Họa Chi Đơn Vương

Thái hậu thật lâu không nói lời nào, một lúc sau mới lên tiếng: “Ngươi có biết tiền triều diệt vong thế nào không?”

Trong sách không nhắc đến, ta lắc đầu.

Thái hậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Hoàng đế tiền triều sủng ái hoàng hậu quá mức, khiến cho mẫu tộc của hoàng hậu ngày càng nắm vững quyền thế. Cuối cùng để ngoại thích một tay che trời, khiến dân chúng lầm than, mới nổi dậy khởi nghĩa lật đổ vương triều.”

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nhưng ta không dám nghĩ tới.

Thái hậu không để ý đến sự kì lạ của ta: “Vì vậy, từ khi lập triều đến nay, triều ta cấm kị nhất là để những người ngoại tộc gây nhiễu loạn triều cương. Kể từ khi ta lên ngôi hậu vị, toàn bộ mẫu tộc Hà thị của ta chuyển đến Lĩnh Nam, đến dịp Tết cũng không lui tới. Làm một đế vương, điều đầu tiên là không được trọng tư tình, vì nếu muốn làm một vị hoàng đế tốt, thì tất cả tình cảm của người nên dành cho con dân bách tính.”

Ta hít một hơi thật sâu để ổn định tinh thần, xua đuổi những suy nghĩ trong đầu, chắc là ta nghĩ nhiều rồi, thái hậu cũng nói rồi đấy thôi, mẫu tộc có thể hồi hương ẩn dật.

“Từ nhỏ hoàng thượng đã hiểu chuyện, biết lễ nghĩa, nhưng lại nhiều lần phá giới vì ngươi, nếu ngươi nhập cung, ta e rằng hậu cung này sẽ khó mà yên bình. Ta biết tính tình của ngươi, vốn không muốn tính toán với ngươi, nhưng hiện tại chấp niệm của nó với ngươi đã quá nặng rồi. Hôm qua bị ngươi làm bị thương mà nó không hề nhắc tới, lại còn che dấu cho ngươi. Nếu nó muốn ngồi vững ở vị trí đó, nhất định không được có nhược điểm.” Thái hậu thì thào, có chút do dự nói: “Ngươi hiểu ý ta không?”

Trong lòng ta trống trải lạnh lẽo, bất đắc dĩ cười nói: “Ta hiểu.”

“Vậy thì đừng để ta phải động thủ.”

Thái hậu quay mặt sang một bên, tiểu thái giám bên cạnh bưng một cái khay, trong khay có một chén rượu.

Có lẽ ta bị điên rồi, giờ phút này đây ta lại thấy có chút đắc ý, chỉ hận không thể chạy đến trước mặt Dạ Trọng Hữu nói: Người xem, ta đã nói đúng, không ai có thể bảo vệ một người cả đời, kể cả đó là… hoàng đế.

Thái hậu nói: “Ta đã nhắc nhở ngươi từ lâu, nhưng ngươi không làm được.”

Ta nâng chén lên, thản nhiên nhìn thái hậu đang tránh ánh nhìn của ta rồi nói: “Uổng phí khổ tâm của Thái hậu nương nương, ta thật sự hổ thẹn, chỉ hy vọng thái hậu có thể bảo vệ người Hoa thị của ta, ta không còn lời nào khác nữa.”

Thái hậu im lặng một lúc rồi mới chậm rãi gật đầu.

Ta nhắm mắt đưa cổ tay lên, nước rượu lạnh lẽo chảy vào trong bụng, một lúc sau cơn đau dần dần lan khắp cơ thể.

Đầu tiên là đau, sau đó toàn thân tê dại không cử động được, rượu độc này mạnh thật, có phải là Kiến huyết phong hầu (tên một loại độc cực mạnh) không nhỉ?

Lúc ngã xuống, ta như nhìn thấy lệ trong mắt Thái hậu. Bà thực sự là một lão thái thái khẩu xà tâm Phật.

Vào thời khắc còn sót chút ý thức cuối cùng, ta chợt nhớ đến Hoa Nhung Châu. Bóng dáng hắn ở cửa cung cưỡi ngựa rời đi, thật sự là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta. Hắn nói nếu ta không đi thì hắn sẽ đi tìm ta, e rằng ta phải lỡ hẹn rồi, lần lỡ hẹn này, là lỡ cả đời.

Ta thấp thoáng nghe thấy giọng nói của Thái hậu: “Mau mang ra ngoài, đừng để ai trông thấy.”

Mang ra ngoài? Bà định ném ta ra bãi tha ma đúng không? Như vậy chẳng phải ta quá thảm rồi sao?

Sau đó, mọi thứ tối đen, ta không còn nhận thức được gì nữa.

Ta một thân một mình đến nơi này,bây giờ cũng phải một thân một mình… rời đi.

Bên ngoài ngự thư phòng, một tiểu thái giám vội vàng chạy tới, gấp đến nỗi ngã sõng soài xuống đất.

Cao Vũ ghét bỏ đỡ hắn dậy, giáo huấn: “Thằng nhóc ranh này, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, khi gặp chuyện phải bình tĩnh một chút.”

Tên thái giám trẻ tuổi bị ngã xuống tên là Tống An, là đồ đệ mới nhận của Cao Vũ, nhìn hắn tương đối thật thà, tay chân cũng nhanh nhẹn nên đã có tâm bồi dưỡng thu nhận hắn. Nhưng dẫu sao tuổi hắn còn trẻ, chưa từng thấy thế sự, lần trước hoảng hoảng hốt hốt ngã ở ngự tiền, bây giờ lại ngã ở trước cửa.

Tống An lắp ba lắp bắp: “Sư… sư phụ, hoàng … hoàng thượng… người… người…”

Cao Vũ đánh lên đầu Tống An: “Có nói chuyện hẳn hoi hay không?”

“Hoàng thượng có ở trong đó không?”

Tống An cuối cùng cũng nói một cách trôi chảy.

Cao Vũ liếc nhìn hắn, sau đó nói: “Hôm qua hoàng thượng uống chút rượu, vừa nãy hạ triều đầu còn đau, hiện tại vẫn đang nghỉ ngơi. Nếu có chuyện gì thì đợi hoàng thượng tỉnh lại rồi nói tiếp.”

Bây giờ Tống An mới ngừng lắp bắp: “Nhưng sư phụ, ta vừa thấy thái hậu nương nương đi tới… cung của vị đó.”

Sắc mặt Cao Vũ thoáng chốc tái đi, xoay người bước vào điện, không biết có phải do hoảng quá không, nên cũng bị trượt chân, may mà có Tống An đỡ mới không bị ngã xuống đất.

Vừa rồi còn bảo ta gặp chuyện phải bình tĩnh mà. Tống An thầm than trong lòng, nhưng ngẩng đầu lên lại thấy một dáng vẻ còn bất ổn hơn. Ngay khi Cao Vũ bước vào, một bóng người màu vàng lóe lên trước mặt Tống An, Tống An chưa kịp quỳ thì đã không còn bóng dáng, chỉ thấy sư phụ cầm ủng lảo đảo đi theo ra ngoài.

Góc tây nam của cung có cháy, ngọn lửa thiêu đỏ nửa bầu trời.

Lúc Dạ Trọng Hữu đến, hắn chỉ nhìn thấy những bức tường đổ nát dưới ngọn lửa hừng hực, ánh lửa lan đến làm đỏ cả khóe mắt hắn.

Làm như không biết, hắn bước lên tiếp tục đi vào trong, Cao Vũ theo sau, thấy vậy vội vàng tiến lên túm lấy góc áo hắn, quỳ trên mặt đất nói: “Hoàng thượng, ngọn lửa quá lớn, người không vào được đâu!”

Dạ Trọng Hữu như không nghe thấy, Cao Vũ phải giữ chặt quần áo để ngăn hắn lại. Dạ Trọng Hữu quay người, đá một cước vào vai Cao Vũ, Cao Vũ đau đớn cắn răng cắn lợi, nhưng vẫn không dám buông tay.

Lâm Giang luôn ẩn trong bóng tối thấy vậy cũng xuất hiện, chắn trước mặt Dạ Trọng Hữu, quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, tại hạ vừa mới kiểm tra, trong phòng này đã không còn… người sống nữa.”

Xung quanh trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng củi cháy răng rắc, Dạ Trọng Hữu ngẩn người ngoài cửa, không điên cuồng xông vào bên trong nữa, nhưng băng gạc quấn trên tay đã từ từ đỏ lên.

Một lúc lâu sau, giọng nói của hắn vang lên, mang theo suy sụp khiến người ta khó thở: “Trần Uyên đâu? Phó sứ của ngươi đâu rồi?”

Lâm Giang nhìn xuống đất nói, nhưng không trả lời trực tiếp: “Thái hậu vừa rời đi.”

Nếu thái hậu muốn điều người đi, tự nhiên dễ như trở bàn tay, vì Dạ Trọng Hữu chưa từng đề phòng bà. Hắn tưởng thái hậu cũng thích nàng như hắn, nên nhất định sẽ không ra tay với nàng. Nhưng hắn đã lầm. Hóa ra trong hậu cung này, chỉ có hắn là người duy nhất muốn nàng bình an vô sự.

Thấy Dạ Trọng Hữu bất động, Cao Vũ thận trọng buông tay ra, lấy ủng đi vào cho Dạ Trọng Hữu, sau đó thấy hắn quay người rời đi.

Trong cung Thái hậu, cung nữ thái giám quỳ trên mặt đất.

“Các ngươi làm nô tài kiểu gì vậy? Sao có thể để hoàng thượng quần áo xộc xệch chạy ra ngoài? Còn lười biếng nữa thì ai gia sẽ lấy đầu của các ngươi.” Thái hậu vỗ bàn mắng một tiếng, uy nghiêm hiện rõ mồn một.

Một loạt tiếng cầu xin tha tội vang lên, nhưng thanh âm lạnh lẽo của Dạ Trọng Hữu vẫn không bị lấn át: “Tại sao mẫu hậu lại làm như vậy?”

Mẫu thân hắn mặt không chút thay đổi: “Nô tài hầu hạ không tốt, ai gia không thể trách tội sao?”

Sắc đỏ trong khóe mắt Dạ Trọng Hữu vẫn chưa nhạt đi: “Mẫu hậu biết rõ chuyện ta nói tới không phải là chuyện này.”

Trong thời gian qua, hắn đã tốn hết tâm tư để bảo vệ nàng, vì nàng mà ép xuống áp lực của Thích gia, đồng thời không cho bất cứ phi tần nào trong hậu cung tới làm phiền nàng. Nhưng người duy nhất hắn tin tưởng, người duy nhất hắn không đề phòng, lại ở sau lưng đâm hắn một nhát dao.

Hai người căng thẳng một lúc lâu, đám người hầu sợ đến mức một hơi cũng không dám thở, cuối cùng thái hậu giơ tay, bọn họ mới như trút được gánh nặng chạy hết ra khỏi cung.

Đến khi chỉ còn lại hai người, thái hậu mới nói: “Ta vì muốn tốt cho ngươi.”

Câu nói quen thuộc này đâm qua tai Dạ Trọng Hữu, hắn chợt hiểu ra, khi hắn dùng tư cách này nói với nàng không biết bao nhiêu lần, thì nàng có bấy nhiêu bất lực.

Ta vì muốn tốt cho ngươi.

Loại lí do này khiến người ta ngay cả phản bác cũng hiện ra sự yếu nhược, loại bất lực này có thể khiến người ta phát điên.

“Haha…”

Dạ Trọng Hữu đột nhiên cười phá lên, cười đến nỗi bản thân không thể đứng vững.

Cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu lên, quay người bước ra ngoài, giọng nói của thái hậu lại vang lên: “Hoàng thượng…” Giọng điệu có chút thương tiếc mà khuyên nhủ.

Dạ Trọng Hữu không dừng lại, vừa đi vừa nói, tựa như đang nói với chính mình, thanh âm nhẹ đến mức khó nghe thấy: “Mẫu hậu, ta chỉ muốn một người thôi, sao người không thể theo ý ta muốn?”

“Bởi vì ngươi là hoàng đế.” Giọng thái hậu vang lên, trong giọng điệu uy nghiêm dường như có vài phần run rẩy.

Vì vậy, không có quyền được lựa chọn.

Giống như đang ngủ trên một đám mây, xung quanh cứ mãi lắc lư.

Cuối cùng không nhịn được mở mắt ra, trước mắt là một chiếc giường và căn phòng xa lạ.

Hoa Khiết không ngạc nhiên gì, nàng đã quen rồi, dù sao cũng đã ở những nơi khác nhau tỉnh dậy vài lần.

Ngồi dậy nhìn quần áo trên người… vẫn là cổ trang.

Đưa tay véo mặt mình… đau quá.


Hóa ra mình thật sự không chết, ý thức cuối cùng trước khi hôn mê là lúc nghe thấy tiếng Thái hậu nói mang người ra, có phải đã bí mật tống mình ra khỏi cung không?

Bà ấy đúng là một lão thái thái kiêu ngạo, giả bộ nghiêm nghị ép người ta uống thuốc giả chết.

Hoa Khiết không khỏi lắc đầu cười, suýt chút nữa nghĩ rằng mình thật sự sắp chết, hoá ra là mừng hụt.

Vốn dĩ nàng đến dự yến tiệc với quyết tâm chết chắc rồi, nên mới không chút do dự ra tay với Thích quý phi.

Cứ nghĩ rằng sau khi chết nói không chừng còn có thể xuyên về thời hiện đại, nhưng bây giờ xem ra mình sẽ phải ở đây cả đời.

“Tiểu thư nhớ phải tới tìm ta sớm, nếu không ta sẽ trở lại tìm người.”

Hoa Nhung Châu bỏ lại những lời này rồi mới quay người lên ngựa, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.

Vốn dĩ hắn không muốn rời xa Hoa Khiết, nhưng khi nghe nàng nói những lời đó mới thay đổi tâm ý, nàng nói, đó là nơi chúng ta sẽ sống sau này.

Chúng ta, cuộc sống…

Đúng là một lời hoa mỹ biết bao nhiêu, khiến người ta không khỏi nhoẻn khóe miệng khi nghĩ đến.

Sau bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng hắn đã có thể ở bên nàng.

Lúc đầu, sau khi bị bắt vào ngục, hắn chọc giận quản ngục để được một trận đòn roi, nói gì đi nữa thì quá khứ của hắn thật sự không thể chấp nhận được, vì sợ nàng khiển trách, nên hắn tự trừng phạt mình trước, cẩn thận từng bước tìm cách lấy lòng nàng.

Mà Hoa Khiết quả nhiên tự nguyện bảo vệ hắn, cảnh nàng đứng trước cổng ngục giam đưa tay về phía hắn nói: “Ta đến đón ngươi về” là quang cảnh đẹp nhất trong cuộc sống trước đây của hắn.

Mang theo tâm trạng mong chờ, Hoa Nhung Châu ngày đêm tốc hành suốt tám ngày, mới đến được một tiểu trấn Giang Nam mà Hoa Khiết đã nói, phong cảnh nơi đây quả thực rất thoải mái và là một nơi tốt để sống ẩn dật.

Qua loa tìm một quán trọ, hắn bắt đầu vội vã dò hỏi về phòng ốc cư trú ở địa phương.

Một mạch đi coi qua kha khá nhưng vẫn chưa thấy hài lòng. Ngôi nhà này không được, trước giờ nàng luôn thích yên tĩnh, hàng xóm xung quanh ồn ào quá. Ngôi nhà này cũng không được, lúc rảnh rỗi không có gì làm nàng thích chơi đùa với hoa cỏ, sân này quá hẻo lánh hoang vu, e là hoa cỏ khó mà trồng được. Ngôi nhà này cũng không được, nàng thích ăn trái cây, nhưng lại không thích loại không đủ tươi, tốt nhất là tìm nhà nào có sân sau, có thể trồng những cây quả mà nàng thích ăn. Xnàng hết nhà này đến nhà khác, lại cảm thấy mỗi cái sẽ có chút thiệt thòi cho nàng.

Sau khi tìm kiếm bốn năm ngày, hắn tìm thấy một ngôi nhà, ở sân sau ngôi nhà này có một cây đại thụ cao chót vót, Hoa Nhung Châu vươn mình nhảy lên, nằm một cách thoải mái trên cành cây.

Cái cây này quả thực không tệ, thuận tiện che nắng tạo bóng mát. Nàng luôn thích ngồi ngẩn ngơ trên chiếc ghế tựa dưới mái hiên, đến lúc đó treo cho nàng một chiếc xích đu dưới gốc cây, sẽ thoải mái hơn so với ghế tựa.

Vậy thì chọn chỗ này đi.

Hoa Nhung Châu mở mắt ra, đôi mắt nâu ánh lên như một con hồ ly ranh mãnh. Đã đến lúc quay lại viết cho nàng một lá thư, nói rằng đã tìm được một ngôi nhà tốt, để nàng nhanh chóng đến đây.

Trên đường trở về quán trọ, nhìn thấy bên đường có người bán hạt dẻ, nghĩ đến dáng vẻ Hoa Khiết hôm đó hỏi có muốn ăn không, không nhịn được liền đi tới: “Cho ta một cân.”

Người bán hàng rong hạt dẻ vừa giả bộ tay chân nhanh nhẹn, vừa lén lút nhìn người trước mặt, người này dường như chưa mình từng gặp qua, thật sự rất ưa nhìn.

Cảm nhận được ánh mắt không hề che đậy của người bán hàng rong, Hoa Nhung Châu nhíu mày, trong mắt hiện lên vài tia sát khí. Từ nhỏ hắn đã nhận được vô số ánh nhìn không tốt đẹp về ngoại hình của mình, vì vậy hắn mẫn cảm nhất với những ánh mắt như vậy, cũng cực kì ghét bỏ ánh mắt của người khác khi nhìn hắn. Ngoại trừ Hoa Khiết, ai khác nhìn bản thân lâu một chút, hắn liền cảm thấy toàn thân khó chịu.

Người bán hàng rong bị dọa đến nỗi tay phát run, run run rẩy rẩy đưa hạt dẻ đã được đóng gói lại cho hắn.

Hoa Nhung Châu vứt một cục bạc xuống rồi rời đi. Không được động thủ, nàng không thích người vô cớ kiếm chuyện.

Về đến quán trọ, định lên lầu thì nghe tiếng huyên thuyên nói chuyện ngoài đại sảnh, cái tên đó khiến hắn không khỏi dừng bước.

“Vương huynh đã nghe chuyện về Hoa Tướng ở kinh thành chưa?” Một số người trông như là người đọc sách ngồi quanh bàn trò chuyện.

Một tên thư sinh mặt dài ngay lập tức trả lời: “Sao có thể chưa nghe đến chứ? Đường đường là phủ tể tướng, đang yên đang lành, nói sụp đổ là sụp đổ.”

“Nghe nói Hoa Tướng còn bị chính nữ nhi nhà mình vạch trần đấy. Ta nói chứ, cái vị Hoa đại tiểu thư đó, thật sự là tàn nhẫn quá. Dù gì đi nữa cũng là phụ thân của mình, vậy mà chút tình cảm thể diện nào cũng không để lại.” Tên thư sinh đầu tiên lên tiếng, sụt sùi không thôi.

“Ngươi thì biết cái gì, người ta là Hoa tiểu thư biết phân rõ phải trái mới vì nghĩa diệt thân, nếu đổi lại là nữ tử tầm thường, có ai dám không? Nghe nói nàng ta còn xin chịu tội thay cha …” Thư sinh thứ ba chen vào.

“Còn có chuyện này ư? Nói như vậy thì Hoa tiểu thư đó thật sự khiến ta hổ thẹn vì thua kém…”

………

Đám thư sinh nói chuyện không ngừng, họ không phát hiện ra một thiếu niên anh tuấn đang đứng ở cầu thang.

Túi giấy trong tay bị bóp chặt, hạt dẻ rơi ra lăn xuống cầu thang.

Hóa ra là Hoa Khiết lừa hắn, thế mà hắn còn tin tưởng tràn đầy vui vẻ đi xnàng nhà.

Hoa Nhung Châu cuối cùng cũng nhanh chóng bước lên lầu, vào phòng, cầm bao nải lên lập tức lên đường.

Giang Nam này quá xa, tin tức từ kinh thành truyền tới chắc đã muộn khoảng mười ngày, không biết bây giờ nàng thế nào rồi, mình lại không ở bên cạnh nàng. Bây giờ nàng chắc là tứ cố vô thân, đến một người giúp đỡ cũng không có.

Ngay khi cửa mở ra, ngoài cửa có một người, bóng dáng này không phải quá xa lạ, bọn họ thậm chí đã từng đánh nhau.

Ngũ Sóc Mạc chậm rãi ngẩng đầu, hơi hé đôi môi mỏng: “Thực xin lỗi, ta được người khác giao phó, hiện tại không thể để ngươi đi.”

– – – – – –

Nhưng mà…. đây là đâu? Một bóng người cũng không có.

Hoa Khiết xoay người bước xuống giường, chân vừa chạm đất lập tức thấy chân mềm nhũn, suýt chút nữa khuỵu xuống, trước mắt tối sầm lại.

Mãi mới tỉnh dậy được, cũng không biết bản thân đã mê man bao lâu, ngủ đến cạn kiệt sức lực.

Ổn định lại tinh thần xong mới quan sát xung quanh, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là một gian phòng cổ điển nhã nhặn, tất cả vật dụng hàng ngày đều đầy đủ. Nếu không phải nhìn quá lạ lẫm thì Hoa Khiết cũng tự cho rằng mình đã ở đây từ rất lâu rồi.

Thấy cửa sổ đang mở, Hoa Khiết cất bước đi đến.

Đến bên cửa sổ nàng lập tức ngây người, bởi vì cảnh tượng ngoài kia đều xa lạ.

Nơi đây có vẻ như là một thủy trấn, ngoài cửa sổ là một dòng sông, hai bên bờ sông đều là nhà dân. Gạch lam ngói lục, không khác những nơi bản thân đã từng đi du lịch qua ở thời hiện đại là bao.

Quay lại nhìn gian phòng, lần này phát hiện trên mặt bàn để một số thứ.

Đi gần đến đó thì thấy một túi bánh ngọt được bọc lại, cả người vốn dĩ đã không còn chút sức lực nào, Hoa Khiết không khách khí ngồi xuống ăn.

Bánh ngọt hãy còn ấm, xnàng ra người chuẩn bị rất có lòng, chắc hẳn thấy mình sắp tỉnh lại nên mới rời đi.

Ăn xong bánh ngọt, Hoa Khiết mới cảm thấy có chút sức sống, đang chuẩn bị thu dọn vụn bánh thì ngón tay đụng phải một phong thư dày nằm dưới đĩa bánh ngọt.

Mở ra xnàng qua, thứ đầu tiên đập vào mắt là một tờ khế đất, sau đó là một xấp ngân phiếu dày, cuối cùng là một phong thư.

Trong thư viết: Khế đất và ngân phiếu đều là của ngươi, nếu cả đời này ngươi không rời khỏi nơi đây, Hoa phủ sẽ được bảo đảm an toàn.

“Thái hậu ra tay hào phóng thật.” Hoa Khiết không tự chủ mà cảm khái một câu.

Số tiền trong mỗi tờ ngân phiếu cực lớn, đủ dùng từ lúc trẻ đến khi an hưởng về già, còn cả một gian phòng này nữa. Có điều… mình cũng chẳng thiếu tiền, sau khi xuyên qua còn được quản lý thu nhập của cửa hàng, tiền còn đang chất đống kia kìa.

Hoa Khiết đột nhiên nghĩ tới hình tượng tổng tài bá đạo mà mình theo đuổi trong tiểu thuyết, mẹ tổng tài luôn chướng mắt với cô bé lọ lnàng, sau đó vung một tờ chi phiếu ra nói: “Cầm năm trăm vạn này rồi rời khỏi con trai tao.”

Với kinh nghiệm của bản thân và hoàn cảnh của mình với cô bé lọ lnàng kia có chút tương tự. Nghĩ đi nghĩ lại, Hoa Khiết cười khổ.

“Đây đã là kết cục tốt nhất rồi, bảo vệ Hoa phủ, mà bản thân cũng được sống một cuộc sống mình hằng mong muốn, vậy nên ngoan ngoãn định cư ở đây, chớ nghĩ đến… chuyện khác.”

Hoa Khiết đứng dậy, vươn vai một cái rồi bước ra ngoài. Bên ngoài là cổng liễu ngõ trúc, cảm thấy mộc mạc yên tĩnh lạ thường.

Vừa đi được hai bước thì có người xông tới trước mặt chào hỏi: “Ngươi là người mới chuyển tới đây vài ngày trước à? Giờ mới thấy mặt, ta sống ở con đường trước mặt, có thời gian thì đến tìm ta chơi nhé.” Lọt vào tầm mắt là một khuôn mặt tươi cười chất phác, không có một chút đề phòng nào.

Hoa Khiết thấy vậy cũng ngồi xuống, trò chuyện với phụ nhân và cô nương kia. Chuyện trò vui vẻ đến nỗi bị các nàng dứt khoát kéo về nhà ăn cơm cùng nhau, tình bạn giữa nữ nhân cứ như vậy được xây dựng. Hoa Khiết biện ra một lời nói dối, nói cả nhà sa sút, bây giờ chỉ còn một mình chạy trốn đến nơi đây, càng khiến đám cô nương và phụ nhân kia thương cảm không dứt, thế là chuyện xã giao diễn ra rất nhẹ nhàng.

Người nơi này nhìn vậy nhưng so với quý nhân trong kinh thành kia đơn thuần hơn rất nhiều, các nàng có chuyện gì cũng đều viết hết lên mặt. Hoa Khiết dần thả lỏng sau một thời gian dài căng thẳng. Thái hậu đúng là tìm cho mình một nơi ở thật tốt, rốt cuộc cũng không cần cẩn thận từng li từng tí, mỗi ngày đều sống trong nghi kị.

Nói đến mấy ngày trước còn đang lục đục, vì mạng sống mà hao tâm tổn sức, bây giờ lại có thể cầm túi bạc lớn trong tay, mỗi ngày được ngủ ngon giấc, rảnh rỗi thì có thể đi tìm người khác nói chuyện thế gian.

Chuyện khi trước thoáng qua như đã vài năm, bây giờ quả thực như đang sống trong giấc mơ lúc về già thời hiện đại.

