Hoa Đào Ba Kiếp Vẫn Cười Gió Đông

Kế hoạch đầu tiên đã nảy ra, những kế hoạch tiếp theo cũng nhanh chóng được hình thành. Hà Lạc Bảo Thư quyết định, sáng mai nàng ta sẽ rời khỏi Hà gia với thân phận của chính mình, đi rêu rao khắp phố và cố ý cho nhiều người trông thấy nàng ta đi phía bìa rừng. Sau đó nàng ta mới hóa trang thành Hà Lạc Hồng Đào. lại dùng mê dược và xuân dược để cùng Lâm Đại Nghĩa làm chuyện thân mật. Lúc Lâm Đại Nghĩa mê đi, nàng ta sẽ tháo bỏ hóa trang, trở lại thành Hà Lạc Bảo Thư và làm ầm ĩ chuyện này lên. Như thế thì không sợ Lâm Đại Nghĩa trở mặt không nhận người. Vì dục vọng muốn chiếm đoạt Lâm Đại Nghĩa mà Hà Lạc Bảo Thư không thèm quan tâm rằng, việc làm của nàng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của Hà gia trang cũng như con đường tương lai của Lâm Đại Nghĩa.

Đêm đó, Hà Lạc Hồng Đào vật vã trong cơn ác mộng lâu hơn và nặng nề hơn bình thường. Màn đêm cứ trôi đi, Hà Lạc Hồng Đào không hề biết rằng, có nhiều âm mưu thâm độc đang được tiến hành, nhiều ý đồ đen tối đang vươn móng vuốt, nhiều dục vọng đê hèn đang khuấy động… Tất cả đều đang nhắm vào Hà Lạc Hồng Đào. muốn đối phó với nàng, hãm hại nàng, chà đạp nàng xuống bùn nhơ.

Trên đường về, Hà Lạc Bảo Thư trông thấy Miêu Thục Trang đang cùng tỳ nữ đi về phía khuê phòng của Hà Lạc Hồng Đào. Sợ rằng sẽ có ai đó tiết lộ bí mật về việc thiếp mời được gửi tới lúc nãy, Hà Lạc Bảo Thư lén lút bám theo. Đến trước cửa phòng của Hà Lạc Hồng Đào. đột nhiên Miêu Thục Trang dừng lại. Bà ta cảnh giác đưa mắt nhìn quanh một lát rồi mới gõ cửa. Hà Lạc Hồng Đào ra mở cửa, trông thấy mẫu thân thì ngạc nhiên nhưng vẫn lễ phép mời Miêu Thục Trang vào trong. Sau khi bước vào phòng, Miêu Thục Trang đuổi hết tỳ nữ ra ngoài, lệnh đóng cửa lại vì bà ta có việc quan trọng cần phải nói riêng với Hà Lạc Hồng Đào.

Hà Lạc Bảo Thư đang nấp ở phía sau một gốc cây to gần đó, thấy thế thì vừa kinh ngạc vừa ghen tị. Tại sao mẫu thân của nàng ta lại muốn tâm sự riêng với Hà Lạc Hồng Đào? Không phải mẫu thân của nàng ta cũng rất căm ghét Hà Lạc Hồng Đào hay sao? Lẽ nào… Hà Lạc Bảo Thư sa sầm mặt mũi, nàng ta cảm thấy nghi ngờ rằng bản thân đã bị mẫu thân lừa dối. Ngọn lửa ghen tị thiêu đốt lý trí, con rắn độc vô hình quấn chặt che lấp cả lương tri, Hà

Lạc Bảo Thư thậm chí còn cảm thấy oán hận Miêu Thục Trang. Và thế là, Hà Lạc Bảo Thư rời khỏi gốc cây to, men theo con đường tắt, lẻn đến bên cạnh cửa sổ căn phòng của Hà Lạc Hồng Đào nghe lén.


Vừa áp tai vào khung cửa sổ, Hà Lạc Bảo Thư đã nghe giọng nói đầy lo lắng của Hà Lạc Hồng Đào vang lên:

- Mẫu thân, người bị bệnh thật sao?

Tiếp đó, giọng của Miêu Thục Trang vọng ra, run rẩy vô lực:

- Đúng vậy. Đây là căn bệnh cũ của ta. Bấy lâu ta vẫn giấu cha của con, để ông ấy nghĩ rằng ta đã khỏi bệnh, nhưng thật ra, căn bệnh này cứ mỗi năm sẽ tái phát một lần, cần phải uống thuốc đúng giờ mới có thể qua khỏi. Những năm trước còn có đại ca của con giúp ta lén lút mua thuốc, nhưng bây giờ đại ca của con đã đi vắng rồi, ta chỉ có thể trông cậy cả vào con mà thôi.

Hà Lạc Hồng Đào nghe Miêu Thục Trang nói mà lo sợ hãi hùng. Nàng run giọng khuyên nhủ:

- Mẫu thân, hay là người mời đại phu đến chẩn trị một lần nữa xem. Nếu không thì… chúng ta viết thư cho đại ca, nhờ huynh ấy khi đến kinh thành rồi thì tìm đại phu tài giỏi về xem bệnh cho mẹ.

- Vô ích thôi, con gái yêu của ta. Bệnh này của ta vốn là bệnh lạ, hơn nữa lại liên quan đến việc sinh hoạt vợ chồng nên ta không muốn có quá nhiều người biết, nếu không, danh dự của ta nhất định sẽ bị ô uế. Con không cần lo lắng, nếu ta có thể uống thuốc đúng giờ thì sẽ không bị phát bệnh. Hồng Đào, con sẽ giúp ta mua thuốc chứ? Và con sẽ giúp ta giữ bí mật này chứ?


Miêu Thục Trang dùng giọng nói vô cùng dịu dàng hỏi Hà Lạc Hồng Đào khiến nàng không thể nào cất lên lời từ chối cho được. Hà Lạc Hồng Đào vừa gật đầu, Miêu Thục Trang liền lên tiếng ngay lập tức:

- Con gái ngoan của ta, không uổng công ta yêu thương con bấy lâu nay. Nếu con đã đồng ý giúp ta, vậy thì sáng mai con hãy đến y quán “Vương Dược Y Sư” hỏi mua cho ta loại thuốc có tên là “Liễu ngõ đông hoa tường tây”. Cái tên thuốc này rất đặc biệt. Con hãy nhớ kỹ nhé.

Hà Lạc Hồng Đào ngoan ngoãn gật đầu:

- Vâng. Mẫu thân cứ an tâm. Ngay sáng mai con sẽ đến Vương Dược Y sư mua thuốc cho mẹ.

Miêu Thục Trang vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, hỏi lại lần nữa:

- Con đã nhớ kỹ tên của loại thuốc đó chưa?


- Con đã nhớ rõ rồi ạ. Thuốc đó có tên là “Liễu ngõ đông hoa tường tây”, đúng không ạ?

Miêu Thục Trang hài lòng gật đầu, cất lời khen ngợi:

- Đúng vậy, con gái của ta thật thông minh. Vậy bây giờ con hãy nghỉ ngơi sớm đi, ta cũng về phòng đây. Sáng mai con nhớ lặng lẽ ra ngoài mua thuốc giúp ta nhé. Nhớ, đừng để cho ai trong nhà trông thấy, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ta.

- Vâng ạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận