Hoa Đào Khuynh Quốc

Trên đời này thứ khó đoán
nhất là lòng người, thứ khó từ bỏ nhất là tình cảm, mà thứ khó biết trước chính
là duyên phận.

Nhiều năm trước, ở trên chiến trường bởi vì nhất thời xúc động mà rút nhẫn ra,
mà sau bao nhiêu năm nó đã trở thành vật bên cạnh người nào đó, mà “người nào
đó” ấy lại là người sắp trở thành trượng phu của mình.

Phần này khiếp sợ đối với Nhiếp Thanh Lan mà nói không phải bốn chữ “số phận đã
định” có thể giải thích rõ được.

Cầm chiếc trâm mà lòng nàng kích động không dứt, nàng nhìn Lý Thừa Dục hồi lâu
mới hỏi: “Ngươi bởi vì chiếc nhẫn này mới... lưu ý tới ta sao?”

Hắn cười: “Nàng không phải ngượng ngùng, từ “lưu ý” không chính xác, đường
đường một Thanh Long Tướng quân thì có tướng sĩ Huyết Nguyệt nào không “lưu ý”
đến nàng? Đây không phải là lưu ý... coi như là vừa thấy đã yêu thôi.”

“Ngày đó quân ta thảm bại, ta cũng đang thoi thóp, đang lúc sắp chết mà nàng là
tướng quân địch đã tặng chiếc nhẫn này cho ta, cho ta hy vọng sinh tồn. Vì vậy
ta liều chết từ trong đống người chết đó bò ra khỏi đó rồi trở về quê cũ. Ta
vốn là người thích ứng với mọi hoàn cảnh nhưng bởi vì chuyện này nên ta đã thay
đổi suy nghĩ, cuối cùng nhậm chức Thừa tướng này.”

“Ta vẫn nói với nàng ta làm tất cả là vì quốc gia dân chúng nhưng thật ra những
lời đó không quá mức đúng đắn. Thật ra thì có một nguyên nhân nữa là vì nàng.”

Hắn lớn mật tỏ tình đối với hai người mà nói vẫn là lần đầu tiên, Nhiếp Thanh
Lan kinh ngạc nghe hắn nói, cảm giác tất cả đây như là giấc mộng, hắn đang nói
người khác chứ không phải là nàng.

“Cho nên... Ngươi tìm ta trở lại làm nữ hoàng, là vì...”

“Một nửa vì quốc gia, một nửa vì chính ta.” Hắn lộ ra một phần lúng túng: “Cho
nên ta không phải là người chí công vô tư như nàng nghĩ, ta cũng có tư tình.
Nhưng tâm tư của ta không thể nói cho bất kỳ ai, nếu không đối với cả nàng và
ta đều gặp bất lợi.”

Trái tim rối mù, Nhiếp Thanh Lan không biết giờ khắc này vừa mừng hay lo lắng
nữa. Hai người dây dưa với nhau thì ra là ở quá khứ lâu như vậy, mà nàng những
năm gần đây cứ vô tư không biết có người đang thầm chú ý đến mình.

Khó trách khi nàng đưa hắn Minh Nguyệt kiếm thì hắn nói đây không phải nàng lần
đầu tiên đưa đồ cho hắn; khó trách hắn từng nói nàng đã cứu hắn ba lần; khó
trách đối với trận pháp của nàng hắn lại nghiên cứu sâu như vậy; khó trách bao
nhiêu chuyện trải qua hắn vẫn nói tin nàng...

So sánh với sự chờ đợi của hắn thì nàng chẳng bỏ ra gì hết, thật không ngang
nhau, thật không công bằng.

“Ngươi không sợ những năm nay mình đợi uổng công sao?” Nàng đau lòng vì hắn:
“Nếu trong lòng ta vẫn không có ngươi...”

“Ta biết rõ, cho dù hiện tại lòng nàng chưa chắc đã có ta.” Hắn cười khổ:
“Nhưng ít nhất nàng đã đứng trước mặt ta. Nàng đã quyết định làm người Huyết
Nguyệt, mặc cho nàng có gả cho ta hay không thì ta vẫn có thể đợi.”

Nhiếp Thanh Lan nhất thời vong tình, ôm lấy bờ vai của hắn, gối đầu vào vai hắn
nhẹ giọng trách cứ: “Ngươi nói gì vậy? Nếu trong lòng ta không có ngươi thì
cũng sẽ không quyết định gả cho ngươi. Nhưng mà ngươi đã biết... mấy chục năm
qua trong lòng ta chỉ mong muốn làm thê tử của người kia, ta không dám chắc
lòng mình có còn người đó hay không... Nhưng sống bên cạnh ngươi lòng ta chưa
từng bình tâm được như vậy. Thừa Dục, ta quyết định gả cho ngươi thì sẽ toàn
tâm toàn ý mà yêu thương ngươi.”

Hắn thương tiếc đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của nàng. Nhiều năm tham
luyến ảo tưởng giờ phút này đã biến thành sự thật không chỉ với nàng là mộng mà
với hắn cũng vậy.

Nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên, đôi mắt dịu dàng nhìn vào giữa hai chân mày
vẫn chưa hết buồn, môi hắn đặt xuống không phải môi nàng mà là ở giữa mi tâm
nàng (hai chân mày).

Hắn đối với nàng quá mức quý trọng che chở, thậm chí không dám xâm phạm thân
thể của nàng.

Nhiếp Thanh Lan cũng không nghĩ là hắn sẽ hôn ở đó, tim nàng đập mạnh và loạn
nhịp, lúc đó nàng nghe hắn thì thầm...

“Chỉ mong một ngày kia, lúc nàng cúi đầu trong lòng nàng cũng chỉ có một mình
ta, Thanh Lan, có phải ta quá tham lam?”

Bởi vì rốt cuộc đã hiểu những gì hắn đã từng nói, hi vọng nàng lúc cúi đầu cũng
có thể nhìn thấy hắn.

Thì ra là hắn hy vọng làm nàng cúi đầu nhìn kỹ trái tim của mình xem trong lòng
có hắn hay không?

Quá cảm động tựa như xuân triều tràn lan, từng đợt từng đợt như từng lớp sóng
vỗ vào ngực nàng đầy kích động. Khó trách người đời luôn nói: bảo vật dễ cầu,
hữu tình khó gặp. Nàng là thất chi đông ngưng, thu chi tang du (ý nói là thứ
khó mà nắm bắt được).

Lý Thừa Dục nói rất đúng, nàng không nên chỉ vì thương tâm đoạn tình cảm đã bỏ
lỡ mà nên ngẩng đầu lên nhìn một chút xem trong tay rốt cuộc đang nắm giữ thứ
gì?

Lý Thừa Dục hồi kinh cũng không gióng trống khua chiêng công bố nhưng trên đời
này có tường nào mà gió không lọt qua được? Vẫn có nhiều người tới hỏi thăm.

Nhiếp Thanh Lan cũng không về Hoàng Cung mà sai người đánh xe ngựa từ cửa sau
phủ Thừa Tướng đi vào sau đó sắp xếp một phòng ở hậu viện cho hắn.

Ở đại đường đang có rất nhiều quan viên và hoàng thân quốc thích đang chen lấn
nhau. Nàng không muốn Lý Thừa Dục ra ngoài đối phó với bọn họ để bọn họ quấy
rầy hắn nghỉ ngơi.

Nhưng quản gia mặt mày nhăn nhó nói: “Thừa tướng, Đoan Mộc Hầu gia và Thượng

Quan Hầu gia nói nhất định muốn gặp ngài, nếu không hôm nay bọn họ nhất quyết
không đi!”

“Có chuyện gì sao?” Lý Thừa Dục bảo Thiết Hùng kê thêm một chiếc đệm ở sau lưng
cho hắn ngồi dậy ở trên giường.

Quản gia tiếp tục bẩm báo: “Hai ngày trước, Đoan Mộc Hầu gia cùng Thượng Quan
Hầu gia vì chỗ trống Lại Bộ Thượng Thư mà tranh chấp với Công Lãnh Hầu gia. Hai
vị Hầu gia lén lút liên thủ định đẩy cháu của Đoan Mộc Hầu gia là Đoan Mộc Tề
lên vị trí này nhưng Công Lãnh Hầu gia không đồng ý. Nói Đoan Mộc Tề là tên ngu
ngốc mười phần, không bằng tên quan bị bãi nhiệm là Hà Duy Nhân, sau đó hai bên
liền tranh chấp.”

Nhiếp Thanh Lan nhìn Lý Thừa Dục: “Bọn họ đây là tới ép ngươi tỏ rõ thái độ.”

Hắn gật đầu đồng ý với ý kiến của nàng: “Đoan Mộc Cầu vẫn cảm thấy trong lục bộ
không có người của Đoan Mộc gia chiếm cứ vị trí hiển hách nên đó quả là bất lợi
của hắn. Thượng Quan Vinh tuổi còn trẻ cũng không có ai chịu đề cử hắn cho nên
liên thủ với Đoan Mộc gia để thế lực mình thêm lớn mạnh nên có thể hiểu.” Hắn
nghĩ một lát rồi nói: “Gọi họ vào đi!”

“Không được!” Nàng cáu giận: “Ngươi bây giờ bệnh thành bộ dạng này sao có thể
gặp người? Ai mà biết được chúng có chọc giận không?”

Hắn mỉm cười trấn an nàng: “Bọn họ có chọc giận hơn nữa ta cũng không bị ảnh
hưởng. Nhưng nếu như hôm nay ta không chịu gặp bọn họ thì phiền toái sẽ lớn hơn
nữa, đau dài không bằng đau ngắn, nàng nên biết đạo lý này.”

Nhiếp Thanh Lan nói không lại hắn, chỉ đành phải cắn răng đứng ở một bên trông
chừng hắn.

Cùng Đoan Mộc Cầu vừa vào cửa, nhìn thấy hai người, Thượng Quan Vinh liền giở
giọng mỉa mai: “Khó trách Thừa Tướng không chịu gặp người, thì ra là kim ốc
tàng kiều!”

Lý Thừa Dục bình thản nói: “Khiến hai vị Hầu gia đợi lâu. Trên người ta có
thương tích chưa lành bất tiện xuống đất làm lễ ra mắt có chỗ thất lễ mong Hầu
gia tha thứ.”

Thượng Quan Vinh kéo qua một chiếc ghế nghênh ngang ngồi xuống: “Nói hay lắm,
người cũng không cần khách khí với chúng ta, bởi vì ngươi ta không coi là người
ngoài, từ trước đến giờ ngươi cái gì cũng biết, ý chúng ta như thế nào thì chắc
ngươi đã rõ.”

Lý Thừa Dục chờ người bưng trà lên uống một hớp xong mới trầm ngâm nói: “Là vì
chuyện chỗ trống ở Lại Bộ Thượng Thư sao? Sắp xếp vị trí Lại Bộ Thượng Thư
không phải chỉ có mình ta định đoạt, luôn là các bộ thượng thư bàn bạc. Hầu gia
hôm nay đến đây tìm ta để khiến ta tỏ rõ thái độ thì ta cũng không thể nào cho
Hầu gia câu trả lời chắc chắn được.”

Đoan Mộc Cầu âm thầm tạo áp lực: “Thừa Tướng đại nhân, từ khi ngươi lên ngồi vị
trí này đến nay ta Đoan Mộc Cầu chưa từng cầu xin ngươi điều gì, cũng chưa từng
làm phiền ngươi. Hôm nay coi như là cho lão phu một chút mặt mũi để cho Tề Nhi
nhà ta có cơ hội để học hỏi kinh nghiệm.”

Hắn cười nói: “Hầu gia, mới vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng, chuyện này... ta
thật sự không làm được.”

Thượng Quan Vinh đập bàn một cái làm chén trà đổ kềnh ra trên mặt bàn, chợt hắn
đứng dậy: “Ngươi không làm được? Vậy thì chuyện gì ngươi có thể làm được?” Hắn
chỉ tay vào Nhiếp Thanh Lan: “Gọi nữ nhân này về đây làm Nữ Hoàng là ngươi làm
được sao? Chúng ta đến đây đàng hoàng thương lượng với ngươi không ngờ ngươi
còn không biết nể mặt mũi. Vậy ta cũng báo trước ngươi ba bốn lượt không chịu
làm rõ thân phận nàng, nghe nói hai ngươi đã cấu kết với nhau rồi? Chuyện ngươi
bị đâm không phải là cũng liên quan đến nàng chứ? Hừ, cùng tên Hoàng đế kia
tranh nữ nhân thì ngươi cho rằng có kết quả gì tốt...” Hắn đang gào lên thì
chợt vai bị ai đó bẻ quặt, lập tức toàn thân mềm nhũn không thể động đậy.

Chỉ thấy mặt Nhiếp Thanh Lan bỗng chốc gần ngay trước mắt: “Hầu gia, xin lau sạch
mồm chút. Thân phận của ta như thế nào thì hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy rõ
ràng, muốn chứng minh như thế nào không đến phiên ngươi.”

Thượng Quan Vinh giận mình bị một nữ nhân điểm huyệt, sức phản kháng không có
chỉ có thể dùng đầu lưỡi mà sàm ngôn: “Ngươi muốn chứng minh? Ha, điều này cũng
được, cởi quần áo ra cho chúng ta xem xem trên người ngươi có hoàng mệnh thất
tinh?”

Hai con mắt lạnh như dao nhìn chăm chú vào hắn như xuyên thấu tim: “Được, cứ
như ngươi muốn.”

Nàng lôi Thượng Quan Vinh ra ngoài.

Lý Thừa Dục vội la lên: “Thanh Lan, không thể lỗ mãng!”

Nàng quay đầu lại cười nhẹ: “Ngươi chờ ta chốc lát, ta sẽ mau trở lại.”

Nhiếp Thanh Lan tóm Thượng Quan Vinh rời đi, Đoan Mộc Cầu cũng tò mò đi theo.

Lý Thừa Dục trầm giọng ra lệnh, “Thiết Hùng, đỡ ta đứng lên!”

Nhiếp Thanh Lan lôi Thượng Quan Vinh ra đại đường, nơi này đang đứng khoảng hơn
hai mươi vị quan viên đang chờ ra mắt Lý Thừa Dục. Thấy nàng kéo Thượng Quan
Hầu gia ra ngoài thì tất cả mọi người kinh ngạc ngậm miệng.

Nàng đẩy hắn ra, khuôn mặt lạnh lùng quay ra nhìn mọi người.

“Ta biết rõ trong lòng chư vị đang hoài nghi về ta không phải là số ít. Ngày
trước Lý Thừa tướng gửi thư sang Tư Không Triều ta cũng hoài nghi thành ý của
Lý Thừa Tướng. Nhưng nếu ta đã tới đây thì liền muốn nói rõ ràng với các vị,
bất kể ta có làm nữ hoàng của các vị hay không thì xem thử tư cách ta thế nào
đã.”

Nàng nhìn vào Thượng Quan Vinh đang xoa xoa bả vai: “Ngươi vẫn lớn tiếng chất
vấn thân phận của ta là bởi vì ngươi muốn xác định xem ta có bảy nốt rồi đen Thất
Tinh? Chuyện này rất dễ thôi, hôm nay Nhiếp Thanh Lan ta trước mặt các chư vị
đây sẽ cho ngươi một câu trả lời hợp lý, thị phi hôm nay kết thúc ở đây.”


Nàng cởi thanh Minh Nguyệt kiếm ngang hông xuống rồi nâng lên trươc mặt mọi
người.

“Kiếm này là tiên phụ di tặng, được đặt tên là Minh Nguyệt.”

Thanh kiếm này mặc dù mọi người chưa từng thấy qua nhưng cũng biết về lai lịch
của nó.

Thượng Quan Vinh ở bên cạnh hừ nói: “Một thanh kiếm coi là cái gì...” Hắn chưa
kịp hết lời thì vì hành động tiếp theo của nàng mà khiến cho con ngươi hắn lồi
cả ra.

Chỉ thấy Nhiếp Thanh Lan để trường kiếm xuống rồi đem cởi đai lưng ra.

Khi đai lưng nàng rơi xuống đất, áo ngoài cởi ra thì Lý Thừa Dục cũng đã chạy
tới, hắn nổi giận hét lên: “Thanh Lan!”

Nàng làm như không nghe thấy, tay vẫn cởi áo mình, hai tầng y phục được kéo lên
trước ngực, có thể thấy cả tầng áo quấn ngực bên trong thậm chí như bại lộ hết
trước mắt mọi người.

Nàng trấn định ung dung xoay người, đem trắng lưng trần trắng như tuyết phơi
bày ra trước mặt mọi người, bình tĩnh nói: “Các ngươi có thể phái người đến
kiểm nghiệm.”

Mọi người tự cho mình là quân tử thấy tính cảnh này lúng túng đến vạn phần, mắt
cũng không dám mở.

Nhưng kẻ háo sắc cũng không nhịn được mà liếc trộm mấy lần.

Nhưng mặc kệ là cố ý hay vô ý, có lòng hay vô tâm thì đều nhìn thấy rõ ràng ở
chỗ giữa cổ và vai Nhiếp Thanh Lan có bảy nốt ruồi đen rõ ràng sắp xếp đúng như
hình Bắc Đầu Thất Tinh.

Lý Thừa Dục xông tới cởi ngay áo ngoài của mình quấn thật chặt người nàng giận
dữ mắng to: “Ai cho nàng làm vậy?”

Nhiếp Thanh Lan thản nhiên cười: “Ngươi chú ý trước chú ý sau cũng chỉ và mặt
mũi của ta nhưng lại khiến người ta nghĩ khác, hôm nay ta giúp ngươi giải quyết
xong hết mọi chuyện.” Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Vinh: “Hầu
gia đã thấy rõ chưa? Ngài muốn ta cởi áo kiểm nghiệm ta cũng đã cởi. Còn lời
nào khó nói tại đây ngài cứ nói ra, nếu không sau này chúng ta khó mà nhìn mặt
xong được.”

Lúc này Thượng Quan Vinh là người lúng túng nhất, hắn không thể nào nghĩ tới
Nhiếp Thanh Lan dám lôi hắn ra ngoài trước mặt mọi người mà cởi áo.

Bụng hắn nghĩ nửa ngày mới hung hăng nói: “Làm sao mà biết được đây có phải do
ngươi liên thủ với Thừa Tướng làm giả hay không? Hắn vì ngươi cam nguyện mà
chịu bị đâm trọng thương, ngươi vì hắn làm giả bảy nốt ruồi cũng không có gì
lạ.”

Nhiếp Thanh Lan khinh bỉ cười lạnh: “Cho nên ta mới để cho Hầu gia tới kiểm
nghiệm. Nốt ruồi đây thật hay giả tự có người sáng suốt kết luận, trong nước có
vị đại phu nào mà Hầu gia tin cậy thì có thể mời đến. Trước khi mặt trời lặn ta
sẽ an vị ở đây cho kiểm tra. Nhưng nếu là nốt ruồi thật mời ngài từ nay về sau
cẩn thận mà mở miệng, chú ý dùng từ ngữ. Về phần ta và Lý Thừa Tướng...”

Nàng nhìn đôi mắt còn chưa nguôi giận của Lý Thừa Dục nở một nụ cười: “Từ khi
ta đến Huyết Nguyệt đến nay Hầu gia tung không ít lời đồn đại và ta và hắn. Nhờ
phúc của Hầu gia ta cũng đã nhận ra được hắn là người như thế nào. Thừa Dục
nhân phẩm cao thượng, là người chính nhân quân tử. Nếu Hầu gia nhiều lần nhắc
nhở ta nên ở chung một chỗ cho nên hôm nay ta muốn đáp ứng mong muốn của Hầu
gia.”aHâuHaHHhhhhhhhh

Nàng đem ánh mắt chuyển đến mọi người, nở một nụ cười ấm áp mà diễm lệ: “Ta đã
quyết định gả cho Lý Thừa Dục làm thê tử, một tháng sau sẽ là hôn lễ. Đến lúc
đó kính mời các vị đại nhân không cần khách khí đến phủ uống rượu mừng với
chúng ta.”

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, chẳng ai nghĩ tới chuyện đến mức này,
Nhiếp Thanh Lan đã quyết định gả cho Lý Thừa Dục.

Nàng nheo mắt khinh thường nhìn Thượng Quan Vinh: “Dĩ nhiên sẽ có người thắc
mắc nếu ta gả cho hắn thì sau này sẽ ở đâu? Hôm nay ta cũng muốn tỏ rõ thái độ
của mình, ta từ trước đến giờ chưa từng nghĩ mình sẽ làm Nữ Hoàng, quá khứ cũng
thế mà tương lai cũng vậy. Cho nên ta quyết định gả cho Lý Thừa Dục thì sẽ toàn
tâm toàn ý làm thê tử hắn. Cho nên giờ ta tạm thời ở nhờ Hoàng Cung, sau khi
thành thân sẽ dời đến phủ Thừa Tướng đem Hoàng Cung trả lại. Chư vị có thể yên
tâm, Nhiếp Thanh Lan ta đã nói là làm, tuyệt đối không đổi.”

Những lời nàng nói vô cùng khí phách khiến nhiều người chấn động.

Yên lặng một lát rốt cuộc mới có người lên tiếng phá vỡ yên tĩnh, Công Lãnh An
dẫn đầu cười ha hả: “Vốn đến để xem tiểu nhân giở trò không ngờ lại được xem
chuyện tốt. Thừa tướng đại nhân, lão phu chúc mừng ngươi đã ôm được mỹ nhân về,
có thể lấy Nhiếp tướng quân đây làm vợ thật là mơ ước của nhiều người ở Bộ
Binh, chỉ là không dám mà thôi. Rốt cuộc thì anh hùng sánh với mỹ nhân, tài tử
xứng với giai nhân mới hợp. Chờ đến lúc đại hỷ lão phu sẽ mang đại lễ đến uống
rượu mừng.”

Công Lãnhh An mở lời trước nên những người sau cũng vội vàng cười ha hả tới
chúc mừng Lý Thừa Dục.

Thiết Hùng mặt lạnh nói: “Thừa tướng bị thương chưa lành, còn phải nghỉ ngơi.”
Nhất định cản trở tất cả.

Lý Thừa Dục ôm chặt lấy Nhiếp Thanh Lan, tay một khắc cũng không chịu buông
ra, quay người lại cùng nàng cùng nhau chậm rãi đi về phía hậu đường. Đám người
Đoan Mộc Cầu và Thượng Quan Vinh lúng túng bị mọi người bỏ lại phía sau, thậm
chí còn không thèm để ý tới hắn.


Đoan Mộc Cầu vô cùng căm hận dậm chân với Thượng Quan Vinh: “Sớm đã bảo ngươi
không nên chọc hắn, ngươi cho rằng Lý Thừa Dục là con mèo bệnh thôi sao? Hắn là
con hổ lười phát uy! Chọc giận hắn không chỉ có ngươi mất mặt mà ta cũng bị xui
xẻo.”

Thượng Quan Vinh hôm nay mất hết mặt, trong lòng vốn ảo não oán giận lại bị
Đoan Mộc Cầu trách móc như vậy khiến càng oán giận chồng chất. Hắn xanh mặt
nói: “Ta không tin không đánh đổ được hắn!” Nói xong rồi thở phì phì phất tay
áo đi ra khỏi phủ Thừa Tướng.

“Ta bình sinh chưa thấy một nữ nhân nào dám làm chuyện kinh hãi thế tục như
nàng.”

Trở lại phòng, cơn giận còn sót lại trong lòng Lý Thừa Dục vẫn chưa tiêu tan,
hắn không cho nàng động thủ, tự mình giúp nàng khoác lại áo một cách ổn thỏa.

Nhiếp Thanh Lan dịu dàng trấn an: “Đây coi là cái gì? Ta lăn lộn với tướng sỹ
đã lâu. Bộ dạng họ cởi trần ta cũng thường xuyên gặp mà thỉnh thoảng bộ dạng ta
cũng không chỉnh tề lắm họ cũng không quá ngạc nhiên.”

“Đó là quá khứ, nàng còn chưa thành thân.” Hắn trầm giọng: “Hiện giờ nàng đã có
hôn phu rồi, trước mặt hôn phu của mình mà dám trước mặt đám nam nhân cởi áo
thì nàng để ta ở đâu? Mà hơn nữa nàng để danh tiết mình đâu?”

Nghe vậy, nàng cười khổ nói: “Ta là tên tặc tử phản quốc sớm đã không còn danh
tiết rồi.”

“Nàng là thê tử chưa cưới của Lý Thừa Dục ta há lại không có danh tiết?” Hắn
nghiêm nghị bác bỏ.

Trong lòng nàng mềm nhũn, đỡ hắn ngồi xong: “Được rồi, về sau tất cả đều nghe
ngươi, sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy nữa.”

Nàng chịu vâng lời cũng chỉ là để hắn khỏi tức giận mà thôi, không nhịn được hắn
nói: “Nếu nàng nghe lời ta thì nàng đã không phải là Nhiếp Thanh Lan nữa rồi.”

Nếu không phải nàng kiên cường kiên định như vậy, không phải nàng là nữ nhân
ngạo nghễ diễm lệ như hoa đào nở rộ thì hắn há sẽ động lòng mà si tình đến
khuynh đảo?

Vì vậy hắn ôm lấy nàng, nhẹ nói: “Có thật là vậy? Một tháng sau nàng sẽ gả cho
ta? Vì sao phải nhất định là một tháng?”

“Thế nào? Ngươi không thể chờ sao?” Nàng cẩn thận tránh đụng phải vết thương
của hắn: “Bây giờ trên người ngươi còn vết thương, chuyện thành thân ta không
muốn quá náo nhiệt nhưng tình thế không phải do người, còn phải tiếp khách nữa.
Chờ vết thương lành rồi hãy nói. Một tháng thật ra còn là ngắn, không biết lúc
đó ngươi đã khôi phục đến đâu nữa.”

“Thật không muốn đợi.” Hắn nhẹ thở dài: “Nàng không biết là ta đã đợi bao lâu.”

“Ta biết rõ.” Nàng dịu dàng đáp lại: “Cho nên chúng ta không cần chờ hơn một
tháng nữa, đúng không?”

Bốn mắt nhìn nhau, mắt cười nhẹ nhàng, nụ cười chiếu vào mắt nhau.

Trong lòng Nhiếp Thanh Lan cũng thở dài một hơi. Có điều nàng không tiện nói
với Lý Thừa Dục, hôm nay nàng bất chấp tất cả như vậy mà tuyên cáo trước mặt
mọi người quyết định của mình thật ra không chỉ vì hắn mà là còn vì con tim
kiên định của mình.

Nếu nàng đã chọn con đường này thì sẽ không muốn quay đầu lại, bao nhiêu đớn
đau trong lòng, mọi dính líu từ nay muốn hoàn toàn chặt đứt hết.

Sau này, Nhiếp Thanh Lan sẽ là thê tử của Lý Thừa Dục.

Cuối thu rét đậm, rồi mùa đông đến tuyết buông xuống, đảo mắt sẽ qua năm mới.

Nhiếp Thanh Lan cưỡi ngựa đi ngang qua khu phố phồn hoa nhất kinh thành không
nhịn được kìm chặc cương ngựa dừng lại ở một sạp hàng nhỏ.

Nàng nhảy xuống ngựa cầm lên một chiếc đèn lồng rồi hỏi bà chủ: “Xin hỏi đèn
lồng này bao nhiêu tiền?”

Bà chủ là một vị phụ nhân trung niên hơn bốn mươi, ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng
lập tức mặt mày hớn hở: “A, là Nhiếp Tướng quân, ngài thích đèn lồng này sao?
Cầm đi cầm đi, không cần phải trả tiền đâu.”

Nàng vội vàng móc tiền từ trong tay áo ra: “Sao có thể không lấy tiền? Như vậy
chẳng phải là ta đã trắng trợn cướp đoạt rồi sao?”

Phụ nhân kia liều mạng đẩy tay của nàng ra: “Ngài vì thành thân với Thừa tướng
chúng ta mà không tiếc phản quốc, còn giúp Huyết Nguyệt chúng ta huấn luyện
binh mã. Ta còn lấy tiền của ngài chẳng phải là... tiểu nhân thấy lợi quên
nghĩa? Tuyệt đối không thể lấy tiền của ngài!”

Mặt Nhiếp Thanh Lan đỏ bừng, không thể làm gì khác hơn là nói lời cảm tạ và
nhận chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ.

Kể từ khi tin tức nàng sẽ thành thân với Lý Thừa Dục truyền ra, câu chuyện
truyền kỳ về nàng, vị hồng nhan tướng quân vì tình mà phản quốc đã được lan
tràn khắp Huyết Nguyệt. Kết quả những thứ đồn thổi không hay, những lời độc địa
về nàng bắt đầu mất dần. Người dân Huyết Nguyệt bắt đầu đồng tình với nàng,
thậm chí vì phần dũng khí này của nàng mà cảm phục. Hơn nữa nàng cùng Công Lãnh
An thương lượng trợ giúp huấn luyện binh mã cho Huyết Nguyệt khiến cho tình cảm
của người dân không nén nổi mà nghiêng về phía nàng.

Mỗi ngày nàng đi tới đi lui với Binh Bộ, giáo trường, hoàng cung, phủ Thừa
Tướng, trên đường cũng sẽ đụng phải rất nhiều dân chúng Huyết Nguyệt chào hỏi
nàng. Những khuôn mặt chân thành tươi cười này khiến cho thương cảm chôn sâu
trong lòng vì cách xa cố thổ, vì đeo trên lưng tội phản quốc mà dần dần nguôi
đi rất nhiều.

Nói với Lý Thừa Dục về chuyện này làm hắn nở một nụ cười: “Cho nên ta mới nói
làm người không chỉ là ngẩng đầu mà có lúc phải cúi đầu, đây chính là đạo lý
này.”

“Đúng vậy, Lý đại Thừa tướng nói đều là lời lẽ chí lý.” Nàng cũng học được nói
đùa với hắn rồi làm mặt quỷ.

Lúc sắp rời khỏi gian hàng, bà chủ cầm lấy tranh tết gói kỹ đưa cho nàng: “Món
đồ này tặng ngài, coi như là tâm ý của ta.”

“Đã cầm một chiếc đèn lồng, sao lại còn muốn nữa?” Nàng thật là lúng túng muốn
lấy tiền ra.

Nhưng bà chủ cười hi ha nói: “Đây là tranh cầu tự, thích hợp nhất vào đêm tân
hôn. Ngài mau thành hôn rồi sinh ra một đứa bé bụ bẫm thì coi như là trả công
rồi.”

Kết quả là Nhiếp Thanh Lan mặt đỏ bừng trở lại Hoàng cung.

Vừa vào tẩm cung, cung nữ Thải Nhi liền vui vẻ chào đón: “Điện hạ, hỉ phục của

ngài đã được làm xong rồi, Thừa Tướng đã sai người đưa vào trong cung, mời ngài
mặc thử. Nếu chỗ nào không thích có thể sai người làm lại.”

Lúc trước vì cung nữ Yến Nhi ám sát nàng rồi uống thuốc độc tự sát khiến Thải
Nhi không dám nói chuyện với nàng. Giờ vật đổi sao dời, Thải Nhi lần nữa lại nở
nụ cười với nàng, bởi vì nghe được chuyện của nàng mà thêm vạn phần sùng bái
nàng, một lòng muốn theo hầu.

Nhiếp Thanh Lan nhìn váy dài đỏ tươi không khỏi bật cười: “Trước đây ta rất ít
khi mặc y phục xinh đẹp như thế này. Đến Huyết Nguyệt cả ngày lẫn đêm đều mặc
váy, tất cả đều là do Thừa Tướng của các ngươi ép sửa thành thói quen.”

“Điện Hạ mặc váy mới đẹp, nữ nhân nên phải ăn mặc xinh đẹp mới đúng.” Thải Nhi
vốn gọi nàng là Nhiếp Tướng quân nhưng không biết từ bao giờ theo Lý Thừa Dục
gọi nàng là Điện Hạ. Có lẽ ở trong lòng cũng đã xem nàng là người kế thừa ngôi
vị Nữ Hoàng tương lai rồi.

Nàng đang do dự có nên thử bộ y phục này hay không thì có thái giám báo: “Thừa
Tướng tới!”

Thải Nhi bướng bỉnh mà cười nói: “Thừa tướng đại nhân thật là nóng lòng không
kịp đợi đã muốn xem bộ dáng tân nương tử rồi.”

Nhiếp Thanh Lan bất đắc dĩ khoát tay: “Ít ba hoa đi, bảo hắn chờ bên ngoài.”

“Bảo Thừa tướng chờ? Ngài cũng đừng quên vết thương trên người ngài ấy chưa
khỏi hẳn. Trời lạnh như thế này chẳng lẽ để khí lạnh làm bệnh ngài ấy thêm
nặng? Ngài không đau lòng sao?” Lá gan Thải Nhi lớn hơn rất nhiều, dám đôi co
với nàng.

Dĩ nhiên nàng sẽ không để cho hắn phải khổ đợi nhanh chóng gọi hắn vào.

Lý Thừa Dục thấy mặt nàng lộ vẻ không vui, sửng sốt hỏi: “Sao vậy?”

Nàng cảm thán nói: “Người ở trong cung này lẫn ngoài cung đều theo chàng hết
rồi, hình như ai cũng cho rằng ta chọn gả cho chàng là đúng đắn.” Nàng cầm
chiếc đèn lồng đỏ lên: “Hôm nay trên đường nhìn thấy chiếc đèn lồng này đẹp
mắt, vốn định mua để treo ở trước cửa tân phòng kết quả là bà chủ sống chết
cũng không chịu nhận tiền của ta.”

“Đây là tâm ý của dân chúng, nàng nên nhận, nếu nàng không nhận mới khiến họ
không vui.” Hắn đến bên cạnh bàn mở ra một bọc giấy, nhìn bức tranh vẽ hài tử
mập mạp, cảm thấy buồn cười: “Thứ này mà nàng cũng thích?”

Nhiếp Thanh Lan đỏ cả mặt đoạt lấy: “Không phải ta muốn! Đây là người ta nhất quyết đưa cho ta.”

“Chớ giành, cẩn thận xé rách.” Lý Thừa Dục xoay người lại cuộn tranh lại rồi để
qua một bên: “Đã thử qua y phục chưa?”

“Y phục vừa tới thì chàng đã đến nào có thời gian mà mặc thử?”

Nàng cầm y phục lên, không ngờ hắn ở phía sau ôm lấy nàng.

“A, y phục nhăn.” Nàng nũng nịu nhẹ nhàng giãy giụa, không dám tránh ra lại
không dám cậy mạnh vì sợ đụng phải vết thương của hắn: “Cẩn thận không người ta
thấy giờ.” Nàng nhẹ giọng nhắc nhở nhưng giọng nói lại quá mức dịu dàng.

Lý Thừa Dục mỉm cười nói: “Mỗi lần gặp nàng là mỗi lần như nằm mơ vậy, đến nay
ta còn chưa dám tin rằng nàng đã đồng ý gả cho ta. Cho nên người khác có nhìn
hay không thì ta đây cũng không quan tâm, huống chi hoàng cung này có ai dám
tùy ý đi lại?”

Nhịp tim nàng đập rất nhanh, một tháng này tình cảm của nàng và hắn càng thêm
nồng hậu. Đến cả chính nàng còn không thể nào mà ngờ được nàng có thể vượt qua
cột mốc biên giới đến chỗ thiên sơn vạn thủy đem mình gả cho người mà mấy tháng
trước nàng còn không biết, thậm chí trước đó còn chưa từng nghe qua.

“Chuyện bên ngoài... Hiện tại tiến triển như thế nào?” Qua hồi lâu, nàng mới mở
miệng hỏi, có chút không muốn nhưng lại không thể không hỏi về chuyện thực tế
đang khiến lòng người phiền não kia.

Hôm đó nàng và Lý Thừa Dục tuyên bố thành thân xong thì trừ Công Lãnh An bày tỏ
chúc mừng ra thì Thượng Quan Vinh và Đoan Mộc Cầu vẫn trốn tránh không gặp.

Trước đó vài ngày, Lý Thừa Dục ngoài dự đoán của mọi người tiến cử Thượng Quan
Vinh kiêm nhiệm chức Lại Bộ Thượng Thư, đương nhiên hắn sẽ mừng rỡ nhưng Đoan
Mộc Cầu tất nhiên sẽ bất mãn. Sau đó Lý Thừa Dục lại đem cháu của Đoan Mộc Cầu
là Đoan Mộc Tề điều đến nhậm chức giám sát bên ngoài tại Binh Bộ, ai cũng biết
đây là vị trí béo bở, Đoan Mộc Tề hớn hở cho nên cũng không nói gì nữa.

Chuyện này coi như là chấm dứt ở đây.

Nghe nàng hỏi thăm, Lý Thừa Dục buông nàng ra rồi kéo nàng ngồi xuống ghế: “Bên
cạnh Đoan Mộc Tề có người của Công Lãnh An theo sát, người này vô dũng vô mưu
cũng không phải lo nhiều, hắn cũng chỉ là con cờ của Đoan Mộc Cầu thôi. Ta
không sợ hắn không làm ra điều gì cũng không hắn. nhưng nếu ban đầu để Đoan Mộc
Cầu đắc ý cho hắn vào Lại Bộ thì Lại Bộ rất nhanh bị Đoan Mộc gia chiếm lĩnh.
Tương lai không khác gì Hà Duy Nhân, rồi sẽ trở thành khối ung nhọt phải loại
bỏ thôi.”

“Nhưng chàng để Thượng Quan Vinh làm Lại Bộ Thượng Thư chẳng phải là cho hắn cơ
hội để tham sao?” Nhiếp Thanh Lan đối với Thượng Quan VInh vô cùng chán ghét
nên không thể nào hiểu được vì sao Lý Thừa Dục lại cho hắn làm Lại Bộ Thượng
Thư.

“Nếu Đoan Mộc Cầu cùng Thượng Quan Vinh đều cho rằng vị trí Lại Bộ Thượng Thư
là béo bở thì tạo cơ hội cho chúng tranh nhau đi. Thượng Quan Vinh kia là người
hám lợi cho nên sẽ không thái bình lâu đâu.” Hắn lại trầm ngâm: “Thật ra điều
duy nhất làm ta lo lắng là bên Tư Không Thần vì sao đến giờ vẫn không có động
tĩnh gì?”

“Có lẽ hắn thật sự nghĩ thông suốt? Quách Phi đã từng nói, một ngày nào đó hắn
sẽ nghĩ thông.”

Lý Thừa Dục cười nhẹ rồi nhẹ nhàng ôm lấy hông nàng: “Muốn buông tay một nữ
nhân bình thường rất dễ dàng, dù nữ nhân đó là quốc sắc thiên hương thì đối với
hắn cũng không có gì lưu luyến cả. Nhưng nếu muốn hắn dễ dàng buông tha nàng...
Ta chắc là hắn sẽ rất khó mà làm được.”

“Chàng đánh giá quá cao ta rồi.” Nàng nghiên đầu tránh bàn tay của hắn đang
định chạm vào mặt nàng.

“Không, bởi vì ta hiểu rõ hắn, hiểu rõ mình, cũng hiểu rõ nàng.” Hắn ngưng mắt
nhìn nàng: “Nàng là bảo vật quý giá nhất, hắn có nàng toàn tâm toàn ý trung
thành nhiều năm như vậy, thói quen lâu sẽ thành tự nhiên. Rồi đến một ngày nàng
bỏ hắn mà đi sà vào ngực nam nhân khác thì hắn không thể nào mà thản nhiên đối
mặt được, nhất định sẽ căm giận, thậm chí sẽ là trả thù.”

Nhiếp Thanh Lan nhìn hắn đang nhíu chặt hai hàng lông mày, chợt đưa tay vuốt ve
khóe môi đang cứng nhắc vào mi tâm đang rối rắm của hắn: “Bất luận hắn làm gì
thì ta cũng sẽ gả cho chàng, điều này chàng không cần phải hoài nghi. Về những
thứ khác thì binh đến tướng đỡ, nước đến thì có đất cản thôi.”

Hắn nhoẻn miệng cười: “Nói thật hay.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận