mười hai lần, thời gian giữ nhiệt ngắn hơn bình thường mười chín phút.
Còn về phương diện an toàn thì dưới điều kiện điện áp dòng điện không ổn định, nó có khả năng bị nổ, tỷ lệ nổ là 2.5%.”
Giọng nói bất ngờ vang lên ấy khiến Nguyễn Lập Đông còn đang quyến luyến nhìn tấm rèm
nhất thời tỉnh lại. Cô “á” một tiếng, “Anh nói vậy là có ý gì? Tôi không hiểu”.
“Tức là những thông tin quảng cáo của cô không chính xác, cần tiếp tục chỉnh sửa. Loại nồi cơm điện này tệ hết mức, hoàn toàn
không đáng phải mua với giá đó.”
“Thế nên…”
“Mặc dù cô có đề cập tới sự tệ hại của nó, nhưng đây là việc mà đài các cô không nên làm.”
Anh đúng là hiểu bản chất nằm ở đâu, nhưng vấn đề là một phát thanh viên
thấp cổ bé họng như cô có thể quyết định được sao? Ngoài miệng cô không
nói gì nhưng trong lòng đang thầm mắng gã lập dị này thích gây khó dễ
cho người khác.
“Thôi được rồi, tôi sẽ phản ánh lại với đài
truyền hình. Nhưng giáo sư Cận này, tôi đã đến theo yêu cầu của anh rồi, anh có thể giúp lại tôi một việc, chấp nhận buổi phỏng vấn của đài
chúng tôi hay không?”
“Không thể.”
“Thế thì có thể cho
mượn mấy cuốn sách của anh không? Tôi rất mê tiểu thuyết trinh thám, có
thể cho mượn xem mấy cuốn sách gốc hiếm có của anh không? Hoặc là tôi
không cần mượn về, đọc ngay tại đây cũng được?”
Cô không nói thì không sao, vừa nói xong cánh cửa sau lưng bỗng kêu “két” một tiếng rồi tự động bật mở.
Rõ ràng có ý muốn “mời” khách về.
Không còn cách nào khác, Nguyễn Lập Đông đành đi ra ngoài. Trước khi ra hẳn,
cô vẫn còn bịn rịn quay đầu lại, nhìn về phía giá sách. Vì ngắm nó quá
chăm chú, cô thậm chí không hề phát hiện ra hành lang của bây giờ và của ban nãy có chút khác biệt.
Trên tầng ba, Cận Hoài Lý đầu tóc bị nổ tung thành cái ổ gà một tay cầm khăn lau mặt, tay kia cuống
cuồng ấn mấy cái nút trước mặt, anh quên khuấy mất hành lang nhà mình có thể tự chuyển động. Tiếc là càng sốt sắng thì càng sai nhiều, anh còn
chưa kịp chuyển nó về vị trí ban đầu, màn hình trên tường đã chiếu hình
ảnh Nguyễn Lập Đông vì lạc đường nên cộc đầu vào một chiếc cửa giả đằng
sau một cánh cửa khác.
Hơ… Anh chớp chớp mắt, cảm thấy vô cùng áy náy, nói vào trong micro: “Thật xin lỗi, cô đi về bên phải là có thể ra ngoài.”
Người trong màn hình dường như cảm thấy câu xin lỗi này chẳng nhằm nhò gì. Cô ngẩng đầu lên, trừng mắt với một Cận Hoài Lý còn chưa rõ đang ở phương
hướng nào: “Làm tôi u đầu lên rồi, một câu xin lỗi là xong à?”
…
Câm nín giây lát, Cận Hoài Lý cầm micro lên, cúi đầu chân thành nói: “Tôi có thể đền tiền”.
“Khỏi cần anh đền tiền, hoặc là nhận phỏng vấn của tôi, hoặc là cho tôi mượn mấy cuốn sách.”
“Thế thì tôi cho cô mượn sách vậy.”
…
“Cô ấy đi rồi à?” Không lâu sau, Tiêu Nghiên đi lên gác. Cận Hoài Lý hỏi với vẻ thấp thỏm, chỉ sợ sẽ nhận được một đáp án khác.
“Đi rồi. Nhưng Cận này, mấy cuốn sách cô ấy ‘cầm đi’ quý giá lắm đấy.”
“Hồi nhỏ tôi đọc rồi, không sao cả.” Trực giác nói cho anh biết, cô gái này anh rất khó chống đỡ, càng ít chọc vào càng tốt.
“Nhưng mà cô ấy nói sẽ còn tới.”
“Cái gì?” Con người vừa mới bình tĩnh lại kia một lần nữa nhảy dựng lên khỏi ghế.
“Cô ấy đọc được mấy nét chữ nguệch ngoạc của cậu trong sách, hình như rất
ngỡ ngàng đấy.” Tiêu Nghiên buồn cười nhìn Cận Hoài Lý, “Cũng may, trước mắt cô ấy mới chỉ tạm thời xếp cậu vào hàng ngũ người hâm mộ truyện
trinh thám giống mình mà thôi”.
Thế này thì chết rồi.
Cận
Hoài Lý dụi dụi mắt, có phần hối hận. Nếu không phải vì bị một đề bài
chèn ép đến phát phiền, anh đã chẳng so đo với một chương trình truyền
hình đến vậy. Nếu không so đo thì đâu có chọc vào cô gái đó.
Bây giờ, anh đành mong chờ rằng Nguyễn Lập Đông chỉ nhất thời kích động, sẽ không tiếp tục quấy rầy như lời cô nói nữa.
Nhưng sự phát triển của sự việc chẳng bao giờ như người ta mong muốn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Lập Đông xách theo một nồi canh tới nhà Cận Hoài Lý.
“Đây là món canh do tôi hầm, mong giáo sư Cận nếm thử. Tôi đã đọc những ghi
chú của anh trên sách, cảm thấy anh rất có năng khiếu suy luận. Hay là
thế này đi, tôi sẽ đề nghị với nhà đài, sau này chúng ta sẽ làm một
chương trình tên là Đêm suy luận, anh thấy thế nào? Tôi để canh ở đây
nhé, anh suy nghĩ thử xem sao.”
Có câu “Ăn của người phải làm việc cho người”, anh tuyệt đối không động tới nồi canh đó, để mặc cho nó hỏng dần trong phòng bếp.
Buổi sáng ngày thứ tư, Nguyễn Lập Đông lại đến, cầm theo một xấp ảnh chụp các ngôi sao nữ.
“Giáo sư Cận, nghe nói anh vẫn còn độc thân. Anh cũng không còn trẻ nữa, nên
tìm đối tượng đi thôi. Đây là mấy bức ảnh có chữ ký ngôi sao tôi xin
được từ chỗ đồng nghiệp. Những người này tuy không thể trở thành một nửa của anh, nhưng thi thoảng theo đuổi ngôi sao, con người cũng sẽ không
nhạt nhẽo.”
Đằng sau cánh cửa, Cận Hoài Lý bị nói đến đỏ mặt tía tai, một lần nữa tắt thiết bị phóng thanh đi.
Ngày thứ năm…
Ngày thứ sáu…
Từ đầu chí cuối, Cận Hoài Lý vẫn cố gắng không gặp mặt cô nàng Nguyễn Lập Đông khó đối phó này, cho tới tận này thứ mười.
“Tiêu Nghiên, tôi chấp nhận phỏng vấn.”
“Cuối cùng cũng không chịu nổi nữa chứ gì?” Tiêu Nghiên buồn cười nhìn anh bạn của mình. Không ngờ Cận Hoài Lý lại lắc đầu.
“Cô ấy nói nếu không phỏng vấn được tôi thì sẽ mất việc. Nhưng nói với cô
ấy, tôi không biết gì về suy luận, cũng không muốn tham gia Đêm suy luận gì đó. Đây chỉ là một buổi phỏng vấn hết sức bình thường mà thôi.”
Nguyễn Lập Đông sau khi biết Cận Hoài Lý nhận lời đã reo hò nhảy múa, đâu có
biết người đợi được phỏng vấn đã nhấp nhổm, ngồi xổm trước cửa nhà ra
sức dọn cỏ từ lâu.
Mấy khoảnh cỏ nhập khẩu từ Nhật Bản chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi đã gần như trọc hếu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...