Hóa Bướm

Lúc 18 giờ 42 phút, tối ngày 17 tháng 2 năm 2024, một trong những màn pháo hoa rực rỡ đầy hoành tráng, sôi động và vang dội nhất thế giới đã được trình diễn vào ngày hôm đó.

… Khung cảnh ấy đã đọng lại trong lòng Du Liệt.

Trên đường bay về từ châu Âu, Hạ Diên Diệp đã nghĩ tới rất nhiều tình huống và phản ứng có khả năng xảy ra của Du Liệt khi nghe được câu nói này.

Có điều, tình huống duy nhất mà cô chưa bao giờ nghĩ đến là sẽ cầu hôn anh tại căn tin của Khoa học kỹ thuật Helena, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.

Điều cô bất ngờ hơn là phản ứng của Du Liệt ngay lúc này...

Trông anh hệt như bị đông cứng bởi lớp băng vô hình.

Du Liệt ngồi đó không nhúc nhích, trong tay vẫn đang nâng hộp nhung đựng khuy măng sét cô tặng anh, ngay cả đôi mắt đẹp vốn luôn sâu thẳm và mê hồn của anh dường như cũng bị đóng băng.

Anh ngơ ngác nhìn cô, chỉ nhìn mỗi mình cô mà thôi.

Không còn gì khác trong đôi mắt đó.



Dù là rất nhiều năm về sau, mỗi khi nhớ lại cảnh tượng này Hạ Diên Diệp vẫn không kìm được mà cười đến nỗi cúi gập người, đó là lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy trạng thái “ngớ người” của Du Liệt.

Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, hẳn là cô sẽ khó tin nổi hoặc tưởng tượng rằng một “thiên tài” do người đời định nghĩa với chỉ số IQ trên 150, có thể đọc xong một quyển sách năm, sáu trăm trang trong vài tiếng đồng hồ, khi đóng sách lại vẫn nhớ được hơn 90% nội dung lại ngây như phỗng một hồi lâu chỉ vì một câu nói này.

Cứ như thể thần linh đã lấy đi năng lực tư duy xuất chúng và siêu việt của anh chỉ trong mười giây đó.

Hạ Diên Diệp có hơi lo lắng.

Cô đưa cổ tay lên, huơ huơ ở trước mắt anh: “Du Liệt...?”

Dường như một tiếng này đã thức tỉnh anh khỏi trạng thái lặng người, Du Liệt nắm lấy cổ tay cô gái, cứng ngắc đứng dậy giữa hai anh chàng kỹ sư cũng không dám nhúc nhích.

Trái cổ của Du Liệt khẽ trượt vài lần rồi mới miễn cưỡng lên tiếng, giọng nói khàn khàn: “Hình như anh vừa gặp ảo giác thì phải.”

Khóe môi Hạ Diên Diệp cong lên: “Anh đừng hòng lừa em nói lại lần thứ hai.”

“... Cho nên, đó không phải là ảo giác sao?”

Du Liệt nắm chặt cổ tay Hạ Diên Diệp, cúi đầu nhìn cậu kỹ sư bên cạnh, đôi mắt anh dần sáng lên, hệt như sao Thuỷ lấp lánh: “Cậu cũng nghe thấy đúng không?”

“Ờm… Dạ?” Cậu kỹ sư vẫn còn đang đắm chìm trong sự nghi ngờ nhân sinh.

Khóe môi Du Liệt không khỏi cong lên, khuôn mặt vốn lạnh lùng và nghiêm túc ở công ty giờ đã nở một nụ cười rạng rỡ: “Cậu có nghe thấy không? Cô ấy cầu hôn tôi ư?”

“Tôi, tôi...”

Hạ Diên Diệp cảm thấy cậu kỹ sư trẻ tội nghiệp bị anh dọa đến nỗi sắp khóc rồi.

Nhưng Du Liệt vẫn không mong nhận được câu trả lời mình mong muốn, anh ghét bỏ quay lưng lại với đối phương, nụ cười vô giá ấy chuyển sang gây tai vạ cho người còn lại.

Rõ ràng, người kỹ sư lớn tuổi hơn này đã có kinh nghiệm dày dặn ở chốn công sở và cũng theo bên cạnh sếp đã đâu, sau khi thấy ánh mắt vừa mãnh liệt, vừa điên cuồng cùng với sự háo hức mong chờ của Du Liệt quay sang nhìn mình thì giật mình, vội gật đầu như gà mổ thóc: “Tôi nghe thấy rồi tổng giám đốc Du, chính tai tôi nghe thấy.”

Du Liệt nói không suy nghĩ: “Cái này không quan trọng, anh biết mấy giờ Cục Dân chính đóng cửa không?”

Người kỹ sư lớn tuổi: “?”

“...”

Cuối cùng, Hạ Diên Diệp cũng không đành lòng nhìn người này mất hình tượng nữa.

Trước khi Du Liệt lại hỏi những người xui xẻo đang bị sốc trong căn tin rằng: “Anh có nghe thấy cô ấy cầu hôn tôi không?” hay “Mấy giờ Cục Dân chính đóng cửa?”, thì Hạ Diên Diệp phải dẫn “robot tự động mỉm cười” cỡ lớn tẩu thoát khỏi hiện trường, thậm chí có thể nói là chạy trốn với bộ dạng nhếch nhác.

Ở sảnh thang máy có người… Nhưng hai phút trước, một tin tức chấn động vừa được truyền đi khắp công ty, tất cả nhân viên có mặt và không ở công ty đều đang online ngay lúc này.

Gặp được hai nhân vật chính trong tin sốt dẻo, mọi người ở sảnh thang máy nhanh chóng dồn về các góc, chừa lại một lối đi hoàn chỉnh cho hai người.

Mặt Hạ Diên Diệp đỏ như gấc, cô kéo Du Liệt đợi trước cửa thang máy.

Người gần nhất không còn chỗ tránh, cũng chẳng biết là nhân viên ở bộ phận nào, người nọ dè dặt chào Du Liệt một tiếng: “Chào tổng giám đốc Du.”

Du Liệt vốn đang đút tay vào túi quần tây, ngước mắt nhìn con số hiển thị trên thang máy, vừa nghe vậy anh lại cúi đầu xuống với đôi mắt sáng ngời: “Cậu cũng nghe…”

“!”

Hạ Diên Diệp tuyệt vọng kéo anh về che miệng lại.

Đúng lúc cửa thang máy mở ra như ánh sáng từ thiên đường rộng mở, cô đẩy Du Liệt vào cửa mà không dừng lại giây nào: “Ngại quá, làm phiền anh rồi. Ngại quá…”

Đương nhiên, không một ai dám bước vào thang máy cả.

Đến khi cửa thang khép lại, Hạ Diên Diệp lập tức thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cô quay người lại, sau đó dùng mu bàn tay che lên mắt anh, dưới mái tóc đen tuyền là đôi mắt ẩn chứa ý cười của người nọ.

Mắt anh hệt như viên ngọc lưu ly đen đã được gột rửa qua nước, chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến đáy lòng người khác sục sôi.

Hạ Diên Diệp còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Du Liệt ôm lấy eo, anh kéo bàn tay đang che chắn của cô xuống từng chút một, trong đôi mắt đen láy kia đong đầy ý cười mênh mông như ánh sao.

“Hạ Diên Diệp, em hôn anh được không?”

“…”


Hạ Diên Diệp mê mẩn ánh mắt và giọng nói của anh đến mức cả người cảm thấy tê dại.

Cô vội vàng giơ tay che mắt anh, đẩy anh đến trước vách kim loại của thang máy không chút do dự: “Anh… Anh bình thường trước cái đã được không?”

Người bị cô che mắt không hề phản kháng lại, nửa khuôn mặt của anh lộ ra dưới dưới ngón tay cô gái, khóe miệng vẫn luôn cong lên…

“Hồ điệp nhỏ, anh háo hức quá.”

“...”

Hai má Hạ Diên Diệp đỏ bừng, cắn môi nhìn sang bên cạnh như không nghe thấy gì.

Làm gì phải háo hức, anh điên thì có.

Người nọ không nhận được bất kỳ phản hồi nào, có vẻ như anh đã mất kiên nhẫn, những ngón tay thon dài đang đặt trên thắt lưng cô hơi cong lên, thong thả trêu chọc Hạ Diên Diệp, gãi nhẹ từng tấc trên eo cô cách lớp quần áo.

“Hồ ly nhỏ.” Giọng Du Liệt vừa chậm vừa khàn, mang theo cả ý cười: “Em để ý đến anh đi mà.”

“…”

Khuôn mặt đơ của Hạ Diên Diệp đỏ bừng, cô hất tay anh ra, không khỏi nhìn xem tầng thang máy đã đến bãi đậu xe ở tầng hầm chưa, tự hỏi sao thang máy lại chậm thế nhỉ.

Sau đó, ngón tay thon dài vừa bị hất đi lại phủ lên, cuối cùng lần này Du Liệt không còn ngoan ngoãn để cô đẩy vào vách thang máy nữa, mà giọng nói trầm khàn ấy thì thầm sát bên tai cô: “Hạ Diên Diệp, anh háo hức đến độ sắp điên rồi, em cứu anh đi được không?”

“…!”

Hạ Diên Diệp vừa tức mà cũng vừa xấu hổ vô cùng, quay phắt đầu đi.

Chiếc cổ thon dài của tiên hạc dâng đến trước mắt cô, Hạ Diên Diệp quay sang cắn mạnh vào cổ anh, bực mình nghiến răng: “Du Liệt, anh bớt lẳng lơ lại giùm em.”

Ngay lúc cô cắn anh, người Du Liệt hơi khựng lại, sau đó anh cố gắng áp chế đòn phản công dữ dội vừa bị khơi dậy.

Anh ôm cô sít sao, cười lạc cả giọng: “Được.”

Hạ Diên Diệp vừa thở phào nhẹ nhõm.

“Mặc dù bây giờ anh muốn ‘xơi’ em ngay tại đây.” Du Liệt tinh tế hôn lên thuỳ tai và bên cổ cô: “Nhưng nếu làm vậy thì em sẽ cho anh đi đời đúng không?”

“…”

Răng của hồ ly nhỏ suýt bị nghiến nát.

Cô không giữ bình tĩnh nổi nữa, túm lấy cổ áo sơ mi của Du Liệt kéo anh lại gần, nói nghiến răng nghiến lợi với gương mặt đỏ bừng: “Em cũng muốn ‘giết’ anh rồi, chứ không cần phải làm thế.”

“Không sao cả.” Du Liệt mỉm cười nhìn cô: “Nhưng phải đợi đến khi mình kết hôn nhé, em đã cầu hôn anh rồi nên không thể nuốt lời được, hồ ly nhỏ phải thủ tiết vì anh mới được.”

“…”

Hạ Diên Diệp thầm gào thét trong lòng.

Mặt lại đỏ thêm một lớp, cô quay mặt đi, quyết định không nói chuyện với Du Liệt đã biến thành người điên tạm thời đến khi rời khỏi nơi công cộng.

Sợ Du Liệt lên cơn nên cô càng không dám để anh lái xe, Hạ Diên Diệp đích thân nhét người vào ghế sau xe anh và “trói” lại bằng dây an toàn.

“Anh không được phép tháo ra trước khi về đến nhà.”

Khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ của Hạ Diên Diệp tỏ vẻ lạnh lùng, lúc đang định đóng cửa thì những ngón tay mảnh khảnh, trắng trẻo bấu chặt cửa xe. Sau khi sững người mấy giây, cô nhoài người qua lấy cái gối sau lưng anh, rồi nhét lên bắp đùi diện quần tây thon dài thẳng tắp của người nọ.

Đè lên thắt lưng và bụng anh.

Từ nảy đến giờ, Du Liệt vẫn để mặc cho cô khống chế, anh hơi cau mày rồi bỗng đưa tay ấn chặt bàn tay Hạ Diên Diệp trên gối mà chẳng cần suy nghĩ.

“!”

Rõ ràng có cách lớp vải cotton dày dặn và chiếc gối mềm nhưng tâm trí cô lại bất giác nhớ đến dáng vẻ không thể lơ là của Du Liệt lúc ngồi vào xe, trước khi cô đè gối lên.

Dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh.

Hạ Diên Diệp cắn răng rút tay về.

Không thành công.

Ngược lại Du Liệt còn giữ tay cô chặt hơn, đôi mắt đen láy ấy nhìn cô với một cảm xúc kỳ lạ, như thể anh đang vùng vẫy trên bờ vực của lý trí.

Bên dưới là vực sâu vô cùng vô tận, là vực thẳm dục vọng mà khi nhắm mắt lại có thể nghe thấy tiếng gầm rú điên cuồng của dã thú.

Anh muốn chiếm lấy cô, muốn xé cô thành từng mảnh, làm tất cả những điều điên rồ và biến thái nhất với cô.

Song anh lại không nỡ.

Thế nên Du Du Liệt chỉ có thể cất giấu tất cả những cảm xúc vô cùng mâu thuẫn và tương phản vào trong ánh mắt, anh nhìn cô với vẻ đầy lạ lùng mà chẳng chớp mắt lấy một lần.

Hạ Diên Diệp ngẩng đôi má đỏ bừng như sắp rỏ máu lên, ánh mắt Du Liệt suồng sã và càn rỡ. Không cần hỏi, cũng chẳng cần đoán, chỉ chạm mắt với anh là cô biết ngay những hình ảnh và những chuyện trong suy nghĩ của người nọ chắc chắn “bẩn” đến mức khó coi.

Nhưng điều khiến Hạ Diên Diệp không thể hiểu nổi là…

“Em chỉ mới cầu hôn thôi, mà, anh, đã, mất, khống, chế, thành, thế, này, rồi.” Khuôn mặt ửng hồng của hồ ly thật đáng yêu, đôi mắt đen láy như được gột rửa bởi sóng nước tức giận trừng anh, cuối cùng cô chuyển sang nghiến răng nghiến lợi: “… Anh là biến thái hả?”

Du Liệt nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cô, nơi đó chỉ lộ ra một đoạn da trắng như tuyết, mịn màng, trơn láng, ngón tay anh như dính chặt vào đó, đảo quanh cổ tay cô hết vòng này đến vòng khác như bị ma ám.


Đến khi nghe thấy giọng nói của Hạ Diên Diệp anh mới ngước mắt lên, kéo cổ tay không cho cô lùi lại, sau đó anh nhích đến gần hơn.

Hạ Diên Diệp gần như bị Du Liệt lôi đến trước khe hở cửa xe, anh nhìn cô đầy tham lam với ánh mắt cực kỳ gợi tình.

“Đúng thế. Nhưng sao em chỉ biết mắng người ta một kiểu vậy hồ ly nhỏ.” Du Liệt thấp giọng cười: “Anh dạy em thứ khác nhé, được không?”

“…!”

Hạ Diên Diệp đảm bảo rằng nếu cứ để Du Liệt tiếp tục như thế này thì kiểu gì ngày mai anh cũng sẽ xuất hiện trên các tít báo mất, và đó sẽ là phiên bản tin tức xã hội được chỉnh sửa tám trăm lần để vượt qua khâu thẩm duyệt.

Thế nên, thay vì rút lui hồ ly nhỏ lại tiến lên…

Cô thử đè cổ tay về phía trước để rút ra khỏi bàn tay anh, cô run rẩy dưới hơi thở của Du Liệt, sau đó rút tay về cái vèo.

“Em phải lái xe rồi.” Hạ Diên Diệp dứt khoát ấn xuống chốt đóng cửa xe, nhìn Du Liệt bằng ánh mắt lạnh lẽo qua khe cửa xe đang dần sập xuống: “Nếu anh không muốn có hai mạng trên một chiếc xe trước khi kết hôn thì thật thà một chút cho em.”

“…”

Du Liệt chậm rãi ngả người về sau, trong vài giây cuối cùng, anh tựa vào ghế xe, nhìn cô với vẻ lười biếng, giơ tay lên rồi cất giọng hớp hồn người khác: “Tuân lệnh.”

“!”

Hồ ly nhỏ gần như là cùng tay cùng chân* chạy trốn về ghế lái.

*Cùng tay cùng chân: Nghĩa là đánh tay trái và đi chân trái, đánh tay phải và đi chân phải cùng một lúc. Con người thường đi theo kiểu bước chân trái, đánh tay phải và ngược lại.



Hạ Diên Diệp đã chuẩn bị tâm lý suốt dọc đường, mặt mũi nghiêm túc đang suy nghĩ thể nào tối nay về nhà cũng xảy ra một cuộc đại chiến.

Sau đó, cô bắt đầu cẩn thận suy nghĩ xem rốt cuộc có thể dùng lý do nào để bảo toàn tính mệnh. Chẳng hạn như ngày mai phải dậy sớm đến Cục Dân chính xếp hàng lĩnh chứng?

Hạ Diên Diệp còn chưa nghĩ xong thì Du Liệt đã nhận được một cuộc gọi trên xe.

… Là Canh Dã gọi tới.

Rõ ràng lúc đầu Du Liệt không muốn nghe, dù sao cũng chẳng phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng… Anh tin rằng nếu thật sự xảy ra tình huống đó thì cuộc gọi cuối cùng của Canh Dã trước khi chết chắc chắn không phải gọi cho anh.

Dĩ nhiên cũng không phải là ông cụ ở nhà.

Có điều, trước khi ngắt máy mí mắt Du Liệt bỗng giật giật.

Dường như có linh cảm nào đó, ngón tay anh chuyển sang ấn phím màu xanh lá cây, anh áp điện thoại bên tai rồi nhỏ giọng nghe máy.

Canh Dã ở đầu bên kia chỉ nói hai câu.

Du Liệt tựa lưng vào ghế, bỗng anh nhướng mày, ngón tay gõ nhẹ trên hộp tay vịn, điện thoại áp sát cạnh xương quai xanh: “Hồ điệp.”

“Ơi?” Hạ Diên Diệp nhìn anh qua gương chiếu hậu.

“Em bật dẫn đường lên, lái đến quán bar của Canh Dã đi, anh muốn qua đó lấy món đồ.”

“?”

Hạ Diên Diệp cực kỳ kinh ngạc.

Nhìn qua gương chiếu hậu, cô thấy khóe mắt hơi ngấm sắc lạnh của người nào đó vẫn chưa phai hết vẻ động tình, cô nghĩ không ra đó là món đồ gì mà có thể gọi Du Liệt sang lấy ngay lúc này.

Song Hạ Diên Diệp vẫn không hỏi, cứ thế bấm vào dẫn đường ô tô ở bên cạnh.

“Quán bar tên gì vậy anh?”

“Minh Nguyệt – Kinh Thước. Nằm cạnh trường Đại học Truyền thông.”

“Ok.”

Ban đầu, Đại học Truyền thông nằm ở trung tâm bản đồ trở về nhà từ công ty Khoa học kỹ thuật Helena.

Sau khi đi vòng qua hai đại lộ Đông và Tây, Hạ Diên Điệp lái xe vào bãi đậu xe chuyên dụng bên ngoài quán bar treo tấm bảng hiệu Moon hết sức khiêm tốn.

Gần đến chập tối, mặc dù nơi này chỉ dành cho hội viên nhưng vẫn tấp nập người như mọi hôm.

May mà nhân viên an ninh ở bãi đậu xe biết rõ biển số xe của Du Liệt, nên cho một mình xe anh vào thẳng bãi đậu mà không cần dừng lại.

Khi Hạ Diên Diệp bật đèn đi vòng qua, đúng lúc nghe thấy tài xế xe phía trước bực mình bẩm bẩm: “Phải không vậy, cứ cho là xe sang thì cũng đâu đến mức đó, chúng tôi không được vào mà họ được vào à?”

Bảo vệ cười lạnh: “Đó là khách hàng của tổng giám đốc Dã nhà tôi, hay là anh đến hỏi anh ấy đi?”

“…”

Bên ngoài lập tức im lặng.

Hạ Diên Diệp không kìm được, vội mím chặt môi mới không bật ra tiếng cười.


Ở ghế sau, Du Liệt đang bị “trói” bởi dây an toàn nhận ra, anh dời tầm mắt về: “Em cười gì?”

“Không có gì cả.”

“...”

Nhận được ánh mắt không chịu buông tha của ai đó qua gương chiếu hậu, Hạ Diên Diệp bèn nhỏ giọng nói: “Anh tuyệt đối không được kể cho Canh Dã nghe đấy.”

“Ừ, sao anh phải kể với anh ấy những gì em nói chứ.”

Du Liệt bị đè ép nửa đường, thứ ép xuống lẽ ra không lên nhấc lên nhưng cách đè xuống quá mạnh mẽ, khiến tâm trạng anh cũng chán chường theo.

Cơ mà lúc này anh lại cảm thấy có hứng thú, hơi nghiêng người về.

“Thì là… Xưng hô tổng giám đốc Dã này.” Mỗi lần Hạ Diên Diệp lên tiếng là phải nín cười: “Đối với người miền nam bọn em khi đọc lên đúng là có hơi… Là lạ.”

Du Liệt nghe thế đã hiểu ngay, anh tựa lưng ra sau rồi hỏi: “Nghe như đang mắng ‘đồ cái thứ’* phải không?”

*Thường thì ở Trung Quốc sẽ ưu tiên gọi “họ + chức vụ” hơn là “tên + chức vụ” nhưng Canh Dã lại đi ngược với số đông, mà chữ Dã (野) trong tiếng phổ thông đọc lên giống tiếng mắng “đồ cái thứ” (嘢) trong tiếng Quảng Đông nên nữ chính mới buồn cười vì xưng hô này.

Hạ Diên Diệp ngạc nhiên ngước mắt: “Anh biết à? Vậy sao không nhắc anh ấy.”

“Không chỉ anh biết, mà bản thân Canh Dã cũng biết.” Du Liệt cười khẩy, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lúc đầu anh ấy cố ý, sau này lười sửa.”

“…?”

Hạ Diên Diệp bất ngờ đến nỗi hai mắt mở to.

Đây là lần đầu tiên cô nghe có người cố ý làm tự nhục mình như vậy.

“Có điều, đừng nhắc tới trước mặt ông ngoại.” Du Liệt nhớ ra: “Hở chút là ông nổi giận đấy.”

“… À.”

Hạ Diên Diệp hơi hiểu rồi.

Sau khi dừng xe, Hạ Diên Diệp và Du Liệt cùng đi vào quán bar.

Nhưng khác với khách khứa, hai người họ vào phòng riêng theo lối dành cho tư nhân, đi thẳng đến tầng độc lập nằm ở tầng ba của quán bar.

Hạ Diên Diệp từng nghe Du Liệt kể rằng, Canh Dã sống ở tầng trên của quán bar nhà mình trước khi trước khi bị một cô nàng “gông cổ”.

Khi hai người lên lầu, Canh Dã mới bước ra từ gian phòng cuối cùng.

Ánh sáng trong phòng rất tối, ngoài hành lang cũng chỉ có một ngọn đèn tường lập lòe như đom đóm, người nọ thấy bọn họ tới thì tựa vào cánh cửa chờ, hình như anh ấy vừa ngủ dậy, dáng người đứng nghiêng khuất trong bóng tối trông cực kỳ lười biếng nhưng cũng toát ra vẻ ngang ngược, áp chế mà không tài nào giải thích được.

Hạ Diên Diệp dừng lại ở khoảng cách rất xa, cô chào hỏi một tiếng, không bước sang đó nữa.

Du Liệt đi thẳng về phía trước.

Hai người họ chào hỏi vài ba câu “anh em tình thương mến thương”, may là không có gì nghiêm trọng đến mức choảng nhau. Sau đó Canh Dã đưa bọc giấy trong bàn tay buông thõng cạnh người cho Du Liệt.

Hạ Diên Diệp không nén được lòng tò mò cũng nhìn xem.

Bọc giấy na ná với giấy dầu ngày xưa, được bọc thành hình tròn lớn hơn lòng bàn tay cô, trông khá kín đáo, cộng với ánh sáng mờ ảo lập loè của nơi đây làm cho khung cảnh này cực kỳ giống một hiện trường phạm tội.

Nếu không biết hai người này tiện tay cũng có thể rút ra một tài khoản với vô vàn con số, thì chắc Hạ Diên Diệp sẽ nghi ngờ họ đang làm ăn bất chính gì đó.

Cô nghe loáng thoáng là Canh Dã cười mắng một câu hơi bực bội, dường như có những từ như “ngừng sản xuất hai mươi năm”, “một đống linh kiện hỏng”, “đồ cổ”.

Hai phút sau.

Du Liệt cầm đồ quay trở lại.

“Cái gì vậy anh?” Cuối cùng Hạ Diên Diệp không kìm được tò mò, lúc đi đến bên cạnh anh đã hỏi ngay.

Du Liệt cố nén ý cười nơi khóe mắt: “Về nhà cho em xem.”

Trong lòng Hạ Diên Diệp chợt có cảm giác như bị móng vuốt hồ ly cào nhẹ, cô càng muốn biết hơn: “Anh không thể tiết lộ một xíu sao?”

“Không thể.”

“...”

Thế là, với tiền đề đảm bảo an toàn và không vi phạm luật giao thông, Hạ Diên Diệp đã giẫm chân ga lái xe về nhà nhanh nhất có thể.

Vừa bước vào cửa, hồ ly nhỏ thay giày xong đã nóng lòng nhào tới xem rốt cuộc Du Liệt mang thứ gì về.

Kết quả là hình như Du Liệt đã sớm phát hiện ra, anh nghiêng người tránh cổ tay cô, còn tiện tay ôm eo hồ ly vào lòng.

Anh ép người cô về trước, cụp mắt cười: “Em nóng lòng muốn lao vào vòng tay anh đến thế cơ à?”

“Anh đừng làm loạn.” Hạ Diên Diệp kiễng chân lên: “Rốt cuộc là đồ gì vậy?”

“Muốn biết sao?”

“Đương nhiên!”

Du Liệt cầm bọc giấy trong tay lại gần trước mắt Hạ Diên Diệp, đưa cho cô: “Ban đầu cũng định tặng cho em.”

“?”

Hạ Diên Diệp nhận lấy, nhanh chóng mở bọc giấy ra, để lộ đồ vật được gói kín kẽ bên trong.

Sau đó cô gái sững người.

Đó là một chiếc máy Walkman vô cùng lỗi thời nhưng lại quen thuộc đến mức không thể quen hơn.



Là chiếc máy nghe nhạc cầm tay secondhand bị đào thải từ lâu mà bà Hạ đã mua lại từ nhà hàng xóm sau khi tiết kiệm được không biết bao nhiêu tiền cho bữa sáng.


Hạ Diên Diệp nhớ nó đã bị rơi hỏng rồi, chính nó đã khích động cô lần đầu tiên không màng gì cả mà lao vào lớp cô bạn tên Đinh Hoài Tình, dồn người ta vào mép bệ cửa sổ trước mặt mọi người.

“Cái này là… Đồ mới ư?” Hạ Diên Diệp hơi ngẩn ngơ: “Em nhớ lúc mà em có được nó thì năm ấy ngừng sản xuất rồi.”

“Là cái của anh.” Du Liệt gãi lông mày: “Anh chỉ thay thế những linh kiện bị hỏng thôi. Ít nhất thì trước đây đồ sản xuất ở nước ngoài bền hơn, chỉ có vỏ là cũ.”

“…”

Hạ Diên Diệp mở nắp ra.

Đúng thật là trên bề mặt có thể nhìn thấy vết xước mà cô từng chạm vào vô số lần.

Đầu ngón tay vuốt ve từ trên xuống, lông mi Hạ Diên Diệp cũng khẽ run, giọng cô có chút nghẹn ngào và bất đắc dĩ: “Anh thật là... Vì món đồ này mà mất biết bao thời gian rồi?”

“Có vài linh kiện xem như dễ tìm, ở nước ngoài có một số chợ bán đồ cũ để người ta tìm sản phẩm cùng lô bị bỏ đi nên cũng mua được. Chỉ còn bộ máy đồng hồ cuối cùng tìm khá vất vả, anh dặn Canh Dã nhờ người làm lại luôn.” Du Liệt dừng lại, cười khẽ: “Nói với em những thứ này làm gì nhỉ… Em không thích à?”

“Thích.”Hạ Diên Diệp bất đắc dĩ ngước mắt: “Nhưng anh không cần làm vậy đâu.”

“Chẳng phải nó có ý nghĩa rất đặc biệt với em sao?”

“... Đúng vậy.”

Hạ Diên Diệp ngừng một lát, song cô cũng hiểu, một sản phẩm nước ngoài đã ngừng sản xuất hai mươi năm, chẳng biết năm xưa nó trải qua biết bao trắc trở mới đến được tay cô, nếu muốn đưa nó về trạng thái bình thường, vậy thì chỉ còn cách bù lại gấp vô số lần giá trị ban đầu của nó.

“Hơn nữa, không chỉ với em.” Du Liệt giơ tay, nhẹ nhàng nâng chiếc cằm đang cúi xuống Hạ Diên Diệp: “Mà nó cũng có ý nghĩa rất sâu sắc với anh.”

“Với anh?”

“Ừm, còn nhớ lần câu lần trước anh hỏi em không? Lúc đến quán bar nơi Anderson ở và trước khi cậu ấy quay lại đó.”

Hạ Diên Diệp giật mình.

[Lần đầu tiên phát hiện ra ranh giới lãnh thổ của em, anh đã muốn làm một việc… Em biết đó là ngày nào không?]

Ngẫm nghĩ mấy giây, ánh mắt Hạ Diên Diệp hơi thay đổi.

Cô do dự giơ cổ tay lên: “Không lẽ là cũng có liên quan đến nó ư?”

Du Liệt bật cười đến nỗi khàn cả giọng, anh tì tay lên cạnh tường sau lưng cô, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên cổ tay trắng trẻo, mảnh mai đang cầm chiếc máy Walkman của cô.

Hạ Diên Diệp run rẩy, cố kìm nén để không ném vật trong tay đi.

Dù người nọ vừa làm chuyện không kiềm chế được, song anh vẫn tỉnh bơ, lười biếng ngước mắt lên: “Lúc ấy, trong phòng học lớp 11/9, em có thấy anh cũng có mặt ở đó không?”

“?”

Hạ Diên Diệp cố gắng nhớ lại.

“Thấy… Rồi?” Cô nàng liếc anh với vẻ chột dạ.

Du Liệt cười khẽ: “Đồ lừa đảo.”

“…”

Hạ Diên Diệp im lặng. Trong cơn giận dữ ngày hôm đó, quả thật cô không còn thấy ai ngoài Đinh Hoài Tình.

Hạ Diên Diệp suy nghĩ một lát: “Anh ở trong lớp à?”

Du Liệt xém nữa tức đến nỗi bật cười, anh đưa tay véo nhẹ lên cằm cô, rồi lại ôm lấy thắt lưng cô, ép người trước cái tủ thấp: “Lúc đó anh đứng ở trước bàn của cô bạn kia. Tới khi em dừng lại, anh mới lui về phía sau hai bước, cơ mà chúng ta cách nhau chưa tới hai mét… Em thật sự không thấy anh sao?”

“…”

Mặt Hạ Diên Diệp càng ra vẻ vô tội: “Anh Du à, đừng bảo là bây giờ anh định lật lại nợ cũ mười năm trước đấy nhé? Hơn nữa khi đó, em với anh chỉ coi nhau là quan hệ bạn bè trong sáng, cái này sao trách em được đúng không?”

Ngón tay Du Liệt khẽ vuốt cằm cô, đè lên môi cô nàng.

“Là em, chứ không phải anh.”

“?”

“Anh đã nhắc em lúc ở quán bar, lần đầu tiên anh muốn bước qua ranh giới đó, chính là ngày hôm ấy...” Du Liệt cúi người, hơi thở nóng rực hôn phớt qua hàng mi run rẩy của cô, giọng anh khàn khàn như thể chìm vào vực sâu không đáy.

“Hôm ấy, nơi đây đỏ bừng cả lên.” Du Liệt chạm khoé mắt cô, sau đó bờ môi lại xuôi theo ngón tay, hôn lên từng tấc anh chạm qua: “Có lẽ người khác sẽ nghĩ em tủi thân sắp khóc. Nhưng anh nhìn thấy đó là hung dữ, lửa giận bừng lên khó dập tắt.”

“…”

Không rõ là lời nói hay hơi thở của Du Liệt, là cái vuốt ve hay chiếc hôn dịu dàng của anh đã khiến Hạ Diên Diệp run rẩy.

Hình như trong mắt anh, cô luôn luôn không thể che giấu được bất cứ điều gì.

Du Liệt nhìn vào đôi mắt ươn ướt có hơi tức giận vì bị nhìn thấu của Hạ Diên Diệp, không khỏi mỉm cười: “Anh nghĩ hoá ra hồ ly che dấu bản thân lại hung dữ đến vậy, móng vuốt giấu đi bị lộ ra, sắc bén đến mức sắp xé ai đó nát tươm… Khi em đập vỡ nó trước mặt mọi người, rầm. Hệt như có pháo hoa nở rộ vang dội trong lòng anh.”

“…”

Dưới ánh mắt hút hồn và xen lẫn tình cảm phức tạp của Du Liệt, Hạ Diên Diệp gần như không thể cưỡng lại nhưng bản tính khó khó dời, thế nên hồ ly nhỏ nhỏ giọng lẩm bẩm theo bản năng: “Vậy là anh có sở thích hơi độc lạ và biến thái.”

“Thế à.”

Du Liệt không cho phép ánh mắt cô tránh né, bắt cô quay lại nhìn anh: “Vậy làm sao bây giờ, ai bảo ngày ấy em cứ nhất quyết phải đập vỡ nó trước mặt một tên biến thái… Trước khi gặp em anh chưa bao giờ có ý nghĩ đó, là em khơi mào, những suy nghĩ đó đã ‘dọa’ chính anh.”

Hạ Diên Diệp sửa lại: “Em đập trên bàn Đinh Hoài Tình mà.”

Du Liệt không nghe, khẽ cười rồi hôn cô.

“Đó là lần đầu tiên anh muốn đè em bên cửa sổ phòng học kia. Anh muốn nhìn thấy người đứng đối diện em là anh, anh muốn nhìn thấy chính diện của em, tất cả cảm xúc và sắc thái của em… Anh muốn em đối chọi gay gắt với anh, lại muốn thấy đôi mắt em ươn ướt vì anh, tốt nhất là nơi này phải đỏ ửng vì sắp khóc.”

Anh khẽ vuốt đuôi mắt cô, cúi người đến bên tai cô: “Thật đấy, Hạ Diên Diệp, sau này giấc mộng xuân đầu tiên trong đời anh chính là ở trước cửa sổ lớp học. Em nói xem, là với ai nhỉ?”

“…!”

Cuối cùng, hồ ly được anh ôm trong vòng tay cũng xù hết lông lên.

Cô không hề nghĩ ngợi, giơ tay che “biến thái” trước mặt: “Du Liệt...!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui