Thoáng cái đã năm thứ ba,Để thuận tiện cho việc học tập và đi lại, Đại lên kế hoạch chuyển phòng trọ từ Nhổn về Cầu Giấy.
Nhiều năm theo học tại Cầu Giấy rồi ngao du cùng đám bạn cùng lớp, thế nên từng con đường, ngõ hẻm Đại nắm rõ như trong lòng bàn tay.
Không khó để Đại có thể tìm thuê được một căn phòng ưng ý gần nơi anh theo học.
Công đoạn tiếp theo khiến cho Đại khá đau đầu khi phải chuyển đủ thứ lỉnh kỉnh tích lũy được qua ba năm theo học.Sau nhiều ngày vật lộn, căn phòng về cơ bản đã tạm ổn, Đại khẽ nở nụ cười cảm thấy khá hài lòng về cách bày biện căn phòng của mình.
Cơ thể thấm mệt, Đại chìm vào trong giấc ngủ sâu.
Những tia nắng chói chang của ngày mới le lói chiếu qua khe cửa sổ làm Đại thức giấc.
Đưa tay dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, căn phòng như hai khoảng không gian hoàn toàn đối nghịch nhau, những tia nắng hắt vào không đủ để xóa hết những khoảng tối trong căn phòng.
Khuôn mặt nhăn nhó, khó chịu vì những tia nắng hắt thẳng vào mặt, Đại quay sang nhìn về phía cuối phòng nơi bóng tối đang bao trùm.
Từ trong bóng tối, thoáng có bóng người mặc áo trắng toát vụt qua anh biến mất vào khoảng không.
Thất thần hồi lâu, Đại vẫn chưa hoàn hồn khi mà cái bóng trắng đó khiến cơ thể cảm thấy ớn lạnh, da gà anh nổi lên giữa tiết trời mùa hè oi ả.Quá hoảng hốt, Đại vùng dậy mở toang cánh cửa lao ra ngoài.
Mặt trời đã ló lên cao, những áng mây đang lững lờ trôi, mọi người đang rộn ràng trò chuyện cười đùa, Đại đứng thở hổn hển một lúc thì cũng đã trấn tĩnh lại bản thân, lững thững vắt chiếc khăn trên vai, anh xuống giếng nước ở khu sinh hoạt chung của xóm trọ.
Mọi người nhìn Đại có phần ngạc nhiên, ánh mắt dò xét, anh bỡ ngỡ tiến lại bắt chuyện làm quen:- Em chào anh, chị ạ!- Bạn mới chuyển đến à – Một người trong nhóm cất tiếng hỏi Đại.- Dạ, vâng.
Em mới chuyển đến đây được mấy ngày, mong các anh, các chị giúp đỡ ạ.Xóm trọ của Đại không chỉ có sinh viên mà còn có những người làm nghề lao động tự do đến thuê trọ.
Họ nhìn Đại thư sinh, hiền lành nên tỏ ra khá thân thiện và hào hứng đón chào thành viên mới của khu nhà chung.
Cả đám người cùng đồng thanh:- Có gì khó khăn thì cứ nói nhé.
Ở đây, tụi tớ coi nhau như người trong nhà thôi!- Dạ, em cảm ơn các anh, chị ạ!Dần hòa nhịp với cuộc sống ở đây, câu chuyện về cái bóng trắng vì thế mà cũng nhanh chóng biến mất khỏi suy nghĩ của anh.
Dù là đã năm thứ ba của cuộc đời sinh viên nhưng Đại vẫn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai.
Ở lớp, Đại có khá nhiều bạn nữ sinh theo đuổi, nhưng anh muốn toàn tâm toàn ý dành sức lực cho việc học tập.
Khi màn đêm buông xuống, những cô, cậu sinh viên nô nức hẹn hò thì Đại vẫn miệt mài đèn sách.Thời tiết Hà Nội mùa hè khiến cho con người ta cảm thấy thật ngột ngạt, bức bối.
Cả xóm trọ im ắng, một mình Đại lang thang lên ban công hóng mát.
Đêm về khuya, ánh trăng vàng vọt, yếu ớt khiến cho không gian xung quanh cũng trở nên vô cùng huyền ảo.
Đại ngồi mơ màng suy nghĩ miên man, câu chuyện về cái bóng trắng hôm nào vô tình lại xuất hiện trong suy nghĩ, có chút thoáng rùng mình anh toan trở về phòng..(còn tiếp).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...