Trời mùa thu se se lạnh, vùi mình trong chiếc chăn bông trùm qua đầu, Đại thao thức, trăn trở mãi vẫn không sao tìm được giấc ngủ, trong lòng cảm thấy bất an vô cùng. Câu chuyện hồi chiều về cái chết của Thành con bà Hương ám ảnh tâm trí, giấy lên sự lo lắng vô hình, mà bản thân Đại nhất thời chưa thể lý giải được vì sao lại như thế.
Căn phòng tối tăm, không ánh đèn điện trong góc phòng bà Hương đang ngồi bó gối, đầu gục xuống bất cần, tóc tai rũ rượi, những tiếng khóc thút thít, thở dài nghe não nề. Bà ấy đang tự hành hạ bản thân, day dứt về cái chết của con trai.
Màn sương mờ ảo trong tiết trời mùa thu bao trùm khắp đất trời, len lỏi vào mọi ngõ ngách của căn phòng khiến nó trở nên lạnh lẽo, vô cùng ma mị. Những cơn gió như vô hình rít lên những tiếng "vi vu, vi vu" luồn lách qua khe hở của ô cửa sổ nghe réo rắt. Cánh cửa hờ hững bật mở, hơi lạnh xâm chiếm lấy căn phòng, bà Hương run rẩy, dúm dó thu mình lại. Đôi mắt vô hồn ngước nhìn vào không gian vô định, hai hàng lệ ứa lại nơi khoé mắt chỉ đợi dịp tuôn trào, quầng thâm đôi mắt hõm sâu, nhìn bà Hương lúc này chẳng còn chút sức sống. Bà đang hồi tưởng về những tháng ngày tươi đẹp khi còn cậu con trai ở bên cạnh. Đó là những ký ức tuyệt vời nhất của cuộc đời bà, giờ đây chỉ còn bà lẻ loi, lạc lõng trên cõi đời này.
Gắng gượng chống đôi bàn tay xuống nền nhà làm điểm tựa, bà Hương khó khăn lắm mới đứng dậy được trên đôi chân đang run rẩy, bước đi những bước khó khăn đến bên ban thờ, nơi có di ảnh của Thành. Đôi mắt tèm nhèm, đôi tay lập cập, với lấy đốt cho đứa con trai nén nhang, bà sợ nó bị cô độc ở nơi xa nào đó. Di ảnh của Thành ẩn hiện trong khói nhang nghi ngút, bà Hương vô thức đưa vạt áo lên lau lớp bụi phủ mờ. Đôi mắt nhìn trân trân, đột nhiên bà đưa tay đấm vào lồng ngực những tiếng "thùm thụp" đau đớn:
. Harry Potter fanfic
- Thành ơi, con ơi! Tại mẹ, tại mẹ.. tất cả tại mẹ con ơi.
Những tiếng nói nỉ non, nấc nghẹn. Khiến người nghe khó mà cầm lòng được. Từ phía sau lưng của bà Hương, cánh cửa sổ va đập liên hồi vào nhau, tiếng "ken két" phát ra từ tấm bản lề han gỉ lâu ngày nghe ghê rợn. Mệt mỏi, chậm rãi quay lưng lại, từ xa bóng dáng quen thuộc của Thành đang đứng bên ô cửa nhìn bà trăn trối:
- Mẹ, mẹ ơi.. Con đau quá!
Khoảng cách từ chỗ bà Hương đến ô cửa sổ không quá xa, nhưng những thanh âm ấy nghe vang vọng, xa xăm như ở cõi âm ty. Khuôn mặt của Thành hiện rõ nét đau khổ, tủi hờn, nhìn bà Hương không chớp mắt.
Đôi bàn tay gân guốc, xanh xao, run rẩy khẽ đưa ra với lấy Thành, vừa tiến lại gần bà Hương vừa lắp bắp:
- Hãy tha thứ cho mẹ, hãy tha thứ cho mẹ, con ơi.. Mẹ đâu có ngờ cơ sự lại ra thế này. Mẹ giết chết con rồi.
Đáp lại những lời nỉ non, chua xót của bà Hương, vô ảnh của Thành dần dần tan biến trước khi bàn tay của bà kịp chạm vào. Lê những bước chân lặng lề đến bên thềm cửa, bà nhìn về xa xăm dõi theo bóng hình của đứa con trai đang dần lùi xa. Bàn tay bám lấy thanh cửa sổ, từ từ bà Hường dựa lưng vào tường ngồi bệt xuống nền nhà. Đôi mắt đỏ hoe, đượm buồn, loé nên sự trách móc bản thân.
Ánh trăng mờ ảo trong làn sương đêm đặc quánh, những giọt sương ngưng đọng rơi lã chã vào từng tán lá cây. Đêm khuya thanh vắng càng làm cho không gian trở nên huyền ảo. Dưới mái vòm sân thượng nơi đăth một cái am thờ nho nhỏ, bà Thu đang quỳ sụp, miệng không ngừng lầm rầm khấn vái. Khói nhang nghi ngút hòa quện vào hơi sương lạnh lẽo, từ phía sau có bước chân người đang tiến lại, tiếng dẹp loẹt quẹt trên nền sân thượng. Bà Thu quỳ lạy, run rẩy nói không thành tiếng:
- Thanh ơi, con sống khôn thác thiêng chớ có quấy quả nơi này. Cô luôn cầu nguyện cho con và thằng Thành ở thế giới bên kia được siêu thoát, được trùng phùng với nhau..
Tiếng bà Thu chỉ nghe ồm ồm chứ không rõ thành tiếng, giữa tiết trời se lạnh mà mồ hôi vã ra như tắm, khuôn mặt không giấu nổi vẻ hãi hùng. Không khỏi tò mò, Đại tiến lại gần phía bà Thu hơn, lúc này bà Thu như cái xác không hồn chỉ biết quỳ rạp cúi lạy trước cái am:
- Đêm hôm khuya khoắt u còn lên đây làm gì đấy ạ?
Bà Thu giật mình sợ hãi, đôi mắt vô hồn, lạnh lẽo, từ từ quay lại..
(còn tiếp)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...