Cuối năm đó, trong cuộc đời của Hạ Diên Điệp đã xảy ra một sự việc bất ngờ không lớn cũng chẳng nhỏ.
Cô nổi tiếng rồi.
Điểm khởi nguồn là một Hội nghị thượng đỉnh đa phương được tổ chức tại nước B. Phòng làm việc của Hạ Diên Điệp đã được một trong những quốc gia tham gia hội nghị sử dụng tiếng Anh làm ngôn ngữ chính thức mời tới để đảm nhận công việc phiên dịch đồng thời trong đội ngũ dịch thuật của họ.
Vì công tác bảo mật trước cuộc họp nên nội dung bài phát biểu không được phép tiết lộ trước, điều này đã gây thêm rất nhiều khó khăn cho đội ngũ phiên dịch của các bên. Mọi người chỉ có thể cố gắng hết sức để thu thập càng nhiều thông tin liên quan càng tốt, loại bỏ điểm mù. Do đó, những người được mời chủ yếu đều là những phiên dịch viên đồng thời hàng đầu và giàu kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Một gương mặt trẻ như Hạ Diên Điệp đã được chú ý một cách đặc biệt trong số đó.
Mà điều thực sự đẩy cô trở thành tâm điểm của dư luận chính là một đoạn ghi âm trực tiếp ngắn ngủi trong phiên họp thứ ba.
Người phát ngôn của phía Trung Quốc vô cùng khẳng khái, cách diễn đạt hùng hồn, xuất khẩu thành thơ. Ở giữa bài phát biểu, người này còn trích dẫn một câu trong bài thơ của Lưu Vũ Tích một cách đúng lúc: “Mỹ nhân thủ sức hầu vương ấn. Tận thị sa trung lãng để lai.*”
*Mỹ nhân thủ sức hầu vương ấn. Tận thị sa trung lãng để lai: Trích từ bài thơ Lãng đào sa của Lưu Vũ Tích. Dịch nghĩa: Những đồ trang sức bằng vàng cài trên tóc các người đẹp hoặc ấn dấu của vua quan đều do đãi cát từ bãi sông này lọc ra.
Lời được nói ra là tiếng Trung.
Khi đến phần phiên dịch đồng thời, gần như toàn bộ không gian lập tức chìm trong sự im lặng như tờ, bởi việc phiên dịch một bài thơ cổ ngay tại chỗ tuyệt đối có thể gọi là “khoảnh khắc mù mịt nhất trong cuộc đời của một phiên dịch viên”.
Nhưng bọn họ không thể ngừng nói, phải bất chấp khó khăn về mặt chữ, cho dù dịch thẳng cũng phải hoàn thành.
Mà trong những khoảng tạm dừng cực kỳ ngắn ngủi ở mỗi đợt phiên dịch, từ đầu đến cuối chỉ có một giọng nữ điềm đạm vang lên, không hề ngừng ngắt hoặc lên xuống:
“The seals of kings and lords, tinsels of ladies fair.”
“Are taken from the sand and by these poor women's care”.
Toàn bộ quá trình diễn ra rất chóng vánh, chỉ tầm mười giây thôi. Đoạn video đã được một người bạn nhà báo được mời đến tham dự ghi hình lại từ ghế đại biểu truyền thông. Sau buổi hội nghị, người này đã vô cùng hào hứng chia sẻ nó trên tài khoản cá nhân, đồng thời bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với “nữ thần phiên dịch đồng thời” vô danh này với vẻ mặt đầy phấn khích, nước bọt bay tứ tung.
Không ngờ bài đăng này lại trở nên nổi tiếng trên nền tảng ngay ngày hôm đó rồi nhanh chóng được chuyển tiếp sang các nền tảng khác.
Từ hình ảnh được ghi lại trong đoạn phim, một người phụ nữ với mái tóc dài ngang vai có khí chất dịu dàng, ngũ quan xinh đẹp vô ngần và tươi sáng như một đóa hoa sen. Đầu ngón tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô khẽ nhấc micro lên, lông mi rủ xuống, ngay cả ánh sáng chiếu vào người cô cũng có vẻ mềm mại, lưu luyến.
Đoạn phim ghi lại toàn bộ quá trình phiên dịch. Trong khi những người bên cạnh cau mày, tỏ vẻ kinh ngạc thì người ta lại càng thấy rõ sự điềm tĩnh và vững vàng của cô. Cô toát ra một vẻ đẹp siêu việt, cho dù phía trước có núi lở cũng không hề chớp mắt.
Chỉ qua một đêm, đoạn video đã xuất hiện tràn ngập trên tất cả các nền tảng chính.
[Mọi người ơi, ai đã tìm thấy người vợ thất lạc nhiều năm của tôi thế!]
[Trong vòng một phút, tôi muốn có toàn bộ thông tin của cô ấy!]
[Wow, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy rung động và hiểu được thế nào gọi là “vẻ đẹp trí tuệ” đấy!]
[Này người bạn lầu trên, tôi cũng chẳng thèm vạch trần cậu đâu. Cậu đang thích vẻ đẹp trí tuệ của cô ấy hả? Cậu chỉ thích dáng vẻ xinh đẹp của người ta thôi, đúng không nào?]
[Người ngoài nghề không hiểu thì đừng nói lung tung nữa. Không hề quá lời khi nói rằng câu phiên dịch kia của cô ấy chính là một áng văn thần thánh đâu.]
[+++ Bây giờ tôi đang cảm thấy nghi ngờ nhân sinh cùng với chứng chỉ CATTI của mình đây này. Cứ như thể, mặc dù tôi và cô ấy đều học phiên dịch tiếng Anh nhưng lại không ở cùng một thế giới á.]
[Người ngoài ngành thực sự không hiểu đâu. Đến nỗi ba từ gộp lại thành hai câu tiếng anh mà tôi còn chả biết nữa là.]
[Đừng nói tới vấn đề tiếng Anh nữa, thậm chí tôi còn chưa nghe qua bài thơ này lần nào nữa cơ…]
[Ha ha, người học phiên dịch gợi mở vấn đề rất hay đấy nhé. Bản phiên dịch này không chỉ là vấn đề mỹ cảm mà còn là sự kết hợp của bối cảnh, truyền tải có thần, sự rung động của bài thơ, sao cho thực sự lay động lòng người. Điều ác chiến nhất là cô ấy còn gieo vần cho nó nữa.]
[Vẫn chưa hiểu.]
[Để tôi! Nói thẳng ra là, sau khi nghe xong một khúc diễn tấu tuyệt vời, cậu sẽ bảo là nghe hay quá nhưng cô ấy lại nói rằng: “Côn Sơn ngọc toái, phụng hoàng khiếu. Phù dung khấp lộ, hương lan tiếu.*” Mà cái này cần phải làm thơ ngay tại chỗ nữa đó. Chính là trình độ như vậy đấy.]
*Côn Sơn ngọc toái, phụng hoàng khiếu. Phù dung khấp lộ, hương lan tiếu, còn có nghĩa là:
Nghe như tiếng hót phượng hoàng
Côn Sơn ngọc vỡ trên ngàn xa khơi
Phù dung khóc hạt sương rơi
Còn nghe e ấp nụ cười hương lan.
[Vãi chưởng.]
[Tôi hiểu rồi. Chị nữ thần ơi, xin hãy nhận một lạy của tôi đi.]
[Người trong ngành tiết lộ rằng, cô gái trẻ trung này không chỉ xinh đẹp, được mệnh danh là người phụ nữ đẹp nhất trong giới phiên dịch đồng thời, mà còn có một lý lịch cá nhân hào nhoáng đến mức cho dù tùy tiện lấy ra một tờ cũng sẽ làm người khác lóa mắt á. Điểm mấu chốt là cô ấy còn là một phú bà trẻ tuổi, văn phòng phiên dịch do cô ấy sáng lập ở thành phố Bắc trong năm nay có thành tích tiến thẳng vào top năm rồi đấy.]
[Tôi chỉ quan tâm một điều duy nhất thôi, chị đẹp này còn độc thân không?]
[…]
Sự nổi tiếng này đến quá bất ngờ và không kịp chuẩn bị, đến mức chính Hạ Diên Điệp cũng chẳng ngờ tới.
Ở văn phòng làm việc bên kia, trợ lý đã gọi tới rất nhiều cuộc. Bất kể là đàm phán công việc hay là lời mời phỏng vấn, tất cả đều được xếp thành hàng dài, thậm chí còn có vô số cuộc gọi từ nhiều công ty môi giới vì bọn họ muốn mời cô ký hợp đồng rồi làm nghệ sĩ của họ.
Sự khởi đầu và phát triển của việc nổi tiếng thật bất ngờ, khiến Hạ Diên Điệp dở khóc dở cười.
Mặc dù Hạ Diên Điệp khác với bản tính sống cô độc của Du Liệt – bởi cô thích ở giữa đám đông, thích sự náo nhiệt vây quanh mình để xua tan mọi phiền muộn và cô đơn - nhưng Hạ Diên Điệp lại chẳng thích bản thân trở thành tâm điểm của sự sôi nổi trong đám đông.
Sau khi trải qua mấy lần ra ngoài và bị người khác nhận ra, Hạ Diên Điệp đành phải chọn cách tạm thời làm việc ở nhà trong thời gian ngắn.
Cũng vì vậy mà cô còn nhận được sự “châm chọc” của ai đó.
“Trước đây em cười trên nỗi đau của người khác, bây giờ em đã biết cảm giác lúc đó của anh là như thế nào chưa?” Du Liệt đưa ly nước ép hoa quả cho cô, bẹo hai má của Hạ Diên Điệp rồi thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô.
Hạ Diên Điệp thở dài rồi đóng máy tính lại: “Quả báo của em.”
“Của em à?” Du Liệt cười khẽ với vẻ hờ hững: “Sao anh lại có cảm giác như thể đó là quả báo của anh thế?”
“?”
Hạ Diên Điệp quay đầu lại, đôi mắt hơi hốt hoảng: “Không phải bọn họ đã phát hiện ra rồi đấy chứ…” Đầu ngón tay bé nhỏ và trắng nõn của cô vạch ra một khoảng cách giữa hai người, không dám thốt lên.
“Không có đâu.”
Thừa dịp ngón tay cô đang chỉ vào mi mắt dưới của anh, Du Liệt bèn nắm lấy nó để kéo đến trước mặt mình, hôn tay cô một chốc. Sau đó, anh sực nhớ ra điều gì đó nên lại cau mày rồi khẽ cắn cô: “Chi bằng cứ để bọn họ phát hiện đi.”
“Như vậy đâu có được?” Hạ Diên Điệp rút tay về.
“Em tự xem đi.” Du Liệt mở laptop nằm trên đùi cô, vừa cau mày vừa mở phần bình luận với vẻ lạnh lùng: “Bà xã, bà xã, bà xã. Tất cả đều là bà xã. Rốt cuộc em là vợ anh hay là vợ của bọn họ?”
Hạ Diên Điệp khựng lại một thoáng rồi mỉm cười: “Vậy còn vụ đến tận bây giờ, bên dưới tài khoản chính thức của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena vẫn có người gọi anh là chồng thì sao nào?”
Ánh mắt Du Liệt sáng lên: “Em ghen à?”
“Cũng không phải. Em quen rồi.”
Du Liệt: “Vậy thì anh ghen. Chi bằng chúng ta hãy cùng nhau công khai đi.”
“?”
Hạ Diên Điệp cạy mở từng đốt ngón tay trắng nhạt đang ôm cô, sau đó nở một nụ cười xấu xa như hồ ly: “Anh đừng có mơ. Bây giờ em không thể đổ thêm dầu vào lửa được, lại càng không thể để cho những người hâm mộ tự xưng là vợ anh đổ dồn mọi sự chú ý vào em đâu.”
“Sau khi chúng ta thông báo chính thức, bọn họ sẽ không làm thế nữa đâu.” Du Liệt xoay người ôm eo Hạ Diên Điệp. Vua sư tử cao lớn rúc vào cổ cô rồi cọ cọ như đang làm nũng: “Sau khi chúng ta công khai, ai mà tiếp tục gọi bậy thì anh sẽ chặn bọn họ luôn.”
Hồ ly không hề dao động: “Không được.”
“...”
Vì vậy, vị vua sư tử cao lớn làm nũng không thành công kia đã thẹn quá hóa giận, bèn ném hồ ly lên ghế sofa để “xử ngay tại chỗ”.
Tuy nhiên, sự phát triển của mọi chuyện luôn khó lường.
Một tuần sau khi Hạ Diên Điệp trở nên vô cùng nổi tiếng trên các nền tảng, cơn bão đã dần lắng xuống một cách thành công vì cô đã học được cách phòng bị toàn diện của Du Liệt lúc trước, đó là “không nhận phỏng vấn”, “không phản hồi” và “không xuất hiện trước công chúng”.
Tới thứ sáu, Hạ Diên Điệp có một nhiệm vụ phiên dịch kiểu tháp tùng đã được lên lịch trước đó cả tháng.
Đó là một bữa tiệc rượu kinh doanh. Văn phòng làm việc của Hạ Diên Điệp đã nhận được lời mời hợp tác từ một công ty, đi cùng với một người quản lý mà họ vừa thuê được từ nước ngoài. Tiếng Trung của đối phương không đủ thành thạo nên họ hy vọng Hạ Diên Điệp có thể tham dự bữa tiệc rượu sau cuộc họp đàm phán kinh doanh, đi cùng vị giám đốc quản lý công ty này để tiến hành công tác xã giao.
Sau khi biết được tin tức từ chỗ lão Quách rằng: Du Liệt đã tự đặt ra giờ giới nghiêm cho mình, hiện giờ Hạ Diên Điệp cũng rất hiếm khi đảm nhận công việc phiên dịch tháp tùng trong các bữa tiệc vào buổi tối mà sẽ cố gắng hết sức để về nhà trước tám giờ.
Nhưng công ty này được xem là một doanh nghiệp quy mô lớn và ổn định đầu tiên sau khi Hạ Diên Điệp thành lập phòng làm việc, vậy nên bất kể là tình nghĩa qua lại hay là góc độ hợp tác, Hạ Diên Điệp đều không tiện từ chối nên đã đồng ý rồi.
Cô tuyệt đối không thể ngờ rằng…
Trong tiệc rượu đêm hôm đó, đã sáu giờ rưỡi, màn đêm dày đặc buông xuống bên ngoài cửa kính sát sàn, hàng nghìn ngôi nhà sáng đèn như một tấm màn.
Mà trong sảnh tiệc với ánh sáng rực rỡ tựa ngọc, dưới ngọn đèn lộng lẫy và chói lóa của chiếc đèn chùm pha lê trên trần cao, “một đôi vợ chồng bí mật kết hôn” nào đó mỗi người đang cầm một ly rượu champagne, xoay người và di chuyển tầm mắt, như thể oan gia ngõ hẹp.
“…”
Hạ Diên Điệp lập tức biến thành một hồ ly nhỏ hóa đá.
Mà ở phía đối diện, sau khi cảm giác ngẩn ngơ xen lẫn bất ngờ biến mất, Du Liệt vốn vẫn đang tỏ vẻ thờ ơ đột nhiên cụp mắt xuống rồi mỉm cười với cô, thậm chí còn khẽ nâng ly rượu champagne trong tay về phía cô dưới ánh đèn.
Người đàn ông đang nói chuyện niềm nở với Du Liệt chợt sửng sốt, sau đó nhìn sang đây.
“!”
Hạ Diên Điệp vội vàng quay người lại, ngay cả một ánh mắt lướt qua cũng không kịp nhìn.
“Cô Vanny, có chuyện gì vậy?” (Phần tiếng Anh, sau đây sẽ được lược bỏ.)
Thấy cô đột ngột xoay người lại, Geoff - vị khách nước ngoài là người quản lý cấp cao đi cùng cô - bèn bất ngờ hỏi han.
“Không có gì.” Hạ Diên Điệp nhấp một ngụm rượu champagne vị nước táo có ga trong ly, sau đó mỉm cười nhàn nhạt rồi đáp lại.
Geoff gật đầu, khóe mắt vô thức liếc nhìn phía sau Hạ Diên Điệp. Sau đó, người này cũng dừng lại, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Đó là Du sao?”
Hạ Diên Điệp khựng lại, vừa xoay người vừa nở nụ cười chuyên nghiệp: “Anh hỏi vị nào thế?”
“Là người sáng lập công ty Khoa học Kỹ thuật Helena đấy. Tôi đã từng nghe qua tên của anh ấy ở nước ngoài rồi. Ở chỗ bọn tôi, anh ấy cũng là một doanh nhân mới nổi khá huyền thoại đấy.”
Kiềm chế để không phản bác lại cách hình dung về “doanh nhân” này, Hạ Diên Điệp giữ nguyên nụ cười trên môi: “Đúng là anh ấy. Chỉ có điều, tôi không biết tại sao anh ấy lại được mời tới đây trong khi bữa tiệc rượu kinh doanh tối nay hình như không liên quan nhiều đến lĩnh vực khoa học kỹ thuật cho lắm.”
“Cô không biết à?” Geoff ngạc nhiên: “Số cổ phần thực tế mà anh ấy đang nắm giữ của công ty PeopleSoft đã được chính thức chuyển sang tên anh ấy vào cuối năm nay rồi. Tôi đoán lần này anh ấy thay mặt công ty PeopleSoft tham dự đấy.”
“...”
Hạ Diên Điệp hơi chững lại.
Hồi đó, cô từng nghe kể về “cuộc chiến tranh đoạt ngôi vương” ở công ty PeopleSoft giữa Du Liệt với Bùi Học Khiêm, đồng thời cô cũng biết Du Liệt quả thực có nắm giữ cổ phần. Nhưng Hạ Diên Điệp quả thực không để ý đến việc nó được chuyển về tay anh từ khi nào.
Thảo nào tối nay hai người lại gặp nhau một cách bất ngờ, không kịp chuẩn bị như vậy.
“Đêm nay, vị này sẽ được xem là đối tượng xã giao quan trọng bậc nhất.” Hiệu suất hành động của Geoff rất cao, trong khi nói chuyện thì người đã hướng đến phía bên kia rồi: “Chúc tôi may mắn đi, cô Vanny.”
“… Đương nhiên rồi.”
Hạ Diên Điệp vừa đau đầu vừa mỉm cười đi theo hướng đó.
Trong tình huống như thế này, Du Liệt luôn là trung điểm của sự chú ý. Mọi người vây quanh thành vòng tròn cạnh anh, bên ngoài còn có một vòng tròn lớn khác đang vây quanh anh, đợi đến thời cơ thích hợp cũng sẽ chen vào.
Người Trung Quốc luôn nói chuyện nhã nhặn và hàm súc, trong các dịp xã giao cũng vậy. Nhưng Geoff – vị khách hàng như thượng đế của Hạ Diên Điệp tối nay - hiển nhiên không biết chuyện này.
Xây dựng một mạng lưới xã giao từ con số 0 đến con số một là điều khó khăn nhất, vậy nên Geoff cũng đã sẵn sàng vấp phải trắc trở rồi.
Nhưng ngoài dự kiến của anh ta, nhân vật mới nổi trong ngành hàng không vốn được đồn đãi là người lạnh nhạt, khó gần này lại có vẻ giản dị và dễ gần hơn anh ta tưởng tượng rất nhiều.
Chỉ có điều…
Chẳng biết đã bao nhiêu lần, Geoff lại thoáng thấy đôi mắt khá ám muội của Du Liệt đang nhìn về phía cô gái phiên dịch bên cạnh mình với nụ cười nhàn nhạt.
Mượn một câu nói nào đó, Geoff bèn nghiêng người, giả vờ như đang vô tình che chắn bóng dáng của Hạ Diên Điệp.
Hồ điệp nhỏ chột dạ nên đang trốn tránh ánh mắt của anh, khoảng cách giữa họ đã bị chặn lại gần hết.
Du Liệt suýt cau mày theo bản năng, lạnh lùng ngước lên nhìn người nước ngoài tóc vàng mắt xanh trước mặt. Anh ta đã “độc chiếm” vợ anh tới nửa đêm rồi, bây giờ lại còn không cho Du Liệt nhìn cô nữa.
Trong lòng Geoff chùng xuống nhưng trên mặt vẫn chẳng bộc lộ mảy may, anh ta vẫn giữ nụ cười hòa nhã trên môi rồi nói một đoạn tiếng Anh.
Du Liệt dừng lại, giả vờ không hiểu rồi nhìn về bóng người sau lưng Geoff.
“...”
Hạ Diên Điệp mỉm cười, chật vật dịch câu nói của Geoff: “Trước đây tôi nghe nói anh Du Liệt đã kết hôn sớm lúc còn trẻ. Sao anh không đưa... Bà xã của mình đến đây cùng?”
Du Liệt cười vui vẻ: “Ai nói cô ấy không có ở đây.”
Hạ Diên Điệp: “?”
“??”
Người phiên dịch đột nhiên tạm ngừng, Geoff bèn nhìn Hạ Diên Điệp với vẻ khó hiểu.
Hạ Diên Điệp khẽ cắn răng, mỉm cười: “Anh Du nói là...”
Hạ Diên Điệp thực sự rất muốn dịch thành “tối nay bà xã của anh ấy bận rồi” nhưng chuyện này liên quan đến đạo đức nghề nghiệp của cô. Cho dù Du Liệt muốn vạch trần trực tiếp thì Hạ Diên Điệp cũng chỉ có thể dịch rõ từng câu từng chữ cho Geoff mà thôi.
Mà trong mấy giây bối rối và trì hoãn của cô, Du Liệt bèn thở dài rồi bật cười, sau đó lập tức nói chuyện trực tiếp với Geoff bằng tiếng Anh: “Tối nay vợ tôi có việc nên tôi không tiện làm phiền cô ấy.”
Geoff kinh ngạc, sau đó mỉm cười rồi gật đầu: “Đây là phiên dịch viên của tôi, cô Vanny. Cô ấy rất xinh đẹp đúng không? Cô Vanny cũng xuất sắc như anh vậy, sở hữu năng lực hơn người. Tiếc là cô ấy cũng đã kết hôn từ khi còn trẻ rồi.”
“...”
Hạ Diên Điệp cảm thấy nhức đầu khi nghe ra Geoff đang ngấm cảnh báo Du Liệt rằng: Đừng có ý đồ ngấp nghé với một phụ nữ đã có chồng như cô. Thế là Hạ Diên Điệp lại phải nhẫn nhịn rồi mỉm cười như thể không có chuyện gì.
Bên cạnh Du Liệt vốn dĩ còn có những người khác. Nghe vậy, rốt cuộc một vị trong số đó không nhịn được nữa, bèn xoay người lại rồi mở lời thăm dò Hạ Diên Điệp: “Đây chính là người phiên dịch đồng thời tại Hội nghị thượng đỉnh trong video tuần trước, chỉ cần một câu đã trở nên nổi tiếng đây sao?”
Đối phương vừa dứt lời thì vô số ánh mắt đã đổ dồn vào Hạ Diên Điệp ngay tức khắc.
Hạ Diên Điệp vốn đang tự động ẩn mình sau lưng Geoff chợt giật giật mí mắt. Cô vừa ngước lên vừa cười: “May mắn thôi.”
“Ồ, vậy mà tôi lại may mắn gặp được người thật. Quả nhiên, tối nay tôi đã đúng khi đến đây.” Người nọ đưa tay về phía cô. Hạ Diên Điệp bèn nâng tay lên rồi nắm nhẹ, đang định thả tay xuống thì…
“Ơ? Cô Hạ thực sự đã kết hôn như lời đồn trên mạng ư?” Đối phương trợn mắt với vẻ sửng sốt.
Nương theo ánh mắt của người đó, Hạ Diên Điệp nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của chính mình.
Nụ cười của đối phương tạm dừng, vẻ mặt bất ngờ: “Thiết kế của chiếc nhẫn này đặc biệt quá, sao tôi lại có cảm giác như thể đã từng trông thấy ở đâu đó rồi nhỉ?”
“!”
Khóe mắt Hạ Diên Điệp khẽ giật. Cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh theo bản năng. Du Liệt đang nâng ly nhấp rượu, trên ngón áp út của anh cũng có chiếc nhẫn nam khớp với hồ điệp nửa cánh đẹp đẽ của cô. Nó đang tỏa ra ánh sáng bạc lấp lánh, làm người ta lóa mắt.
Trong số một nửa vòng người xung quanh, có người cũng nhìn vào chiếc nhẫn của Hạ Diên Điệp rồi cảm thấy kỳ lạ: “Đúng vậy, hình như tôi cũng đã từng thấy nó ở đâu rồi thì phải?”
“Hình hồ điệp hả?”
“Ơ, vậy không phải là tổng giám đốc Du sao...”
Cuối cùng cũng có người bóc trần bí mật.
Vòng tròn trong phạm vi vài mét này đột nhiên im lặng.
Vài giây sau, ánh mắt của mọi người đều rơi vào một thân hình cao gầy, tuấn tú.
Du Liệt hạ mí mắt xuống với vẻ biếng nhác. Anh đã sớm khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng xa cách. Mãi đến giờ phút này, khi những ánh mắt kia đặt trên người mình, anh mới dừng lại, đuôi lông mày nghiêm nghị hơi nhướng lên, còn đôi mắt đen như mực thì nhìn về phía Hạ Diên Điệp.
Anh lẳng lặng nhìn cô nhưng đôi mắt kia lại có thể cất thành lời.
Nếu cô muốn che giấu, cho dù anh không muốn hay khó khăn đến đâu, Du Liệt cũng sẽ có cách.
Hạ Diên Điệp khẽ chớp mắt.
Trong bầu không khí im lặng, ai đó vội nở nụ cười để phá tan sự xấu hổ này: “Ôi chao, đây không phải chỉ là sự trùng hợp thôi sao? Tổng giám đốc Du à, anh tìm được nhà thiết kế này ở đâu thế? Làm sao một thiết kế theo yêu cầu lại bị đụng hàng thế này? Anh phải bảo bọn họ bồi thường…”
“Không phải là đụng hàng đâu.”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên, giống hệt giọng phiên dịch vừa nhẹ nhàng, thản nhiên mà lại điềm tĩnh xuất hiện tràn ngập trên tất cả các nền tảng trong tuần này. Nhưng lần này, giọng nói đó còn đượm ý cười thư thái: “Bởi dù sao thì chúng cũng được dùng trong cùng một hôn lễ, hai người cùng nhau đeo mà, phải không tổng giám đốc Du?”
“…”
Mọi người xung quanh chấn động.
Ánh mắt của Du Liệt như biển đen đang cuộn trào sóng lớn.
Ly champagne bị đốt ngón tay thon dài của anh bóp cực mạnh, khiến nó gần như khẽ run lên. Dưới ánh mắt kiểm chứng và khó tin của mọi người, cuối cùng Du Liệt cũng lấy lại tinh thần, giọng nói hơi khàn khàn, sau đó bỗng dưng bật cười với niềm vui sướng mãnh liệt không thể nào kìm nén đang cuồn cuộn trong trái tim anh.
“Ừm, anh đã tự tay đeo nó cho em mà.”
-
Bóng đêm rực rỡ, ánh đèn mờ ảo.
Trên ghế sofa đối diện với cửa sổ cao sát sàn, ánh đèn đã tắt lịm. Du Liệt nằm ngửa, giữ gáy Hạ Diên Điệp đang nằm đè lên người anh rồi ấn cô xuống. Mái tóc buông rủ quấn quanh, hơi thở giao hòa, nụ hôn tựa như một chiếc thuyền nhỏ đang dập dềnh lên xuống trong cơn sóng.
Bên cạnh hai người.
Trên bàn cà phê có điện thoại di động đã được cài chế độ im lặng, màn hình hết sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng, giống như nụ hôn triền miên quá đỗi đắm say này vậy, tới tận nửa đêm vẫn chưa dừng.
“Em chết chắc rồi.” Khóe mắt nhìn thấy vô số tin nhắn trên màn hình đang sáng lên, Hạ Diên Điệp chợt than thở nhưng trước khi thốt lên, âm thanh này đã bị vỡ vụn bởi sự đụng chạm, để rồi hóa thành tiếng rên rỉ khẽ khàng.
Du Liệt đang nhấc phần thân trên của Hạ Diên Điệp lên, nuốt lấy hơi thở nhỏ vụn của cô một cách tham lam và thỏa mãn, giọng cười khàn khàn vô cùng: “Nếu đã lo lắng như vậy thì tại sao em lại muốn thừa nhận?”
“...”
Hạ Diên Điệp cắn môi dưới, dường như không chịu nói ra.
“Nói chuyện nào, hồ ly.”
Du Liệt lại nâng vòng eo vừa thon thả vừa mềm mại của cô lên cao, sau đó lại mạnh mẽ ấn cô xuống cơn thủy triều mờ ám.
“…!”
Hạ Diên Điệp ôm lấy Du Liệt. Những móng tay hồng nhạt gần như đang muốn cấu vào phía sau bờ vai săn chắc của anh.
Hồ ly không chịu nói nên Du Liệt ngày càng mạnh bạo hơn. Đêm nay anh vốn sung sướng và hưng phấn nên có phần quá độ, lúc thì nhẹ nhàng lúc thì dữ dội mà giày vò cô. Nhưng cho dù cô đã bị anh làm đến mức khóc lóc nức nở, đồng thời xin tha vì chẳng thể nào cưỡng lại được, Hạ Diên Điệp vẫn không chịu tiết lộ lý do nào dù chỉ một câu.
Cho đến khi mưa tạnh, mây tan.
Hồ ly nhỏ bị anh làm đi làm lại trong cơn nửa mơ nửa ngủ, trở nên mềm nhũn như sợi mì. Cô mặc cho Du Liệt thao túng mình. Sau khi tắm rửa trong phòng tắm xong, anh mới bế ai đó vào phòng ngủ chính.
Du Liệt khẽ đặt hồ ly trong lồng ngực vào giữa giường một cách cẩn thận, sau đó chầm chậm rút tay ra vì sợ đánh thức Hạ Diên Điệp. Nhưng đúng lúc ngón tay cuối cùng sắp rời đi thì cô gái dưới người anh đột nhiên giơ tay lên, sau đó dứt khoát ôm lấy bờ vai anh để kéo lại.
Mái tóc dài che khuất khuôn mặt, mang theo hương thơm của hồ ly thấm quyện vào lòng người.
Du Liệt tham lam và lưu luyến đến độ khỏi cần phải nghĩ. Nhưng anh lại chẳng dám tiếp tục giày vò hồ ly nhỏ suýt khóc trước khi ngủ vì giận hờn. Du Liệt chật vật chống tay vào mép giường, vừa định di chuyển thì…
“Ưm, Du Liệt.”
Hồ ly nhỏ khẽ ngâm nga, ấn đầu anh về vị trí cũ.
Du Liệt bật cười trầm thấp: “Em…”
“Anh đừng tủi thân nhé.”
“?” Du Liệt khựng lại rồi nhìn thoáng qua: “Hửm?”
“Em muốn Du Liệt...”
Cô khẽ khàng nói mê, tựa như một lời cầu nguyện thành kính nhất trước tượng Phật: “Suốt cả đời này, anh ấy sẽ không phải chịu thêm một chút uất ức nào nữa.”
“…”
Màn đêm tĩnh mịch, các vì sao li ti chuyển động trong dải ngân hà, y hệt một trận mưa rơi xuống chẳng biết đã trải qua bao nhiêu năm ánh sáng.
Du Liệt bất động thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi chống người dậy, hàng mi dài đang khép lại của anh khẽ run rẩy. Du Liệt cúi đầu hôn hồ điệp đang ngủ say của mình.
Tiếng thì thầm trầm khàn và đượm ý cười vang lên trong phòng ngủ một cách quyến luyến.
“Đời này anh ấy đã có em rồi, có chết cũng chẳng có gì nuối tiếc, uất ức đã là gì đâu.”
——
Nếu phải nguyện cầu trước đức Phật, anh chỉ mong rằng cả đời này, chúng ta sẽ bên nhau đến lúc bạc đầu, không hề phân ly.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...