Hoa Dại


Châu Anh ngồi trong đại lao, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ bên trên.

Một bầu trời xám xịt, thi thoảng gió rít như tiếng thét mang theo vài bông tuyết rơi vào trong.

Nàng hứng lấy một bông tuyết, mỉm cười: " Mùa tuyết năm nay ta nhuộm đỏ, muội có thấy đẹp không?".
Mười năm trước, khi mùa tuyết ở Viên phủ rơi dày đặc.

Châu Anh và Di Giai đang chơi đùa ở gần hồ trong sân vườn.

Di Giai nắm một nắm tuyết lên, hồn nhiên: " Tỷ tỷ, tuyết ở sân nhà chúng ta lẫn cả đất cát.

Bẩn quá đi!".
Châu Anh cười: " Tuyết làm sao mà sạch hoàn toàn được hả, nếu muội thấy bẩn thì mang qua hồ rửa nhé ".
Di Giai mắt trong veo nhìn ra hồ, nàng chạy đến nhúng tay xuống.

Tuyết tan theo dòng nước, không còn gì trên tay: " Á, nước hoà tan tuyết rồi.

Hừ, lạnh cóng cả tay ta!".
Châu Anh bịt miệng cười.

Nàng đang tính đến kéo Di Giai về phòng sưởi ấm.

Di Giai vì mải trách móc mà không nhìn đường, dẫm phải chỗ đá trơn ngã xuống hồ.

Châu Anh hoảng sợ kêu cứu.


Gia nhân nghe thấy sợ hết hồn, nhảy tõm xuống kéo Di Giai lên.
Di Giai bị cảm đang ngồi uống nước gừng, liền thấy Châu Anh bước vào.
" Muội tự ngã còn đổ tội cho ta để mẫu thân mắng ta? Muội thật là xấu ".
Di Giai không chút có lỗi: " Thì tỷ bảo ta đi rửa tuyết mà.

Với cả tỷ là đại tỷ của muội, nhường muội cũng có sao? Khi nào lớn lên, tỷ sẽ nhuộm tuyết thành nhiều màu sắc cho ta chơi, làm đồ cho ta mặc, cái gì cũng sẽ nhường ta mà.

Mẫu thân nói vậy đó!".
Châu Anh nắm chặt tay, nàng tức giận bỏ ra bên ngoài.
Trong lòng Châu Anh, những lời nói cứ văng vẳng suốt bao nhiêu năm.

Từ " nhường " đối với nàng vô cùng ám ảnh.

Nhớ lại ngày đó khi nàng đến phòng Tịnh Nghi chào hỏi cho có lệ, vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai người.

Nàng đứng nghe không sót chữ nào, sự căm ghét ngày càng lớn.

Hôm đi săn nàng cũng đã lên kế hoạch sẽ giết ai đó để đổ tội cho Viên Liễu.

Không ngờ Di Giai và Viên Liễu lại ẩu đả, nàng thấy đây là cơ hội tốt.

Trực tiếp xuất hiện không nói lời nào đâm thẳng tim của Di Giai.
Ánh mắt bất ngờ của Di Giai hôm ấy, sự quằn quại trước khi chết của nàng ấy, in sâu vào trí nhớ của Châu Anh.
Trọng Luân bước vào, trực tiếp đến buồng giam của Hùng Kha.

Hùng Kha vẫn như cũ không nói gì, Trọng Luân giọng vừa giận vừa bất lực: " Ngươi không có gì để nói với ta sao".
Thấy Hùng Kha vẫn im lặng, Trọng Luân thở dài.
Lệnh triệu tập của Hoàng thượng, tất cả mọi người đều được gọi đến.

Hoàng thượng vô cùng tức giận: " Các ngươi vậy mà lại để một ả Châu Anh làm tổn hại bao nhiêu binh lính.

Hoàng cung từ bao giờ lại lỏng lẻo đến vậy?!".
Hoàng thượng cho người đưa Châu Anh và Hùng Kha vào, để hai người quỳ giữa điện.
Châu Anh thấy Tuấn Triết và Viên Liễu còn sống, chỉ cười vô thức.
Cảnh Bình mặt tối sầm, mắt vẫn còn đọng lại nước.
Hoàng thượng cho truyền Thái y đến, Thái y cẩn thận bẩm báo: " Bệ hạ, cho gọi thần ".
" Ngươi có cứu chữa được ai không?".
" Thưa bệ hạ, thần vô năng.

Những người nằm xuống đều đã ngừng thở ".
" Bộp" tiếng đập bàn của Hoàng thượng.

Người hắng giọng: " Nghiệt nữ!".
Nam Văn và Kiều Nga đứng một bên nghe chuyện.


Thật ra Kiều Nga cũng không vui vẻ gì trước chuyện này.

Một thời gian sống cạnh Nam Văn tuy là ngắn nhưng cũng biết Hậu cung kinh khủng cỡ nào.

Mà bản thân cũng chỉ là để phòng ngừa cho Hậu vị.

Nàng có chút đắng trong lòng nhìn sang Nam Văn.

Nam Văn thấy nàng nhìn mình, nhỏ giọng: " Khó chịu thì về nghỉ đi, ta về cùng nàng ".

Kiều Nga nắm lấy cánh tay của Nam Văn: " Không sao ".
Hoàng thượng nhìn sang Hùng Kha: " Thân là tướng của quân Bình lại bị một tiện nhân sai khiến.

Ngu muội, dốt nát!"
Hoàng thượng nhìn sang Trọng Luân: " Một nữ nhân cũng sẽ khó lòng sai khiến được binh sĩ, Dịch tướng quân, khanh có câu trả lời chính đáng không?".
Trọng Luân quỳ xuống: " Là mạt tướng tắc trách, mạt tướng nguyện chết đền tội ".
Viên Liễu và Hùng Kha đều mở to mắt.

Viên Liễu đi tới: " Bệ hạ, chuyện này chắc chắn có ẩn tình ".
Hùng Kha cúi sâu, im lặng ngẫm nghĩ.

Trọng Luân thì vẫn vững như tượng, nghiêm chỉnh đợi phạt.
Viên Liễu hạ giọng: " Tướng quân...làm sao mà ngài lại sẵn sàng chết.

Ngài không muốn làm sáng tỏ chuyện này để cho Giai Kỳ yên lòng an nghỉ sao?".
Trọng Luân ngẩng đầu, giống như mới nghe một chuyện khó tin.

Chàng quay sang nhìn về Viên Liễu.

Nàng nước mắt chảy dài, gật đầu.
Chàng siết chặt tay nắm lấy vạt áo của Hùng Kha: " Tại sao?".

Hùng Kha hốc mắt cũng cay xè, rõ ràng ban đầu nghĩ đến cái chết của Giai Kỳ vẫn thấy không đáng nhắc.

Bây giờ cảm giác tội lỗi dâng tràn trong lòng hắn.
Hùng Kha bây giờ mới mở miệng: " Thật ra đều là kế hoạch của ta, không liên quan đến Tướng quân ".
Hoàng Thượng: " Người đâu, mang tên này ra chém đầu.

Chu di tam tộc!".
Một người khác hớt hải chạy đến, ở bên ngoài gào to: " Không! Hoàng thượng, xin cho tiểu nhân nói!".
Hoàng Thượng khó chịu, bảo thả hắn vào trình.

Người kia dòm chừng là một nông dân, vẻ mặt hiền lành cũng có chút ngờ nghệch.
Hắn quỳ xuống van xin: " Hoàng thượng, là tiểu nhân bị nữ sắc mê hoặc nên mới nhờ vả đệ đệ làm chuyện xấu! Xin người cho đệ ấy một con đường sống.

Tiểu nhân nguyện bị chém đầu thị chúng ".
Châu Anh từ đầu đến cuối sắc mặt không đổi, nàng cũng buông xuôi rồi: " Phải, ta nói với hắn Trọng Luân bị Viên Liễu mê hoặc.

Nói Dịch Tướng quân muốn cùng Thái tử lật đổ Lục Vương.

Ha Ha! Ta đã nói rằng là Thái tử đến nhờ ta xử chết Lục Vương và Viên Liễu tránh hậu hoạ.

Các ngươi chỉ nên trách mình ngu xuẩn, bán cả lòng trung thành vì thứ tình cảm chó má!".
Nàng ta cười cợt: " Loại đàn ông ngu như ngươi cũng đòi cưới bản tiểu thư, ta nhổ vào ".
Hùng Kha vùng ra tát ả một bạt: " Ngươi lừa dối ca ca ta, phản bội huynh ấy, ngươi có biết ai giúp ngươi sống đến bây giờ chưa?".
Châu Anh vui vẻ: " Kế hoạch ta vạch ra chuẩn chỉ như vậy, chỉ là tại sao ta bỏ độc vào muối ăn mà bọn hắn không chết? Tại sao tên thuộc hạ kia của ngươi lại không giết được Viên Liễu?Nhưng không sao, chẳng phải vẫn giết được Giai Kỳ đó à!"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui