Hoa Đầu Xuân Ấm

Lý lão phu nhân đã sửa soạn xong xuôi, đang ngồi ở trên ghế trường kỷ từ từ ăn canh tổ yến. Lý Tiểu Noãn đứng trước ghế, cung kính cúi chào thỉnh an. Lý lão phu nhân cầm chén đưa cho nha hoàn hầu hạ bên cạnh, ý bảo Lý Tiểu Noãn ngồi vào ghế trường kỷ, cười hỏi:

"Ban đêm ngủ có ngon không? Có quen không?"

"Lão tổ tông, phu nhân cùng thiếu gia đã đến."

Lý Tiểu Noãn cười khanh khách đang định trả lời, ngoài cửa, âm thanh của tiểu nha hoàn bẩm báo truyền vào. Lý Tiểu Noãn vội đứng lên, lặng lẽ lui về sau nửa bước.

Chu phu nhân dẫn một nam hài khoảng chừng bảy, tám tuổi tiến vào phòng. Lý lão phu nhân thẳng đứng người dậy, vẻ mặt hạnh phúc nhìn nam hài lạy dài thỉnh an.

Lý Tiểu Noãn đứng trước ghế, lặng lẽ đánh giá nam hài. Cùng mặc tang phục trảm suy giống như nàng, khuôn mặt tròn tròn có chút béo, đôi mắt long lanh trong suốt, môi hồng răng trắng, vừa nói vừa cười mang theo nồng đậm tính trẻ con.

Lý lão phu nhân kéo nam hài ngồi bên người mình, vuốt ve khắp mặt và má hắn, hỏi vài câu linh tinh : "Tối hôm qua cháu ngủ có ngon không?" "Ban đêm tỉnh giấc mấy lần ?" "Buổi sáng giờ nào thì tỉnh ?" ...

Nói trong chốc lát nói, Lý lão phu nhân ôm nam hài, chỉ vào Lý Tiểu Noãn cười nói:

"Đây là muội muội mới tới, là cháu gái của tổ mẫu, họ Lý, gọi là Tiểu Noãn. Tiểu Noãn, đây là Cổ Tiêu ca ca, từ nay về sau các cháu phải hòa thuận với nhau đấy."

Lý Tiểu Noãn cười dịu dàng khẽ khụy gối cúi chào. Cổ Tiêu đứng dậy, vẻ mặt tươi cười chắp tay hoàn lễ, đánh giá toàn thân Lý Tiểu Noãn, rồi lui về bên người Lý lão phu nhân ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Lý lão phu nhân hỏi:

"Sao muội muội lại ăn mặc giống cháu?"

"Phụ mẫu của muội muội cũng đã qua đời , cùng cháu giống nhau mặc tang phục trong người."

Lý lão phu nhân ôm Cổ Tiêu, thương cảm thấp giọng giải thích. Cổ Tiêu gật gật đầu, dáng vẻ ông cụ non thở dài nặng nề nói:

"Muội muội thật đáng thương, không có phụ thân, cũng không có mẫu thân, thật sự là đáng thương!"


Lý lão phu nhân bật cười thành tiếng ,vừa xúc động, ôn hòa vỗ về sau lưng Cổ Tiêu:

"Tiêu nhi của chúng ta thật là hiểu chuyện, muội muội là một người đáng thương, sau này cháu không được phép bắt nạt muội muội."

"Dạ!"

Cổ Tiêu trịnh trọng gật đầu trả lời.

"Lão tổ tông yên tâm, cháu sẽ chiếu cố muội muội thật tốt ."

Lý Tiểu Noãn dịu dàng mỉm cười, khép hai tay ngồi trên ghế trường kỷ, nghe hai bà cháu nói chuyện.

"Lão tổ tông, đại tiểu thư và nhị tiểu thư đã đến."

Tiểu nha hoàn đứng ở cửa lanh lảnh bẩm báo. Rèm cửa nhấc lên. Bên ngoài, ba, bốn tiểu nha hoàn vây quanh hai tỷ muội tiến vào. Đi ở phía trước là một cô nương ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, thân hình mềm mại, mặt mày thanh tú, đôi môi hơi mỏng ẩn ẩn lộ ra vài phần khôn khéo. Theo phía sau là một tiểu cô nương mười một, mười hai tuổi. Thanh lệ thoát tục, làn da trắng nõn mịn màng, hai bên má phiếm hồng đào nhàn nhạt, lông mày lá liễu cong hình bán nguyệt, đôi mắt hạnh ngập nước gợn sóng ướt át. Như hoa sen mới nở, vô cùng tuyệt mĩ.

Hai người đi đến trước ghế, khụy gối cúi chào, thỉnh an lão tổ tông xong lại xoay người, khụy gối thỉnh an Chu phu nhân. Lý lão phu nhân chỉ vào Lý Tiểu Noãn giới thiệu nói:

"Mau lại đây làm quen, đây là đại tỷ tỷ, gọi là Vân San. Đây là nhị tỷ tỷ, gọi là Vân Hoan. Còn đây là biểu muội mới đến, họ Lý, gọi là Tiểu Noãn, sau này phải hòa thuận sống cùng nhau ."

Lý Tiểu Noãn vội đứng dậy, gập đầu gối làm lễ. Vân San và Vân Hoan khẽ khụy gối hoàn lễ xong, tò mò đánh giá Lý Tiểu Noãn. Vân San tiến lên hai bước, nắm lấy tay Lí Tiểu Noãn, cúi đầu, từ trên xuống dưới, tỉ mỉ đánh giá một lát, quay đầu nhìn Chu phu nhân nói:

"Mẫu thân, dáng vẻ Tiểu Noãn muội muội thật sự là đẹp mắt, so với muội muội còn đáng yêu hơn!"

Vân Hoan đi đến trước mặt Lý Tiểu Noãn, hàm chứa tia soi mói, cẩn thận đánh giá nàng. Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu, trong mắt ngưỡng mộ nhìn Vân San, lại quay qua nhìn Vân Hoan, nhìn qua lại vài lần, vẻ mặt sợ hãi than:

"Tỷ tỷ mới thực sự là đẹp mắt, giống tiên nữ y đúc!"


Vân San cười "xì" ra tiếng, Vân Hoan cười mỉm theo, tiến đến nắm tay Lý Tiểu Noãn, âm thanh tinh tế, ngọt ngào nói chuyện:

"Tiểu Noãn muội muội thật là khiến cho người ta yêu thương."

Lý lão phu nhân mỉm cười, quay đầu, phân phó nha hoàn bà tử bên cạnh :

" Bày cơm đi, ăn sớm một chút còn phải bắt kịp lộ trình, không thể để lỡ giờ lành được."

Nha hoàn bà tử đáp xong đi ra ngoài, Lý lão phu nhân quay sang nhìn Chu phu nhân, ôn hòa nói:

"Ở bên ngoài, tạm thời tùy cơ ứng biến một vài quy củ, con cứ ở trong này, tại đây ăn một chút là được, thời gian cũng không còn sớm."

Chu phu nhân đứng lên, cung kính đáp ứng .

Không bao lâu sau, nha hoàn, bà tử đã chuẩn bị xong bữa sáng. Lý lão phu nhân ngồi vào đầu tiên, Cổ Tiêu ngồi ở hàng thứ nhất tay trái của Lý lão phu nhân, Lý Tiểu Noãn thì ngồi ở hàng thứ nhất bên tay phải. Cổ Vân San và Cổ Vân Hoan chia ra ngồi hai bên trái phải hàng thứ hai. Chu phu nhân đang dùng khăn lụa bọc đôi đũa bạc tinh xảo khéo léo, dâng lên Lý lão phu nhân, đồng thời bố trí bát cháo. Lý lão phu nhân mỉm cười chỉ nàng cứ đến bàn nhỏ bên cạnh dùng bữa.

Im lặng dùng bữa , súc miệng xong. Chu phu nhân xin phép lui xuống theo dõi nhóm nha hoàn, bà tửthu xếp xung quanh, nhìn từng người bố trí xe ngựa để rời đi.

Bốn người cùng Lý lão phu nhân cười đùa chưa đến nửa canh giờ, Chu phu nhân đã tiến vào bẩm báo : "Đã thu xếp xong rồi." Nha hoàn, bà tử vội vàng đi lấy áo choàng mỏng cho từng vị chủ tử. Lý lão phu nhân gọi Vân Hoan đến đây căn dặn:

"Cháu cho nha hoàn cầm áo choàng lại đây, trước để Tiểu Noãn muội muội mặc. Chờ đến mùa thu, khi may quần áo, bà sẽ để mẫu thân cháu may thật nhiều đồ cho cháu."

Vân Hoan vui vẻ gật đầu đáp ứng :

"Muội muội muốn mặc, cứ cầm cho muội ấy, quần áo của cháu đã rất nhiều rồi, không cần may nhiều cho cháu, may nhiều về sau cũng không dùng được."


Lý lão phu nhân gật đầu, ánh mắt hiện lên ý cười, quay đầu nhìn Chu phu nhân cười nói:

" Cô nương nhà chúng ta, con dạy dỗ vô cùng tốt, đây mới là phong cách quý phái."

Chu phu nhân tươi cười nhận lấy áo choàng trong tay nha hoàn, hầu hạ Lý lão phu nhân mặc xong, quay đầu vừa nhìn vừa len lén quan sát toàn thân Lý Tiểu Noãn , cười nói:

" Vú nuôi của con và vú nuôi của Tiêu nhi cùng ngồi trên một xe ở phía trước, mợ đã dàn xếp xong rồi, con tạm thời yên tâm."

Lý Tiểu Noãn vội vàng quỵ gối cảm tạ Chu phu nhân, có phần ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống. Lý lão phu nhân cười nhìn nàng, khẽ gật đầu.

Đông Mạt đỡ Lý Tiểu Noãn lên một cỗ xe ngựa có chút nhỏ, sau đó cũng leo lên xe, buông rèm xe xuống. Một lát sau, cỗ xe từ từ chuyển động. Lý Tiểu Noãn cẩn thận vén màn che, xuyên qua sa cửa sổ, ngắm nhìn thế giới bên ngoài .

Xe ngựa chạy ra khỏi núi, hướng đến đường lớn rộng rãi, không nhanh không chậm tiến lên phía trước.

Lý Tiểu Noãn buông mành, quay đầu quan sát bên trong xe.

Toa xe không lớn, bốn bề bọc vải màu lam chàm, trông rất mộc mạc thoải mái. Đông Mạt quỳ gối ngồi bên cạnh Lý Tiểu Noãn, động tác nhanh nhẹn thu xếp tay nải, lấy đồ ăn lót dạ tinh tế và cái chén ra. Đem từng cái bỏ vào trong hốc tối trước toa xe, gấp tay nải xong, nhét dưới đệm trong toa xe, vỗ tay, thở phào nhẹ nhõm rồi xoay người nhìn Lý Tiểu Noãn, cười nói:

"Cô nương nằm xuống nghỉ một chút nhé, đi đường phải đến non nửa tháng đấy."

Nói xong, quay đầu đánh giá toa xe, đưa tay sờ sờ tấm toa xe bọc màu lam chàm, khẽ thở dài một cái :

"Cô nương tạm thời chấp nhận một chút, cũng không phải là cố ý muốn ủy khuất cô nương. Xe của lão tổ tông, phu nhân, thiếu gia cùng mấy vị tiểu thư, đều được chuẩn bị theo yêu cầu từ trước, lúc này đột nhiên lại muốn một chiếc, làm sao có thể có ? Xe ngựa này vốn là xe của Bích Liên và Thúy Liên tỷ tỷ, ngoại trừ nhóm xe của chủ tử , chiếc này là tốt nhất ."

Đông Mạt nở nụ cười :

"Cũng là tiện nghi cho tôi."

Lý Tiểu Noãn cũng cười theo, quay đầu đánh giá xe, nghiêm túc nói:

"Đông Mạt tỷ tỷ, đây là xe ngựa tốt nhất Tiểu Noãn từng ngồi qua ."


Đông Mạt nhướng đuôi lông mày, mỉm cười nhéo hai bên má Lý Tiểu Noãn nói:

"Cô nương cũng thật là thành thực, sau này có nói, cũng không nên nói ra bên ngoài, tránh cho bọn nô tài thấp kém giẫm đạp,coi thường cô nương."

Lý Tiểu Noãn e lệ cười, gật gật đầu, đáy lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu, mở to mắt nhìn Đông Mạt, tò mò hỏi:

"Đông Mạt tỷ tỷ, Bích Liên và Thúy Liên tỷ tỷ là ai vậy? Sao có thể ngồi xe này vậy?"

Đông Mạt xoay người nhấc rèm xe lên, hai mắt nhìn ra bên ngoài, buông rèm, tiến lại gần Lý Tiểu Noãn đang thoải mái tựa vào đệm, cười nói:

"Bích Liên cùng Thúy Liên tỷ tỷ là hai đại nha hoàn bên cạnh đắc lực nhất cũng là yêu thích nhất của lão tổ tông. Bạc tiêu hàng tháng so với nhất đẳng nha hoàn còn nhiều hơn vài lượng, ước chừng nhiều gấp đôi ấy chứ!"

Đông Mạt hâm mộ cảm khái , Lý Tiểu Noãn híp mắt, vẻ mặt tươi cười nhìn nàng hỏi:

"Đông Mạt tỷ tỷ là mấy đẳng?"

"Tam đẳng!"

Đông Mạt nặng nề thở dài, có chút chán chường đáp.

"Vậy tỷ tỷ có mấy lượng bạc một tháng?"

Lý Tiểu Noãn nghiêng đầu nhìn Đông Mạt, xích lại gần nhìn chằm chằm hỏi. Đông Mạt bật cười, đưa tay nựng hai má Lý Tiểu Noãn :

"Mấy lượng? Tỷ tỷ là nha hoàn tam đẳng, một tháng chỉ có năm trăm văn tiền, làm sao nhận được bạc trắng? Sau này đi theo cô nương, cô phát bạc trắng cho tôi đi."

" Được, chờ sau này Tiểu Noãn có tiền, một tháng phát cho tỷ tỷ mười lượng bạc tiền lương!"

Lý Tiểu Noãn nghiêm túc nói xong, Đông Mạt một phen ôm Lý Tiểu Noãn, cười ngã vào đệm :

"Được được được, tôi sẽ nhớ kỹ, chờ cô nương sau này thăng chức làm phu nhân, cũng không được quên mười lượng tiền tiêu hàng tháng của Đông Mạt !"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui