Như dự báo thời tiết đã nói, ở thành phố Bắc vào hôm thứ năm đó, trời thực sự đã mưa rất lớn suốt cả ngày do một cơn bão mùa hè bất ngờ đổ bộ.
Bên ngoài cửa sổ của tòa nhà Khoa học kỹ thuật Helena, tất cả những gì có thể nhìn thấy là một mảng màu xám.
Mưa mù bao phủ, khó mà nhìn thấy mặt trời.
"Vanny?... Trưởng phòng Hạ? Trưởng phòng Hạ!"
Mãi cho đến khi La Hiểu Tuyết quơ tay qua lại trước mặt cô, phá tan khung cảnh mưa mù giăng lối ngoài cửa sổ trong mắt Hạ Diên Điệp thì cô mới chợt hoàn hồn lại.
"Xin lỗi" Hạ Diên Điệp quay người lại: "... Mọi người nói đến đâu rồi vậy?"
"Trưởng phòng, cả ngày hôm nay trông cô có vẻ lơ đãng đấy. Tôi chưa từng thấy cô như vậy bao giờ cả. Ở nhà xảy ra chuyện gì à?"
Khổng Kỳ Duệ nhanh mồm nhanh miệng hỏi thẳng cô, vừa nói xong thì bị La Hiểu Tuyết âm thầm ở dưới gầm bàn giẫm lên chân một cái.
"Ối..."
Dưới cái nhìn đầy chết chóc của La Hiểu Tuyết, Khổng Kỳ Duệ đành cố gắng kìm nén tiếng hét của mình.
Sau khi La Hiểu Tuyết trừng mắt nhìn anh ấy thì quay đầu lại nói: "Ngày mưa âm u khiến tâm trạng người ta cảm thấy u sầu nên hiệu suất làm việc cũng trở nên thấp hơn, đó là chuyện bình thường thôi mà, tôi cũng vậy đó."
"Đúng... Vậy." Khổng Kỳ Duệ nhịn lấy cơn đau mà gật đầu.
Hạ Diên Điệp nhìn bầu trời ở bên ngoài tòa nhà cao tầng, buồn bã nói nhỏ: “Hy vọng mưa sẽ sớm tạnh.”
La Hiểu Tuyết và hai người còn lại nhìn nhau.
Kể từ khi làm việc cùng nhau, cho dù có xảy ra trường hợp khẩn cấp nào đi nữa thì mọi người trong công ty dịch thuật Đông Thạch đều đã quen với khả năng giữ bình tĩnh, tùy cơ ứng biến và năng lực làm việc cực kỳ ổn định của Hạ Diên Điệp.
Các thành viên phòng dự án 1 luôn cảm thán rằng họ chưa bao giờ thấy qua một người lãnh đạo hay đồng nghiệp nào có cảm xúc ổn định hơn Hạ Diên Điệp, dường như đối với cô dù gặp phải chuyện lớn đến mức nào thì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ. Họ đã từng đoán thầm rất nhiều lần rằng... Không biết trưởng phòng Hạ còn trẻ tuổi như vậy đã trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể rèn luyện ra được tính cách như hiện tại.
Nhưng vào ngày hôm nay, cả ba người họ quả thực đều cảm thấy rất rõ ràng là hình như cô đang phiền muộn về chuyện gì đó.
Đây là lần đầu tiên cô như thế này.
Khổng Kỳ Duệ kiềm chế đến sắp phát điên lên nhưng khổ nỗi lúc này lại có chị cả của dự án 1 là La Hiểu Tuyết đang ngồi ở đây nên anh ấy không dám làm bậy.
Anh ấy cứ thể chịu đựng cho đến khi có tiếng gõ cửa của phòng họp nhỏ thuộc bộ phận vật tư mà họ mượn tạm làm phòng làm việc vang lên...
Mí mắt của Hạ Diên Điệp bỗng giật lên, có một linh cảm không lành hiện lên trong lòng cô.
“Vào đi.” Cô khép hờ tệp hồ sơ trong tay lại rồi ngướng mắt lên nhìn về phía cửa phòng họp.
“Trưởng phòng Hạ.” Người đẩy cửa vào là nhân viên của bộ phận vật tư: “Phòng họp bên cạnh có một cuộc họp đột xuất liên quan đến buổi hội thảo vật tư vào ngày mai, cần diễn tập trước khâu phiên dịch. Giám đốc Kỷ bảo tôi đến mời mọi người qua đó."
“... Được rồi, tôi biết rồi, chúng tôi sẽ qua đó ngay.”
Cửa phòng họp đã được đóng lại.
Ba người còn lại trong nhóm phiên dịch đều trưng ra vẻ mặt khác nhau.
La Hiểu Tuyết hỏi: "Người phát biểu chính trong buổi chuyên đề ngày mai là tổng giám đốc Du. Cho dù có diễn tập phiên dịch thì lẽ ra cũng phải do người của phòng thư ký tổng giám đốc sắp xếp. Tại sao lại để cho bộ phận vật tư thu xếp chứ?"
"Trời ơi, tôi cầu xin tất cả các vị thần phật, xin đừng để xảy ra chuyện gì nữa... Từ lúc bắt đầu dự án đến nay thì không ngày nào bình yên cả, tôi làm dự án này xong chắc tổn thọ ba năm quá."
Khổng Kỳ Duệ ngửa mặt lên trời thở dài.
"Buổi hội thảo lần này có lẽ sẽ thay người thuyết trình chính." Hạ Diên Điệp cúi mắt xuống nói.
“Cái gì!” Khổng Kỳ Duệ mém nữa là nhảy dựng ra khỏi ghế.
"Chỉ cần nội dung thuyết trình không khác biệt gì mấy so với file PPT thì không ảnh hưởng gì đến người phiên dịch như chúng ta cả. Có thay bằng ai khác thì cũng như nhau thôi, than vãn cái gì." Hạ Diên Điệp cau mày đứng dậy, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đang để trước mặt rồi nói: “Đi thôi, đi họp, đừng làm mất thời gian nữa.”
"..."
Sau khi Hạ Diên Điệp nói xong, cô cầm theo chiếc laptop và những tài liệu khác rồi đi thẳng ra ngoài, ba người trong phòng cũng không dám chần chừ thêm nên đều lần lượt đứng dậy.
Tại phòng họp lớn bên cạnh.
Khi cả nhóm của Hạ Diên Điệp bước tới cửa, nhân viên bộ phận vật tư chuẩn bị đưa họ vào trong.
Ngay khi cánh cửa vừa được mở ra, gần như tất cả mọi người trong bộ phận vật liệu, từ giám đốc Kỷ đến hai phó giám đốc và một số kỹ sư là trưởng phòng đều đã có mặt ở đó.
Mọi người đều ngồi thẳng lưng nhưng lại cúi đầu cau mày, giám đốc Kỷ thì đang đứng trước mặt bọn họ không ngừng trách mách với vẻ mặt hung dữ.
"… Tại sao vụ phóng tên lửa năm ngoái lại thất bại? Hả? Nếu không phải do vòi phun bị ăn mòn quá mức và áp suất không cân bằng trong buồng đốt đã trực tiếp làm giảm đi lực đẩy của tên lửa thì làm sao có thể lệch đến ba kilomet trên giây đó! Mọi người đã chuẩn bị cho việc này bao nhiêu tháng rồi, công sức của bao nhiêu người cứ thế mà thành công cóc hết. Ngay cả tôi, thân là bộ trưởng cũng muốn từ chức luôn rồi. Còn các anh thì sao? Các anh không có một chút gì gọi là áy náy, kiểm điểm lại bản thân sao?! Thời gian “Phùng Thước” số 1 được phóng lần nữa sắp đến rồi, tại sao công ty lại tổ chức buổi hội thảo vào lúc này? Buổi hội thảo này dành cho ai? Các anh không hiểu nên mới không muốn đảm nhận trách nhiệm của làm người thuyết trình chính phải không?!"
Mọi người trong phòng họp im phăng phắc trước những lời trách mắng của giám đốc Kỷ.
Nhóm của Hạ Diên Điệp vô cùng ngạc nhiên, dừng lại sau cửa phòng họp, họ do dự một lúc rồi lùi lại nửa bước.
"Sếp Kỷ sao vậy nhỉ?"
Hạ Diên Điệp đã từng gặp qua giám đốc Kỷ vài lần, trong ấn tượng của cô tính cách của anh ấy cũng có thể gọi là khá ổn định, mặc dù trong lúc làm việc có hơi nghiêm khắc nhưng cô chưa bao giờ thấy qua anh ấy tức giận đến mức này.
Nhân viên bộ phận vật tư đó rõ ràng cũng có chút kinh ngạc: “Người thuyết trình chính cho buổi hội thảo ngày mai vốn là tổng giám đốc Du, còn người thuyết trình phụ là giám đốc Kỷ. Nhưng bên hành chính vừa thông báo rằng ngày mai tổng giám đốc Du có thể sẽ không tham dự được nên bảo bộ phận chúng tôi chọn ra thêm một người thuyết trình chính khác để làm dự bị.
Khổng Kỳ Duệ thở dài: "Đổi người thật à, tại sao vậy?"
"Chúng tôi cũng không rõ nguyên nhân cho lắm, hôm nay tổng giám đốc Du vẫn còn đang đi công tác ở Giang Thị, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không nữa." Nhân viên đó tỏ ra lo lắng nói.
La Hiểu Tuyết hỏi: “Vậy giám đốc Kỷ của bộ phận cô tức giận là vì chuyện thay người này à?”
“Không phải.” Nhân viên đó do dự một chút rồi nói: “Thật ra là do vẫn chưa chọn ra được người dự bị cho vị trí thuyết trình chính. Kỹ sư và những người kia có lẽ không dám đảm nhiệm, họ đùn đẩy cho nhau nên sau đó giám đốc Kỷ mới nổi giận…”
"Sợ xảy ra chuyện gì thì phải chịu trách nhiệm đó mà, này cũng dễ hiểu."
Khổng Kỳ Duệ gãi gãi đầu: “Tôi có nghe nói về vụ phóng tên lửa thất bại vào cuối năm ngoái. Chả phải chỉ là do linh kiện động cơ bên trong xảy ra vấn đề, vật liệu bị ăn mòn sao? Nghe nói lúc khởi động thử không bị gì cả mà lúc bắn lên trời thì lại xảy ra vấn đề? Chỉ có thể nói là do bộ phận vật tư không may khiến tất cả mọi người trong bộ phận đều xui xẻo thôi.”
La Hiểu Tuyết trợn mắt, cô ấy đang định mở miệng mắng tên khốn kiếp này thì.
"Kỹ thuật hàng không vũ trụ là một ngành khoa học cần độ chính xác cao đến từng milimet. Bất kỳ một chỉ số nào cũng không có vụ may mắn hay xui xẻo, chỉ có hoàn thành chính xác hoặc chưa hoàn thành thôi."
Hạ Diên Điệp lạnh lùng nhìn về phía Khổng Kỳ Duệ: "Thứ mà tàu vũ trụ đang mang theo có thể là những vệ tinh quan trọng có giá trị vô giá hoặc có thể là mạng sống của các phi hành gia. Anh muốn dùng vận may để đặt cược xem họ có thể thành công tiến vào quỹ đạo hay không sao?"
Đây có lẽ là lần đầu tiên Hạ Diên Điệp nổi giận với thành viên trong nhóm mình kể từ khi cô vào làm tại công ty.
Ba người trong nhóm đều có chút bối rối.
Khổng Kỳ Duệ bình tĩnh lại, xấu hổ cúi đầu xuống: "Trưởng phòng, tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi."
"Chúng ta là phiên dịch viên, chúng ta đứng ở lập trường đại diện cho khách hàng, những lời tùy tiện do anh nói ra có thể bị xem là thái độ chính thức của khách hàng. Ngành nào mà càng dựa vào lời nói để kiếm sống thì việc thận trọng trong lời nói lại càng nên là đạo đức nghề nghiệp cơ bản của anh."
"..."
Khổng Kỳ Duệ bị cô trách mắng đến mức mặt đỏ bừng lên.
La Hiểu Tuyết và Điền Kính đứng ngay bên cạnh cũng có chút kinh ngạc, không dám thở mạnh.
Thái độ của Hạ Diên Điệp dịu lại: “Tôi sẽ không yêu cầu mọi người trong nhóm phải tận tâm với nghề đến mức nào hay coi nghề dịch thuật là mục tiêu như nào của mình nhưng nếu mọi người đã lựa chọn đảm nhận dự án này thì ít nhất hãy hiểu và tôn trọng ngành nghề mà mọi người sẽ tham gia phiên dịch.”
Cô nhìn về hướng phòng họp rồi quay lại: “Trong số họ, có người từ nhỏ đã quyết tâm làm công việc này, có người đã bỏ ra vài nàm, thậm chí mười mấy năm, mấy chục năm chỉ để nghiên cứu cách cải thiện cái linh kiện vật liệu bé tý hoặc một chỉ số sai lệch nhỏ nhoi mà bị anh xem chỉ là vận may đó đấy. Đó đều là từ những giọt mồ hôi, nước mắt, ước mơ, uất ức, vất vả,... Mới có được một lần thất bại hoặc thành công, dù kết quả có ra sao cũng không đáng bị thay thế và xóa mờ bởi một câu nói đùa hờ hợt vậy được.”
Hạ Diên Điệp nhìn về phía Khổng Kỳ Duệ, giọng nói cô tuy nhỏ nhẹ nhưng lại vô cùng nghiêm túc: "Ít nhất là câu nói đùa này không nên được nói ra bởi người phiên dịch của họ là anh."
"..."
Khổng Kỳ Duệ xấu hổ đến mức sắp đào hố chôn mình, anh ấy nhẫn nhịn rất lâu rồi mới nói với khuôn mặt đỏ bừng: “Tôi sai rồi, trưởng phòng, tôi nhất định sẽ kiểm soát cái miệng mình lại.”
Hạ Diên Điệp thở dài, đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai anh ấy như một lời an ủi.
Nhân viên của bộ phận vật tư đứng bên cạnh nhìn Hạ Diên Điệp bằng một đôi mắt phát sáng, vô tình bắt gặp ánh mắt của Hạ Diên Điệp nhìn qua, cô ấy mím môi cười lên, nói nhỏ: “Trưởng phòng Hạ, tôi cảm thấy nếu không phải cô đang làm người phiên dịch thì ngày mai cô có thể đến làm người thuyết trình chính cho bộ phận chúng tôi được rồi đấy."
Hạ Diên Điệp khẽ giật mình, cười lớn: "Việc chuyên môn chỉ có người chuyên môn mới có thể làm thôi. Những dữ liệu so sánh khổng lồ và chi tiết đó, tôi không thể phân tích nổi đâu."
Nhân viên đó gật đầu rồi đi đến gần cửa lắng nghe một lúc.
Không đến mấy giây sau thì cô ấy đã quay lại thở dài: “Giám đốc Kỷ vẫn còn đang quở trách mọi người, bình thường anh ấy rất ít khi nổi giận mà hôm nay tâm trạng anh ấy cứ không tốt, cũng không biết bị sao nữa.”
La Hiểu Tuyết nhún vai: "Do thời tiết?"
"Có lẽ tôi đã đoán ra rồi.” Hạ Diên Điệp ngưng một chút: "Vào buổi sáng hôm nay, Bryce Tech vừa công bố báo cáo quý 2 năm nay về việc phóng tàu vũ trụ vào quỹ đạo toàn cầu."
"À... Chẳng lẽ là do khi so sánh số liệu thấy có sự chênh lệch rất lớn ư?" La Hiểu Tuyết cẩn thận lên tiếng hỏi.
"Xét về số lần phóng tên lửa, công ty của nước Mỹ là công ty lớn nhất, số lần phóng của họ chiếm một nửa tổng số lần của toàn cầu. Số lần phóng tên lửa của công ty nhà nước và tư nhân trong nước mình cộng dồn lại vẫn chưa bằng một nửa so với họ."
Điền Kính nhịn không được mà xen vào: "Số lượng vệ tinh thì sao?"
"Trong quý 2, các vệ tinh trên toàn cầu phóng ra không tới tám trăm cái, một mình công ty nước Mỹ đã chiếm hơn sáu trăm mấy cái, nước chúng ta… tổng cộng không đến một trăm cái."
"..."
Mọi người đứng bên ngoài phòng họp đều trở nên im lặng.
"Mấy ngày trước, tôi có ở nhà xem buổi phỏng vấn của phó tổng giám đốc Quách. Tài nguyên quỹ đạo Trái đất tầm thấp không còn nhiều nữa." La Hiểu Tuyết cười cay đắng: "Biết vậy, năm xưa thi đại học tôi đã đăng ký vào ngành hàng không vũ trụ rồi, chí ít là giờ đây không cần nghe tới mức sốt ruột như vậy."
"Ngành này bắt đầu ở nước mình trễ quá lại bị hạn chế ở nhiều mặt. Có được vị trí thứ hai trên thế giới như hiện giờ đã là kết quả thành công của những người làm ngành hàng không vũ trụ từ thế hệ trước truyền cho các thế hệ sau."
Hạ Diên Điệp thở ra, mỉm cười nói: "Đặt niềm tin vào họ đi. Những thiên tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn và ước mơ luôn không ngừng tiến về phía trước."
La Hiểu Tuyết sửng sốt một chút, sau đó chớp mắt, cố ý nói đùa để phá vỡ bầu không khí nặng nề này…
"Ví dụ như là tổng giám đốc Du, người khiến cho tất cả các cô gái trong công ty chúng ta đều mê mệt sao?"
"..."
Hạ Diên Điệp đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Tuy biết rằng La Hiểu Tuyết chỉ là vô tình nói vậy nhưng cảm giác xấu hổ của cô khi nghe người khác khen con tiên hạc chân dài của nhà mình cũng dần dần lộ ra mặt.
Khi định thần lại, cô nghiêm túc nói: "Ấy, tôi nghe trong phòng họp hình như không có động tĩnh gì nữa rồi? Chúng tôi có thể đi vào được chưa?"
“À à.” Nhân viên của bộ phận vật tư cúi người ra hiệu cho họ: “Giám đốc Kỷ mời mọi người vào trong.”
"..."
Sự thật đã chứng minh rằng không chỉ có một “thiên tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn và ước mơ”.
Ngoài người ở phòng tổng giám đốc đó ra, bộ phận vật tư cũng có một người nữa là: Phạm Thiên Dật.
Cuối cùng, bộ phận vật tư đã chốt được người dự bị cho vị trí thuyết trình chính của ngày mai là anh ấy..
"Thật ra giám đốc Kỷ đã hiểu lầm rồi, chúng tôi thật sự không có ý trốn tránh trách nhiệm của lần thất bại trước."
Khi Phạm Thiên Dật và La Hiểu Tuyết đang luyện tập phần cô chịu trách nhiệm phiên dịch, anh ấy cau mày, ủ rũ đề cập đến vấn đề này: “Ngoại trừ sếp Kỷ ra, tất cả chúng tôi đều là dân kỹ thuật. Khoan nói đến các cuộc hội thảo quốc tế, chỉ nói đến việc đứng trước mặt một trăm nhân viên của công ty chúng tôi thôi tôi cũng đã lắp bắp rồi, đến lúc lên sân khấu chắc chắn sẽ rất căng thẳng… Lỡ như vô tình nói sai thì chẳng phải sẽ khiến công ty chúng tôi rất mất mặt sao?..."
“Hãy tự tin lên, kỹ sư Phạm.” La Hiểu Tuyết an ủi và động viên anh ấy: “Vừa rồi trưởng phòng của chúng tôi còn khen trong lĩnh vực hàng không vũ trụ của anh, ai cũng là những thiên tài trẻ tuổi đầy triển vọng và ước mơ.”
"Hả? Thật sao?"
Đôi mắt của Phạm Thiên Dật đột nhiên sáng lên.
La Hiểu Tuyết mém nữa thì nhịn cười không được, cô ấy cố gắng kiềm chế cơ mặt mình lại rồi gật đầu: "Đương nhiên là thật rồi."
"À, vậy tôi cảm thấy phần này cũng tạm ổn rồi, tôi… Đi tìm trưởng phòng Hạ để bàn về phần tiếp theo đây!"
"Được."
La Hiểu Tuyết hiểu ý rồi mỉm cười và vẫy tay.
Tiếc là Phạm Thiên Dật vừa khom lưng định đứng dậy thì nghe có người gõ cửa phòng họp.
Giám đốc Kỷ quay lại với vẻ tức giận còn chưa nguôi từ ban nãy: "Lại là ai nữa đây! Lúc đang họp có thể đừng… Phó tổng giám đốc Quách?"
Giọng nói của anh ấy ngay lập tức dừng lại.
Sếp Quách đứng ở cửa bị quát đến mức ngơ ngác: "Hả? Tôi làm ảnh hưởng đến công việc của mọi người à?"
“Không có.” Giám đốc Kỷ đỏ mặt, xấu hổ ho khan lên: “Anh xuống đây là để thông báo chuyện gì à?”
"Không phải, tôi đang tìm một người."
Ánh mắt của phó tổng giám đốc Quách đảo một vòng quanh phòng họp, cuối cùng nhìn về phía Hạ Diên Điệp đang đối chiếu tài liệu với Điền Kính trong góc: “Tiểu Hạ?”
"..."
Trong phòng họp bỗng trở nên im lặng.
Trong vài giây ngắn ngủi, tất cả mọi người có mặt tại đó đều suy nghĩ đến việc "Tiểu Hạ" là ai.
Ngay cả bản thân Hạ Diên Điệp đang ngồi trong phòng họp cũng im lặng hai giây rồi mới nhận ra, cô đứng thẳng dậy, ngờ vực hỏi: "Phó tổng giám đốc Quách, anh tìm tôi à?"
"Đúng, đúng rồi. Cô ra đây một lát đi."
"?"
Dưới ánh mắt sửng sốt và khó hiểu của mọi người, Hạ Diên Điệp cũng tỏ ra đầy bối rối rồi bước ra ngoài.
Khi cô đi ngang qua Phạm Thiên Dật, người nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, Hạ Diên Điệp lễ phép gật đầu chào hỏi rồi đi lướt qua trong ánh mắt đầy tiếc nuối của anh ấy.
"Tại sao sếp Quách lại đích thân đến tìm trưởng phòng Hạ nhỉ?"
“Ừ, giữa họ cách nhau biết bao nhiêu cấp mà?”
“Có mối quan hệ cá nhân nào không?”
"Trông cũng không giống vậy..."
Cánh cửa phòng họp được đóng kín lại, ngăn đi những lời thì thầm phía sau lưng họ.
Quách Tề Đào đang dùng một ánh mắt khó hiểu đánh giá người đang đứng trước mặt mình, dường như anh ấy đang tự hỏi cô gái trẻ xinh đẹp này rốt cuộc có sức hấp dẫn gì mà có thể khiến cho người sáng lập thiên tài là cấp trên của anh ấy mê như điếu đổ vậy.
Lúc Hạ Diên Điệp quay người lại, cô đã cảm nhận được ánh mắt dò xét đó của anh ấy.
Cô tỏ ra như không có gì: "Sếp Quách, anh tìm tôi có việc gì sao?"
"Là vậy, chiều nay tổng giám đốc Du vừa đi công tác ở Giang Thị về nhưng anh ấy cảm thấy không khỏe cho lắm nên buổi chiều không thể tới đây nữa, bên công ty cần đưa một ít tài liệu đến nhà anh ấy..."
Quách Tề Đào còn chưa nói xong.
Thì nhìn thấy trưởng phòng Hạ, người kể từ lần gặp đầu tiên sắc mặt dường như chưa từng biến đổi qua thì giờ đây lại bỗng giật mình: "Du Liệt... Tổng giám đốc Du đã về thành phố Bắc rồi à?"
"À, đúng vậy." Biểu cảm của Quách Tề Đào lại càng trở nên khó hiểu, anh ấy kiềm chế lại lời nói của mình, chỉ dùng ánh mắt quan sát để nhìn Hạ Diên Điệp.
Hạ Diên Điệp không hề quan tâm đến phản ứng của Quách Tề Đào.
...
Ngay từ thứ ba, sau khi nghe giám đốc Kỷ kể về chuyện đó trong phòng trà thì cô đã muốn gặp Du Liệt nhưng hôm đó anh đã đến trung tâm chạy thử máy của Khoa học kỹ thuật Helena ở Giang Thị, Hạ Diên Điệp không muốn và cũng không dám đến làm phiền anh, sợ ảnh hưởng công việc của anh.
Rồi cô cứ u sầu, chờ đợi mòn mỏi đến hôm nay.
Sau khi nhanh chóng xem xét những công việc còn lại cần chuẩn bị cho buổi phiên dịch tại hội trường ngày mai xong, Hạ Diên Điệp bình tĩnh lại và nói với giọng điệu nhẹ nhàng và nhanh chóng: "Phó tổng giám đốc Quách có tài liệu cần tôi mang đến cho anh ấy đúng không?"
Câu hỏi này khiến sếp Quách có chút bối rối.
Sau khi định thần lại, anh ấy lại tỏ ra vui vẻ: “Tôi còn chưa nói ra sao cô biết vậy? Hơn nữa cô cũng không kiêng kỵ gì nhỉ? Với làm sao cô biết tôi biết mối quan hệ của hai người?”
“Chỉ cần suy nghĩ đơn giản là ra thôi.” Hạ Diên Điệp liếc nhìn cơn mưa vẫn đang trút không ngừng ngoài cửa sổ: “Đợi lần sau có cơ hội, tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho phó tổng giám đốc Quách, hôm nay có thể phiền anh đưa tài liệu cho tôi trước được không? Tôi sắp xếp công việc trong nhóm xong sẽ đi ngay.”
Quách Tề Đào không nhịn được cười: "Được rồi, tôi bảo tài xế trực tiếp đi xuống lầu đợi cô. Tài liệu cũng ở trên xe rồi."
"Cảm ơn phó tổng giám đốc Quách."
Hạ Diên Điệp cúi đầu chào Quách Tề Đào, sau đó xoay người bước vào trong.
Sếp Quách đứng ở ngoài cửa suy nghĩ một lát, càng nghĩ anh ấy càng thấy vui, sau đó quay người bước về văn phòng.
“Mắt nhìn không tệ nha.”
-
Lúc Hạ Diên Điệp đi đến bên ngoài cửa nhà Du Liệt thì đã gần sáu giờ tối.
Bầu trời bên ngoài tòa nhà đã bị mây đen bao phủ từ lâu, cơn bão dữ dội đến mức tưởng chừng như sắp quét sạch toàn bộ thành phố, cơn mưa dồn dập ngoài cửa sổ mang lại cho người ta cảm giác căng thẳng như thể toàn bộ tòa nhà cao tầng đang treo lơ lửng trên bầu trời vậy.
Hạ Diên Điệp nghe được nhịp tim đập dồn dập của mình.
Lần đầu tiên cô cảm thấy thang máy ở nhà Du Liệt chậm đến như vậy.
Cửa thang máy vừa hé mở ra, Hạ Diên Điệp đã nóng lòng nghiêng người bước ra từ khe cửa thang máy, cô nhanh chóng chạy về phía cửa nhà Du Liệt.
Đứng ở ngoài cửa, suốt ngày hôm nay Hạ Diên Điệp luôn trong trạng thái vội vàng để xử lý mọi công việc thì đây là lần đầu tiên trong ngày cô cảm thấy do dự.
Vào hôm chủ nhật đó, Du Liệt đã ép cô nhập dấu vân tay của mình ở cửa rồi, giờ đây cô đã có thể tự mình mở cửa vào trong nhưng cô không chắc hôm nay Du Liệt có muốn bị làm phiền hay không?...
Đặc biệt là hôm nay anh có sẵn lòng bị cô làm phiền hay không?
Hạ Diên Điệp chậm rãi hít một hơi rồi giơ tay lên ấn chuông cửa.
Cô chỉ nhìn chằm chằm vào bộ đàm mà không thấy có động tĩnh gì.
Bên trong cửa thậm chí còn không có bật bộ đàm lên, ước chừng mười giây sau, cánh cửa trước mặt Hạ Diên Điệp phát ra một tiếng “cạch”, sau đó chậm rãi bật ra rồi theo quán tính dần dần đóng lại.
Hạ Diên Điệp sửng sốt, vội vàng giữ cửa lại rồi nhẹ nhàng bước vào trong.
Ở tầng trệt tối om.
Hạ Diên Điệp gần như không biết nên đi về hướng nào, cô cởi giày cao gót ra rồi cũng không thèm tìm tủ đựng dép trong bóng tối nữa mà cứ thế ôm túi tài liệu đi vòng qua màn cửa, bước vào trong bóng tối.
Khi cô vừa bước vào phòng khách, túi tài liệu trên tay cô không rõ đã cào trúng thứ gì đó làm phát ra tiếng động nhẹ.
Hạ Diên Điệp ngay lập tức đứng lại.
Cùng lúc đó, trong phòng khách tối tăm có rèm che kín, trên chiếc ghế sô pha lờ mờ có một bóng người dường như được che phủ bởi thứ gì đó giống như tấm chăn dài vậy bỗng khẽ cử động.
Giọng của người đó khàn khàn và tỏ ra cộc cằn: "Bỏ xuống và ra ngoài đi."
Hạ Diên Điệp khựng lại.
Du Liệt có thể không biết đó là cô.
Cho dù anh biết, cho dù anh không muốn gặp cô... Lúc vừa bước vào cửa, cô cũng đã nghĩ đến khả năng này nhưng lỗi lầm do bản thân cô gây ra thì cô phải xử lý nó thôi.
Chính cô là người đã nhốt anh trong cơn mưa vào buổi tối của bảy năm trước.
Cô phải tự tay kéo anh ra khỏi đó mới được.
Hạ Diên Điệp vừa suy nghĩ, cô đã không còn phân biệt được bộ phận nào trên ngực mình đang trở nên tê dại và đau nhức nữa.
Đặt đồ trong tay lên bàn, Hạ Diên Điệp đi về phía ghế sô pha, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống.
"Du Liệt."
Du Liệt vừa ngồi dậy, tính cộc cằn không kiềm chế được lúc nãy đột nhiên khựng lại.
Vài giây sau, trong ánh sáng lờ mờ anh có chút mơ màng giơ tay lên, ngập ngừng muốn chạm vào gò má của Hạ Diên Điệp: "Hồ Ly? Là mơ hay là em..."
Câu hỏi không chắc chắn về thứ đang ở trước mặt anh đó, giọng nói đầy thận trọng đó, giọng nói đã kìm nén sự bực bội theo bản năng đó khiến nước mắt Hạ Diên Điệp đột nhiên rơi xuống.
Cô giơ tay lên nắm lấy bàn tay của anh rồi áp vào má mình: "Xin lỗi, Du Liệt..."
Giống như cô gái quỳ gối trước ghế sô pha vào bảy năm trước, cô đau đớn đến mức cuộn người lại, nước mắt rơi xuống không kiểm soát được: “Xin lỗi…” Cô vừa nắm chặt lòng bàn tay lạnh giá của anh, giọng nói của cô vừa khàn khàn nói lời xin lỗi: "Em xin lỗi... Em không biết anh sẽ như thế này..."
Cô thực sự đã nghĩ rằng anh sẽ trở nên tốt hơn khi rời khỏi cô.
Cô không muốn liên lụy anh nên mới rời đi.
Cô cứ tưởng rằng một chàng trai tài giỏi như Du Liệt sẽ có vô số người xung quanh theo đuổi, yêu thương và đối xử với anh tốt hơn cô rất nhiều.
Điều cô không mong muốn nhất chính là anh rơi vào ác mộng, cô muốn anh có một cuộc sống bình yên, không phải sống vất vả, không chốn dung thân và không phải đối mặt với sự đau khổ, uất ức, cô muốn anh làm mặt trời trên cao luôn tỏa sáng rực rỡ.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành cái bóng không thể xóa đi nhất trong lòng anh.
Nếu như cô biết điều này từ trước...
"... Khóc đi."
Trên ghế sô pha, Du Liệt cuối cùng cũng đã thức dậy, giọng nói anh trầm ấm đầy mệt mỏi, lời nói có chút thờ ơ.
Nhưng vừa nói như thế, anh lại không nhịn được mà khom lưng nhấc hồ ly nhỏ đang ngồi xổm trên tấm thảm dưới ghế sô pha lên, nhấc cô lên ngồi bên cạnh anh rồi lại ôm cô vào lòng.
Chỉ trong chốc lát, nước mắt của hồ ly đã sắp lấp đầy xương quai xanh của anh rồi.
Cô thực sự đã khóc một cách đầy thoải mái.
Cô khóc đến mức khiến cho trái tim Du Liệt co giật theo từng đợt.
Du Liệt cắn môi đến mức khiến gò má anh giật nhẹ lên, anh cúi đầu tựa vào cô, cảm thấy tức giận đến mức bất lực và khàn giọng: “Sao ngày thường anh không thấy em ngoan ngoãn như vậy?”
Hạ Diên Điệp đã mấy năm không khóc rồi.
Lần này dường như cô đã trút hết những giọt nước mắt tích tụ bao năm qua vậy, lúc đầu cô còn có thể lặp đi lặp lại lời xin lỗi với Du Liệt nhưng sau đó thì cô khóc đến mức nói không thành lời.
Cô chỉ ôm anh thật chặt, ban đầu là từ nắm lấy cổ tay cho đến bây giờ là cả cánh tay, cô không ngừng ôm chặt lấy anh như sợ anh sẽ trở thành hòn đảo cô đơn nào đó chìm xuống đáy biển sâu vậy.
Du Liệt nói hết lời nhưng vẫn không thể dỗ được cô nín khóc.
Cuối cùng, anh khẽ thở dài, ôm lấy hồ ly của mình rồi nằm ngửa trên ghế sô pha, ôm chặt cô vào lòng, anh đành từ bỏ nói bằng giọng khàn khàn: “Được rồi, anh để cho em khóc đấy.”
Anh cúi đầu xuống, áp chiếc mũi thẳng tắp của mình vào trán cô, hôn lên khóe mắt đỏ hoe vì khóc của cô: "Nhấn chìm chết anh luôn đi, hồ điệp nhỏ."
"..."
Hôm đó, hồ ly thật sự đã khóc rất lớn, nước mắt cô dường như có thể nhấn chìm được cả ba đoàn quân vậy.
Cuối cùng, khi cô khóc đến mức đầu đau nhức, nước mắt đã cạn sạch, cả người hồ ly như sắp mất nước, Du Liệt định đi lấy nước cho cô thì bị cô ôm lấy eo, không cho anh đi và đòi kể cho anh nghe một câu chuyện.
Đó là một câu chuyện rất ngắn và khô khan, có phần làm tổn hại đến danh tiếng của người phiên dịch cao cấp trong giới phiên dịch như cô.
Nhưng đó là câu chuyện của chính cô vào năm đó.
Hạ Diên Điệp không phải đột ngột đưa ra quyết định này, kể từ ngày hôm đó nghe giám đốc Kỷ nói về sự ám ảnh trong các đêm mưa của Du Liệt trong phòng trà, cô đã tập đi tập lại không biết bao nhiêu lần đoạn đối thoại này trong cái đêm mất ngủ đó.
Tiếc là cô đã khóc nhiều đến nỗi đầu óc trống rỗng, không còn nhớ ra một câu nào.
Vì thế cô chỉ có thể nghĩ ra câu nào thì nói câu đó.
Hạ Diên Điệp cũng đã nghĩ tới Du Liệt có thể sẽ có rất nhiều sự phản ứng.
Anh có thể sẽ trách cô đã tự mình quyết định vấn đề, có thể anh sẽ khó chịu với cô vì đã nhờ Du Hoài Cẩn giúp đỡ, hoặc có thể...
Nhưng phản ứng của Du Liệt là điều duy nhất cô không thể ngờ tới.
Anh rất bình tĩnh, anh chỉ im lặng nghe cô nói hết rồi ôm thật chặt cô gái đang ngồi bên cạnh vào lòng, những lời trách móc mà cô đã nghĩ đến đều không có lấy một câu.
Nếu không phải vào một đêm mưa như vậy, trong một căn phòng kéo rèm kín mít, tối đen như ngục tù và vực thẳm như vậy, có lẽ cô đã nghĩ rằng chuyện này vốn không hề gây ra tổn thương gì cho Du Liệt.
Nếu không thì tại sao anh vẫn có thể đối xử dịu dàng và bình tĩnh với cô như vậy?
Cô biết rõ rằng anh không thể nào không trách cô được.
Giống như những gì anh đã nói với cô khi anh đè cô xuống chiếc giường tối tăm đó.
[Anh ghét em nhưng ngày đêm lại không ngừng nhớ về em.]
Hạ Diên Điệp buồn bã đến mức khiến đôi mắt vốn đang khô khốc vì thế mà lại ươn ướt lần nữa, cô dùng sức nhắm mắt lại, xoay người trong vòng tay anh, ôm lấy eo anh, ngồi trên ghế sô pha trong bóng tối, cô ngẩng đầu nhìn lên.
Giọng cô gái nhỏ trở nên khàn khàn vì khóc.
"Em sẽ bù đắp cho anh."
"...?"
Những hạt mưa rơi nhẹ lạch tạch trên lớp kính.
Dây thần kinh vừa có chút thả lỏng của Du Liệt đột nhiên bị lời nói của Hạ Diên Điệp làm cho cực kỳ căng thẳng.
Bởi vì sau khi nói xong câu này, giây tiếp theo, hồ ly đã cúi đầu xuống hôn lên cằm của anh một cách vụng về và non nớt, rồi hơi thở ẩm ướt và mềm mại ấy phả vào yết hầu của anh khiến nó cử động lên xuống theo bản năng.
Du Liệt định thần lại, tức đến cười lên.
Anh giơ tay lên nắm vào gáy của hồ ly nhỏ, anh không khách sáo mà nhấn cô về phía bên cổ mình. Trong lúc bối rối, giọng nói của anh càng trở nên khàn hơn, như bị cơn mưa tạt vào vô số lần vậy.
"Em đến đây để bồi thường cho anh hay đến để tra tấn anh vậy?"
Hồ ly ngập ngừng nói: “Em làm không đúng sao?”
"Ừm, không đúng."
Du Liệt nắm lấy cô, anh vừa tự lừa dối mình vừa điều tiết lại hơi thở và ham muốn dâng trào đang quấn lấy hơi thở của cô trong bóng tối: “Bảy năm không gặp, kỹ năng hôn của em vẫn tệ như vậy.”
"..."
Hạ Diên Điệp im lặng.
Trong bóng tối, cô nghiêm túc cau mày lại, vẻ mặt đầy nghiêm nghị như thể đang suy nghĩ làm cách nào để nâng cao trình độ làm việc của mình trước những yêu cầu khắt khe quá mức của khách hàng.
Có lẽ sự im lặng của cô đã khiến Du Liệt nhận ra.
Vài giây sau, người đàn ông đó dựa vào tay vịn trên ghế sô pha, nhắm lại hàng mi dài và dày như lông quạt, đôi mắt dài nheo lại nói: “Không phải em đang nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ đấy chứ, chẳng hạn như tìm một người để tập chăng."
Hạ Diên Điệp do dự một chút.
Thực ra cô đang nghĩ có nên đi xem thứ gì đó hay đi quan sát thực tế một chút hay không.
Nhưng điều này nói ra thì có vẻ...
Chỉ sau vài giây do dự, giọng cười trầm và khàn của Du Liệt truyền đến từ bóng tối phía trên đầu cô. Những ngón tay thon dài đặt sau gáy cô đang kiềm chế mà bóp nhẹ vào cổ cô: "Muốn chết thì cứ suy nghĩ tiếp đi."
Hạ Diên Điệp im lặng hai giây rồi cúi đầu xuống ôm chặt lấy anh: “Đợi buổi hội thảo ngày mai kết thúc đi.”
“...” Đôi mắt Du Liệt khẽ co giật lên một cái: “?”
Trong bóng tối, đôi má của hồ ly dần dần chuyển sang màu đỏ thẫm.
Nhưng bị bản thân cô phớt lờ đi.
Không thể cưỡng lại sự im lặng đánh giá của Du Liệt, cảm giác mâu thuẫn muốn nói nhưng bị chính mình kiềm chế lại hiện trong đôi mắt đen của anh.
Hạ Diên Điệp suy nghĩ một chút, ôm lấy anh chủ động nói: “Tiền em nợ chú Du sắp trả xong rồi.”
Du Liệt khựng lại một chút.
Dục vọng trong mắt anh nhạt dần, anh đưa tay lên vuốt ve mái tóc dài của cô gái an ủi: “Ừm.”
Sự im lặng của anh khiến Hạ Diên Điệp hơi cau mày, cô ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Anh không cần lo lắng cho em đâu.”
"Lo lắng cái gì?"
"Trách móc, phàn nàn... Bất kể anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng với em, em không ngại đâu. Đây là sự lựa chọn của bản thân em nhưng kết quả lại khiến anh cũng phải chịu đựng. Cho dù anh có trách móc em như thế nào cũng đều là thứ em nên chấp nhận."
"..."
Du Liệt im lặng một lát rồi nói nhỏ: "Nói thẳng?"
“... Ừm.”
Đôi mắt đen láy tựa như chứa đựng vô số cảm xúc trong suốt bảy năm qua khiến cô choáng ngợp.
Trong lòng Hạ Diên Điệp khẽ run lên, cô phát hiện ra bản thân mình vẫn cảm thấy sợ hãi, vì thế mà cô như con rùa rụt cổ vậy nằm xuống lại, ôm chặt lấy Du Liệt.
Ôm anh như thế này sẽ khiến cô cảm thấy can đảm hơn khi nghe anh nói.
"Còn một câu nữa."
"Ừm, em đang nghe."
Im lặng hồi lâu, Hạ Diên Điệp cảm thấy Du Liệt đang giơ tay lên, anh ôm cô thật chặt vào lòng.
“Những năm mà anh không ở bên…”
Anh áp mặt vào trán cô, giọng anh khẽ run lên.
“Vất vả cho em rồi, hồ điệp nhỏ.”
"..."
Hạ Diên Điệp ngơ ngác mở to mắt.
Vài giây trôi qua, những ngón tay đang nắm lấy áo của anh lặng lẽ cuộn lại, hàng mi ướt khẽ chớp một cái rồi lại chớp lần nữa, những giọt nước mắt khô khốc vẫn không thể kìm chế được nữa.
Cô nhắm chặt mắt lại rồi ôm anh chặt hơn.
"… Anh cũng vậy."
...
Những năm cô không ở bên cạnh, một mình anh cũng đã rất vất vả rồi.
Còn nữa.
Cảm ơn anh đã không quên cô.
-
Cái giá phải trả cho việc khóc đến mất nước thật bi thảm.
Ngay cả khi cô đã “cứu nguy” tạm thời trước khi đi ngủ vào đêm hôm trước cũng không có tác dụng gì.
Ngày hôm sau, vào buổi chiều thứ sáu, La Hiểu Tuyết, người đã nghỉ ngơi lấy sức đầy đủ khi nhìn thấy khuôn mặt của trưởng phòng mình, cô ấy há mồm sốc đến mức càm sắp rơi xuống đất rồi...
"Trưởng phòng, mắt của em bị...?"
"Vẫn còn bị sưng sao?" Hạ Diên Điệp nói với vẻ mặt không cảm xúc.
La Hiểu Tuyết định thần lại, cố gắng hết sức đè khóe miệng của mình xuống: "Không, không sưng lắm, chỉ là có chút giống như bảo vật quốc gia bị biến dạng mà thôi."
"?"
“Bảo vật quốc gia có quầng mắt thâm đen, còn quầng mắt của em thì màu đỏ.”
La Hiểu Tuyết rốt cuộc cũng không nhịn cười được nữa, cô ấy xoay mặt đi chỗ khác để nhịn cười.
Hạ Diên Điệp: "..."
Chờ La Hiểu Tuyết cuối cùng cũng bình tĩnh lại, kiềm chế được nụ cười rồi quay đầu lại: “Cho nên, chẳng lẽ hôm qua trưởng phòng bị thất tình à?”
Hạ Diên Điệp khó hiểu: “Chị cảm thấy có khả năng sao?”
“Theo lịch trình tham công tiếc việc của em, đừng nói đến việc yêu đương, thậm chí nuôi chó còn không có thời gian nữa là.” La Hiểu Tuyết dừng một chút rồi nói: “Nhưng tâm trạng của em mấy ngày nay lên xuống rất rõ ràng, khiến chị không thể không nghĩ đến khả năng đó. Suy cho cùng, tình yêu luôn khiến người khác đảo lộn mọi thứ."
Hạ Diên Điệp: “… Trước đây chị cũng không nói chuyện nhiều với em như vậy.”
La Hiểu Tuyết cười lên: "Đó là bởi vì trước đây trưởng phòng chỉ muốn nói chuyện về công việc đó. Em giống như một con robot làm việc đầy hiệu quả vậy, ai lại muốn trò chuyện với robot chứ?"
"..."
Trước khi La Hiểu Tuyết tỏ ra quá thân thiết rồi bắt đầu nói về cuộc sống cá nhân của cô, Hạ Diên Điệp đã kịp thời ngăn lại, cô cúi đầu xuống và lấy tập tài liệu ra.
“Trong lúc hội trường của buổi hội thảo còn chưa mở cửa để vào cài đặt thiết bị thì chúng ta hãy điểm qua những ý chính trong quy trình thuyết trình của ngày hôm nay đi.”
La Hiểu Tuyết: "."
Đương nhiên, công việc của bản thân vẫn là quan trọng nhất.
Lời nói đùa cũng có thể được coi là một cách để giúp người cộng sự cùng phiên dịch thư giãn trước khi bắt đầu.
Trước khi bước vào trong, hai người về cơ bản đã chuyển sang sử dụng tiếng Anh hoàn toàn để giao tiếp, để thích ứng và làm quen trước với giọng điệu và ngôn ngữ.
Ngay sau đó, hội trường tổ chức buổi hội thảo đã mở cửa, nhân viên được vào trước.
Hạ Diên Điệp và La Hiểu Tuyết cũng đã chuẩn bị xong, họ tiến vào hội trường, ngay lập tức tìm thấy chiếc cabin nhỏ dùng để phiên dịch bên cạnh hàng ghế khách mời...
Một không gian khép kín độc lập với toàn bộ hội trường.
Bên trong được đặt các thiết bị dùng để phiên dịch song song và bàn ghế cho đội phiên dịch, đây cũng là khu vực làm việc để họ thực hiện phiên dịch song song.
Phiên dịch song song là nhánh phiên dịch khó nhất.
Người dịch cần hoàn thành quá trình nghe, dịch và diễn đạt trong thời gian ngắn, đồng thời còn thử thách khả năng nắm bắt sự linh hoạt trong câu từ của người dịch, phải liên tục tập trung cao độ và điều này cũng làm tiêu hao rất nhiều tâm trí của người dịch.
Hạ Diên Điệp và La Hiểu Tuyết bước vào khu vực làm việc của mình, lấy cuốn sổ đã ghi chú những điểm chính ra, đặt chúng lên bàn, sau đó, dưới sự hướng dẫn của nhân viên bên ngoài cabin, họ lần lượt kiểm tra các kênh tiếng Anh và kênh tiếng Trung của thiết bị...
Sau khi xác định thiết bị không gặp vấn đề gì, mọi công tác chuẩn bị đã hoàn tất thì các vị khách tham dự hội thảo cũng lần lượt bắt đầu bước vào trong hội trường.
Lúc này, các phiên dịch viên thường hay đùa giỡn với nhau để tránh mắc sai lầm do quá căng thẳng.
Vào đúng lúc Hạ Diên Điệp đang nói đùa với La Hiểu Tuyết.
La Hiểu Tuyết liếc nhìn ra bên ngoài cabin thì đột nhiên khựng lại: "Ấy, đó không phải là Hà Ỷ Nguyệt sao? Gia đình cô ta không phải làm về tài chính sao? Tại sao cô ta lại đến buổi hội thảo chuyên đề về lĩnh vực hàng không vũ trụ?"
"..."
Ngón tay của Hạ Diên Điệp đang lật trang giấy bỗng dừng lại.
"Ủa, khoan đã, cô ta đang bước về phía chúng ta phải không?"
"..."
Hạ Diên Điệp ngước mắt lên và nhìn ra phía bên ngoài tấm kính của cabin.
Quả đúng là vậy.
Không bao lâu, Hà Ỷ Nguyệt đã đi đến cabin nơi hai người đang ngồi, cô ta giơ tay lên, gõ nhẹ vào lớp kính, sau đó khẽ nghiêng đầu và mỉm cười với Hạ Diên Điệp.
La Hiểu Tuyết vô cùng sốc, quay đầu lại hỏi: "Em quen biết với cô cả nhà họ Hà à??"
Hạ Diên Điệp im lặng rồi nói: “Chờ em một chút.”
Hạ Diên Điệp nói xong thì tháo tai nghe ra rồi đứng dậy.
Cánh cửa cabin bị cô đẩy ra một chút, cô nhìn cô gái mặc váy dạ hội màu đỏ đang đứng ngoài cửa cabin: “Cô Hà, tôi còn có việc rất quan trọng phải hoàn thành, nếu cô có việc gì thì xin hãy đến gặp tôi sau khi buổi hội thảo kết thúc."
"À, tôi có làm phiền cô rồi sao?"
Hà Ỷ Nguyệt tỏ ra vẻ mặt ngây thơ, cô ta nhìn lướt qua Hạ Diên Điệp và bắt gặp ánh mắt của La Hiểu Tuyết, người đang nhìn cô ta một cách đầy bất ngờ và tò mò trong cabin.
Cô ta cũng mỉm cười với La Hiểu Tuyết.
La Hiểu Tuyết bất ngờ do dự một chút rồi gật đầu chào hỏi lại với cô ta.
Hạ Ỷ Nguyệt thu lại ánh mắt của mình rồi lại nhìn về phía Hạ Diên Điệp, cười rạng rỡ: “Đồng nghiệp của cô cũng không vội mà, sẽ không làm tốn nhiều thời gian của cô đâu.”
Hạ Diên Điệp cau mày: “Xin lỗi, đây là nguyên tắc làm việc, tôi phải tuân thủ.”
Vừa nói xong, Hạ Diên Điệp đã xoay người đi lại vào trong cabin.
"Không cần thiết phải giả vờ như vậy chứ."
Giọng nói của Hà Ỷ Nguyệt cuối cùng cũng trở nên lạnh lùng vang lên sau lưng cô:
"Dù sao thì bản thân Du Liệt cũng để cho cô đùa giỡn như vậy. Đây chẳng qua chỉ là một buổi hội thảo do Khoa học kỹ thuật Helena tổ chức mà thôi. Cho dù cô có phá hỏng thì anh ấy có nỡ trách móc cô đâu chứ?"
"..."
Hạ Diên Điệp đột nhiên ngước mắt lên.
Trong cabin, La Hiểu Tuyết bị sốc đến mức ngơ ngác nhìn về phía cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...