Ở một nơi khác trong một cổ trấn Giang Nam, Ngũ Sóc Mạc phải tốn rất nhiều công sức mới ngăn được Hoa Nhung Châu. Hắn còn chưa kịp thở phào đã đối mặt với ánh mắt của Hoa Nhung Châu, trong lòng không tránh khỏi giật mình.


Đôi mắt Hoa Nhung Châu nổi đầy tơ máu, chỉ đối mặt không cũng đủ làm người khác run sợ, trong thanh âm của hắn mang theo thù hận khiến người đối diện thấy buốt lạnh: “Chuyện này liên quan gì tới ngươi?”

Ngũ Sóc Mạc vô thức né tránh ánh mắt hắn: “Ta nợ nàng ấy một ân tình, hiện giờ chẳng qua chỉ là đến trả nợ thôi.”

“Thả ta ra……”

Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Nhung Châu đã bắt đầu trở nên vặn vẹo, hai mắt đỏ bừng muốn khóc giống như vô cùng oan ức.

Từ trước tới nay nàng chưa bao giờ nói dối trước mặt mình, lần này quả thật lợi hại, từng bước nối tiếp nhau rất chu toàn. Đầu tiên nói ngon nói ngọt lừa mình đi, sau đó nghĩ đến cả biện pháp vây khốn mình.

Rốt cuộc nàng muốn làm gì? Không có mình ở bên, làm gì có ai bất chấp đúng sai che chở nàng? Mình thật sự không đáng để nàng có thể tín nhiệm vậy ư?

Ngũ Sóc Mạc nhìn Hoa Nhung Châu đang giãy dụa thì có chút đau đầu, khoát tay ra hiệu cho người đánh hắn bất tỉnh.

Liên tiếp mấy chục ngày sau Hoa Nhung Châu đều không ăn uống gì mà chỉ tìm cách rời đi. Vì sợ hắn chết trong tay mình, Ngũ Sóc Mạc đành phải rót cho hắn chút thuốc bổ, sau đó tiện thể thả một chút mê hồn tán khiến hắn thiếp đi, bấy giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đúng là một cuộc mua bán lỗ vốn, tốn nhiều tiền như vậy mới mua được thang dược liệu quý giá này.

Thấy Hoa Nhung Châu hôn mê tay vẫn nắm thành quyền, mày cau chặt, Ngũ Sóc Mạc không khỏi xoa cằm cảm khái. Tên này trông tuổi cũng không quá lớn, nhưng cũng xnàng như cứng đầu. Nếu làm mật thám chắc chắn sẽ là nhân tài, dù bị bắt cũng có thể chịu được tra tấn.

Cứ vậy qua mấy ngày, thủ hạ của Ngũ Sóc Mạc hớt hải chạy tới, ghé sát tai hắn nói gì đó, Ngũ Sóc Mạc ánh lên vẻ nghi ngờ, hỏi lại mấy lần nhưng vẫn là tin tức đó.

Hắn trầm mặc hồi lâu, ngay cả thủ hạ của hắn cũng không nhịn được phải lên tiếng lại lần nữa, hắn nói: “Đáng tiếc… nếu nàng dùng cái ân tình này để đổi lấy mạng của nàng, ta cũng chưa hẳn sẽ khước từ, không ngờ lại dùng cái ân tình quý giá như vậy cho… thằng nhãi con trong phòng kia, đến cuối cùng nàng vẫn phải gánh vác quá nhiều….”

Ngũ Sóc Mạc đứng dậy bước ra ngoài, lúc đi tới cửa nói: “Chúng ta thu dọn đồ đạc rời đi thôi, người trong phòng kia… không cần quản nữa. Chuyện ban đầu ta đáp ứng nàng, nàng chết rồi thì coi như xong.”

Hoa Nhung Châu tỉnh lại sau trận mê man, thấy bên cạnh không một bóng người, hắn thử vận khí, thấy công dụng của thuốc đã hết.

Đợi không nổi xông thẳng ra phòng, nhưng kì lạ, lần này không có ai cản hắn lại.

Nén bất an trong lòng, hắn cũng không lo nổi chuyện gì, tìm được một con ngựa lập tức xoay người lao về kinh thành.

Lộ trình tám ngày bị Hoa Nhung Châu thu gọn lại chỉ còn sáu ngày.

Tiến vào kinh thành đã là hoàng hôn, hắn chạy thẳng về hướng Hoa phủ, nhưng lại thấy cảnh khắp phủ đều là vải tang trắng.

Suốt dọc đường hắn chưa từng nghỉ ngơi, bởi vậy căn bản không có thời gian quan tâm tin tức khác, cũng chưa từng nghe qua bất cứ tin tức gì.

Chắc là Hoa Tướng chết chăng? Chắc chắn là ông ấy, nói gì đi nữa thì nhiều tội danh như vậy, ông ấy không thể sống nổi.

Hoa Nhung Châu luôn tự nhủ mình là vậy, nhưng tay không ngừng run rẩy, hắn chưa từng sợ hãi như thế. Năm hắn mười tuổi bị bán vào hang sói, hay lúc giết người đào tẩu hắn cũng không thấy sợ thế này.

Không ai hầu bên người Hoa Khiết, từ trước đến nay nàng chỉ biết giấu nỗi buồn trong lòng. Không được, phải mau chóng đi tìm nàng.

Tại cổng Hoa phủ, hắn bị người cản lại, người thị vệ cản hắn là người của hoàng gia, ngữ khí cứng nhắc: “Thái hậu có lệnh, Hoa phủ bị niêm phong, không có lệnh không được bước vào.”

“Hoa Khiết đâu?” Hoa Nhung Châu cuối cùng cũng mở miệng.

Tên thị vệ kia nhìn hắn một lúc mới nói: “Hoa… tiểu thư chuộc tội thay cha, hôm trước đã tự sát trong hoàng cung.”

Giọng điệu không còn cứng nhắc như trước nữa, ngữ khí cũng mang vài phần kính trọng.

Hoa Nhung Châu cảm thấy hai tai như ù đi, trong đầu chỉ còn quanh quần hai chữ ‘tự sát’.

Hắn không tin, nàng nói muốn mình đợi nàng, sao lại có thể tự sát như vậy.

Nỗi trong lòng trào lên như muốn đốt cháy cổ họng hắn, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng hối hận, vì cớ gì mà lúc trước lại muốn phế tay phải của mình để hù dọa nàng?

Nếu lúc trước nàng đuổi mình đi mình cứ giả vờ đi, sau đó âm thầm dõi theo nàng không được sao? Như vậy có lẽ còn có thể cứu nàng, nàng sẽ không phải một mình đi đối mặt với nhiều người như vậy.

Vì điều gì mà lòng tham của mình lớn đến vậy, tham lam đến mức không muốn rời khỏi nàng dù chỉ một khắc, tham lam đến mức nhất định phải quang minh chính đại đứng bên cạnh làm người của nàng, mới khiến nàng phải đi tìm người ngăn cản mình lại.

Hoa Nhung Châu bất động hồi lâu, thị vệ vẫn đang cảnh giác thấy hắn không nói năng gì mà quay người rời đi, đi về phía hoàng cung.

– – – – –

Ở trấn nhỏ mới qua một tháng, Hoa Khiết đã hòa nhập triệt để vào không khí nơi này, không có việc gì còn học được một ít tay nghề.

Ví dụ như nàng bây giờ đang cầm kim khâu ngồi với một đống phu nhân học thêu thùa, nghe các nàng nói chuyện phiếm.

“Mấy ngày trước chồng ta trở về sau khi buôn bán kể cho ta một tin lớn ở kinh thành.” Một phu nhân mặt tròn mở miệng, mặt mũi tràn đầy vẻ thần bí.

“Chuyện gì?” Lúc này có người tiếp lời.

Phu nhân mặt tròn trả lời: “Nghe nói nữ nhi phủ Tể tướng trong kinh thành đã tự sát tại hoàng cung.”

“Hả? Nữ nhi phủ Tể tướng? Hoa tiểu thư vạch trần tội trạng của phụ thân nàng ta?” Có người kinh ngạc há to miệng.

“Đúng vậy, chồng ta nói đến tên nàng còn mang đầy vẻ kính nể. Đầu tiên không chút lưu tình mà cáo tội, sau đó oanh oanh liệt liệt tự sát, thay cha nhận tội. Ngay cả Thái hậu nương nương cũng cảm động vì lòng hiếu thảo, hạ chỉ miễn tội chết cho Hoa thị, chỉ tước hết công danh nhốt trong kinh thành.”

“Ta cũng nghe nói, nghe nói Hoàng thượng trong kinh thành nghe được tin nàng tự sát, giày chưa kịp đi đã vội chạy ra noài.” Một cô nương khác nói theo, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ.

“Ngươi xnàng lời ngươi nói kìa, ngươi không được thấy tận mắt, lại chỉ thích nghe tin linh tinh bên lề. Đừng quên Hoa tiểu thư trước kia là Hoàng tẩu của Hoàng thượng.” Người phu nhân mặt tròn mở miệng đầu tiên kia hờ hững nói.

Phụ nhân bị phản bác cũng không phục: “Chẳng phải ngươi cũng chưa từng thấy qua sao? Làm sao biết lời ta nói không phải sự thật? Ta thấy giữa Hoàng thượng và Hoa tiểu thư…. nhất định có tư tình….”

Đầu ngón tay truyền đến cơn đau nhói, giọt máu to bằng hạt đậu rỉ ra, rơi xuống tấm vải thêu mới được một nửa.

Hoa Khiết đưa tay xoa xoa, vệt máu kia loang càng lúc càng rộng.

“Thêu thùa cần phải từ tốn, ngươi không được nóng vội, ngón tay không sao chứ?” Cô nương ngồi cạnh Hoa Khiết thấy vậy mở miệng an ủi.

Mọi người cũng dừng lại đề tài vừa rồi, chỉ là phu nhân mặt tròn kia đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: “Nhắc mới nhớ, Khiết Khiết, tên của ngươi trùng với tên của nữ nhi phủ Tể tướng đấy.”

Hoa Khiết hé miệng cười, không còn chút tự tại nào: “Người cùng tên trong thiên hạ này nhiều vô kể, ta không dám đứng cùng hàng với vị quý nhân ở hoàng thành kia.”

Rải rác vài câu chuyện thì đổi chủ đề, nói dân nơi đây chất phác đúng là không sai chút nào.

Ngồi giữa các phụ nhân, Hoa Khiết vẫn cố giữ vẻ mặt tươi cười, nhưng tâm tư bay đi không chút dấu vết.

Nghe người khác nói chuyện của mình, cảm giác giống như đã trôi qua nhiều năm, chỗ này không biết là tiểu trấn nơi nào, tin tức truyền đến cũng chậm hơn nửa tháng. Có điều xnàng ra Thái hậu cũng giữ lời, thật sự bảo vệ tính mạng trên dưới Hoa phủ.

Có một số việc, cho dù giả vờ quên, nhưng vẫn sẽ có người nhắc nhở. Giữa nàng và Dạ Trọng Hữu…. hai chữ tư tình đơn giản kia cũng không thể nói rõ.

Dạ Trọng Hữu từng hỏi, vì sao nàng chỉ không thích mình hắn. Hoa Khiết không trả lời, bởi vì nói không nên lời, làm sao có thể.. không thích đây?

Chẳng qua là tâm ý đã định, không nghĩ đến chuyện để lại cho đôi bên lối thoát, nên mới không đề cập đến chuyện này mà thôi.

Từ khi Dạ Trọng Hữu đỡ bát canh giải rượu thay nàng, nàng đã không có cách nào làm một người tỉnh táo qua đường nữa. Ánh nhìn giữa phố, đối mặt ở Trích Tinh lâu, gặp gỡ nơi mộ địa…. từng việc xảy ra, bảo nàng phải thờ ơ thế nào.

Nực cười hơn chính là, một người hiện đại là nàng – Hoa Khiết, vậy mà lại… cân nhắc có nên vào cung hay không. Có điều nàng từ trước đến nay vẫn luôn lí trí, luôn phải cân nhắc thiệt hơn rồi mới lựa chọn. Cho nên mới khiến tình cảm và lí trí vẫn luôn đấu tranh không dứt, cất giấu tâm tư không dám nói ra, sợ một nước đi sai khiến mình thua cả ván cờ.

Bởi vì nàng cảm thấy nếu như mình định nhập cung, Hoa phủ sẽ không thể trở mình. Biết bao nhiêu lần nàng muốn tiêu hủy những đơn kiện là chứng cứ phạm tội kia đi, thế nhưng cuối cùng nàng không đánh lại nổi hai chữ “công đạo” trong lòng, mới cho Dạ Trọng Hữu có cơ hội uy hiếp.

Dạ Trọng Hữu một mực giấu diếm chuyện của Thích quý phi, nàng có thể không truy cứu. Ai cũng vì bản thân mình mà thôi, lập trường khác biệt, nàng cũng không được tính là vô tư tuyệt đối. Thế nhưng chứng cứ nàng cầm trong tay đều có thể trở thành cơ hội để Dạ Trọng Hữu bức nàng, chuyện này đã hung hăng tát nàng một bạt tai, để nàng nhìn rõ giữa mình và hắn có tầng ngăn cách lớn thế nào.

Nàng cũng có thể lý giải được kế hoạch làm đế vương của Dạ Trọng Hữu, mưu lược quyền thống trị vĩ đại. Nàng chỉ có thể buồn rầu, biết mình như vậy sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại, vì nàng không thể tranh Hoàng đế với cả thiên hạ. Bởi vì nàng biết bản thân không thắng nổi, mà Dạ Trọng Hữu vĩnh viễn không thể vì nàng mà vứt bỏ vị trí ấy.

Cho nên nàng nhanh chóng lạnh lùng chấn chỉnh lại tâm tư của mình, quyết không để mình có thời gian rảnh nào nhớ về người kia.

Ngoài hoàng cung, Hoa Nhung Châu vẫn còn chút lý trí, không xông vào mà lẻn vào khi trời đã tối. Hắn theo Hoa Khiết vào cung mấy lần nên đã sớm nhớ kĩ bố cục của hoàng cung này.


Hắn không tin Hoa Khiết đã chết, nhất định là bị người kia giấu trong cung. Chỉ cần nhìn thấy nàng một chút thôi cũng được, chỉ cần có thể trông thấy nàng bình an vô sự, sau này cho dù vĩnh viễn không thể ở cạnh nàng, hắn cũng chấp nhận.

Chỉ cần nàng còn sống, hắn không dám tham lam bất kì điều gì nữa.

Nấp trong bóng tối, tiện tay túm một tên tiểu thái dám, kề dao vào cổ hắn, hỏi: “Hoa Khiết ở cung nào?”

Tiểu thái giám nước mắt lưng tròng chỉ về một hướng, gánh nặng trong lòng Hoa Nhung Châu lập tức buông xuống, giơ tay đánh bất tỉnh tiểu thái giám rồi ném vào trong bụi cỏ, một mình đi đến hướng kia tìm kiếm.

Nhưng đi tới góc tây nam, chỉ thấy một cung điện… đã bị thiêu hủy.

Khắp nơi là những đoạn gỗ mục cháy đen, sức sống trong người trong nháy mắt bị rút cạn, hắn run rẩy cất bước muốn đi tới chỗ đống gỗ kia, nhưng chợt một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

“Người nào?”

Hoa Nhung Châu quay đầu, thấy một người đứng khuất trong đêm tối, bóng hình đơn độc đến mức rất khó nhìn ra, có vẻ như đã đứng đó từ rất lâu rồi.

Hoa Nhung Châu đã bị những chuyện xảy đến liên tiếp tra tấn đến không còn chút tâm trí nào, ý nghĩ Hoa Khiết thật sự đã chết quả thực như muốn xâu xé con người hắn.

Trong đầu đều là những lời trước khi đi Hoa Khiết nói “nơi chúng ta sinh sống”. Đúng lúc này có một người rút bội kiếm, từ chỗ bóng tối nơi Dạ Trọng Hữu đang đứng lao tới.

Còn chưa đến gần người đã hiện ra một thân ảnh, Hoa Nhung Châu nhìn kĩ, là người lúc trước từng đánh hắn ở tửu lâu.

Hóa ra hắn là người của Hoàng đế, thù cũ hận mới tính ở một lần cho xong thôi. Hoa Nhung Châu rút kiếm nghênh đón.

Thực lực hai người cách xa nhau, cộng thêm những ngày qua Hoa Nhung Châu không ăn uống gì, sau hai mươi chiêu Hoa Nhung Châu đã bị người kia đánh một chưởng ngã nhào xuống đất. Đang lúc người kia chuẩn bị chốt hạ chiêu cuối, lại nghe thấythanh âm của Dạ Trọng Hữu vang lên: “Trần Uyên, giữ lại cho hắn một mạng, ném hắn ra khỏi cung.”

Trần Uyên nghe xong lập tức thu lại thế, túm lấy Hoa Nhung Châu.

Tuy khó nhịn được cơn đau đớn toàn thân, Hoa Nhung Châu vẫn mở miệng: “Nàng đâu? Ngươi giấu nàng ở chỗ nào?”

Dạ Trọng Hữu ngồi trong bóng tối, không cử động: “Nàng chết rồi.”

“Không thể nào!” Thanh âm Hoa Nhung Châu run lên. Một tay hắn chống xuống đất, muốn đứng thẳng dậy.

Không thấy được vẻ mặt của Dạ Trọng Hữu, chỉ nghe thấy giọng nói hắn: “Vì sao không thể?”

Hoa Nhung Châu vẫn không nói, cố chấp đứng dậy.

“Trẫm tuy là Hoàng đế, nhưng trong thiên hạ này, vẫn có chuyện làm không nổi và người không bảo vệ được.”

“Bảo vệ không được, vì sao còn muốn ép nàng ở lại trong cung?”

Một tiếng rên rỉ vang lên, Hoa Nhung Châu như mũi tên chạy thẳng về phía Dạ Trọng Hữu.

Trần Uyên vừa rồi thấy hắn thoi thóp thì mất cảnh giác, lần này đúng là không kịp cản.

Có điều Hoa Nhung Châu vẫn không thể nào động vào người Dạ Trọng Hữu, vì lần này là Lâm Giang ra tay.

Nhổ ra một ngụm máu tươi, Hoa Nhung Châu ngửa mặt nằm xuống, trong lòng bây giờ lại thấy được giải thoát.

Là hắn sai rồi, cực kì sai rồi. Lúc nàng đơn độc ở cung điện này, tứ phía đều là người, sẽ có bao nhiêu bất lực đây?

Thế mà bản thân cứ mãi cố chấp, mới khiến cho nàng không còn tin tưởng hắn, thà dùng thủ đoạn cũng muốn để hắn rời đi, sau đó nàng tự dũng cảm chiến đấu.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân, mặt đất xung quanh phảng phất có chút rung chuyển. Tiếp đó là khuôn mặt của Dạ Trọng Hữu đập vào mắt, con ngươi của Hoa Nhung Châu không khỏi co lại.

Khhuôn mặt thon gầy của Dạ Trọng Hữu mang cảm xúc lạnh tanh: “Thật không biết nàng…. coi trọng ngươi ở điểm nào nhất, ngươi muốn giết trẫm, vậy sẽ cho ngươi một cơ hội. Về sau mỗi tháng đầu năm trẫm sẽ để lại một con đường cho ngươi, tại cung này. Đến lúc đó, nếu ngươi có thể đánh bại người bên cạnh trẫm, lúc ấy hãy nói tới…. chuyện của nàng.”

Nói xong, Dạ Trọng Hữu cất bước rời đi, mắt Hoa Nhung Châu sáng lên, cố gắng vùng vẫy hồi lâu nhưng đành bất lực, chỉ có thể mặc Trần Uyên vứt hắn vào một y quán.

Ở trong trấn nhỏ, sang đến tháng thứ ba đột nhiên có người gõ cửa nhà Hoa Khiết, nàng mở ra xnàng, là một phu nhân mặt tròn xa lạ, xnàng chừng hơn ba mươi tuổi, nhìn nàng thân thiết khác thường.

Phu nhân kia mang theo chút đồ ăn, mở miệng: “Ta ở nhà bên mới chuyển tới, mới đến nên có rất nhiều chuyện sau này còn phải phiền cô chiếu cố nhiều hơn, chút đồ ăn này là tâm ý của ta, cô có thể gọi ta là Vân Nương.”

Bảo sao lại không nhớ ra mặt mũi, hóa ra là hàng xóm mới.

Hoa Khiết cười yếu ớt, từ chối nửa ngày cũng vô dụng, cuối cùng vẫn nhận lấy, Vân Nương lúc này mới cười vui vẻ trở về.

Hoa Khiết quay về phòng, mở làn ra, bên trong toàn thứ mà nàng thích ăn.

Vân Nương hiếu khách một cách lạ lùng, thỉnh thoảng vẫn luôn đưa đồ tới, mỗi thứ vừa hay đúng khẩu vị của Hoa Khiết. Các nàng cũng có duyên, không chỉ tính cách tương tự, ngay cả khẩu vị cũng giống đến lạ kì. Về sau khi đã thân quen rồi mới biết Vân Nương gả vào nhà chồng vài chục năm vẫn không sinh được một mụn con nên bị vứt bỏ.

Nhà chồng không muốn, nhà ngoại không dung, chỉ có thể tự mình kiếm ăn.

Hoa Khiết nghe xong, trong lòng không khỏi cảm thấy kính phục. Nữ tử bị bỏ rơi ở nơi này đều cảm thấy vô cùng nhục nhã, ngày ngày đi tìm cái chết, hiếm lắm mới gặp được một người thông suốt như vậy.

Tính cách của Vân Nương vừa cởi mở vừa khéo hiểu lòng người, nàng rất nhanh hòa mình vào nhịp sốnh của cái trấn nhỏ này.

Giữa vùng sông nước cổ trấn cũng ít tiểu nhân, bởi vậy mọi người đều quen biết lẫn nhau.

Cứ vậy hơn một năm sau, các phụ nhân dần có tâm tư khác lạ, bởi vì thấy Hoa Khiết từ đầu tới cuối vẫn chỉ có một mình, các nàng bận rộn vì Hoa Khiết tìm người… mai mối.

Nghe mấy cô nương nói vậy, các nam tử xuất hiện càng lúc càng nhiều, đều là những cậu trai trẻ chưa lập gia đình, trong lòng Hoa Khiết không khỏi cảm thấy có chút tức cười.

Vốn dĩ Hoa Khiết được sinh ra với vẻ ngoài vô cùng đẹp, vẻ đẹp này làm quanh người không thiếu những cậu trai trẻ động lòng xuân. Trong số đó, người theo đuổi mạnh dạn nhất chính là tiểu công tử của thương nhân buôn muối trấn trên – Từ Minh.

Ở thời cổ đại, muối là thương phẩm chính, bởi vậy trong cái trấn này Từ gia giàu số một số hai. Mà dáng vẻ Từ công tử cũng coi là ưa nhìn, từ nhỏ được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa mà lớn lên, trên thân tràn đầy khí chất thiếu gia nhà giàu ngang ngược tùy hứng. Từ lão gia và phu nhân là người cực kì hiền lành, không xét dòng dõi, cũng không ghét bỏ Hoa Khiết là một cô nữ không rõ lai lịch. Thấy Hoa Khiết xinh đẹp lại khiêm tốn, bọn họ rất yêu thích, thỉnh thoảng còn mời Hoa Khiết tới thưởng trà.

Cho nên Hoa Khiết không ngoài ý muốn nhận được sự lạnh nhạt của những thiếu nữ khác. Nói gì đi nữa người ở đây tính tình đơn thuần, vả lại chút tâm tư của tiểu nữ Hoa Khiết cũng không để trong lòng.

Trong số những cô nương này chỉ có Bạch Lạc căm thù Hoa Khiết nhất. Bởi vì nàng là fan hâm mộ số một của Từ Minh. Có điều nàng diễn xuất quá giả trân, mới khiến cho Từ Minh không thích.

Quả nhiên là câu chuyện như nước chảy, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Bất kể đi đến nơi nào cũng gặp phải những kẻ thiếu gia công tử.

Mùng năm tháng mười, giờ Hợi.

Một lúc sau, khi nghe thấy một tiếng “Ừ”, Cao Vũ chắp hai tay một cái rồi bước ra khỏi phòng, hướng cửa nói lớn: “Tất cả lui xuống, động tác nhanh nhẹn chút.”

“Vâng.”

Một hồi đáp cao thấp vang lên, một lúc sau, bên ngoài ngự thư phòng chỉ còn lại ba người, Cao công công nói với hai người kia: “Lâm trưởng thị vệ, Phó thị vệ Dương, lão nô xin cáo từ trước, làm phiền hai vị rồi.”

Lâm Giang và Trần Uyên gật đầu, Cao Vũ khom người lui xuống.

Vừa ra khỏi tường vây đã nhìn thấy một tiểu thái giám đang đứng cầm một chiếc đèn lồng, Cao Vũ chợt thấy trong lòng có chút ấm áp, cái tên ranh con này tính ra cũng có lòng biết ơn báo đáp, còn biết đợi mình.

“Sư phụ, đồ đệ cầm đèn cho người.” Tống An tay chân lanh lẹ cầm đèn lồng trong tay Cao Vũ, Cao Vũ cũng thuận theo, tự nhiên đi sau hắn.

Đi được vài bước, Tống An nhịn không được hỏi: “Sư phụ, ngày mồng năm rốt cục là ngày gì vậy?”

Cao Vũ trừng hai mắt, khuôn mặt luôn tươi cười trở nên nghiêm túc cực kì: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không nên thì đừng hỏi, cẩn thận cái đầu của ngươi.”

Tống An rụt cổ, cười nịnh nọt: “Không phải là trước mặt sư phụ mới dám nói sao? Biết sư phụ trước giờ thương đồ đệ, đồ đệ mới hỏi người.”

Cao Vũ liếc mắt nhìn hắn, sau đó nói: “Ngươi chỉ cần biết vào mồng năm hàng tháng thì tránh xa ngự thư phòng là được. Nếu không kìm nén được lòng hiếu kì chả mình, cẩn thận bị thị vệ chém đầu.”

Tống An đảo mắt một vòng, cũng không nói thêm nữa, Cao Vũ quay đầu nhìn lại ngự thư phòng, thở dài một tiếng rồi tiếp tục bước đi.

Giờ Hợi (21-23h) vừa qua một khắc, trong ngự thư phòng có tiếng động phát ra, tiếng đao kiếm chạm nhau vang lên.

Dạ Trọng Hữu ngồi trong phòng, còn Lâm Giang đứng bên cạnh, hai người dường như không nghe thấy, không chút cử động.

Một ngọn đèn dầu thắp sáng cả thư phòng, trên tay Dạ Trọng Hữu cầm vài tờ giấy mỏng, trên giấy chi chít chữ, có vẻ như là thư, mơ hồ có thể nhìn thấy dòng chữ “Tần Vân Kính Thượng”

Dạ Trọng Hữu đọc một cách nghiêm túc, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ qua từng chữ một, như muốn khắc ghi từng câu từng chữ chữ trên bức thư vào đáy mắt.

Tiếng đấu đá bên ngoài phòng vang lên bao lâu thì hắn ngồi bên trong đọc bức thư đó bấy lâu.

Khoảng nửa giờ sau, Trần Uyên bước vào, đầu tóc rối bù, thở hổn hển, trên người có vài vết thương.

Dạ Trọng Hữu nâng mắt, nhìn hắn hỏi: “Thế nào?”

Trần Uyên quỳ một gối xuống, nói: “Bẩm hoàng thượng, lần này đã qua được một trăm chiêu dưới tay của bi chức. Nếu cứ tiếp tục như vậy… thứ lỗi bi chức vô năng, e rằng không ngăn được nữa.”

Khuôn mặt Dạ Trọng Hữu không chút dao động: “Không sao cả. Nếu đánh không lại thì chuyển qua Lâm Giang. Không được nữa thì hai người cùng nhau đánh. Trẫm muốn xnàng hắn có thể kiên trì được bao lâu?”

Trong phòng im lặng lạ thường, Trần Uyên không nhịn được nói: “Hoàng thượng, lần đầu tiên hắn đến, không quá hai mươi chiêu đã bại dưới tay bi chức, bây giờ còn chưa tới một năm, bi chức đã phải toàn lực đánh mới có thể ép hắn rút lui. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chính là đang nuôi ong tay áo. Theo bi chức thấy, vẫn nên xử lí hắn càng sớm càng tốt.”

“Không được giết hắn.” Dạ Trọng Hữu nói, nhưng không có vẻ như đang nói với Trần Uyên: “Nếu giết hắn rồi… nàng sẽ oán trách ta.”

Mấy chữ “hắn”* mơ hồ, nhưng không ai hỏi đến.

*trong tiếng Trung, đại từ xưng hô anh ấy (他), cô ấy (她) đều có phát âm là /ta/

Dạ Trọng Hữu cẩn thận đóng bức thư trong tay, động tác nhẹ nhàng như đang cầm đồ sứ dễ vỡ, sau đó lấy một chiếc hộp tinh xảo đặt bức thư vào.

Thêm một bức này lên trên, trong hộp đã có khoảng ba mươi đến bốn mươi bức, mỗi trang đều phẳng phiu chỉnh tề, không có lấy một nếp nhăn.


Sau khi làm xong hết thảy, Dạ Trọng Hữu đứng dậy đi về tẩm cung nghỉ ngơi của mình.

Nháy mắt đã gần hai năm trôi qua, có lẽ vì cuộc sống ung dung thoải mái, cho nên Hoa Khiết không cảm thấy thời gian chầm chậm trôi qua. Nếu dựa theo thân thể này tính ra, thì nàng năm nay đã 21 tuổi rồi.

Lễ Thất tịch thả hoa đăng, phong tục ở trấn này khá giản dị, quả thực không phân biệt nam nữ, vì vậy một nhóm các chàng trai cô gái chen chúc cùng nhau thả hoa đăng.

Sắc trời vừa muộn, Hoa Khiết bị một tiểu cô nương trên đường kéo ra, cùng nhau làm hoa đăng ước nguyện bên bờ sông.

Hoa Khiết không tin những chuyện này, bởi vậy không làm hoa đăng, chỉ đứng cạnh quan sát, đột nhiên bên cạnh có một bàn tay duỗi ra, cầm một chiếc hoa đăng tinh xảo.

Hoa Khiết quay đầu lại, chính là vị Từ thiếu gia kia.

“Thấy nàng như vậy, có phải quên làm đèn rồi không? Cái này của ta, cho nàng đấy.” Từ Minh nói.

Hoa Khiết cười một tiếng, không nhận lấy, trả lời: “Ta không tin những việc này, đèn này cho ta cũng lãng phí thôi.”

“Tại sao nàng không tin?” Từ Minh tò mò hỏi.

Hoa Khiết cười không trả lời, Từ Minh cũng không để ý, ngồi xuống bên cạnh nàng: “Đây là đồ mẫu thân ta đưa cho nàng.”

Hoa Khiết sửng sốt một chút, vội cười nói: “Vậy thì thật là ngại quá, làm phiền phu nhân…”

Từ Minh đột nhiên bật cười: “Nàng đúng là dễ bị lừa, mẫu thân ta lớn tuổi rồi, làm sao biết làm mấy thứ này.”

Mặt Hoa Khiết phút chốc cắt không còn giọt máu, trong đầu nàng chỉ quanh quẩn một câu “Nàng đúng là dễ bị lừa”, chỉ là một câu nói rất đỗi thông thường, nhưng lại làm nàng nhớ đến người đã từng nói câu này.

Có điều dưới ánh đèn hấp háy, Từ Minh không phát hiện ra, vẫn ngây ngô trêu chọc nàng.

Một giọng nói lộ rõ vẻ không vui chen vào ngắt lời hắn: “Từ Minh, chúng ta đều ở đây bận rộn thắp đèn lồng, ngươi ngồi lười biếng làm gì đấy?”

Là Na Bạch Lạc, Từ Minh chau mày nói: “Ngươi có thể nhỏ giọng tí được không? Cả đường này nghe thấy giọng nói của ngươi hết rồi.”

Bạch Lạc không phục: “Cũng chẳng phải chuyện đáng xấu hổ gì, ta lớn giọng một chút thì có sao?”

Từ Minh rốt cuộc ngồi không được đứng dậy, hai người bắt đầu cấu xé nhau.

Sở thích lúc thiếu niên, luôn muốn đối đầu với đối phương.

Ở nơi phồn hoa này, Hoa Khiết luôn cảm thấy mình không hòa nhập được, nhân lúc không ai chú ý lặng lẽ rời đi.

Đi đến một con hẻm yên tĩnh hơn, sắc mặt Hoa Khiết vẫn không thể tốt hơn được.

Tưởng rằng chỉ cần không nghĩ tới, cũng không nghe thấy bất kì tin tức nào thì thật sự có thể vờ như không quan tâm mà quên đi. Một năm nay không phải cứ như vậy trôi qua sao?

Để bảo vệ Hoa phủ và không liên lụy người bên cạnh, từ khi đến thị trấn nhỏ này, nàng vẫn luôn ngoan ngoãn ở lại, không bao giờ dám nghĩ đến việc tạo quan hệ với người khác, bởi vì thân phận Hoa Khiết đã chết trong đám cháy từ lâu.

Nhưng… bản thân vẫn cố chấp vẫn dùng cái tên này, chẳng phải là… mong chút may rủi sao? Muốn xnàng xnàng liệu sẽ có người tìm được đến đây không? Liệu sẽ… có người chưa từ bỏ việc tìm kiếm nàng không…

Hóa ra dù cho bình thường hay tỏ vẻ kiên cường lí trí, cũng sẽ có lúc tự lừa bản thân mong chờ.

Hoa Tướng, Hoa Phu Nhân, Thiên Chỉ, còn cả… Hoa Nhung Châu.

Lúc đó ra đi vội vàng, vẫn chưa kịp chuẩn bị hôn lễ cho Thiên Chỉ, không biết nàng ấy với Nam Phong thế nào rồi.

Cả Hoa phu nhân nữa, khi biết do một tay nàng lật đổ Hoa phủ, trong lòng có oán hận hay không? Thân thể Hoa phu nhân yếu ớt, không biết có chịu nổi đả kích này hay không.

Còn có Hoa Tướng, từ đầu đến cuối chưa từng trách móc nàng, nghe tin nàng mất nhất định sẽ rất đau lòng, cả con trai lẫn con gái đều không có kết cục tốt đẹp.

Cuối cùng, thiếu niên lúc ra đi vui vẻ nói ‘nếu người không đến, ta sẽ quay lại tìm người’… Lúc đó lừa hắn đi, còn viết thư nhờ Ngũ Sóc Mạc theo dõi hắn. Theo tính cách của hắn, nhất định là oan ức muốn chết.

Kỷ niệm giống như một gáo nước bị đâm một lỗ thủng, nước bên trong từng giọt từng giọt rỉ ra ngoài.

Hoa Khiết đi dọc con hẻm, đi mãi đi mãi đến lúc không đi nổi nữa mới ngồi xổm xuống. Ngực đau quá, chắc do di chứng ngày hôm đó đỡ tên.

Ngày ngày ở trong trấn nhỏ an nhàn này, giả vờ vui vẻ, giả vờ vô ưu vô lo, giả vờ đến nỗi bản thân mình cũng tin là thật. Người dân ở đây tuy thân thiện nhưng suy cho cùng chưa từng trải qua quãng thời gian nguy hiểm từng bước như Hoa Khiết, lòng nàng đầy tâm sự nhưng lại không có ai có thể giải bày. Dù có nhìn ai đi nữa, nàng vẫn cảm thấy như có một bức tường vô hình ngăn cách, không có cách nào thật sự thân cận với họ. Vì vậy, liệu có thể có một người, bất kể là ai cũng được, đến đây thăm nàng, không để nàng nghĩ rằng những người đã từng ở bên cạnh nàng đều… đã quên nàng.

Bên ngoài ngự thư phòng, đao kiếm va vào nhau không ngừng. Đây chắc là lần thứ hai mươi sáu tên tiểu tử đó đến đây, tính ra đã hơn hai năm rồi.

Nhưng lần này Hoa Nhung Châu cuối cùng cũng bước vào được ngự thư phòng, hắn cầm kiếm, toàn thân có vô số vết sẹo. Còn có hai người nằm ngoài cửa, chính là Lâm Giang và Trần Uyên, bị thương còn nặng hơn, nhưng vẫn còn thở.

Dạ Trọng Hữu từ từ ngước mắt lên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng người thiếu niên này. Hắn không ngờ Hoa Nhung Châu có thể kiên trì lâu đến vậy. Không chỉ kiên trì, mà còn tiến bộ vượt bậc.

Lưỡi kiếm nhuốm máu lạnh băng đặt ngang cổ Dạ Trọng Hữu, mặt hắn vẫn không chút biến sắc.

“Ngươi giấu nàng ở đâu rồi?” Giọng nói thuộc về nam nhân vang lên, không còn sự trong trẻo của thiếu niên nữa, ngược lại có chút trầm thấp.

“Ta nói rồi, nàng đã chết.”

Lưỡi kiếm ép gần thêm vài phần, trên cổ Dạ Trọng Hữu có một vết xước nông.

“Ta không tin. Ngươi nói nếu ta có thể đánh bại thị vệ của ngươi thì sẽ nói cho ta biết chuyện của nàng.” Hoa Nhung Châu nắm chặt chuôi kiếm nói.

“Không phải bây giờ ta đang nói cho ngươi nghe chuyện của nàng đó sao? Ngươi nghĩ nếu nàng còn sống, ta sẽ để nàng rời xa ta sao?” Dạ Trọng Hữu nhếch miệng, không giấu được sự mỉa mai.

Tay Hoa Nhung Châu run lên, đôi mắt nâu như ngọn lửa cháy rực.

Hai người họ người đứng kẻ ngồi, nhưng khí thế không hề thua kém nhau.

Cuối cùng Hoa Nhung Châu cử động, nhưng là thu kiếm xoay người rời đi.

“Ngươi đi đâu?” Dạ Trọng Hữu cau mày nói.

“Ta đi tìm nàng.” Hoa Nhung Châu không quay đầu lại.

Ánh mắt Dạ Trọng Hữu run lên một cái: “Ngươi không giết ta nữa?”

“Giết ngươi… nàng sẽ không vui.”

Ngón tay Dạ Trọng Hữu hơi co lại, nhưng hắn vẫn cười lạnh một tiếng: “Ngươi có thể đi đâu tìm?”

“Cùng lắm thì lật cả thiên hạ này lên mà tìm, ngươi không nói, chưa chắc ta không tìm ra, dù sao đi nữa, thứ ta có là thời gian.” Hoa Nhung Châu nghiêng nửa mặt, giọng điệu trào phúng, nhưng nhìn khuôn mặt hắn thì biết, hắn đang rất nghiêm túc.

“Nếu nàng thực sự đã chết thì sao?” Dạ Trọng Hữu hỏi ngược lại.

Hoa Nhung Châu dừng một bước, nói: “Ta vốn là kẻ trắng tay, cho nên bây giờ cũng không còn gì có thể mất nữa rồi.”

“Lúc đó chính nàng đuổi ngươi đi, nếu bây giờ nàng không muốn nhìn thấy ngươi thì sao?” Dạ Trọng Hữu vẫn hỏi tiếp.

Tay cầm kiếm của Hoa Nhung Châu khẽ run rẩy, cúi đầu, giọng nói vậy mà có vài phần nhận thua: “Ta chỉ muốn tận mắt thấy nàng bình an vô sự, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng được. Nếu nàng không muốn gặp ta, ta lén lút nhìn trộm một cái, sau này không xuất hiện nữa là được…”

Hoa Nhung Châu đứng ở cửa hồi lâu, giọng nói Dạ Trọng Hữu mới vang lên: “Vậy ngươi đi tìm nàng đi…”

Hoa Nhung Châu nhìn lại, khuôn mặt của Dạ Trọng Hữu nhìn không ra là vui hay buồn, cuối cùng Hoa Nhung Châu cũng không nói gì, xoay người lao vào bóng tối.

Khoảng một giờ sau, Lâm Giang chậm rãi đi vào, Dạ Trọng Hữu vẫn ngồi ở thư án không nhúc nhích.

“Hoàng thượng, bi chức hành sự không tốt…” Lâm Xung quỳ xuống nhận tội.

“Không liên quan đến ngươi.”

“Nhưng mà, sao hoàng thượng lại… nói cho hắn?” Lâm Giang vẫn có chút bất bình.

“Ngươi truyền tin tức ra ngoài, bảo Tần Vân trở về đi, sau này vào mồng năm không cần gửi thư cho ta để báo cáo về chuyện của nàng ấy nữa, bởi vì…” Dạ Trọng Hữu nói, giọng điệu đầy nhẹ nhõm: “Sẽ có người bảo vệ nàng ấy thật tốt, cũng là người mà nàng ấy đang chờ đợi.”

Dạ Trọng Hữu đứng dậy đi vào trong, lấy ra chiếc hộp mà hắn luôn coi như báu vật.

Sau khi mở nó ra, cẩn thận rút từng lá thư bên trong, đặt chúng lên ngọn nến đang cháy dở.

Lá thư này đến lá thư khác hóa thành tro tàn, như thể đốt sạch hết tình cảm sâu đậm của hắn.

Đã hơn hai năm rồi, Từ tiểu công tử vẫn ngày ngày quấn mãi không buông, Hoa Khiết từ chối không biết đã bao nhiêu lần, nhưng hắn không thèm đếm xỉa gì đến chuyện đó, cho nên ngày nào cũng trình diễn kịch tình tay ba cẩu huyết giữa nàng, Từ Minh và Bạch Lạc, khiến Hoa Khiết đau đầu không thôi.

Sau khi tỉnh ngủ, Hoa Khiết đứng dậy chuẩn bị đi tìm Vân nương nhà bên bàn bạc về cái túi thơm chưa thêu xong ngày hôm qua, nhưng kết quả lại vồ hụt, nhà bên cạnh hoàn toàn trống trơn.

Vì chuyện gì mà chuyển đi rồi?

Hoa Khiết cảm thấy có chút không thoải mái, hai năm nay nàng và Vân Nương rất thân thiết, Vân Nương gần như đáp ứng mọi yêu cầu của nàng.

Vân Nương đối xử với nàng tốt đến nỗi khiến nàng hoài nghi, liệu có phải Vân Nương bị một người đàn ông nào đó tổn thương, sau đó đổi thành thích… hay không.

Kết quả là bây giờ người ta chuyển đi mà không nói một lời, ở thời cổ đại không có điện thoại hay gì cả, Vân Nương này một khi chuyển đi rồi, có nghĩa là họ đã hoàn toàn mất liên lạc.

Giống như mất đi một người bạn tri kỉ, Hoa Khiết cảm thấy rất hụt hẫng, nhưng không biết chừng trong lòng người ta chưa bao giờ có mình, chỉ có mình đơn phương tình nguyện mà thôi, suy cho cùng thì Vân Nương là người hòa đồng lương thiện và đối xử với ai cũng tốt.

Phiền muộn hai ba ngày thì nghe tin Từ Minh bất cẩn ngã ngựa gãy chân lúc ra ngoài. Nhớ tới Từ phu nhân cũng thường chăm sóc mình, Hoa Khiết quyết định mang theo ít đồ đến thăm.

Từ phu nhân vẫn như trước đây muốn tác hợp hai người họ, nhưng Từ Minh lại khác trước kia, né trong tránh ngoài. Dù là như vậy, Hoa Khiết cũng bị Từ phu nhân giữ lại đến khi dùng xong bữa tối mới rời đi.

Từ chối Từ phu nhân muốn đích thân hộ tống nàng, dù sao đi nữa thị trấn lớn như vậy, người trong trấn đều quen nhau, bước vài bước là có thể về đến nhà, rất an toàn, Từ phu nhân cũng không cưỡng cầu nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận