Con đường heo hút dẫn đến một túp lều nhỏ nằm trên mặt hồ nước rộng mênh mông, sắc màu trắng, hồng của hoa sen phủ kín bốn bề tỏa hương thơm ngào ngạt. Bà Thu dò dẫm mãi mới đến được bên bờ hồ. Thần thái có vẻ lo lắng, bất an trong lòng.
Tiếng cửa tre kẽo kẹt, cánh cửa căn lều hé mở. Trước mắt bà Thu là một ông lão với khuôn mặt phúc hậu, bộ râu dài, tóc được búi hành gọn gàng, một màu trắng bạc phơ. Ông nheo mắt nhìn bà Thu, khẽ đưa tay vẫy gọi:
- Đã đến đây rồi, sao không vào đi.
Bà Thu nghe ông cụ nói, liền theo chân ông lão vào trong lều. Thấy bà Thu có vẻ bồn chồn, nhấp nhổm, ông cụ cất lời động viên:
- Không có gì phải lo lắng cả, âu cũng là cơ duyên. Người ta không có ý hại bà đâu, nãy giờ họ vẫn đi theo bà đấy thôi.
Ông cụ vừa dứt lời, bà Thu đưa mắt đảo xung quanh một lượt rồi nhìn ông cụ ra vẻ thắc mắc. Không để bà Thu phải khắc khoải chờ đợi:
- Chẳng phải bà đến đây để hỏi về cô gái ngoài cửa hay sao? Giờ thì bà đã có câu trả lời cho bà đó.
Bà Thu giọng run rẩy, lập cập:
- Có lẽ nào con bé.. con bé ấy đã gặp chuyện chẳng lành ah cụ?
Bà Thu ngấn lệ, thương cho người con gái bạc mệnh. Quay sang nhìn ông cụ với vẻ cầu khẩn:
- Con có thể giúp được gì cho con bé không à cụ?
- Hãy lập một cái am nhỏ, thờ phượng cho chu đáo. Để linh hồn cô gái có nơi để về, coi như là đã làm điều phúc đức để an ủi cho vong linh của cô gái.
- Vậy rồi..
Chưa đợi bà Thu nói hết câu, ông lão đã đưa tay ra hiệu bà giữ im lặng:
- Tôi biết bà muốn nói gì, hãy để mọi chuyện được thuận theo ý trời đã định. Chuyện gì đến sẽ đến.
Bà ngước nhìn ra phía cửa, rồi xin phép ông cụ được ra về. Bóng hình của Thanh hiện hữu trong căn phòng khẽ nở nụ cười mãn nguyện và biết ơn hai người. Cô cúi đâu bái biệt. Tuy lúc này, không thể cảm nhận được sự có mặt của Thanh nhưng bà Thu cảm thấy trong lòng an nhiên, nhẹ nhõm lạ thường.
- Vậy là cô đã biết Thanh đã chết? Sao cô không báo cho gia đình cô ấy?
- Cô cũng muốn làm điều đó lắm chứ, nhưng ai sẽ tin lời cô nói, thêm nữa là ông cụ cũng đã nói là để thuận theo ý trời mà cháu.
- Dạ. Con giấc mơ đêm rồi như thế nào mà khiến cô thất kinh mà ngất đi vậy, có thể kể cho cháu nghe được không ạ?
Bà Thu trầm ngâm hồi lâu. Đôi mắt buồn rượi rượi, bà vẫn nhớ như in những gì đã diễn ra trong mơ vì nó quá đỗi chân thực. Bà không biết có nên tin vào điều đó không nữa. Bà ngồi dựa lưng vào thành giường, hồi tưởng về giấc mơ đêm nào:
Không gian thật tĩnh lặng, trời đã về khuya, ánh đèn đường vàng vọt, con hẻm về khu trọ trở lên heo hút và vắng vẻ người qua lại. Cơn mưa phùn làm cho không khí càng trở lên ảm đạm, bóng dáng của con bé Thanh lẻ loi đi về giữa đêm khuya thanh vắng.
Cuộc sống của nó vốn rất vất vả, khó khăn lắm nó mới xin được một công việc làm thêm ở gần trường theo học, công việc đòi hỏi phải thường xuyên về khuya. Cho nên mọi sinh hoạt cá nhân đều diễn ra khi xóm trọ đã vắng tiếng người.
Nghe bà Thu kể đến đây, thì Đại đã hiểu vì sao khi anh mới dọn đến, âm thanh vang vọng xuất hiện trong đêm chính là tiếng nước chảy, tiếng rỏ "tong tong" trong căn phòng đã khiến cho anh có đôi lần cảm thấy hoang mang. Những âm thanh ấy, xuất phát từ cuộc sống thường nhật của Thanh khi cô ấy còn sống.
Con đường từ bến xe buýt về đến khu trọ phải đi qua khu đất dự án bỏ hoang đã lâu. Nhìn khung cảnh như thế bà Thu bỗng thấy rùng mình, có phần sợ hãi. Có lẽ, nếu không phải vì theo đuổi công việc để kiếm tiền, chắc con bé Thanh cũng không có đủ can đảm để về qua con đường này khi trời đã về đêm.
Con bé với vẻ bề ngoài xinh xắn, thư sinh đã khiến cho không ít gã trai buông lời bông đùa với nó. Đầu con hẻm có thằng Thành - Con của bà Hương là chú ý đến nó nhiều nhất, nó biết đến con bé khi đến xin vào rửa bát cho quán bún của bà Hương nhưng đã đủ người nên bà ấy không có nhận nó vào làm nữa.
Ngay từ lần đầu bắt gặp con bé Thanh ở quán thì thằng Thành đã đem lòng quý mến. Mỗi lần con bé đi học qua, là thằng Thành lại tìm cơ hội để có thể trông thấy nó, một ngày không được nhìn thấy con bé là nó lại bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Con bé đang rảo bước cho kịp giờ học thì trời bỗng đổ mưa như trút. Nó vội vàng núp dưới mái hiên quán bún của bà Hương, gió tạt nước mưa khiến nó ướt như chuột lột và run lên từng hồi. Thằng Thành từ phía sau xuất hiện, chìa tay đưa chiếc ô che mưa cho con bé Thanh, rồi khẽ thì thầm to nhỏ:
- Em vào trong nhà trú tạm, đợi ngớt mưa rồi hãy đi tiếp. Trời chắc mưa còn lâu đó. À, mà em tên Thanh nhỉ?
Tình huống có vẻ hơi bất ngờ, con bé Thanh luống cuống đáp lại:
- Vâng, mà sao anh biết tên em hay vậy?
(còn tiếp)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...