“Sau núi sao?” Văn Nhân Chí hiếu kì hỏi.
“Ừm, La An Hiệp nói sau núi có khả năng có thứ gì đó.” Mục Hành thay một bộ quần áo tiện lợi. Hắn nhìn về phía sau ngọn núi kia, quả nhiên cơn mưa to cực kì kì lạ, để ngừa vạn nhất vẫn phải nên chuẩn bị tốt một chút.
Du Lãnh đã sớm được Mục Hành thu xếp tốt, lần này cũng không phải mặc bộ đồ bằng bông dày cộm béo mập mà thay vào đồ chống lạnh để thuận tiện hơn.
Du Lãnh mặc đồ bông nhìn có vài phần ngơ ngơ đáng yêu, nhưng thay đồ chống lạnh rồi liền thấy toàn thân Du Lãnh tỏa ra khí lạnh, làm người khác không dám lại gần.
Mục Hành cùng Văn Nhân Chí ở bên kia nói chuyện, ánh mắt Du Lãnh nhàn nhạt nhìn Mục Hành ngây ngẩn.
Ôn Thất Bạch ngồi vào bên cạnh Du Lãnh, hắn thấy Du Lãnh không hứng thú liền thả lòng tựa vào sô pha, ánh mắt cũng nhìn Văn Nhân Chí.
Mục Hành vỗ vỗ túi tiền, xác định vẫn còn đồ vật bên trong, hỏi Văn Nhân Chí, “Mày vừa nói gì? Mày cũng muốn đi hả?”
Văn Nhân Chí dựa vào tường, gật đầu, “Ừ.”
“Mày chắc không? Tình huống chỗ đó rốt cục như nào chúng ta cũng chưa biết, khả năng lớn là rất nguy hiểm.” Mục Hành vừa nói vừa đi về hướng Du Lãnh.
Văn Nhân Chí cười nhún vai, “Tao tò mò thôi.”
Mục Hành liếc mắt nhìn hắn không nói gì nữa, Văn Nhân Chí có phải tò mò hay không hắn cũng nhìn ra được.
Rất nhanh cả đám liền đi ra cửa. Xe Mục Hành cuối cùng cũng được mang ra dùng.
Đầu tiên là đi đón La An Hiệp, hắn, Du Lãnh và hai người Văn Nhân Chí ngồi vào trong xe.
Du Lãnh híp mắt nhìn ra xa, càng lại gần chỗ sau núi, cảm giác âm trầm kia lại càng sâu sắc hơn. Anh cảm nhận được một lực lượng tinh thần cực lớn làm tinh thần lực của anh bị áp chế rất nhiều, hơn nữa càng đến gần tinh thần lực anh càng trở nên ức chế hơn.
Mục Hành phát hiện Du Lãnh cau mày, quan tâm hỏi, “Bảo bối, sao vậy, có cái gì không đúng sao? Hay là thân thể không thoải mái?”
Đối diện đôi mắt quan tâm của Mục Hành, Du Lãnh giữa mi tâm lúng túng nói, “Chỗ này có chút kì quái..” liền nói ra việc tinh thần lực bị ức chế.
Việc này không ổn, Mục Hành vội vàng tìm một chỗ đỗ xe, hắn nắm chặt tay Du Lãnh, “Còn có chỗ nào không thoải mái không? Đầu đau không?”
Dị năng bị ức chế là việc nhìn sao cũng cực kì nghiêm trọng.
Du Lãnh lắc đầu, “Không đau.” Anh dùng sức nắm tay Mục Hành, giống như muốn trấn an mà ghé đầu qua hôn xuống khóe miệng hắn, quay đầu lại nhìn mấy người Văn Nhân Chí, “Dị năng của mọi người có bị áp chế không?”
Văn Nhân Chí cùng Ôn Thất Bạch đã rất quen thuộc việc nhìn hai người kia suốt ngày ân ân ái ái, đã không còn bất ngờ gì nữa mà bắt đầu thử dị năng của mình.
La An Hiệp ngồi đằng sau tất cả nhìn thấy hai người Văn Nhân Chí bộ dáng cực kì ăn ý, càng cảm thấy một mình hắn thực sự cô đơn đến đáng thương.
Thử nghiệm một chút xong không có dị năng của ai có vấn đề.
Mục Hành nhíu mày, “Xem ra chỉ có dị năng hệ tinh thần bị áp chế, nơi này chỉ sợ càng quái đản hơn so với chúng ta nghĩ.” Hắn nhìn Du Lãnh lo lắng nói, “Bảo bối, một lúc nữa anh nhất định không được phép rời khỏi em có biết không?”
Du Lãnh gật đầu, hiếm khi nhiều lời vài câu trấn an Mục Hành. Tuy rằng dị năng tinh thần của anh bị áp chế nhưng điều này không có nghĩa là anh không có biện pháp khác để tự bảo vệ mình.
Mục Hành vuốt tóc Du Lãnh, lúc này mới tiếp tục đi về hướng sau núi.
Đến chân núi xe đã không vào tiếp được, mấy người cùng xuống xe.
Mục Hành ôm eo Du Lãnh, nhìn quanh bốn phía đánh giá, nói “Mọi người có thấy điều gì không thích hợp không?”
Tâm tư Ôn Thất Bạch trước giờ đều tinh tế, hơn nữa dị năng của hắn là hệ mộc, rất nhanh liền cảm giác được một chút không quá phù hợp, mở miệng nói “Nơi này thực vật sinh sôi phát triển quá mạnh mẽ, nhưng những loại này trước giờ đều không thể lớn thành như vậy”.
Văn Nhân Chí cũng tiếp lời, “Hơn nữa chỗ này lại không có gió, mọi người nhìn mây đen trên đỉnh núi dày đặc như vậy xem, thế mà không thấy gió cũng chả thấy mưa, không phải quá kì lạ hay sao?”
Nghe vậy La An Hiệp cũng gật gù, “Hai người nói có lí”.
“…”
“Còn có gì lạ nữa không?” Mục Hành hỏi.
Mấy người Văn Nhân Chí đều lắc đầu, “Không phát hiện ra gì nữa”.
Mục Hành nhìn mây đen không xa ngẫm nghĩ một chút, nghiêng đầu về phía Du Lãnh, “Bảo bối, bây giờ anh thấy sao?”
Du Lãnh tự thử một chút, nói, “Dị năng tinh thần hoàn toàn bị áp chế nhưng thân thể không có gì bất thường”.
Mục Hành quan sát kĩ sắc mặt anh bình thường mới nói, “Vậy được chúng ta lên chỗ đằng kia xem xem?”
Không có ai phản đối, tất cả đi lên núi, “Đi”.
Xe không thể đi tiếp được đương nhiên là đỗ ở dưới.
Chẳng biết lúc nào sườn núi xuất hiện từng tia sương mù, từ chân núi nhìn lên hình bóng bọn họ cũng dần lẩn khuất vào trong làn sương.
____________
Vu Thiến Thiến oán giận nhìn bên ngoài, “Tại sao trời lại mưa chứ, mưa như này làm sao mà đi ra ngoài!”
Vu Hình Long vệ sinh vũ khí ở bên kia, nói “Mưa hay không không quan trọng, em cũng không được phép chạy tới căn cứ Hy Vọng bên đó đâu”.
Vu Thiến Thiến giận dỗi khoanh tay, “Tại sao Lê ca ca cũng không tới thăm em chứ, chỗ này cũng chả có gì làm nữa, ca, em đi căn cứ Hy Vọng nhé, được không?”
Vu Hình Long đặt vũ khí sang một bên, bất đắc dĩ nhìn em gái mình, “Em rảnh đến vậy thay vì nghĩ ngợi thứ này thì không bằng đi cố gắng rèn luyện thăng cấp dị năng của mình đi. Em nghĩ Lê ca của em đằng đó rảnh lắm sao? Nói đi cũng nói lại, hiện giờ dị năng của Lê Ngọc đã cấp hai rồi, em không muốn bị hắn bỏ xa đấy chứ?”
Vu Thiến Thiến mím môi, ấm ức nói “Nói thì đơn giản, nhưng dị năng làm sao mà dễ thăng cấp như vậy được, hơn nữa em là vợ chưa cưới của Lê Ngọc ca ca, anh ấy cưới em rồi thì cũng sẽ bảo vệ em!”
Vu Hình Long thở dài thực sự không đành lòng phá vỡ bong bóng mộng đẹp của em gái. Hiện tại Lê Ngọc còn cần lợi dụng bọn họ, hẳn là sẽ không quá mức lạnh nhạt với nó, có thể làm em gái hài lòng được tí nào hay tí đó vậy.
Vu Thiến Thiến không thấy được lo lắng của ca ca mình, không quá để ý đi vào phòng.
Trầm mặc một hồi Vu Hình Long cầm lấy áo khoác trên ghế, lấy ra từ bên trong mấy hạt tinh hạch rất nhỏ, “Lê Ngọc rốt cục muốn mấy thứ này để làm gì vậy? Vật này có tác dụng gì đây?”
Hắn híp mắt vận dụng dị năng, nắm chặt quyền lại, trong nắm đấm bùng nổ ánh sáng trắng kéo dài năm giây, vật trong lòng bàn tay không bị sứt mẻ tí nào.
Hứng thú của hắn càng trở nên nồng đậm, thứ đồ có thể khiến Lê Ngọc để ý ….chắc chắc không phải thứ tầm thường.
Hắn quyết định giữ lại mấy thứ này, cũng không định cho Lê Ngọc biết được.
Lê Ngọc chắn chắn không thể tưởng tượng được Vu Hình Long sẽ đâm sau lưng gã như vậy, dù sao trước đó sinh mệnh hấp hối của Vu Hình Long cũng là gã cứu về.
Vu Hình Long thu lại đồ vật, đi vào phòng huấn luyện, thực lực mới là điều quan trọng nhất.
______________
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Hành híp mắt: Sao gần đây không ra chương mới hả?
Lá cây (Diệp): deadline, deadline đè chết, cầu xin tha thứ… *ỉu xìu.
Mục Hành: Ha… Tôi muốn cùng bảo bối của tôi yêu đương, hiểu không?
Lá cây: … Hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...