Lúc mặc quần áo, Tung Tung nhất định đòi mặc cái quần yếm nhỏ in hình con gấu, mà cái quần đó lại ở nhà Vân Cẩn căn bản là không mang đến đây.
Đinh Kiêu dụ dỗ con trai: “Hôm nay mặc cái khác, đợi lát nữa đến nhà mẹ con lấy được không?” Tung Tung không đồng ý, ăn vạ: “Phải mặc bây giờ, Tung Tung muốn mặc bây giờ.”
Đinh Kiêu dỗ dành không thấy có hiệu quả, bị chọc tức, giọng nói cũng to hơn: “Không phải ba đã nói quần yếm con gấu ở nhà mẹ hay sao, bây giờ không có.”
“Quần gấu, ba xấu xa, con muốn quần gấu.” Tung Tung bị ba quát, khóc rất lớn, muốn chạy đi tìm bà nội tố cáo.
Kể từ khi ở nhà ba một thời gian, Tung Tung đã rất nhanh chóng phát hiện ra, mặc kệ nó muốn có cái gì chỉ cần nói với bà nội thì nhất định sẽ được, cho dù ba không đồng ý nhưng quyền lực của bà nội vẫn lớn hơn ba.
Đinh Kiêu tức giận, ôm con lên muốn đánh vào mông nó. Tung Tung giùng giằng chạy đi đến tìm bà nội tố cáo, Đinh Kiêu chỉ đành theo sau ra ngoài.
Lý Phượng Hà thấy cháu trai vừa khóc vừa chạy đến liền ôm vào ngực, đau lòng mắng con trai: “Con lại làm gì đứa bé đó, nó chỉ là trẻ con ba tuổi không hiểu chuyện, con cũng đã ba mươi tuổi rồi, cũng không hiểu hiểu chuyện như nó hay sao?”
“Mẹ, tên nhóc này…Đáng ghét! Nhất định đòi mặc quần yếm hình con gấu, cái quần đó ở chỗ Vân Cẩn, con lấy đâu để biến ra cho nó bây giờ.” Đinh Kiêu không nhịn được báo oán.
Lý Phượng Hà ôm cháu trai, dịu dàng dỗ nó lại nói với con trai: “Vậy con bảo nhẹ nhàng với nó thôi, lớn như vậy rồi mà đối với đứa bé cũng không kiên nhẫn. Lúc bé con nghịch ngợm như vậy mẹ cũng có mắng con bao giờ đâu.”
Đinh Kiêu giận mà không có cách nào, nghiêng đầu đi về phòng. Tung Tung ở trong lòng bà nội làm nũng một lúc lâu mới chịu về phòng mặc quần áo.
Hai cha con chỉnh tề ra khỏi cuwarr.
“Con trai, hôm nay muốn đi đâu ăn cơm? Ăn cơm xong ba dẫn con đến Vanda xem phim.” Đinh Kiêu nghiêng đầu hỏi con trai. Tung Tung đang nghịc món đồ chơi trong tay, nghe ba hỏi mới nói: “Đi KFC.”
“Không được đi KFC, đồ ăn nhanh ăn nhiều sẽ mập.”
“Đi tìm mẹ.”
“Mẹ làm thêm ở đơn vị, không có ở nhà.”
“Đến nhà bà ngoại.
“Cũng không được, bà ngoại và ông ngoại đi ra ngoài du lịch rồi.”
Tunng Tung thấy ba nói thế, cái miệng nhỏ nhếch lên muốn khóc. Đinh Kiêu vội vàng dỗ con trai: “Ba dẫn con đến thăm bà nội nha ở đó còn có cả nhà chú nữa, chú ấy mới sinh một chú nhỏ nữa.”
Trẻ con luôn thích chơi với trẻ con, Tung Tung vừa nghe ba nói dẫn đi xem chú nhỏ liền vui mừng, cũng không khóc nữa. “Được, đi xem chú nhỏ.”
Ở nhà bà nội đến hơn chín giờ tối mới về, về đến nhà cũng đã mười một giờ. Đinh Kiêu ôm con trai vào phòng tắm, hai cha con cùng ngâm mình trong đó.
Tên nhóc ngồi nghịch ở bên cạnh, làm nước và xà phòng tung téo ra khắp sàn nhà, Đinh Kiêu sợ xà phòng trơn làm con trai bị ngã, nhanh chóng lấy vòi hoa sen xối sạch.
Thật vất vả mới tắm xong được cho con trai, người Đinh Kiêu lại đổ đầy mồ hôi, chính mình cũng tắm rửa sạch sẽ, mới quấn khăn tắm lên người rồi ôm con trai ra ngoài thả trên giường lớn.
Tung Tung trần truồng lăn lộn trên giường, chơi thật vui vẻ, Đinh Kiêu lại mệt mỏi, kéo chăn ra nằm xuống ngủ: “Con trai đừng làm ồn, ba mệt chết rồi.”
Lúc này Tung Tung mới chui vào trong chăn, chui vào ngực ba, quấn lấy ba đòi kể chuyện cổ tích.
“Ba đâu có biết kể chuyện cổ tích?” Đinh Kiêu moi cả ruột gan cũng không biết kể chuyện gì.
Mấy hôn nay muốn dỗ con trai ngủ, Đinh Kiêu đều phải kể chuyện cổ tích cho nó nghe, nhưng kể như thế anh cũng không còn chuyện để kể nữa rồi, thật không biết là ngày trước Vân Cẩn làm thế nào để có thể dỗ được nó ngủ, đúng là gay go thật.
“Ba kể chuyện con vịt Đại Hoàng đi.” Tung Tung toét miệng cười.
Đinh Kiêu thương yêu sờ đầu con trai, cười nói: “Vậy thì kể chuyện con vịt Đại Hoàng vậy, con vịt Đại Hoàng…ngày xưa có một thôn nẹ, trong thôn có một gia đình, nữ chủ nhân của gia đình có nuôi một đàn vịt, trong đó có một con vịt mẹ đẻ ra một quả trứng rất lớn…”
Nói nói, nói đến chỗ con vịt xấu xí, Tung Tung kì quái hỏi: “Vịt Đại Hoàng không xấu xí đâu.” “Khi còn bé nó rất xấu.” Đinh Kiêu không có cách nào khác chỉ có thể giải thích như vậy.
Mỗi ngày anh đều kể chuyện cổ tích cho con trai nghe, nó luôn hỏi một đống vấn đề, thường làm anh á khẩu không trả lời được.
Thấy con trai đã dần mệt mỏi, Đinh Kiêu đắp kín chăn mền cho nó: “Con trai ngoan, có nhớ mẹ không?” Đinh Kiêu khẽ vuốt ve cái đầu nhỏ của con trai.
Tung Tung mở to đôi mắt sáng ngời, rất nghiêm túc mà gật đầu: “Có nhớ.” Đinh Kiêu nhìn vẻ mặt đáng yêu của con trai, buồn bã than nhẹ một tiếng: “Ba cũng muốn mẹ…”
Ngay sau đó lại hỏi: “Vậy ba tốt hơn hay mẹ tốt hơn?” Tung Tung mở tròn hai mắt, cười ha hả: “Mẹ tốt, mẹ biết làm món ăn ngon.”
“Vậy ba không tốt hay sao?” Đinh Kiêu cố ý hỏi. Tung Tung suy nghĩ một lát mới trả lời: “Ba cũng tốt, ba thường cho con lên cao xem chú bộ đội.”
Ở trụ sở quân đội, có lúc Đinh Kiêu sẽ mang con đến gần doanh trại quân đội để xem mấy chú bộ đội dã chiến luyện tập, rốt cuộc là dòng máu quân nhân mấy đời chảy trong người đứa bé này nên nó rất hứng thú, thường bắt ba dẫn lên chỗ cao nhìn về phía xa.”
“Vậy mai sau Tung Tung lớn lên cũng trở thành bộ đội được không?” Đinh Kiêu vỗ nhẹ lên người con trai ru nó ngủ. Tung Tung đang nói chuyện với ba đã ngủ quên mất, Đinh Kiêu vẫn vỗ nó cho nó ngủ thật say.
Ánh đèn ngủ chiếu rọi, chiếu sáng tấm ảnh ba người nhà bọn họ đang đặt trên tủ đầu giường, Đinh Kiêu cầm tấm hình lên xem một chút, đó là lúc Tung Tung đầy tháng, tên nhóc rất dễ thương, anh và Vân Cẩn cũng cười thật tươi.
Trong đầu vừa nhớ đến, Đinh Kiêu lại gọi điện thoại cho Vân Cẩn, Vân Cẩn đang ngồi trước máy tính soạn thảo văn bản, nhận được điện thoại cùng anh nói chuyện một lát.
“Bà xã, đi ngủ sớm đi.”
“Được rồi, anh cũng đi ngủ sớm đi.”
Hai người hài lòng cúp điện thoại.
Một ngày Đinh Kiêu nhận được điện thoại của Chung Dịch Minh, đối phương nói cho anh biết anh ta muốn kết hôn, mời anh đến uống rượu mời.
“Anh muốn kết hôn? Nhanh như vậy đã chọn được ngày rồi, ngày nào?” Mặc kệ nói thế nào, nghe nói người anh em của mình muốn kết hôn, Đinh Kiêu cũng mừng cho anh ta.
Chung Dịch Minh nói cho anh biết ngày giờ cụ thể, lại nói: “Đến lúc đó nhớ mang con nuôi của tôi đến đó, Mai Đóa cũng rất thích nó.” Đinh Kiêu ừ một tiếng, trong đầu lại tính toán: “Anh thông báo cho mẹ Tung Tung chưa?”
Nghe anh ta hỏi thế Chung Dịch Minh tưởng rằng bọn họ còn chưa làm hòa, cười nói: “Ai ui, thế nào nha, anh vẫn còn nhớ đến cô ấy hay sao, tôi sợ anh sẽ khó xử nên không có ý định mời cô ấy.”
“Mời đi, mời cô ấy đi, để cho cô ấy nhìn anh và Mai Đóa kết hôn, nhìn các người ân ái ngọt ngào cho cô ấy ghen tỵ.” Đinh Kiêu cười lớn.
Ngày nào cũng như ngày nào, Vân Cẩn vội vàng viết kịch bản, bắt anh trông con cũng mệt sắp chết rồi, chưa bao giờ nghĩ rằng trông trẻ con lại mệt đến như vậy.
Chung Dịch Minh được một trận cười: “Được, tôi sẽ gọi cho cô ấy, đến lúc đó anh mà muốn HOLD cũng đừng làm mất mặt con trai anh nha.” Phút cuối cùng anh cũng không quên chế giễu Đinh Kiêu một câu.
Bên này Đinh Kiêu vừa cúp điện thoại, bên kia Chung Dịch Minh đã gọi điện thoại cho Vân Cẩn, nói với cô, mình muốn kết hôn, mời cô đến chung vui.
“Dịch Minh, anh kết hôn, chúc mừng anh nha, cũng chúc mừng cả Mai Đóa nữa, hai người rốt cuộc cũng đã tu thành chính quả.” Vân Cẩn chúc phúc từ tận đáy lòng.
Chung Dịch Minh và Mai Đóa yêu nhau cũng không phải thuận buồm xuôi gió, rất khó khăn, cuối cùng cũng có thể tiến đến hôn nhân cũng không phải dễ dàng gì, ngày trước Vân Cẩn có nghe Đinh Kiêu nhắc đến.
“Đến lúc đó, con traai nuôi của tôi phải làm hoa đồng đó.” Chung Dịch Minh chỉ lo thiên hạ không đủ loạn mà nói thêm một câu, hai người bọn họ ai sẽ mang theo con trai đến thì để hai người tranh nhau đi, mình ở một bên làm cổ động viên xem náo nhiệt.
Buổi chiều, Đinh Kiêu đến nhà trẻ đón con trai, ở trên xe nói chuyện với nó: “Mấy ngày nữa chú Chinh kết hôn, muốn con là hoa đồng, đến lúc đó con phải biểu hiện thật tốt đấy.”
Tung Tung trợn to hai mắt: “Hoa đồng là cái gì ạ?” Đinh Kiêu nói: “Là trong hôn lễ cầm đuôi áo cưới cho dì Mai Đóa hoặc là cầm giỏ hoa nhỏ vẩy lên người cô dâu.”
“Vâng.” Tung Tung cái hiểu cái không trả lời, hôn lễ trong đầu nó chính là được ăn và chơi.
“Ba, con muốn mẹ, chúng ta về nhà mẹ được không?” Ngoan ngoãn được một lát, Tung Tung lại từ ghế ngồi đứng thẳng lên, nghiêng đầu nhìn ba nó.
Đinh Kiêu suy nghĩ một lát, đồng ý, mấy hôm nay không được gặp bà xã, anh cũng muốn gặp bà xã rồi.
Trong thư phòng, Vân Cẩn nghe thấy có tiếng mở cửa ngoài phòng khách, đi đến xem một chút quả nhiên nhìn thấy hai cha con đi vào, cười nói: “Sao hai người lại đến giờ này?”
Tung Tung nhào vào lòng mẹ, thân thiết ôm lấy mẹ. Vân Cẩn ôm con hôn nó môt cái, ánh mắt chuyển sang nhìn Đinh Kiêu. Đinh Kiêu đặt mông ngồi trên ghế salon: “Con trai muốn tìm em, nói muốn em, em cũng bế quan đã lâu rồi, thỉnh thoảng cũng phải để chúng ta đến thăm một chút chứ.”
Vân Cẩn cười cười xoa đầu con trai: “Con trai ngoan muốn mẹ hay sao? Không phải con nói rất thích ba, muốn ở cùng với ba hay sao?” “Con cũng thích mẹ.” Tung Tung không muốn dời đi cọ cọ cái đầu nhỏ vào lòng mẹ.
“Anh đưa con đi tắm trước đi, em nấu cháo cho hai người ăn.” Vân Cẩn chuẩn bị làm cơm tối. “Cháo gà à, được.” Đinh Kiêu thích nhất là ăn cháo gà Vân Cẩn nấu, vừa nghe nói có cháo gà, cũng không muốn đi nữa.
Lấy quần áo cho mình và con trai xong, Đinh Kiêu ôm con vào phòng tắm, hai cha con vừa tắm vừa nói chuyện ca hát. Chờ lúc hai người đi ra, Vân Cẩn đã nấu xong cơm tối rồi.
Tung Tung chạy đi xem tivi, Đinh Kiêu ôm nó về, để nó ngồi trên chân mình, buộc khăn ăn vào cổ nó, động tác cho nó ăn cháo gà rất thuần thục. Hốc mắt Vân Cẩn nóng lện: “Anh hay cho con ăn cơm hay sao?”
“Mấy ngày nó ở cùng anh, anh chăm sóc nó không ít, sáng mặc quần áo cho nó, tối lại tắm cho nó, rảnh rỗi cũng cho nó ăn cơm, tên nhóc này càng ngày càng lười, rõ ràng mình có thể ăn nhưng lại ầm ĩ không chịu.” Đinh Kiêu yêu thương xoa cái đầu nhỏ của con trai.
Vân Cẩn cũng đưa tay sờ đầu nó, Đinh Kiêu đè tay cô lại, hai bàn tay nắm lấy nhau.
Hai ba món thức ăn, một nồi cháo gà thơm ngào ngạt, một nhà bọn họ ở cùng một chỗ ăn cơm, Đinh Kiêu cảm thấy thật thỏa mãn, không khỏi nói: “Ngày ngày phải ăn cháo gà anh cũng không thấy ngán.”
Tung Tung đẩy bát của mình về phía ba: “Ba, con cho ba ăn.” Đinh Kiêu thấy con trai hiểu chuyện như vây, yêu thương nhéo lên mặt nó: “Ai u, đúng là con trai ngoan của ba, bảo bối con ăn đi, không cần phải đề ý đến ba.”
Vân Cẩn thấy thế, múc thêm cho Đinh Kiêu một bát nữa để trước mặt anh. Đinh Kiêu nói: “Buổi sáng Dịch Minh có gọi điện thoại cho anh, nói anh ấy muốn kết hôn muốn Tung Tung làm hoa đồng, bảo chúng ta đưa Tung Tung qua đó lấy số đo may lễ phục.”
“Được, vậy ngày mai anh hẹn thời gian với anh ấy rồi chúng ta sẽ đưa Tung Tung đến.” Vân Cẩn đồng ý nói.
“Vậy ngày mai sau khi tan làm anh đến đón em, rồi chúng ta cùng đến nhà trẻ đón con.” Đinh Kiêu rất tự nhiên nói tiếp
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...