Hoa Dại


Hoàng cung.
Viên Liễu đến thăm Giai Kỳ, đúng lúc bắt gặp nàng đang nói chuyện với Cảnh Bình.

Viên Liễu dừng chân, nép sau cột gỗ.

Hoàng Hậu luôn có thành kiến với nàng, để Cảnh Bình gặp mặt cũng chỉ cảm thấy không vui.
Giai Kỳ nét mặt buồn, mắt trĩu xuống: " Lần này người đi bao lâu? ".
" Không biết, ngươi cứ ở yên trong phòng.

Đừng nên gặp Lục Vương phi nữa, mẫu hậu sẽ không vui ".
Cảnh Bình quay lưng muốn đi.

Nước mắt Giai Kỳ lăn dài trên má, nàng cảm thấy bất lực vô cùng.

Ngày qua ngày nàng nhìn nam nhân mình yêu nhớ thương nữ nhân khác.

Nàng nhìn theo bóng lưng của Cảnh Bình, nghẹn ngào: " Chàng chán ghét ta đến vậy sao? ".
Cảnh Bình dừng chân, đứng lặng.

Giai Kỳ nói tiếp: " Ta biết trong lòng chàng có Châu Anh, ta biết ta không thể thay thế nàng ấy.

Nhưng tại sao, một chỗ nhỏ cho ta cũng không có."
Tay nàng nắm chặt khăn tay, đôi mắt chờ đợi câu trả lời của chàng.

Cảnh Bình không quay đầu lại, chỉ gật đầu: " Ta vẫn còn sâu nặng với Châu Anh, nhưng nàng ta cũng đã biến mất rồi.


Còn ngươi, nếu muốn có một chỗ thì biết điều nghe lời mẫu hậu.

Bằng không, cả đời ngươi cứ là một Thái tử phi ở đây đi ".
Chàng bước đi, xa mãi.
Giai Kỳ ôm ngực đau đớn khuỵu xuống, nàng khóc.
Viên Liễu bước ra ngoài, nàng khó xử nhìn Giai Kỳ.

Nếu nàng bước tới, Giai Kỳ sẽ lại bị Hoàng Hậu ghét nhiều hơn.

Nhưng nhìn nàng ấy như vậy, thật sự không chịu nổi.
Nàng bước đến, đỡ lấy Giai Kỳ.

Giai Kỳ rụt tay lại, giọng vẫn còn run run: " Lục Vương phi, ta không sao ".
" Ngươi có nhìn bộ dạng ngươi bây giờ không? ".

Viên Liễu ngưng lại một chút, có lẽ bây giờ Giai Kỳ không muốn tiếp xúc với nàng nhiều.
Giai Kỳ đứng lên, lấy khăn tay lau nước mắt: " Để Vương phi lo lắng rồi ".
Lời khách sáo như thế, Viên Liễu nghe cũng hiểu rồi.

Nàng cong môi: " Không sao là tốt rồi, vậy ta về để Thái tử phi nghỉ ngơi ".
Giai Kỳ gật đầu, quay lưng đi vào phòng.
Viên Liễu cũng trở về Thanh Vương phủ.

Trên đường đi nàng bắt gặp Kiều Nga.

Kiều Nga thấy nàng cũng hành lễ chào hỏi: " Lục Vương phi ".
Viên Liễu cũng hành lễ lại: " Không ngờ lại gặp người ở đây ".
" Ta đến chơi với Hoàng Hậu, Thái tử phi ngày nào cũng chỉ ở yên trong phòng.

Hoàng Hậu không vui."
Viên Liễu: " Có Nhị vương phi cùng nói chuyện, chắc người cũng đỡ buồn.

Thái tử phi cũng là vì khó xử, đừng trách nàng ".
Kiều Nga nhìn nàng: " Ta hiểu ".
" Nhị vương phi có muốn ngồi lên hậu vị không? ".
Kiều Nga đơ người: " Sao lại hỏi vậy?".
" Ta hay Giai Kỳ đều không có hứng thú với Hậu vị.

Nếu người muốn ngồi, đừng gây khó dễ cho nàng ấy.

Nàng ấy...sống cũng không vui vẻ gì ".
Viên Liễu nắm lấy tay của Kiều Nga, ánh mắt cầu khẩn: " cầu xin người ".
Kiều Nga khẽ thở dài, nàng biết nàng có họ với Hoàng Hậu sớm muộn gì cũng leo lên Hậu vị.


Chỉ là Hoàng Hậu cũng không thích Giai Kỳ, hay thổ lộ muốn hại Giai Kỳ với nàng.

Nhưng nàng cũng không muốn hại người này.

Nàng gật đầu: " Hứa với ngươi ".
Viên Liễu cười, nói cảm ơn với nàng.

Trước đây Trọng Luân giúp nàng nhiều, Giai Kỳ đối với nàng cũng không tệ.

Nàng không nỡ nhìn lại thảm cảnh trước đây.
Thanh Vương phủ.
Lịch Hà và Nhan Hi thấy nàng về thì chạy tới.
" Vương phi, sao người đi mà không gọi nô tì và Lịch Hà ".
Viên Liễu đi vào phòng, ngồi xuống: " Hai ngươi ngủ say vậy ta không gọi được.

Vả lại ta cũng an toàn ngồi đây rồi ".
Lịch Hà: " Nếu không phải do Điện hạ cho người đi theo bảo vệ, sợ là bọn ta không còn ai để ngày ngày chạy theo hầu hạ rồi ".
Viên Liễu suy nghĩ, nàng hừ một tiếng: " Rốt cục là ai muốn làm hại ta, ta giờ còn thù oán ai nữa chứ ".
Nhan Hi khẽ thở dài: " Còn ai ngoài đại tỷ của người nữa, nàng ta bây giờ vẫn không thấy tung tíc không phải sao? ".
Viên Liễu cầm ly trà lên, nhấp một ngụm: " Ừm, cẩn thận nàng ta vẫn hơn ".
Phòng của Tuấn Triết.
Tuấn Triết và Lão sư đang ngồi uống trà.
" Điện hạ, gần đây ta thấy người vui vẻ hơn nhiều.

Đúng là tình yêu tuổi trẻ haha ".
Hộ Hàn đứng bên cạnh cũng bật cười.
Tuấn Triết vậy mà hai tai đỏ ửng, cười trừ: " Lão sư, ông có vẻ thích ăn nói huyên thuyên nhiều rồi ".
" Đâu có, ta nói huyên thuyên mà ngài lại đỏ hết tai lên.

Điện hạ của ta bây giờ còn biết ngại a ".
Lão sư và Hộ Hàn thi nhau trêu chọc Tuấn Triết.

Còn chàng thì sắp thành quả cà chua rồi.

Một lúc sau mấy người mới nghiêm túc nói chuyện.
Tuấn Triết nhìn vào bản đồ trước mặt: " Mấy hôm này Thái tử ra ngoài phụng lệnh Hoàng Thượng.

Đội quân đi theo không ít.

Bên phía Chấn Kiệt thế nào? ".
Hộ Hàn chỉ vào vị trí phủ Thất điện hạ: " Hắn vẫn luôn ở đây, mấy hôm nay đều ở yên trong phủ học võ công.

Dịch Tướng quân đã trao đổi với Thất điện hạ.

Lục soát cũng không thấy tung tích của Châu Anh.

Giám sát chặt chẽ cũng không thấy tung tích."
Lão sư gật đầu: " Vậy thời gian này có thể thả lỏng một chút.

Châu Anh không có hắn hỗ trợ cũng khó làm gì được ".
Ba người cũng gật gù đồng ý.
Ngoài thành.
Châu Anh gặp bọn sát thủ.

Chúng chỉ có mười mấy người nhưng nhanh nhẹn.

Nàng rất ưng ý, nàng đưa bản vẽ Hoàng cung cho tên thủ lĩnh: " Kế hoạch như cũ, ngày mai thực hiện ".
Nàng quay người nhìn về hướng hoàng cung, nở nụ cười lạnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui