Hóa Bướm

Sau khi sắp xếp những việc định làm hôm chủ nhật xong, Du Liệt bèn quay về nhà ông cụ một chuyến.

Một mặt là vì ông cụ tuổi đã cao, lỡ đâu tức giận thành bệnh thì thằng cháu trai cả này sẽ có lỗi rất lớn.

Còn mặt khác...

"Hừ! Sao nào? Cháu sợ ông sai người xử lý cô gái mà cháu giấu giếm đó sao?" Bên trong phòng trà, ông cụ ngồi bên cạnh bàn trà, một bình trà mới được pha tỏa ra hương thơm ngát. Người pha trà mặc sườn xám kiểu Bắc Kinh đang rót nước trà đầu tiên vào tách trà treo lưng lửng.

Màu sắc đậm đà của nước trà phủ lên lớp men tinh tế và đều màu của tách sứ khiến nó như phát sáng một cách kỳ lạ.

Du Liệt bước qua, anh vừa vào cửa đã cởi áo vest ngoài và đưa cho người giúp việc, đường cong cơ thể ẩn nấp bên dưới lớp sơ mi phẳng phiu sơ vin đến chỗ thắt lưng. Anh bước đến gần, hờ hững cởi khuy măng sét, tiện tay đặt nó lên trên giá sách bên cạnh.

"Cháu đến rồi."

Du Liệt bước đến trước bàn trà, anh xắn tay áo sơ mi trắng lên để lộ cánh tay rắn rỏi, sau đó rửa tay trong thau đồng khắc hình nổi bên cạnh rồi mới nhận lấy bộ trà cụ từ tay người pha trà.

Rõ ràng người pha trà đã quá quen cách thức ở chung của hai ông cháu nhà này, vì vậy bèn cười rồi lần lượt gật đầu chào từng người mới rời đi.

Cánh cửa được đóng lại.

Ông cụ lấy kính lão, lật xem quyển sách cổ không biết từ đâu ra trên tay rồi khẽ hừ: "Bớt dùng chiêu này với ông, vô dụng thôi."

"Vậy ông nói đi." Du Liệt ngồi bên cạnh ấm nước bằng thủy tinh đang sôi, sau đó cất giọng thản nhiên: "Nếu đã vô dụng, hay là cháu gọi cô ấy về nhé?"

Bàn tay đang lật sách của ông cụ khẽ run lên, suýt nữa đã xé nách quyển sách cổ trong tay.

Ông cụ tức giận đặt sách xuống, tháo cặp kính lão rồi đặt lên quyển sách: "Cháu cố tình về đây chọc tức ông đúng không?"

"Cháu nào dám."

Hai mắt Du Liệt cong cong, thân ấm trà bằng sứ tinh xảo nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay của anh, ngón tay thon dài đè nắp ấm lại, đợi một hồi lâu, anh mới rót trà vào một cái tách vừa phải, sau đó mới rót vào ly trà.

Sau khi đặt ly trà thơm nức mũi ra trước mặt ông cụ, Du Liệt mới cất dụng cụ pha trà, lấy khăn thong thả lau tay rồi mới ngồi xuống ghế...

"Rõ ràng cháu về đây xin lỗi ông mà."

Anh mỉm cười rồi chỉ vào ly trà: "Mời ông dùng trà."

Ông cụ nhìn chằm chằm vào gương mặt thể hiện rõ sự háo hức của anh bằng vẻ mặt quái dị.

Cứ thế chừng ba đến năm giây trôi qua, Du Liệt mới mất tự nhiên hiếm thấy, vòng eo gầy gò dưới lớp áo sơ mi hơi căng chặt: "Trên mặt cháu dính gì sao?"

Câu nói đã đến bên môi nhưng cuối cùng bị đèn nén trở về bằng một tiếng thở dài, ông cụ Canh đặt sách xuống, dựa vào chiếc ghế gỗ đặc: "Cô gái đó có tốt đến vậy không?"

Có tốt đến mức khiến anh vụt mất nụ cười chỉ vì cô suốt mấy năm trời, ấy vậy mà khi cô vừa về đã kéo theo linh hồn bay tận đâu đâu của cháu trai cả của ông cụ cùng về theo.

"..."

Đề tài câu chuyện thay đổi quá đột ngột.

Du Liệt trở nên nghiêm túc: "Tất nhiên, cô ấy rất tốt, ông cũng biết mà."

"Cô gái đó là một đứa trẻ có trách nhiệm và giàu nghị lực, không có ý xấu, có điều tính cách hơi bướng bỉnh..." Ở trước mặt cháu trai cả biết rõ mọi chuyện, ông cụ không định giấu giếm việc mình đã từng điều tra về cô.

Du Liệt vẫn bình tĩnh: "Không sao cả, tính cháu mềm yếu."

"..."

Ông cụ tặng cho ánh một ánh mắt lạnh nhạt, ý là ông còn lạ gì anh.

Thế là Du Liệt biết điều bổ sung thêm một câu: "Chỉ khi ở trước mặt cô ấy."

"Ừ ừ, cháu không chỉ mềm yếu ở trước mặt cô ấy mà còn yếu đuối đến tận xương tủy." Vừa nhắc đến việc này, ông cụ bèn nổi giận, đập tay xuống bàn trà gỗ tạo thành tiếng bốp thật to: "Lúc trước đứa nào đã từng thề son thề sắt trong căn phòng này rằng mình sẽ không kinh doanh và không tham gia chính trị nữa hả?"

Lúc này Du Liệt đuối lý, chỉ đành ngoan ngoãn nghe trách mắng.

"Từ nhỏ cháu đã được khen ngợi không ngớt nên tưởng mình thông minh lắm à? Cháu không nhận ra năm đó ba của cháu đang cố tình câu cháu bằng lưỡi câu không móc sao? Nếu không có cớ sự đó, có lẽ bây giờ cháu đang nghiên cứu chế tạo tàu vũ trũ ở một viện nghiên cứu nào đó chứ đâu cần giao thiệp với hạng làm ăn không ra gì này?"

Du Liệt nghe vậy bèn cười, hờ hững nói tiếp: "Vậy cháu cũng là hạng không ra gì trong mắt người khác rồi."

Ông cụ lạnh lùng nhìn anh: "Ai dám!"

Trước giờ ông cụ vẫn là người hay bao che khuyết điểm, dù con cháu trong nhà có hư hỏng đến mức nào cũng không cho phép người ngoài chê trách một câu, từ khi Du Liệt còn bé đến giờ chưa từng thay đổi.

"Lại nói, hiện giờ thứ cháu đang nghiên cứu không giống tàu vũ trụ sao? Mặc dù quanh co lòng vòng nhưng cuối cùng vẫn đạt được mục đích thì có gì không tốt. Đợi cuối năm nay dự án thử máy hoàn thành, cháu sẽ mời ông đến trung tâm phóng thử để quan sát."

Anh mỉm cười, sau đó rót cho ông cụ nửa ly trà: “Còn về việc dùng móc câu không lưỡi để câu cháu, cho dù Du Hoài Cẩn không nói thì cháu vẫn sẽ điều tra, một khi điều tra ra thì vẫn là kết quả đó.” Du Liệt đặt ly trà xuống, đồng thời ngước mắt lên: “Hết cách rồi, nếu không thể thay đổi tính cách của cô ấy thì cháu chỉ đành trở thành sự lựa chọn tốt nhất của cô ấy.”

“...”

Lời lẽ ngay thẳng hùng hồn khiến ông cụ giận suýt nôn cả máu.

Ông cụ phất tay: “Ông không quản nổi cháu, không biết ông bà tổ tiên đời nào tích đức nên mới nuôi ra hai đứa phản nghịch như vậy, chẳng có ngày nào được yên bình.”

“Cháu nghe nói có người đốt pháo cho ông còn không về nhà, nên hôm nay cháu bị ăn mắng tận hai lần.” Du Liệt đùa: “Cháu ra khỏi cửa sẽ đi tìm Canh Dã đòi nợ thay ông.”

Ông cụ trừng mắt, vừa định nổi giận thì đã nghe anh nói tiếp.

“Lại nói, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.” Du Liệt đưa trà dập lửa kịp lúc: “Cháu là cháu trai của ông, thế nên chẳng phải tính tình của cháu cũng giống ông sao?”

“...”

Một câu rất có ích!

Ngọn lửa đang cháy hừng hực của ông cụ đã bị dập tắt giữa chừng, ông cụ chỉ đành gắt gỏng: “Hừ, cháu đừng hòng kiếm hời gì từ ông.”

Nói xong, bầu không khí trong phòng lập tức dịu xuống.

Du Liệt pha trà, uống trà và nói chuyện với ông cụ chốt lát.

Buổi trưa, ở nhà không có người ngoài, đúng lúc đã đến đến giờ cơm nên anh ở lại dùng cơm trưa với ông ngoại. Nhân lúc ông cụ đi ngủ trưa, anh bèn chăm bón cho đám hoa cỏ trong phòng.

Dì giúp việc trong nhà bước đến đưa điểm tâm cho anh, thấy vậy bèn cười bảo: “Cũng chỉ có mỗi A Liệt mới dỗ ông cụ vui vẻ, không giống A Dã, thi thoảng mới về nhà một lần mà lần nào cũng chọc ông cụ tức đến mức muốn dở cả nóc nhà.”

Du Liệt đặt bình tưới nước xuống, đáy mắt thoáng vui vẻ: “Ông ngoại dậy rồi sao?”

“Đã dậy rồi, để tôi qua đó xem sao.”

“Được.”

Đợi ông cụ ngủ trưa xong, Du Liệt vẫn ở trong vườn hoa một lát. Sau khi xác nhận ông ngoại đã nguôi giận rồi, anh mới đứng dậy và chào tạm biệt.

Trước khi anh đi, ông cụ chắp tay sau lưng và bước đến trước cây Xuân Lan “Tiếu Điệp” mà anh thích chăm nhất mỗi khi về nhà trong suốt mấy năm qua.

“Chỉ cần cháu đừng làm những chuyện ngoài tầm kiểm soát thì ông sẽ không nhúng tay, ba của cháu không phải người dễ gạt. Mặc dù lúc trước nó không gây gổ tiếp với cháu nhưng suy cho cùng cháu vẫn là con trai duy nhất của nó, nó có thể tha thứ cho việc cháu và cô gái đó hẹn hò nhưng đừng nghĩ đến việc kết hôn, nó sẽ không chấp nhận.”

“Cháu biết chứ.”

Du Liệt dừng chân bên cạnh phòng hoa, sự lạnh lùng buông xuống trên hàng mi: “Không may là cháu không cần sự đồng ý của ông ta.”

Ông cụ lấy vải ướt, cẩn thận lau bụi đóng trên chậu hoa lan, rũ mắt nói tiếp: “Cháu nghĩ thông suốt là được, Du Hoài Cẩn ngụp lặn trong vũng bùn đó hơn cháu mấy chục năm trời không phải uổng công vô ích, cháu vẫn chưa tận mắt chứng kiến thời khắc nó tàn nhẫn nhất là thế nào đâu.”

“Mấy năm qua lúc nào cháu cũng suy nghĩ, đã nghĩ kỹ lắm rồi.”

“...”


Ông cụ quay đầu, bắt gặp sự tàn nhẫn, ẩn chứa sự sắc bén, không còn non nớt và ngây thơ trong đôi mắt của cháu trai mình.

Ông cụ biết Du Liệt và Du Hoài Cẩn vẫn khác nhau.

Thật ra Du Hoài Cẩn là một tay buôn khôn ngoan, vừa tàn nhẫn nhưng không liều mạng. Còn Du Liệt trông lạnh lùng, kìm nén, tiến lùi thích hợp nhưng khi chạm đến giới hạn cuối cùng, anh chưa từng là người không dám liều mạng.

Chỉ tiếc Du Hoài Cẩn không biết điều này, cũng như không hiểu con trai của ông ta.

Nhưng ông cụ biết rõ kết cục.

Trong lúc vượt qua chông gai, không biết Du Liệt đã được mài dũa thế nào, càng không biết cuối cùng cô gái mà anh muốn trở thành sự lựa chọn duy nhất của người ta có ở bên cạnh anh khi anh vượt qua mọi chông gai hay không.

“... Một đống phiền phức.”

Ông nụ ném tấm vải bông đi, phất tay bảo: “Không có gì thì đừng về nữa, cút đi.”

Du Liệt mỉm cười.

Anh biết ông ngoại là người thân cuối cùng mà anh có thể nhờ ra tay khi chuyện đó thật sự xảy ra, có điều ông cụ muốn giữ thể diện, mạnh miệng nhưng lại mềm lòng nên mới nói khó nghe như thế.

“Cháu không làm phiền ông nữa, hôm khác cháu lại đến.”

“...”



Lúc Hạ Diên Điệp nhận được tin nhắn của Du Liệt, cô và Lê Hân đang ở một ngôi nhà trong một khu dân cư lâu đời nào đó ở nội thành thành phố Bắc.

Ở đây có một bà cụ sống một mình, là một bà cụ mà cô quen vào mấy năm trước.

Hai người quen nhau vào một dịp tình cờ, khoảng chừng ba, bốn năm trước, khi ấy bà Hạ vừa qua đời mới mấy tháng, Hạ Diên Điệp mới thoát khỏi sự đau đớn vì mất người thân và cũng vừa tốt nghiệp đại học. Cô muốn đổi một môi trường mới, giáo sư ở học viện đã đề nghị cô học cao học ở Châu Âu một năm.

Nào ngờ vào cuối tuần đầu tiên khi cô vừa sang đó, cô bắt gặp một bà cụ bị lạc khỏi nhóm người đồng hành ở đầu đường. Bà ấy không rành ngôn ngữ bên này, bập bẹ hỏi đường thì bị mấy thanh niên cố tình gào lên gọi bà cụ là “người Trung Quốc”. Bà cụ không hiểu đây là cách gọi châm biếm phân biệt chủng tộc nặng nề nhưng cũng cảm giác được từ giọng điệu cười cợt của đối phương, mặc dù tức giận nhưng cũng không làm được gì.

Khi đó Hạ Diên Điệp đã đứng dậy.

Bà Hạ vừa qua đời không lâu nên Hạ Diên Điệp rất có cảm tình với những cụ già cỡ tuổi bà Hạ. Hơn nữa, khi chứng kiến cảnh đồng bào bị sỉ nhục, cô đã dứt khoát đứng chắn trước mặt bà cụ, hờ hững đánh trả đám thanh niên đó rồi che chở bà cụ rời khỏi đây.

Hạ Diên Điệp liên lạc với người đồng hành với bà ấy, sau đó còn dùng cơm với bà ấy và đôi bên lưu số liên lạc của đối phương. Khi còn ở nước ngoài, có thời gian rảnh là cô sẽ chạy đến ở cùng bà cụ, dạo chơi viện bảo tàng, làm phiên dịch viên cho bà cụ.

Khi đó Hạ Diên Điệp bù đắp sự áy náy và ỷ lại với bà Hạ trên người bà cụ này. Con trai duy nhất của bà cụ làm việc ở nước ngoài, luôn bận không thấy mặt mũi nên không có thời gian làm bạn với bà ấy, bà ấy cũng xem cô như cháu gái ruột của mình.

Sau đó Hạ Diên Điệp về nước, thi thoảng hai người chỉ gọi điện cho nhau, cô còn đau buồn rất lâu vì chuyện này.

Nào ngờ năm ngoái bà cụ đã về nước định cư, bà ấy ở thành phố Bắc, sống cùng khu với nơi làm việc của cô.

Một năm vừa qua, Hạ Diên Điệp luôn chạy đến thăm bà Tang mỗi khi rảnh rỗi.

“Cậu nhóc đến cùng cháu là người mà cháu đã từng nhắc đến đúng không?”

Bên trong phòng bếp, Hạ Diên Điệp lấy trái cây mà bà cụ đã rửa xong ra, đặt táo vào trong đĩa trái cây thì nghe bà cụ hỏi vậy.

Hạ Diên Điệp run lên, bất đắc dĩ lấy đĩa trong ta đối phương: “Bà nói gì vậy ạ? Năm nay em ấy chỉ mới mười tám tuổi, còn chưa được mười chín nữa kìa.”

Bà cụ nói nghiêm túc: “Nữ lớn hơn ba tuổi như vớ phải đống vàng.”

“Vậy nếu cháu muốn ôm ngọn núi vàng thì không thể chọn em ấy được, bà đừng ghép đôi lung tung.”

“Được rồi, cháu nói không phải thì thôi, bà không trêu cháu nữa.” Bà cụ tiếc nuối phủi tay: “Trước khi nhắm mắt, ít nhất bà muốn nhìn thấy cháu trai của mình kết hôn, còn phải gặp chàng trai đã khiến cháu nhung nhớ suốt mấy năm trời, không chịu quen người mới trông như thế nào.”

Hạ Diên Điệp nghe vậy bèn chột dạ, đến nỗi chà xát quả táo mạnh hơn vừa rồi: “Cháu rất bận, đâu có như bà nói.”

“Cháu bận thật nhưng cháu hoàn toàn không định hẹn hò làm quen với ai, cháu đừng nghĩ bà không nhìn ra…”

Hạ Diên Điệp sợ bà ấy cứ nói mãi chủ đề này bèn vừa bưng đĩa trái cây vừa chậm rãi đẩy bà cụ ra bên ngoài: “Được rồi, chúng ta ra phòng khách ăn trái cây thôi, lát nữa cháu sẽ biểu diễn màn gọt táo cho bà xem, cháu đã luyện tập rất nhiều lần, đảm bảo gọt vỏ không bị đứt đoạn.”

Bà cụ cười, để mặc cho cô đẩy đi.

Lê Hân đang ngồi trong phòng khách nhưng không được tự nhiên cho lắm.

Đa phần những thiếu niên trong độ tuổi này đều không có kinh nghiệm và kiên nhẫn ở cùng cụ già, cậu ấy cũng thế. May mắn thay, cậu ấy là tuýp người biết ăn nói nên có thể tán gẫu dăm ba câu với Hạ Diên Điệp và bà cụ.

Khi đến gần bốn giờ chiều, điện thoại của cô run lên hai tiếng.

Sau khi cô vào nhà thì đã đặt điện thoại lên bàn trà, ở khá gần Lê Hân, thế nên cậu ấy tiện tay lấy điện thoại giúp cô, nửa chừng còn thoáng đọc tin nhắn hiển thị trên màn hình.

Sau đó cậu ấy thuận miệng hỏi một câu.

“Du Liệt? Chị ơi, đây là ông chủ của chị ư?”

“…”

Hạ Diên Điệp thoáng run tay, thế là vỏ trái cây dài ngoằn đã bị cô bất cẩn cắt đứt.

Màn biểu diễn kết thúc nửa chừng.

“… Ừ.” Hạ Diên Điệp nhíu mày, mặt đanh lại rồi bảo: “Đưa điện thoại cho chị, em không được tự ý xem điện thoại của chị khi chị chưa cho phép.”

Cún con ấm ức nhìn cô mà không nói gì, đưa điện thoại sang.

Hạ Diên Điệp chột dạ xoa tay, cúi đầu ấn mở điện thoại.

[Du Liệt]: Mấy giờ em xong việc? Anh đến đón em.

Hạ Diên Điệp nheo mắt, sau đó vừa định nhắn trả lời từ chối.

Nhưng cô chưa gõ xong, dường như Du Liệt đã đoán được.

[Du Liệt]: Đây là trách nhiệm của bạn trai.

Hạ Diên Điệp: “…”

Anh thật sư không cho cô lựa chọn thứ hai.

Hà Diên Điệp cứ xoắn xuýt mãi rồi cuối cùng lại gõ địa chỉ, số nhà trên trang thông tin điện tử của khu chung cư ròi gửi cho anh.

[Du Liệt]: Được, anh sẽ đợi em ở dưới lầu.

Lúc đầu Hạ Diên Điệp còn định giải thích với anh tại sao mình và Lê Hân ở trong căn chung cư này lâu vậy, có điều anh không hỏi tới mà còn trả lời rất nhanh.

Bởi thế cô không định chủ động nhắc đến vấn đề này.

Bởi vì nó giống như hành vi của một cô gái đang báo cáo hành trình của mình với bạn trai…

Hạ Diên Điệp nghĩ đến đây thì mặt đỏ bừng, cô lập tức nghiêm mặt, đặt điện thoại về chỗ cũ.

Kế tiếp, cô vừa ngẩng đầu đã bắt gặp vẻ mặt thấu hiểu của bà Tang.

“Ông chủ?” Tang Mỹ Chi nở nụ cười hiền từ: “Có ông chủ nào lại tìm nhân viên vào cuối tuần không hả?”

“Tính chất công việc của cháu yêu cầu thế mà.” Hạ Diên Điệp muốn lập lờ cho qua nhưng không thành công.

Tang Mỹ Chi híp mắt cười, vỗ vào mu bàn tay của cô: “Thế tối cuối tuần rồi mà ông chủ của cháu tìm cháu làm gì?”

“Anh ấy muốn đến chỗ cháu để lấy tài liệu ạ.” Hạ Diên Điệp chột dạ nói dối.


“Ồ, cậu ấy còn muốn đến tìm cháu à?”

“Vâng…”

Hạ Diên Điệp không tránh thoát khỏi ánh mắt như máy phát hiện nói dối của bà cụ, vì vậy vội vàng nghiêm mặt đứng lên, đi lấy tiền trong ví ra: “Lê Hân, ban ngày chị đã nói tối nay chị bận việc, em tự ăn cơm hoặc rủ bạn bè ăn cơm cùng em…”

Cô còn chưa kịp đưa tiền ra thì đã thấy Lê Hân cụp mắt, ngồi trên sofa.

“Em không muốn lấy tiền của chị.”

Hạ Diên Điệp khẽ giật mình.

Sau đó cô thấy cún con buồn rầu đứng dậy, đi chưa được mấy bước đã quay đầu cúi chào Tang Mỹ Chi: “Cháu chào bà ạ.”

Hạ Diên Điệp: “?”

Dứt lời, cậu ấy còn không thèm nhìn cô chị cầm tiền đang đứng ngẩn ngơ ở đó mà mang giày rời đi.

Hạ Diên Điệp không hiểu gì cả bèn nhét tiền vào trong ví, có điều cô không yên tâm nên quay đầu hỏi bà Tang: “Bà nói xem một mình em ấy ra ngoài sẽ không sao chứ?”

Tang Mỹ Chi cười hớn hở như đang xem kịch hay: “Thằng bé có tâm sự, chàng trai mười tám nên hơi cáu kỉnh ấy mà.”

Câu nói đầy ẩn ý khiến cô run lên.

Tang Mỹ Chi nói dựa trên góc độ của một người đứng ngoài, còn khiến cô bất ngờ hơn so với khi Du Liệt đề cập đến. Cô rất khó chấp nhận sự thật này: “Nhưng mà em ấy, cháu đã nhìn em ấy trưởng thành kể từ khi em ấy còn là thiếu niên nữa mà.”

“Chịu thôi, ai bảo Tiểu Diên Điệp của chúng ta vừa xinh đẹp vừa thiện lương, luôn khiến người khác thích làm gì chứ?”

Bà Tang cũng là người thành phố Bắc, mặc dù bà ấy đã ra nước ngoài mấy năm và nói tiếng thành phố Bắc không được thành thạo nhưng vẫn uốn lưỡi âm cuối rất mạnh, mỗi lần bà ấy gọi “Tiểu Diên Điệp” đều khiến Hạ Diên Điệp xấu hổ.

Thế nhưng lần này cô lại rung động một cách khó hiểu.

Tang Mỹ Chi vỗ mép bàn: “Cháu nghĩ cũng vô ích, không nói chuyện này nữa. Bao giờ ông chủ của cháu đến đón cháu thì bảo cậu ấy lên đây, bà phải xem ông chủ lớn đòi vắt kiệt sức lao động của nhân viên vào cuối tuần trông như thế nào?”

“Bà Tang…”

Hạ Diên Điệp lập tức phục hồi tinh thần, mặt đỏ bừng: “Bà đừng trêu cháu nữa.”

“Không được, dù thế nào hôm nay bà phải gặp cậu ấy.” Tang Mỹ Chi nghiêm mặt: “Vả lại cháu nghĩ xem, cháu đã có thể dẫn em trai đến đây thì sao không thể bảo ông chủ chuyên bắt nhân viên làm việc vào cuối tuần lên ngồi một lát?”

“…”

Hạ Diên Điệp hơi chột dạ.

Tất nhiên là vì cô coi em trai như em trai ruột nhưng lại coi ông chủ không phải ông chủ

Bảo Du Liệt lên gặp mặt bà cụ Tang khiến cô cảm thấy giống như đang ra mắt phụ huynh, lúng túng một cách khó hiểu.

Nhưng cô không nói lại Tang Mỹ Chi.

Cuối cùng Hạ Diên Điệp vẫn gửi tin nhắn cho Du Liệt, sau đó còn nhắn cả số phòng cho anh.

Cuối cùng còn bổ sung một câu.

[Hồ điệp]: Bà cụ nhà này nói không được mang quà đến đây, bằng không sẽ đuổi anh đi.

Lúc Du Liệt nhận tin nhắn, xe vừa mới tiến vào khu chung cư cũ kỹ, tin nhắn số phòng vừa xuất hiện khiến anh rất bất ngờ, đồng thời cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.



Thì ra lúc nhận tin nhắn địa chỉ, Du Liệt còn đang ở cửa hàng xe.

Sáng nay anh tìm được một câu ấm trong giới chuyên kinh doanh ô tô, người đó nhanh chóng nhận xe và sử dụng ngay sau khi nhận hàng. Đối phương vừa chọn dòng xe vừa dò xét suy nghĩ của anh, cố tình nhắc đến tìm hiểu chi tiết câu chuyện “Người sáng lập Khoa học Kỹ thuật Helena trị giá hàng chục tỷ bị động kinh hay sao mà lại chọn một con xe rác”.

Sau đó đối phương thấy Du Liệt cầm điện thoại, nghiêm túc đọc một tin nhắn nào đó trên điện thoại, ánh mắt hơi nặng nề.

Người kia có thể trở thành bạn bè trong giới với Du Liệt thì cho thấy anh ta cũng có năng lực và EQ cực cao, thế là lập tức ngậm miệng, không nói thêm bất cứ câu nào trong suốt quá trình.

Địa chỉ trong một tòa chung cư, Du Liệt để ý.

Anh coi đây là quỹ đạo cuộc sống cần có của Hạ Diên Điệp và Lê Hân, dù họ là người thân hay bạn bè, khoảng cách bảy năm trời vẫn khiến anh cảm thấy xa lạ.

Nhưng bây giờ Hạ Diên Điệp nói với anh rằng anh có thể đi lên.

… Cô đã tự nguyện mở cánh cửa nào đó trong bảy năm qua của cô và cho phép anh bước vào.

Du Liệt lập tức hối hận vì chiếc xe ô tô không có hai cánh bên cạnh, chạy đến khu dân cư cũ với đường xá chật chội và đậu đầy xe.

Cuối cùng anh cũng chịu đựng được khi xuống xe, Du Liệt gửi tin nhắn trả lời Hạ Diên Điệp, nói anh muốn lên lầu, sau đó bước đến cửa đơn nguyên.

Vừa đặt chân vào cửa đơn nguyên, Du Liệt đã dừng bước.

Thiếu niên tên Lê Hân đang đứng trong hành lang lầu một, thấy Du Liệt bước đến, cậu ấy thoáng bày ra vẻ mặt “quả nhiên là thế”.

“Chị tôi nói anh là ông chủ của chị ấy?” Thiếu niên cố tình lạnh lùng hỏi nhưng giọng điệu vẫn còn xen lẫn nét ngây ngô của tuổi trẻ.

Du Liệt đã từng tiếp xúc với mấy tay cáo già lão luyện, giờ bỗng bắt gặp anh chàng thiếu niên không giấu nổi cảm xúc chân thật của mình thì cảm thấy thật ngây thơ và buồn cười.

Điều buồn cười hơn là anh, cho dù đến tận lúc này, anh vẫn ghen tuông và không chấp nhận nỗi việc có một thiếu niên luôn ở bên cạnh Hạ Diên Điệp.

… Anh còn cười người khác, đúng là ấu trĩ.

Du Liệt thở dài, hờ hững bước lên cầu thang: “Cô ấy và tôi có quan hệ thế nào, không liên quan gì đến cậu.”

Lê Hân bị anh chặn họng thì giận vô cùng: “Anh biết tôi quen chị ấy bao lâu không, có biết quan hệ giữa tôi và chị ấy là gì không?”

Du Liệt hơi nhíu mày.

Anh bắt đầu tự hỏi có phải khi còn niên thiếu, anh cũng đã từng ngây thơ và vô tri như thế này trước mặt Hạ Diên Điệp không, vừa mới bắt đầu đã lật lá bài tẩy của mình.

Anh ngẫm nghĩ một lát thì thấy không phải, thế nên sếp Du đã yên tâm hơn rất nhiều.

“Tôi biết.” Du Liệt hờ hững gật đầu: “Nhưng không biết chi tiết.”

Ánh mắt Lê Hân hơi hoảng hốt nhưng vẫn cố gồng hỏi ngược lại: “Anh điều tra chị ấy? Chị ấy ghét nhất là những người không biết giữ khoảng cách, anh không sợ chị ấy biết chuyện sẽ không chịu gặp anh nữa ư?”

“...”

Du Liệt khẽ than.

Anh bước lên hai bậc thang cuối cùng, đứng lười biếng trong lối đi nhỏ hẹp rồi ngước lên nhìn thiếu niên: “Cô ấy ghét người không biết giữ khoảng cách, còn tôi thì ghét người xúc phạm tôi. Có điều cậu biết ngoại lệ là gì không?”

“?”

Lê Hân cảnh giác, mặc dù chàng trai lười biếng trước mặt trông không có gì đáng sợ nhưng chính khóe mắt, hàng mày, từng cọng tóc trên người anh đều toát lên vẻ nguy hiểm từ tận sâu trong xương tủy.

“Ngoại lệ là khi tôi bằng tuổi cậu.” Du Liệt nhét tay vào túi, anh nhếch môi, hờ hững ngước đôi mắt sắc như dao lên, lạnh lùng khinh miệt nhìn anh chàng thiếu niên đằng kia: “Bất kể Hạ Diên Điệp có xúc phạm tôi bao nhiêu lần, tôi cũng vui vẻ chịu đựng.”


“...”

Chỉ một câu nói nhưng ẩn chứa rất nhiều thông tin.

Lê Hân thay đổi sắc mặt.

Lúc này cậu ấy mới chịu rời đi, trông chẳng khác gì một con chó thất bại trốn chui trốn nhủi.

Sau khi Lê Hân đi rồi, Du Liệt vẫn đứng ở đó một lát rồi mới vô cảm xoay người và bước lên lầu.



Du Liệt làm bạn với ông cụ Canh biết bao nhiêu năm trời nên rất giàu kinh nghiệm, chỉ ở lại chừng một tiếng đồng hồ đã dỗ bà Tang hớn hở ra mặt.

Đến tận hôm nay Hạ Diện Điệp mới phát hiện thì ra Du Liệt rất có kinh nghiệm bầu bạn với những ông bà cụ già.

Anh có thể bàn về các loại trà, hoa, nuôi chim, nuôi cá một cách thành thạo.

Đúng là nhân tài chăm sóc người già toàn diện trong thời đại mới.

Nếu lúc trước cả hai không chia tay, có lẽ anh và cô sẽ cùng đến gặp bà Hạ và sẽ…

Hạ Diên Điệp thoáng giật mình, vội vàng ngừng suy nghĩ, cô không được nghĩ như vậy vì nó không công bằng với Du Liệt.

Thời gian dần trôi qua, bà cụ Tang không kìm được lải nhải, kể về những chuyện lý thú mà mình và Hạ Diên Điệp đã gặp phải khi còn ở nước ngoài.

Tang Mỹ Chi bất giác quay đầu nhìn ra khung cửa sổ thì phát hiện sắc trời bên ngoài đang tối dần.

“Ôi trời, người lớn tuổi lại hay lải nhải miết, sao bà nói chuyện với Tiểu Liệt lâu như vậy mà cháu không cản bà lại?” Tang Mỹ Chi nhìn Hạ Diên Điệp rồi trách.

Sau đó bà ấy chuyển sang Du Liệt: “Tiểu Liệt, cháu có cảm thấy phiền hà khi nghe bà lải nhải không?”

“Không đâu ạ, cháu rất thích nghe.”

Dù đổi sang nơi khác, Du Liệt vẫn là người pha trà.

Anh rót nước trà trong vắt vào ly trà của bà cụ, mặc dù anh nói rất ít nhưng tấm lòng chân thành và sự trầm lặng của anh khiến Tang Mỹ Chi cảm thấy anh không cố tình lấy lòng mình mà nói câu nào cũng làm bà ấy dễ chịu.

Anh là kiểu người nói ít làm nhiều.

Bà cụ âm thầm đánh giá.

… Vậy thì không được.

Tang Mỹ Chi nghĩ thế bèn cảm thán: “Đám trẻ bọn cháu có ai thích nghe người già lải nhải đâu?”

Du Liệt đang nhấc nắp trà lên, nghe vậy bèn dừng tay.

Anh ngước mắt lên nhìn bà ấy: “Hạ Diên Điệp biết cháu không nói dối, cháu thật lòng thích vậy.”

Hạ Diên Điệp bỗng bừng tỉnh.

Mặc dù Du Liệt không nói huỵt toẹt ra nhưng cô vẫn nghe hiểu anh có ý gì.

Khi anh còn trẻ, anh là cậu ấm tâm cao khí ngạo và không thích nói dối.

Còn hồ ly nhỏ rất hay nói dối.

Chẳng những vậy, lần nào hồ ly nói dối cũng bị anh vạch trần.

Hạ Diên Điệp im lặng mím môi, khép chặt mi như không nghe thấy gì.

Tang Mỹ Chi vẫn không buông tha: “Cháu nói xem cháu thích nghe chuyện nào nhất trong những thứ bà vừa kể, lần sau bà sẽ kể cho cháu nghe tiếp.”

Cuối cùng Du Liệt phát hiện ra điều gì đó.

Anh không nhìn Hạ Diên Điệp nữa, đáp: “Bà Tang.”

“Nói đi.” Bà cụ Tang tỏ vẻ bà đang cho cháu chỗ dựa đấy nhé.

Du Liệt nâng tay lên, thoáng cọ xát ngón tay vào xương lông mày. Đúng lúc này, trợ lý gọi điện cho anh, thế là anh bèn xin lỗi Tang Mỹ Chi rồi đi ra ban công nhận cuộc gọi.

Ánh chiều tà phủ lên bóng dáng cao ngất bên khung cửa sổ.

Tang Mỹ Chi mỉm cười quay lại, tỏ vẻ cực kỳ hài lòng: “Đúng là anh chồng hiếm có khó tìm, chẳng trách Tiểu Diên Điệp của chúng ta không vừa ý ai cả.”

Hạ Diên Điệp giật mình quay lại nhìn bà ấy: “Cháu không nói gì cả.”

“Còn cần cháu nói nữa ư? Tất cả đã thể hiện trong mắt cậu ấy cả rồi.”

Bà cụ cười nói như một cô gái tuổi đôi mươi: “Vừa nãy khi cháu đi làm công chuyện, cậu ấy cứ hỏi cháu sống ở trong nước có tốt không, có bị ai ức hiếp không, có ăn cơm đúng giờ không, có bị lạnh khi đông đến không… Nếu cậu ấy không phải người mà cháu vẫn luôn nhớ thương, công sức lảm nhảm từ trưa đến giờ của bà đều uổng phí cả rồi.”

Hạ Diên Điệp nghe vậy thì ngẩn ngơ.

Có tiếng bước chân từ ban công lại gần, cô vô thức ngồi thẳng dậy rồi quay đầu nhìn ra sau.

“Bà Tang, cháu đã đặt nhà hàng xong rồi, nếu tiện…”

Du Liệt thoáng nhìn Hạ Diên Điệp, anh bỗng chững lại khi thấy vẻ mặt của hồ ly lúc này, sau đó mới phục hồi tinh thần: “Nếu tiện, bà có thể cùng đi ăn một bữa cơm cùng cháu không?”

“Vậy có phiền cháu quá không?”

“Không đâu ạ, Diên Điệp cũng muốn ăn cơm với bà, bà đừng để cô ấy thất vọng.”

“Vậy hai cháu đợi bà một lát, bà đi thay đồ đã.”

“Vâng, bà đi chậm thôi, không gấp đâu ạ.”

“...”

Cửa phòng ngủ của bà Tang được đóng lại.

Hạ Diên Điệp ngồi trên sofa kiểu cũ bèn quay sang: “Anh…”

Cô chưa kịp nói hết chữ đầu tiên.

Bóng dáng cao lớn trước mặt bất ngờ cúi người xuống, những ngón tay thon dài giữ chặt một chân cô, sau đó nhấc cằm cô lên rồi tặng cho cô một nụ hôn nồng cháy.

“!”

Hạ Diên Điệp giật nảy mình, vô thức muốn giãy ra nhưng lại sợ gây ra tiếng động khiến bà Tang trong phòng chú ý.

Cô chỉ đành trợn to mắt và lườm anh.

Cũng may Du Liệt chỉ hôn bất ngờ chứ không muốn xâm nhập sâu nên đã nhanh chóng tách ra.

Nửa phút trôi qua, sau khi kìm nén cảm xúc trào dâng vì hồ ly, Du Liệt mới thong thả quay người rồi cầm khăn lên, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau đi vết son anh ăn dở trên môi cô.

Lúc này Hạ Diên Điệp mới phục hồi tinh thần, cô vừa sợ vừa mắc cỡ đỏ mặt, cố đè giọng rồi hỏi nhỏ: “Anh làm gì thế?”

“Ai bảo khi anh mới từ ban công quay về thì đã bắt gặp hồ ly nhỏ ngồi trên sofa nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt ướt sũng. Em phải cảm thấy may mắn vì đang ở nhà bà Tang, bằng không có lẽ đêm nay em không thể kịp ăn bữa tối.”

Du Liệt từ tốn nói, bày ra dáng vẻ mặt người dạ thú.

“...”

Hạ Diên Điệp đỏ mặt: “Anh nói bậy, em không có.”

Du Liệt lau son môi trên môi cô, kẹp chặt khăn trong tay. Anh nhìn nó chừng hai giây, bỗng nhớ ra chuyện gì đó bèn khẽ bật cười: “Hồ ly, em thật giỏi.”

“?”

Hạ Diên Điệp chưa kịp hỏi anh có ý gì thì có tiếng bước chân cho thấy bà Tang đang định ra khỏi phòng.

Hạ Diên Điệp lập tức kéo Du Liệt từ trước sang một bên.

Vì vậy cảm xúc bị đè nén thành một mảng tối mơ hồ, chìm sâu vào trong đáy mắt sâu như đại dương của anh.



Tối đó, Hạ Diên Điệp bất ngờ những hai lần.

Lần đầu tiên khi gặp “chiếc xe mới” của Du Liệt.

Lần thứ hai, nhà hàng mà họ dùng bữa tối tình cờ lại nằm ở Tinh Đình, thậm chí anh không đặt bàn ở phòng riêng mà ở trong một hành lang sôi nổi được chia tách riêng biệt.


Vì có bà Tang ở đây nên Hạ Diên Điệp cố kìm nén, không nói gì cả.

Đến khi bữa tối kết thúc, Du Liệt bồi bà Tang càng già càng hăng đã uống ít rượu nên không tiện lái xe, vì vậy anh bảo trợ lý chở bà Tang về nhà.

“Tối nay bạn của cháu cũng ăn tối ở đây, lát nữa cháu phải qua đó chào hỏi nên không thể đưa bà về.” Du Liệt nghiêm túc giải thích trước khi bà cụ quay về: “Lần sau cháu sẽ đến tận nhà bà để xin lỗi.”

Sau khi ở cùng nhau từ trưa đến tối, bà Tang cực kỳ yêu quý Du Liệt, bà ấy nhìn anh như nhìn cháu trai ruột nhà mình: “Được được, lần sau cháu và Tiểu Diên Điệp cùng đến nhé.”

“Vâng, cháu biết rồi ạ.”

Nhìn trợ lý dìu bà cụ rời đi, Hạ Diên Điệp quay lại với tâm trạng rất phức tạp.

Lúc này Du Liệt đã ngồi trên sofa ở bàn cơm, mặt anh ngà ngà say, lười biếng khép hờ mắt lại, con ngươi đen láy hơi chập chờn giữa hàng mi. Cơn say không hiện rõ trên mặt anh nhưng thoáng đọng lại nơi khóe mắt khiến nó khẽ đỏ bừng.

Khác hoàn toàn với Du Liệt lúc bình thường.

Anh lười biếng ngồi nơi đó, bắt chéo chân, nắm lấy tay cô, chỉ cần im lặng ngồi đó cũng đủ khiến người ta cảm nhận được sự lười biếng, mê hoặc, quyến rũ tỏa ra từ người anh.

Anh im lặng chơi đùa với ngón tay của cô như một đứa trẻ vừa biết đến thế giới này, lưu luyến vuốt ve từng ngón một.

“...”

Hạ Diên Điệp chưa bao giờ nghĩ tới có ngày cô sẽ đỏ mặt khi bị người ta mân mê tay mình.

Nhưng vì anh xem nó như bảo vật nên cô không nỡ rút về.

Thế là ngón tay bị anh chạm vào hơi co lại bất an, Hạ Diên Điệp chọc vào lòng bàn tay anh: “Du Liệt, anh say rồi à?”

“Không có.”

Giọng người nọ trầm khàn nhưng đôi mắt hoàn toàn tỉnh táo.

Mặc dù anh không say nhưng trông hơi kỳ lạ.

Hạ Diên Điệp nghĩ: “Anh anh đang chờ bạn mình ư?”

“Suỵt.”

Du Liệt hơi nghiêng người rồi đè vào vai cô: “Hồ điệp nhỏ, chỉ cần uống hết ly rượu này, chúng ta sẽ nhanh chóng về nhà.”

“...?”

Hạ Diên Điệp hơi ngơ ngác.

Nhưng chẳng mấy chốc, cô đã nhìn thấy Từ Khác vừa gặp ngày hôm qua bước ra từ một góc nào đó, anh ta thoáng giật mình khi đi đến trước bàn của họ.

“Anh đây là?”

Du Liệt thong thả mở mắt, giọng điệu mê hoặc xen lẫn băng giá: “Xong chưa?”

“Em còn tưởng rằng anh uống say rồi, ai mà can đảm đến nổi dám rót rượu cho anh vậy?” Sau đó Từ Khác dừng lại, nghiêng mặt cười với Hạ Diên Điệp: “Tất nhiên nếu do chị dâu rót thì tôi không có ý kiến.”

“...”

Du Liệt không muốn nghe Từ Khác nói nhảm.

Anh đứng dậy, tiện tay kéo theo hồ ly nhỏ không biết hai người họ đang diễn vở gì đứng dậy: “Hồ ly, chúng ta cùng đi uống một ly được không?”

Cách thức làm xong mới báo cáo này không giống Du Liệt cho lắm.

Hạ Diên Điệp nghĩ vậy nhưng vẫn bất giác gật đầu: “Ừm.”

Đợi khi hai người theo Từ Khác băng qua một dãy hành lang quen thuộc và bước vào căn phòng thân quen, Hạ Diên Điệp mới mơ hồ suy đoán chuyện gì đang diễn nhưng sau đó cô đã quả quyết cho rằng không thể.

Không bao giờ anh làm những việc “ra quân ồ ạt” như thế này…

Cửa phòng riêng vừa được đẩy ra, đám người đang ầm ĩ bên trong không hẹn mà cùng im bặt rồi quay đầu lại.

Có người còn hỏi khẽ: “Có phải tôi uống nhiều nên gặp ảo giác rồi không? Tại sao vừa nãy tôi bắt gặp cậu cả của hai nhà Cảnh Du vậy?”

“...”

Hạ Diên Điệp hơi ngừng lại.

Du Liệt rũ mắt xuống, nghiêm túc nắm tay cô, dắt cô gái của anh bước vào căn phòng im lặng một cách quái dị.

Cao Đằng ngồi ngoài cùng, lúc vừa thấy hai người từ phía xa đã không khỏi đỏ mặt.

Cậu ấy đứng dậy: “Anh Liệt, anh…”

Du Liệt đi ngang qua, anh giơ tay lên rồi ấn cậu ấy quay trở lại bàn của mình.

Anh hờ hững nhìn mọi người.



Trong căn phòng đầy ắp những cậu ấm của giới thượng lưu.

Những gương mặt bên trong đều là những người đã cười nhạo Hạ Diên Điệp khi Cao Đằng nâng ly muốn mời rượu cô trong căn phòng này đêm hôm đó.

Không thiếu một người.

Trong bầu không khí im lặng quái dị, mọi người hốt hoảng nhìn cô gái được Du Liệt nắm chặt tay…

Cảnh tượng họ cười cợt Hạ Diên Điệp, đánh giá cô như một con hề vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Bây giờ Du Liệt đích thân dẫn cô đến trước mặt họ, anh nắm chặt tay cô, dường như vừa sợ làm cô đau vừa sợ cô sẽ tuột mất khỏi tay mình.

Cuối cùng có người phục hồi tinh thần, vội vàng xấu hổ đứng dậy, từng người đều lần lượt gọi một cách kính trọng theo kiểu riêng của mình. Đám cậu ấm trong giới nhà giàu của họ muốn làm quen với Từ Khác còn khó, nói gì đến Du Liệt.

Du Liệt chịu tham gia một bữa tiệc với họ là đã hạ thấp thân phận của anh rồi.



Nếu việc Du Liệt mời các cậu chủ trong giới nhà giàu một ly rượu tối nay truyền đến tai ông cụ Canh và Du Hoài Cẩn, có lẽ hai người họ giận điên lên mất.

Từ Khác thầm nghĩ, sau đó cung kính nâng ly rượu lên.

Một tay Du Liệt nắm tay Hạ Diên Điệp, tay còn lại nâng rượu mời mọi người.

“Tình cờ tôi có nghe nói lần trước vợ chưa cưới của tôi thiếu những người ngồi đây một ly rượu, khiến mọi người bàn tán không thôi.”

Du Liệt khẽ nâng tay lên, ánh mắt lạnh như sương giá: “Cô ấy uống rượu không giỏi nên không thể mời mọi người, vì vậy tôi kính ly rượu này thay cô ấy… Coi như xin lỗi.”

“Ôi tổng giám đốc Liệt…”

Cả đám người còn đang kinh ngạc và đắm chìm trong ba chữ “vợ chưa cưới” bỗng hồi phục tinh thần, vừa muốn ngăn lại nhưng không kịp nữa.

Du Liệt đã uống sạch ly rượu.

Sau đó anh khoanh tay, đặt cái ly rỗng tuếch ra trước mặt Cao Đằng: “Tôi còn có việc, mọi người cứ từ từ thưởng thức, tôi sẽ mời bữa ăn này.”

“...”

Trong bầu không khí chấn động im lặng đáng sợ, Du Liệt thoáng nhìn sang bên cạnh.

Hồ ly bên cạnh đang kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt đen láy kia khiến băng giá phủ đầy mắt anh hòa tan. Anh nhẹ nhàng nắm tay cô, rũ mi và nói: “Hồ ly, chúng ta về nhà thôi…”

“...”

Hạ Diên Điệp ngơ ngác bước ra ngoài cùng anh, lúc quay người, khóe mắt của cô đã ướt đẫm.

Cô không khỏi nghĩ gặp được Du Liệt, bất kể thuở thiếu thời hay tương lai sau này, bất kể kết cục của hai người ra sao thì anh sẽ là người mà cô khó quên nhất trong suốt cuộc đời.

Một người lạnh lùng, kiêu ngạo như anh lại phải hạ thấp tư thái “kính” rượu đám cậu ấm vô tích sự và không ra gì trong kia cũng chỉ vì cô.

Chỉ vì anh muốn lau đi hạt bụi làm vấy bẩn lòng tự trọng của cô.



Anh đúng là “lời nguyền”.

Đời này đã định trước cô sẽ trầm luân không thể tránh thoát, chỉ biết tìm kiếm con đường vùi mình vào vực sâu không thấy đáy đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui