Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu xuân ở Lạc Kinh vậy mà lại có tuyết rơi.
Lục Gia Ngọc hiếm khi tỉnh lại trên chính chiếc giường của mình, cảm giác vô cùng mới lạ, anh quay đầu nhìn bên cạnh, trống không, không có chút hơi ấm.
Sáng ra cô chạy đâu mất rồi.
Anh lười biếng hưởng thụ cảm giác được dậy sớm trong chốc lát, tùy ý mặc quần dài và áo khoác vào, lẹp xẹp lê dép ra ngoài, đi vài bước, dừng lại, anh quay vào phòng.
Trong phòng có thêm mấy cành hoa xinh xắn.
Bình hoa đã có sẵn trên kệ nhưng tất cả đều trống không, giờ đây chúng đã có thêm mấy nhành hoa làm bạn, nhìn tràn trề nhựa sống.
Anh nhẹ hít vào ngửi ngửi, không có mùi?
Lục Gia Ngọc đến gần nhìn kỹ thì ra chúng được làm từ vải lụa, hoa giả được chế tác hoàn mỹ, trông vô cùng tự nhiên.
Gian bên ngoài cũng có thêm những sắc màu mới, bình cổ trong góc hay trên bàn đều giống trong phòng, là hoa lụa.
Căn nhà vắng vẻ lập tức được lấp đầy hơi thở sinh hoạt.
Anh nhếch mày đi ra ngoài tìm người.
Tuyết rơi từ đêm hôm qua đã phủ một lớp mỏng trên sân, cảnh tượng tiêu điều của mùa đông lại lấn chiếm cả khu nhà cũ, khắp nơi chẳng thể bắt gặp chút màu sắc của mùa xuân.
Ngược lại, trong lòng anh lúc này như có từng đợt gió xuân thổi qua, rõ ràng cả cái sân nhìn vô cùng quạnh quẽ, có cô ở đây mọi thứ như thay đổi.
Lục Gia Ngọc đi một vòng quanh nhà, cuối cùng ở trong bếp tìm được hai người, không có cô ở đó.
Tiểu Mê và Vu Dật ngồi trên bàn tròn ăn tào phớ cùng bánh bao thịt, ở bên cạnh còn có thêm một đĩa đậu vàng.
"Anh, anh về rồi." Lưu Dật thấy anh liền lên tiếng.
"Tinh thần hôm nay hứng khởi vậy? Nhìn anh không uể oải chút nào, quái lạ..."
Lục Gia Ngọc: "?"
"Mới dậy ngủ, không nhìn ra được à?"
Lưu Dật ngơ ngác nhìn anh, áo sơ mi nhăn nhúm nhét bừa vào lưng quần, vạt phía sau vẫn còn lòi ra ngoài thấp thoáng thấy cả vòng eo rắn chắc, quần bên dưới cũng đầy vết nhăn.
Nhìn sắc mặt anh lại vô cùng nhẹ nhàng, lười biếng.
Chẳng giống vừa ngủ dậy chút nào, giống vừa từ động bàn tơ bò ra hơn đấy...
Anh ta lắc đầu, thành thật: "Không nhìn ra."
Lục Gia Ngọc chẳng thèm để ý, đá đá Tiểu Mê trên ghế, hỏi: "Người đâu?"
Tiểu Mê lườm anh, chậm rì rì nhai bánh bao, nuốt xong mới mở miệng vàng: "Ra ngoài, nói đi tìm người."
Lục Gia Ngọc nghe xong cũng không phản ứng gì, kéo ghế dựa ngồi xuống tùy tiện ăn gì đó trên bàn, trong lòng bắt đầu hoài nghi chuyện tối qua là anh nằm mơ.
Cô nói thế nào ấy nhỉ, nói bạn gái phương xa đến thăm anh.
Giờ thì hay rồi, đến đây ngủ một đêm, ngay cả cái hôn cũng chưa hôn được mà người lại chạy mất, trông còn vội hơn cả mình.
"Anh thấy đổi tên cô ấy thành Lục Gia Ngọc cũng được luôn rồi."
Lục Gia Ngọc cười lạnh, dùng sức nhai bánh bao.
Tiểu Mê bị chọc cười, sắc mặt cậu hòa hoãn: "Lục Gia Ngọc, cuối cùng anh cũng có chỗ đáng để khen đấy, ví dụ như tự hiểu lấy mình."
Lưu Dật nhìn hai người này, dù thế nào cũng thấy có gì đó sai sai.
Từ Nghiệp Lăng quay về, một người mưa nắng ngày càng thất thường, tâm trạng bắt đầu chuyển biến tốt, nhưng chỉ cần không vui, tính tình càng thêm thối nát.
Người kia thì sao, ngày càng nhiều lời, trước đây giả câm như thật, ngay cả nói chuyện với họ cũng dùng tin nhắn, giờ đến cả thành ngữ cũng bắt đầu lôi ra tụng.
"Anh, hai tháng nay anh không ở tiệm mấy cô gái vẫn đến đây mỗi ngày, đứng trong trời tuyết đến cứng cả người.
Hôm nay bắt đầu mở cửa được chưa?"
Lưu Dật hỏi.
Lục Gia Ngọc: "Mở cửa."
Không làm thì còn biết đi đâu, không thấy anh bị ai đó ném ra sau đầu đây à.
Anh ăn sáng cũng chỉ làm màu vài miếng, ngồi một lát liền đứng dậy ra ngoài, đi đến cửa lại như nhớ ra gì đó.
Nói với Lưu Dật: "Chiều mới mở."
Lưu Dật: "Sáng anh đi đâu?"
Lục Gia Ngọc ném lại hai chữ: "Dỗ người."
- -
Giữa trưa tuyết trong viện đã góp được một tầng dày, khi Lục Gia Ngọc đẩy cửa vào nhà Lưu Dật vừa vẽ xong một mẫu xăm, cậu bé học trò đứng ở cửa bếp gọi họ vào ăn cơm, nhìn thấy anh cậu ta sửng sốt, nhút nhát chào: "Lục Ca."
Lục Gia Ngọc liếc cậu ta xua tay.
Tên này còn nhát gan hơn cả Thốc Thốc nhà anh, dọa một chút cũng không chịu được, được cái có chút thiên phú nên anh nhịn.
Dù sao người dạy cậu ta là Lưu Dật chứ không phải anh, không cần anh nhọc lòng.
Lưu Dật cả người đều là mồ hôi, vừa ngẩng đầu lên liền thấy, người này lại đổi màu tóc.
Hình như có chút ánh vàng lấp lánh, đứng trong nền tuyết làm người ta cảm thấy như người ngoại quốc.
"Anh, màu này đẹp hơn màu tím lúc trước."
Lưu Dật đưa ra lời bình.
Lục Gia ngọc hừ nhẹ: "Mai cậu đi khám mắt đi."
Anh như này nhuộm màu nào mà không đẹp? Màu tím xến xẩm đó để lâu nhìn cũng thuận mắt đó chứ.
Mấy người đùa giỡn một lúc, ăn cơm xong Lục Gia Ngọc đeo khẩu trang vào, thay bộ đồ rách rưới (mốt cái bang), xách hộp dụng cụ ra trước tiệm xăm ngồi, gần cửa lớn anh bày một cái bàn dài, trông bàn cũng chẳng có gì gọi là chuyên nghiệp khi chỉ để duy nhất một cái đài số nhỏ, nó chầm chậm bắt kênh rồi phát ra tiếng nhạc rè rè, thế là ông chủ Lục đã chuẩn bị xong để tiếp khách.
Lưu Dật đã mở cửa ra, ông chủ Lục từ trước đến nay làm việc đều tùy hứng, khách gặp được hay không thì còn trông vào vận may của họ, đến mà không gặp mới là chuyện thường tình.
Đeo khẩu trang vào, anh là ông chủ Lục.
Tháo khẩu trang xuống, người này chỉ còn là Lục Gia Ngọc mà thôi.
Từ lúc Lục Gia Ngọc ngồi xuống đến khi vị khách đầu tiên xông vào, trên đồng hồ kim dây còn chưa nhích được nửa vòng.
Lưu Dật sửng sốt, là một cô gái, có vẻ quen mắt nhỉ...!Ồ, theo sau cô ấy thì ra là người quen, là tiểu ma đầu nhà họ Lục đây mà.
"Anh!!!"
Quả pháo nhỏ vừa vào cửa liền hét ầm lên.
Lục Gia Ngọc lập tức kéo khẩu trang xuống, xoay người đi vào nhà, anh nhanh nhẹn kéo cổng vào chốt lại, nhốt hai người kia ở bên ngoài.
Đúng là anh không nên ở chỗ này quá lâu mà, hai người này thật phiền phức.
Anh mặc kệ Lục Gia Doanh đang ầm ĩ ở bên ngoài, lấy di động ra gọi cho Vưu Cẩn Vi, lát sau trong điện thoại truyền đến giọng nói mềm nhẹ.
"Lục Gia Ngọc?"
Cô một chút cũng không lo lắng anh có giận hay không mà còn gọi anh nhẹ nhàng như vậy.
Lục Gia Ngọc vào gian nhà chính, đưa tay đóng cửa chặn hết âm thanh bên ngoài, lạnh lùng nói: "Tối qua hứng gió lạnh lâu vậy mà cũng không dập được lửa trong lòng em? Giờ anh cũng phải ra sân đứng đợi dưới tuyết thì em mới nguôi giận phải không?"
Cô bật cười: "Em về bây giờ đây."
Cười xong cô lại nhẹ giọng: "Đừng đứng dưới tuyết, sẽ bị cảm đấy."
Lục Gia Ngọc đổ ra một điếu thuốc ngậm trong miệng: "Em đi đâu? Có biết ném bạn trai lại một mình trên giường sẽ có hậu quả thế nào không?"
Vưu Cẩn Vi ngoan ngoãn đáp lại: "Em đi mua bánh kem cho A Ngu.
Thằng bé sinh nhật vào đêm giao thừa, năm nay em ở Nghiệp Lăng nên không chúc mừng được.
Sau đó...đến ngõ Lục Lạc tìm người nữa."
Lục Gia Ngọc không quan tâm cô đi tìm ai, chỉ nói: "Nửa tiếng, không về thì anh đi đón."
Nói xong lại thêm một câu: "Về đến thì gọi cho anh."
Kết thúc trò chuyện một lúc mà Lục Gia Doanh vẫn còn đang gây chuyện bên ngoài, tiếng hét chói tai vang đến nỗi cách hai tầng cửa vẫn rõ mồn một, cuối cùng cô bé hét lên: "Ông nội đã trở lại."
Một phút sau, cửa được mở ra từ bên trong.
Sau làn khói thuốc, khuôn mặt người đàn ông trở nên mờ ảo.
Mọi dáng vẻ của Lục Gia Ngọc đều khiến người ta khắc sâu từ cái nhìn đầu tiên.
Gió thổi khói thuốc đi làm khuôn mặt anh tuấn hiện ra.
Lục Gia Doanh nịnh hót: "Anh, em nhớ anh lắm đó."
"Lâu rồi không gặp."
Lâm Tư Di đứng sau 'pháo nhỏ' với sắc mặt ôn nhu, ánh mắt còn lộ ra vẻ thân quen.
Lục Gia Ngọc liếc cô ta một cái, tùy tiện gật đầu liền xách Lục Gia Doanh ra ngoài: "Có chuyện thì trình bày nhanh lên, đừng quấy rầy anh yêu đương."
Lục Gia Doanh tròn mắt: "Chị Vưu Vưu cũng ở đây?"
Lục Gia Ngọc cười nhạt: "Liên quan cái mông gì đến cô, không đi học à?"
Lục Gia Doanh không thể dãy khỏi tay anh, ủ rũ nói: "Vừa trốn ra lúc trưa, ba nói anh không nghe điện thoại của ông ấy nên bảo em gọi anh về.
Ông nội vừa về chiều nay, tối sẽ có tiệc gia đình."
Tiệc gia đình của Lục gia, theo quy củ là phải đến điểm danh.
Quy định này đến cả Lục Gia Ngọc cũng phải ngoan ngoãn tuân theo.
"Tối nay?"
Lục Gia Ngọc nhíu mày.
Lục Gia Doanh gật đầu: "7 Giờ tối."
Hai anh em nhà họ Lục không coi ai ra gì tám chuyện, Lâm Tư Di đứng sau lại hơi rối ren.
Cô ta nghe rõ Lục Gia Ngọc chính miệng thừa nhận mình có bạn gái, nghe nói người phụ nữ kia không phải người trong giới, chuyện cá cược tối qua ở Island đã truyền đi khắp nơi.
Chuyện không rõ ra sao nhưng sau đó lại có thêm tin Lục Gia Ngọc khả năng sẽ là người thua cả vốn lẫn lãi.
Ban đầu Lâm Tư Di không để người phụ nữ kia ở trong lòng, cô ta chỉ để ý đến thái độ của Lục Gia Ngọc với chuyện này.
Tối qua, sau khi tin đồn lan rộng cô ta càng cảm thấy bất an, thế nên sáng sớm mới gọi cho Lục Gia Doanh theo chân cô bé đến đây.
Cô ta biết Lục Gia Ngọc rất ghét họ đến ngõ nhỏ này tìm anh.
Lưu Dật thấy tình huống không ổn nên đã tự giác đóng cửa hàng.
'Lại được trốn trong chăn ấn thêm một buổi, aizz thoải mái quá đi...'
Tiểu Mê nhìn ba người kia mà thấy phiền, chẳng thèm để ý trốn trong góc đắp người tuyết.
'Sáng nay tuyết đã rơi một lớp dày rồi, cậu muốn nặn người tuyết cho Vưu Vưu, chị ấy thích tuyết mà...'
- -
Từ lúc Lục Gia Ngọc gọi, đến khi về đến ngõ Linh Tây cùng lắm là mất 10 phút, lúc đó cô đã lên xe rồi.
Xuống xe, cô thật thà gọi cho Lục Gia Ngọc.
Không lâu sau, người đã từ trong ngõ đi ra.
Ngõ nhỏ xám xịt, khắp nơi đều phủ tuyết trắng càng thêm âm u, những viên ngói nhỏ trên tường bao phủ dày một lớp tuyết thuần trắng.
Nghe người ta nói, sắc trắng này như sắc trắng của một loại sứ, vừa trắng vừa trong trẻo, làm ta nghĩ đến những viên đường.
Vưu Cẩn Vi đứng im nhìn, anh còn phát sáng hơn màu trắng trên tường.
Mái tóc vàng kim khiến anh nhìn càng lạnh lùng.
Dưới hàng cây khẳng khiu, dáng hình thon gầy không nhanh không chậm tiến tới.
Anh như vừa từ trong nhà ra, cả người toát lên vẻ lười biếng tản mạn, áo khoác lông tùy tiện vắt trên vai, chân đeo dép lê lẹp xẹp bước đến, chỉ còn thiếu chai rượu men thôi là thành cụ ông rảnh rỗi ra ngoài tản bộ rồi.
Lục Gia Ngọc chậm rì rì đến gần, lông mi anh xụp xuống nhìn cô một cái rồi dang tay mở rộng áo khoác, lười biếng nói: "Vào đây."
Vưu Cẩn Vi ngẩn ngơ nhìn áo sơ mi mỏng manh của anh, lại cúi xuống nhìn mình, cô mặc áo len thêm cả áo khoác lông vũ bên ngoài, ừm, nếu anh trui vào trong áo cô thì ấm hơn một chút đấy.
Cô dò xét nhìn anh.
Lục Gia Ngọc lườm cô, trong mắt viết: Giám ý kiến xem?
Vưu Cẩn Vi ngoan ngoãn tiến đến, mặt nhỏ áp vào lớp vải sơ mi lành lạnh.
Anh lập tức dùng cả chiếc áo phao đen bọc cô lại.
"Anh ăn cơm chưa?"
Cô cọ cọ, cảm nhận độ ấm trong ngực anh.
Lục Gia Ngọc ôm đầu vai nhỏ gầy trong ngực, thuận miệng nói: " Vừa gặp đã hỏi chuyện này, có thể hỏi cái khác được không? Ví như anh ngủ có ngon không chẳng hạn."
Vưu Cẩn Vi nghĩ, hỏi tiếp: "Anh lại hút thuốc sao?"
Lục Gia Ngọc bị cô chọc cười, nghiêng đầu hôn xuống vành tai cô một cái.
Chiếc cằm lành lạnh cọ vào tóc mai cô, anh cười nhẹ: "Tự ngửi đi."
"...!Có hút."
Vưu Cẩn Vi quay mặt đi.
Hơi thở mang theo mùi thuốc lá cùng hơi tuyết phả đến, có chút nhột nhưng không quá lạnh.
Giọng nói nhè nhẹ khiến vành tai cô đỏ lên vì thế không muốn anh thấy.
Lục Gia Ngọc thấy cô ngoảnh mặt, cười nói: "Lại bỏ đi nữa xem, hậu quả tự mà chịu lấy."
Đôi mắt long lanh một lần nữa nâng lên nhìn anh, trong con ngươi to tròn đều hiện lên vẻ không tình nguyện.
Lục Gia Ngọc buồn cười, lôi người quay về "Hoa Gian."
Đẩy cửa vào, hai người đang ngồi tránh tuyết trong phòng quay qua nhìn với biểu cảm khác nhau.
Lục Gia Doanh vẫy tay chào cô, Lâm Tư Di có chút kinh ngạc, ngay sau đó liền đứng dậy.
Vưu Cẩn Vi trong chớp mắt ngẩn ra, rồi lên tiếng chào:
"Lâm tiểu thư."
Lâm Tư Di khẽ cắn môi dưới, cười nhẹ với cô: "Trùng hợp vậy? Thì ra cô gái mà mọi người tò mò hôm qua chính là cô, không nghe mẹ tôi nhắc đến cô có bạn trai."
Lục Gia Ngọc đóng cửa lại, nhìn Vưu Cẩn Vi: "Em quen sao?"
Vưu Cẩn Vi nhẹ nói: "Cô ấy là con gái cô giáo em, trước kia gặp một lần ở trường học."
Nói trắng ra thì rất ít người không biết đến Lâm Tư Di, cô ấy là tiểu hoa đang nổi gần đây, gia thế và tài nguyên vô cùng tốt, từ khi ra mắt đến nay tương lai luôn rộng mở, tháng trước lại vừa cầm giải thưởng từ liên hoan phim nước ngoài trở về nên độ nổi tiếng càng tăng vọt.
Vưu Cẩn Vi biết nhiều hơn một chút, Lâm Tư Di là con gái của Lâm Thơ Đồng, theo họ mẹ.
Cô nghe cô giáo nhắc qua, lần này Lâm Tư Di có ý định nghỉ ngơi một thời gian để điều chỉnh trạng thái.
Không ngờ lại gặp được người ở đây.
Lục Gia Ngọc hỏi: "Khi nào thì đi?"
Lời này là hỏi hai vị khách không mời kia.
Lâm Tư Di im lặng không trả lời, tròng mắt Lục Gia Doanh đảo lia lịa, cô bé nhìn Vưu Cẩn Vi vừa định lên tiếng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Lục Gia Ngọc liếc qua.
"Đi thì đi." Lục Gia Doanh lẩm bẩm, "Tối anh đừng đến muộn."
Lục Gia Doanh không tình nguyện ra cửa, vừa tới cửa thì nghe được khẩu âm không mấy hoàn chỉnh của Mint trong góc, cậu vừa ngồi xổm ở đó vừa lẩm bẩm một mình, cười nói sẽ tặng người tuyết cho Vưu Vưu.
"Chị Vưu Vưu thật khiến người ta yêu quý." Lục Gia Doanh nhìn qua khe cửa nhỏ giọng nói, lại quay sang hỏi người bên cạnh: "Chị Tư Di, chị quen chị Vưu Vưu sao?"
Lâm Tư Di đeo mũ và khẩu trang lên, nói: "Cô ấy là học sinh của mẹ chị, đang công tác tại phòng làm việc bên kia.
Trước kia chị đến trường học tìm mẹ đã gặp một lần."
Lục Gia Doanh chớp chớp mắt.
Cô bé biết phải tìm người ở đâu rồi.
- -
Sau 12 giờ trưa tuyết lại rơi, "Hoa Gian" nghênh đón vị khách đầu tiên.
Khách đến là một cô gái, vừa vào cửa liền đụng phải một ánh mắt đang dại ra.
Cô ấy nghi hoặc, lại nghe được giọng nói: "Mời vào."
Tiếng nói lười biếng, nghe như chưa tỉnh ngủ, ánh mắt cô ấy lập tức sáng bừng, là ông chủ Lục!!
Lưu Dật vẫn không thể tin nổi, Lục Gia Ngọc đã tháo khẩu trang xuống rồi mà vẫn đeo lên lần nữa, ở đây lăn lộn năm sáu năm nay lần đầu tiên anh ta chứng kiến truyện thần kỳ này, đồ đệ nhỏ cũng đang ngây ra nhìn ông chủ.
Nguyên nhân của chuyện bất khả thi này chính là câu hỏi vu vơ của cô gái xinh đẹp kia, cô ấy hỏi chiều nay sẽ làm gì.
Lục Gia Ngọc nói tùy em, tốt nhất là quay về giường nằm, cô gái lại nói muốn nhìn anh xăm hình.
Chỉ một câu nói của mỹ nhân, ông chủ Lục vậy mà lại tiếp tục công việc dang dở.
Lưu Dật lẩm bẩm: "Ơ hay, được lắm, nếu sớm biết có thể như vậy để khiến Lục ca làm việc thì anh cũng nguyện ý làm bạn gái của anh ấy mà, sao không nói sớm?"
Đồ đệ nhỏ: "..."
Cậu chưa nghe được gì đâu, thật đấy.
Cô gái lúc bước vào khó mà dấu vẻ vui mừng, cô ấy chờ ông chủ Lục đã nửa năm, hôm nay đến cũng chẳng hi vọng gì nhiều chỉ là quen đi qua đây, bình thường phải qua ngó một cái, không ngờ thật sự gặp được.
Sau khi kích động một phen cô ấy mới phát hiện trong phòng còn có một người nữa, là một cô gái xinh đẹp.
"Ông chủ Lục mới tìm được trợ lí hả?" cô ấy ngạc nhiên hỏi.
Vưu Cẩn Vi đang muốn giải thích, lại nghe người bên cạnh cười nói: "Đúng thế, vừa tìm được, nhưng tính tình lại rất khó chiều, mắng không được nói cũng không xong."
"...."
Vưu Cẩn Vi mấp môi, không nói lời nào.
Cô gái cười cười: "Mặt mũi lớn vậy sao, sao lại không giám nói."
Lục Gia Ngọc lười biếng đáp: "Xót không giám nói."
Vưu Cẩn Vi đối diện với cặp mắt mang ý cười, có lẽ hơn nửa khuôn mặt sắc bén bị che đi nên dường như cô có thể thấy sự ôn nhu trong biểu cảm của anh.
"Quy định chỗ tôi cô biết chứ?" Lục Gia Ngọc không cười nữa, nhàn nhạt nói: "Không để người khác làm giúp, không phác thảo, không tô theo dấu sẵn, trực tiếp xăm luôn."
Cô gái nói: "Tôi biết."
Đây là thói quen của Lục Gia Ngọc, chỉ có mình anh như vậy, tiếng lành xa gần mọi người đều biết.
Thông thường thợ xăm hình sẽ thiết kế một bản phác thảo trước, sau đó dùng mực bùn đóng dấu lên chỗ cần xăm, cũng có người nhìn bản phác thảo xăm lên da, còn những người không cần nhìn hình mà trực tiếp xăm như Lục Gia Ngọc quả là hiếm thấy, trong ngành cũng khó ai có đủ tự tin để làm vậy.
Chuyện như vậy quá nguy hiểm, không cẩn thận rất dễ làm hỏng làn da của khách hàng.
Hai người thỏa thuận xong, Lục Gia Ngọc hỏi:
"Muốn xăm cái gì? Vị trí xăm?"
Giọng nói vừa dứt, cô gái kia bắt đầu cởi quần áo.
Vưu Cẩn Vi ngây ra, lập tức quay mặt đi.
Lục Gia Ngọc vẫn chẳng có biểu hiện gì, ngồi im nhìn cô ấy cởi áo khoác rồi vén áo len lên để lộ vòng eo trắng ngần, cô ấy chỉ vào dưới ngực trái của mình:
"Chỗ này, xăm cho tôi một dòng chữ tiếng anh."
"Chỗ tôi không xăm những bộ phận nhạy cảm, tìm Lưu Dật đi."
Lục Gia Ngọc lên tiếng từ chối.
Cô gái sững lại: "Chỗ này cũng coi như...!Chưa đến ngực mà, vậy đàn ông là có thể xăm à?"
"Không thể."
Lục Gia Ngọc quyết đoán nói.
Cô gái có chút mất mát, lại ngồi ngẫm nghĩ hồi lâu, cô ấy cũng không tìm Lưu Dật mà ra cửa luôn, lúc ra còn giúp họ đóng cửa lại.
Vưu Cẩn Vi hỏi nhỏ: "Những thợ xăm khác cũng vậy sao?"
Lục Gia Ngọc một tay kéo khẩu trang xuống, một tay vuốt tóc ra sau đầu, nhàn nhạt giải thích: "Trả đủ tiền thì xăm đâu cũng được, đây là quy định của riêng anh."
"Vì anh ta sợ đấy."
Tiểu Mê không biết vừa chơi ở mái nhà nào về, trên đầu cậu dính đầy tuyết.
Vưu Cẩn Vi vẫy tay với cậu, Tiểu Mê ngoan ngoãn sang gần đứng im cho cô phủi tuyết trên người.
Tiểu Mê vui sướng khi người khác gặp hoạ, nói: "Lúc anh ta bắt đầu hành nghề thì không đeo khẩu trang đâu, tiếp một đống các loại khách hàng.
Có tên gan rất lớn, vừa vào cửa liền cởi hết đồ.
Nam đến còn nhiều hơn nữ, anh ta thấy vậy liền ra quy định không xăm những bộ phận mẫn cảm."
Vưu Cẩn Vi nghe vậy thì ngẩn ngơ, lặng lẽ liếc anh, lại thấy hơi buồn cười.
Cô không nhịn được cong môi.
Lục Gia Ngọc nheo mắt, khoanh tay trước ngực đánh giá Vưu Cẩn Vi, lạnh giọng: "Quy tắc đặt ra là để phá, bạn gái anh muốn xăm chỗ nào cũng được."
"...."
Cô ngừng cười, xụ mặt: "Em không xăm hình."
Lục Gia Ngọc nhếch môi, tầm mắt dời xuống cần cổ trắng ngần rồi lướt xuống bên dưới cổ áo, mỗi tấc đều chậm rãi nhìn như thể đang tìm nơi hoàn hảo nhất để xuống tay.
Ánh mắt mang đầy tính xâm lược, nhưng càng nhìn xuống ánh mắt anh càng nóng lên.
Cuối cùng dừng lại trên mặt cô, Vưu Cẩn Vi có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy trong ánh mắt anh.
"Mint, đi ra ngoài."
Lục Gia ngọc nhìn chằm chằm Vưu Cẩn Vi, giọng nói khàn khàn.
**Bữa sáng.
*Tào Phớ mặn - Tàu hũ mặn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...