Hoa Bồ Công Anh, Sẽ Bay Về Đâu?

Có thể nói trong nhóm Ngũ Long Công Chúa, Tiểu Quỳnh là cô gái tốt số nhất. Nếu so với thời gian sáu năm trước, quả thật sáu năm sau cô có một cuộc sống hoàn toàn mỹ mãn.

Chuyện phải bắt đầu từ lúc mối tình đầu Triệu Kỳ Dương tan vỡ, đó là chuyện xảy ra vào năm Tiểu Quỳnh hai mươi lăm tuổi. Từ lúc Thiên Nghi bỏ sang Mĩ, vốn dĩ Tiểu Quỳnh ngỡ rằng mối tình của mình với Kỳ Dương sẽ thuận buồm xuôi gió, lúc ấy bạn bè của cô người nào cũng gặp trắc trở trong tình cảm, chỉ có mình Tiểu Quỳnh có thể trụ vững trên tình trường. Cô cũng luôn cố gắng để có thể duy trì tình cảm của mình. Thiên Nghi từng nói, yêu một người là phải biết hy sinh, phải biết cho đi, giống như cô ấy đã yêu Hoàng Khang vậy. Nói thật lòng Tiểu Quỳnh đã từng rất ngưỡng mộ Thiên Nghi cùng Hoàng Khang, dù bề ngoài hay tỏ vẻ thích chia rẻ họ, nhưng Tiểu Quỳnh hiểu, Hoàng Khang yêu Thiên Nghi rất thật lòng.

Khi Hoàng Khang mất đi, Tiểu Quỳnh càng hiểu được chân lí của tình yêu, bởi thế cô càng trân trọng tình cảm với Kỳ Dương. Anh là mối tình đầu của cô, cô luôn hy vọng sẽ cùng anh đi đến cuối con đường. Nhưng mọi thứ đều thay đổi đến mức Tiểu Quỳnh cũng khó mà chống đỡ.

Năm Tiểu Quỳnh hai mươi lăm tuổi, cột mốc thật quan trọng trong cuộc đời cô.

Tuy thường ngày Tiểu Quỳnh và Kỳ Dương vẫn hay cãi nhau vì những chuyện vặt vẵn nhưng đa số Tiểu Quỳnh đều nhường anh, lúc anh nói, cô sẽ im lặng. Cô hiểu hơn ai hết đạo lí tôn trọng nhau trong tình yêu nên cô đang cố gắng nỗ lực để thể hiện tình cảm của mình với Kỳ Dương. Nhưng anh thì ngược lại, càng ngày càng quá đáng, chẳng xem cô ra gì, ngược lại còn một hai ép buộc cô từ bỏ học võ. Chuyện gì cũng có thể thảo luận, nhưng học võ là niềm vui của Tiểu Quỳnh, cô làm sao có thể nhượng bộ.

"Em nói rồi, không bao giờ!"

"Tiểu Quỳnh! Chúng ta sắp đám cưới rồi, anh không muốn vì những chuyện nhỏ như vậy mà ảnh hưởng đến hôn lễ."

Nghe đến hôn lễ, lửa giận của Tiểu Quỳnh càng phừng phừng, cô không nhịn được nữa, đành quát lớn: "Anh chỉ biết nghĩ đến thể diện của mình mà bỏ mặc em!"

"Anh bỏ mặc em sao hả?"

"Còn không phải sao? Lúc trước anh đã đồng ý để em học võ, vậy mà chỉ cần mẹ anh nói một tiếng, anh lại thất hứa, rốt cuộc anh xem em là cái gì?"

"Tiểu Quỳnh!" Kỳ Dương vừa vươn tay định giữ hai vai cô thì Tiểu Quỳnh đã gạt mạnh ra: "Đừng có gọi em!"

Nói rồi cô xoay người mở cửa rời khỏi nhà anh. Anh cũng không đuổi theo, nghĩ sẽ để cho cô bình tĩnh rồi nói chuyện. Chỉ có vấn đề này mà họ đã cãi nhau hết lần này đến lần khác, không tìm ra kết quả.

Tối đó, Tiểu Quỳnh đến bar uống rượu. Cô một thân một mình ngồi đó uống hết ly này đến ly khác, từ trước đến nay cô ghét nhất là chọn cách thức dùng rượu giải sầu, nhưng hôm nay quả thật hết cách rồi, cô rất muốn say. Vả lại quán bar này là chỗ quen biết với Gia Minh, cô đến đây thành thói quen.

"Tiểu Quỳnh?"

"Gì?"

Cô đáp lời người gọi tên mình mà chẳng thèm ngẩng đầu, người nào đó biết cô đã say nên ngồi xuống bên cạnh, nhìn ly rượu cô uống rồi gọi phục vụ đem thêm rượu đến. Tiểu Quỳnh lúc này mới quay sang, nhìn thấy anh, cô bật cười, đưa tay vỗ lên má chàng trai.

"Bùi Nhân Vũ! Anh đến đây làm gì hả?"

"Thì đến giải trí, đừng nói với tôi chỉ mình cô đến đây được thôi nha."

"Anh là bác sĩ mà..."

"Bác sĩ không phải người sao?"

"Sao tôi biết."

Cách trả lời của Tiểu Quỳnh chứng minh cô đã say. Bùi Nhân Vũ cũng không chấp nhất, anh phần nào hiểu được tính cách của Tiểu Quỳnh. Cô gái này hoạt bát lanh lợi, có phần tinh ranh, vừa nhìn đã thích.

Bùi Nhân Vũ là bạn của Gia Minh, lần đầu tiên anh gặp Tiểu Quỳnh cũng ở bar này, thật ra từ trước anh đã nghe Gia Minh nhắc nhiều về cô gái này, đến lần gặp mặt đầu tiên thì mới biết câu trăm nghe không bằng một thấy. Lần đầu gặp mặt ấy anh đã bị cô gái này đánh phải nhập viện, chỉ vì một nguyên do, vấp chân té ngã vào người cô ấy, tệ nhất là lúc ngã, môi hai người lại chạm nhau.

Lần đó anh nhập viện suốt một tuần, Tiểu Quỳnh cũng có đến, cô tuy có chút nóng nảy nhưng tính tình rất thẳng thắn, biết mình hơi quá tay nên đến xin lỗi. Sau vụ việc đó, họ tạm có thể coi là bạn.

Hiện giờ nhìn Tiểu Quỳnh mượn rượu giải sầu, Bùi Nhân Vũ thông minh nhìn ra ngay vấn đề ở vị hôn phu gia trưởng kia. Danh tiếng của Triệu Kỳ Dương, Bùi Nhân Vũ đương nhiên đã từng nghe, anh cũng cảm thấy, chàng trai kia quả thật quá gia trưởng. Một con chim họa mi nhanh nhảo mà bị nhốt trong lồng thì thật uổng phí.

"Không phải tôi có ý xấu đâu. Tiểu Quỳnh này, hay là cô bỏ anh chàng kia đi, chúng ta hẹn hò thử xem, nhìn tôi như vậy chứ con người tôi không tệ lắm, đáng để tin tưởng."

Tiểu Quỳnh nghe xong lời anh ta mà bật cười, thật thì trong lúc cô say, cô xem lời nói này chẳng ra gì cả.

"Được! Tôi không yêu Triệu Kỳ Dương nữa,con người anh ta thật quá đáng, chỉ biết nghĩ cho mình."

"Vậy cô thấy tôi thế nào?" Anh tò mò hỏi.

Ai ngờ cô lại thật thà đến thế, nói ra toàn bộ: "Anh hả?" Tiểu Quỳnh đưa tay chỉ vào sống mũi cao ráo của Bùi Nhân Vũ, bình luận: "Tạm thời cũng gọi là đẹp trai..."

Nghe đến đó, mắt Bùi Nhân Vũ sáng lên, anh cười híp mắt, để lộ ra hàm răng đều tăm tắm. Tiểu Quỳnh lại nói: "Nhưng là một kẻ háo sắc, biến thái."

Nụ cười của Bùi Nhân Vũ đông cứng, anh ngơ ngát nhìn Tiểu Quỳnh đang lơ mơ chẳng biết gì. Xưa nay anh được xem là mỹ nam của khoa y, tuy thường ngày hay trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng cũng đâu đến nỗi biến thái như cô ấy nói.


"Tiểu Quỳnh!" Anh ngồi lại gần cô hơn, cầm ly rượu của cô lên uống, sau đó mới nói tiếp: "Thật ra tôi không như cô nghĩ đâu, tại tôi chưa thật lòng, nếu tôi mà thật lòng, bảo đảm sẽ là người đàn ông chung tình nhất thiên hạ."

Tiểu Quỳnh cũng không quan tâm đến cánh tay đang đặt trên vai mình, cô lấy chai rượu rót thêm vào ly, lại uống, uống xong mới nói: "Lời nói của anh cũng không đáng tin... Đàn ông đều không đáng tin..."

"Cô đâu thể vì một con sâu xấu mà cũng nhìn xấu luôn mấy con sâu khác."

"Tôi thấy con sâu nào cũng xấu như nhau mà... Sâu cũng phân biệt đẹp xấu sao?" Cô đưa gương mặt ngây thơ hỏi anh.

Hai tai Bùi Nhân Vũ sắp bốc khói, anh không biết khi cô say, cô lại không thể động não. Anh ôn tồn giải thích.

"Giống như tôi thì gọi là sâu đẹp, còn Triệu Kỳ Dương là sâu xấu."

"Anh là sâu đẹp sao?" Thấy Bùi Nhân Vũ gật đầu, Tiểu Quỳnh vẫn chưa hiểu lắm nên lẩm bẩm: "Con sâu đẹp là con sâu háo sắc..."

"..." Người đối diện đầu hiện ba dấu thăng.

Cứ thế mà cuộc trò chuyện ấy kéo dài, dài mãi. Đến sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Quỳnh tỉnh dậy cảm giác đầu mình rất đau, mi mắt cũng nặng, Tiểu Quỳnh cố mở mắt ra, sau đó mắt cô không chớp được nữa, có lẽ cô đang nằm mơ.

Người bên cạnh đang ôm chặt lấy Tiểu Quỳnh, áp cô vào lòng, cái bộ mặt hại nước hại dân của Bùi Nhân Vũ cứ trưng bày trước mặt của Tiểu Quỳnh. Cô kéo chăn ra khỏi người, thở phào nhẹ nhỏm khi quần áo trên người cả hai đều còn. Tiểu Quỳnh cô không la thét cũng không kinh hoàng, cô đã lớn thế này rồi chứ đâu còn là mấy cô gái trẻ cứ gặp chuyện là thét la. Dù sao tối qua họ cũng không xảy ra chuyện gì, đơn giản là ôm nhau ngủ, xem ra tên Bùi Nhân Vũ này cũng không phải người xấu.

Khi Bùi Nhân Vũ tỉnh dậy, anh không thấy Tiểu Quỳnh đâu nữa, tối hôm qua anh chỉ nhớ là sau khi quán bar đóng cửa, Tiểu Quỳnh vẫn đòi uống rượu, thế là anh đưa cô về nhà mình. Anh cũng không biết tiếp đó đã xảy ra chuyện gì, nghĩ đến thì đầu lại đau, hẳn là toàn bộ bia dự trữ của nhà anh đều tiêu tốn hết cả rồi. Nhìn qua bên bàn lại thấy một mẩu giấy nhỏ ghi dòng chữ đơn giản.

"Cảm ơn bia nhà anh – Tiểu Quỳnh."

Bùi Nhân Vũ cầm tờ giấy trong tay mà bật cười, cô gái Tiểu Quỳnh này, quả thật rất thú vị, khiến anh có một loại cảm giác muốn bên cạnh.

Đáng tiếc người có lòng mà chẳng ai nhận. Bùi Nhân Vũ dự tính sau khi chiều nay tan ca thì sẽ đến tìm Tiểu Quỳnh, nào ngờ đến bệnh viện rồi mới nghe Ngọc Diệp nói rằng Tiểu Quỳnh đã đón chuyến bay đi Mĩ và cũng đã lên máy bay đi vào buổi sáng cùng ngày đó rồi.

Bang B, Mĩ.

Trên du thuyền trôi nhè nhẹ trên mặt hồ, Tiểu Quỳnh và Thiên Nghi đứng cạnh nhau nhìn xuống mặt hồ phẳng lặng đã dần bị gợn sóng.

"Quỳnh quyết định rồi sao?" Thiên Nghi hỏi.

Tiểu Quỳnh tự mỉm cười nhưng trong nét cười ấy toàn là đau khổ. Cô thở dài, ngẩng đầu lên hóng làn gió mát đang thổi, sau đó mới kiên định nói:

"Mình nhớ có lần Nghi nói, yêu một người là phải biết hy sinh, đừng hỏi anh cho tôi những gì, tôi cho anh những gì."

Thiên Nghi đã từng an ủi Tiểu Quỳnh như thế. Chính cô đã dùng chính cuộc đời mình hy sinh cho tình yêu ấy. Để rồi, hôm nay cô lẻ loi một mình.

Biết mình chạm vào vết thương của Thiên Nghi, Tiểu Quỳnh quay sang nhìn nửa gương mặt bi ai của người bên cạnh. Cô kéo Thiên Nghi ngồi xuống khoang thuyền, rồi tự nhiên tựa đầu mình vào vai Thiên Nghi: "Lúc ấy chính vì lời khuyên của Nghi mà mình đã cố gắng rất nhiều để thay đổi bản thân, ba năm nay ở bên cạnh anh ấy, hạnh phúc có, nhưng khi nghĩ lại, mình thấy hình như mình thiệt thòi nhiều hơn ấy. Nghi biết mà, mình rất ích kỉ, mình trước giờ không muốn phụ thuộc vào đàn ông, cũng không muốn bi lụy đàn ông. Mình đã đi quá giới hạn của mình rồi, nay không thể tiếp tục nữa." Thấy Thiên Nghi thở dài, Tiểu Quỳnh vòng tay ôm chặt cánh tay của Thiên Nghi, bình tĩnh nói tiếp: "Đúng là trong tình yêu đừng nên so đo, nhưng Nghi biết không? Một khi đã cho đi quá nhiều mà không nhận được gì thì thật thất bại. Mình không muốn thất bại."

"Nghi ủng hộ Quỳnh."

Được Thiên Nghi ủng hộ, Tiểu Quỳnh cảm thấy mình đã có đủ can đảm để vứt bỏ những thứ mình mãi không thể nắm giữ. Tình cảm một khi cố gắng bấu víu để có được thì thứ tình cảm ấy chỉ còn là gánh nặng, sau này nhất định sẽ hối hận.

"Thật ra câu nói trước kia của Nghi không sai, chỉ là mình không đủ may mắn để cảm nhận. Để bất chấp mọi thứ hy sinh vì một người thì còn phải coi người đó có xứng đáng để mình làm thế không…"

Thiên Nghi tự hỏi lòng, người đó có xứng đáng không? Anh bỏ cô lại một mình ôm trái tim chằng chịt vết thương mà chạy trốn, cô dùng thời gian để cố gắng chữa lành nhưng rất tiếc đã để lại quá nhiều sẹo. Vậy cô làm vậy có đáng hay không?

"Khi nào Nghi mới quay về?"

Câu hỏi của Tiểu Quỳnh làm Thiên Nghi không biết trả lời sau. Mấy năm nay cô đều lao đầu vào công việc, không thể quay về. Nhưng sự thật có lẽ chỉ cô mới hiểu, cô chưa có đủ can đảm để đối mặt.

Nhận ra sự đấu tranh nội tâm kịch liệt trong Thiên Nghi, Tiểu Quỳnh quay sang ôm Thiên Nghi vào lòng: "Nghi à… Mạnh mẽ lên…"

Từ sự việc tối hôm đó, Tiểu Quỳnh và Bùi Nhân Vũ không hề gặp nhau. Đồng thời Kỳ Dương cũng mất đi cơ hội nói chuyện với Tiểu Quỳnh. Cô bỏ sang Mĩ một tuần mà không báo trước với ai, hôn lễ cận kề rồi bỗng dưng khi quay về cô lại đề nghị hủy hôn lễ, việc này làm chấn động hết mọi người, cả Kỳ Dương cũng không kém phần tức giận, nhưng Tiểu Quỳnh từ lúc về nước thì không hề quay về nhà, cô dọn luôn đến căn nhà chung của nhóm bạn mà sống.

Kỳ Dương vốn đang tức giận nên chẳng đến tìm Tiểu Quỳnh, vẫn hy vọng cô sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng, nhưng xuyên suốt không thấy mặt mũi cô đâu. Đến một ngày Kỳ Dương không chịu được nữa, anh bất chấp mọi thứ xông vào trong nhà họ, đi thẳng lên phòng của Tiểu Quỳnh. Lúc lên phòng, thấy cô vẫn bình thản ngồi chơi game.

"Lý Tiểu Quỳnh!" Anh giật máy chơi game ném xuống sàn, mặt đỏ bừng bừng.


"Anh đến đây làm gì?"

"Em tưởng mình còn trẻ lắm sao mà chơi trò hủy hôn với anh. Mọi thứ đã chuẩn bị cả rồi, cả thiệp cũng phát rồi, muốn hủy là hủy sao hả?"

Tiểu Quỳnh rất thảnh thơi, ngồi phịch xuống giường hỏi ngược lại: "Vậy anh muốn em phải làm sao?"

"Em…" Kỳ Dương cố kìm nén cơn giận, túm lấy cánh tay kéo cô ngồi dậy: "Đừng có quậy nữa!"

Cô bất ngờ gạt tay anh ra, lớn tiếng trả lời: "Ai nói tôi quậy, tôi nói đều là thật, tôi muốn hủy hôn, muốn hủy hôn!"

"Tiểu Quỳnh!" Kỳ Dương cố bình tĩnh lại, anh hít thở thật đều, nói: "Nói đi, chỉ cần cho anh lí do?"

"Tôi không yêu anh nữa."

"Cái gì?"

Câu nói trọng đại như vậy mà qua miệng Tiểu Quỳnh lại phát ra đơn giản đến thế. Kỳ Dương như không tin vào tai mình, mặt anh càng sa sầm: "Em tìm cái lí do nào thỏa đáng một tí đi!"

"Không tin sao? Triệu Kỳ Dương! Tôi đâu rảnh lấy chuyện đó ra đùa, tôi nói thật, tình cảm của tôi với anh chấm dứt rồi. Vào cái ngày mà tôi bỏ khỏi nhà anh đó. Sao anh không đuổi theo tôi? Tôi bỏ đi, anh vẫn mặc kệ. Bởi vì lần nào tôi cũng quay về nên anh nghĩ rằng chẳng cần đuổi theo sao?" Bỗng cô bật cười chế giễu: "Nhưng cũng may là anh không đuổi theo nên lần này tôi từ bỏ hy vọng thật rồi."

"Em… nói thật?"

"Sự thật là vậy. Tôi đang rất nghiêm túc."

"Em đừng đùa nữa Tiểu Quỳnh…" Kỳ Dương giữ hai vai của Tiểu Quỳnh, đế lượt anh kích động: "Chuyện học võ anh sẽ…"

"Triệu Kỳ Dương!" Tiểu Quỳnh cắt ngang lời nói của anh, cô đau khổ hơn ai hết, vậy mà anh không thể hiểu: "Vấn đề không còn là ở đó nữa. Tôi nói rồi, chúng ta không hợp nhau. Anh không nhận ra điều đó sao? Ngay từ khi bắt đầu thì tôi và anh đã định sẵn là người của hai thế giới, tại trước kia vì quá yêu anh mà tôi cố phủ nhận, nhưng sự thật luôn là sự thật. Anh không thể bao dung cho tôi, tôi cũng đâu thể vì anh mà biến mình thành con người khác. Anh nói đi, chúng ta như thế mà miễn cưỡng yêu nhau nữa thì có hạnh phúc được không?"

Triệu Kỳ Dương đã chọn cách im lặng, anh không đưa ra đáp án cho Tiểu Quỳnh mà lẳng lặng rời khỏi đó. Tiểu Quỳnh cũng đứng chôn chân không đuổi theo hay cản bước anh, cô chỉ nhìn bóng lưng anh rời khỏi.

Đúng thật là họ hủy hôn. Không nằm ở lỗi tại ai nữa.

Anh không trách cô, cô cũng chẳng hơi sức đâu mà oán anh.

Khi yêu, yêu quá sâu đậm thì ràng buộc nhau, yêu quá nhạt nhòa thì lãng quên nhau. Không ai có thể lựa chọn, cũng không thể gắng sức để giữ những thứ đã sắp đổ vỡ.

Tiểu Quỳnh ngồi phịch xuống giường, mắt đờ đẫn nhìn ra cửa. Cô không khóc. Nhưng không khóc không có nghĩa là không đau, cô đã yêu anh, từng bất chấp để yêu anh, giờ phải chọn chia tay nhau để hạnh phúc cho cả hai là quyết định khó khăn nhất trong đời cô. Không ai biết được cô đã đau như thế nào, không ai biết…

Hiện tại Tiểu Quỳnh làm nhiếp ảnh trong studio của Gia Minh mở, hằng ngày tìm công việc để làm cũng không còn buồn chán như trước. Gia Minh tuy thường ngày hay trêu chọc cô nhưng biết được sự tình như vậy nên cũng không như mọi khi mà tìm cách soi mói Tiểu Quỳnh.

Một hôm đang ngồi chỉnh lại mấy tấm ảnh vừa chụp thì có người ngồi xuống trước mặt. Tiểu Quỳnh không cần ngẩng đầu nhìn cũng đôi phần đoán ra đó là ai, cô vẫn tập trung làm việc, trong khi đó miệng vẫn nói.

"Nghe nói anh tìm tôi, tôi nợ tiền bia của anh sao?"

Bùi Nhân Vũ đã quen cách nói chuyện này của cô nên cũng không lấy làm ngạc nhiên, anh hắng giọng: "Tôi đâu có tìm cô… Chỉ tình cờ hỏi thăm thôi."

"Ồ… Vậy sao?"

"Mà Tiểu Quỳnh này, chúng ta đi ăn trưa được không?"

"Anh hết tiền rồi sao?"

"Tôi mời."

Lúc này Tiểu Quỳnh mới ngẩng đầu lên, cười đầy ẩn ý: "Tôi vừa mới hủy hôn, anh lại đến mời tôi ăn uống kiểu này, không sợ người khác nói sao?"

"Sợ gì chứ, tôi quang minh chính đại mà."

"Tôi thấy anh ảnh hưởng rất lớn nha, từ bữa tối đi uống rượu với anh, tôi mới đưa ra quyết định chia tay với Kỳ Dương đấy."


Nói rồi Tiểu Quỳnh còn phụ họa còn việc nháy mắt tinh nghịch cùng Bùi Nhân Vũ. Anh thì cứ nghĩ rằng cô đang nói thật nên cả gương mặt đều như bị bại liệt, cả cơ mặt đều cứng đơ. Tiểu Quỳnh thấy mình trêu đùa anh thành ra như thế nên rất vui, cô đưa tay lên vỗ vỗ xuống vai Bùi Nhân Vũ: "Bác sĩ Bùi, mặt anh có cần nghiêm trọng thế không? Thật ra tôi…"

Câu nói chưa hết thì Tiểu Quỳnh đã ngậm miệng, cả bàn tay của cô cũng không kịp rút lại, mắt vẫn nhìn ra sau lưng Bùi Nhân Vũ. Anh cũng tò mò quay sang, nào ngờ thấy ngay Triệu Kỳ Dương đang sừng sững đứng ở trước cửa nhìn hai người. Thế là ba người nhìn nhau, Triệu Kỳ Dương nắm chặt tay mình đi hùng hổ đến, Tiểu Quỳnh phát giác có chuyện chẳng lành, nhưng thân thủ cô lại chậm hơn, chỉ nghe 'Á' một tiếng thì đã thấy Bùi Nhân Vũ bị quật ngã lăn ra sàn.

"Kỳ Dương! Dừng tay!"

"Thì ra là như vậy… Hôm nay tôi phải dạy dỗ cho tên bại hoại này một trận…"

"Đừng mà! Kỳ Dương… Mọi chuyện không phải như vậy đâu!"

Lôi kéo qua lại, Gia Minh nghe tiếng động cũng từ phía trong chạy ra, thấy khung cảnh hỗn độn đó nên chạy nhào vào can ngăn. Sau một trận giằn co, cuối cùng cuộc diện chấm dứt. Đáng thương nhất là vị bác sĩ chân yếu tay mềm Bùi Nhân Vũ bị đánh đến bầm dập, gương mặt điển trai xuất hiện hàng loạt vết bầm, khóe miệng chảy máu, hai bên má sưng phồng lên như ngậm bánh bao trong miệng.

"Anh thật quá đáng!" Tiểu Quỳnh thét lên trước mặt Triệu Kỳ Dương.

Anh thì không cho rằng mình sai, vốn dĩ hôm nay định đến nói chuyện rõ ràng với cô, anh không chấp nhận buông tay vì lí do không hợp nhau. Nào ngờ vừa đến đã thấy tình cảnh này, nghe câu nói đó.

"Là tôi ngu ngốc mới đến đây!"

Sau khi Triệu Kỳ Dương đi rồi, Tiểu Quỳnh vẫn đứng đần người ra đó, nghe tiếng kêu than của Bùi Nhân Vũ thì cô mới giật mình quay lại, cúi người muốn chạm vào vết thương nhưng lại sợ anh đau.

"Xin lỗi, thật xin lỗi, Bùi Nhân Vũ, hay là tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?"

"Tôi là bác sĩ, lại bị người khác đánh ra nông nổi này, không muốn đến bệnh viện!"

Gia Minh thảnh thơi ngồi bên cạnh xem trò vui, nhân tiện thêm mắm dậm muối: "Tiểu Quỳnh! Tôi thấy cô nên chăm sóc Nhân Vũ cho tốt vào, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng tôi cũng phải nói, anh ta là một bác sĩ giỏi, nếu bị đánh để lại di chứng thì thật là bệnh viện đã mất đi một nhân tài, mất đi trụ cột quốc gia."

"Này!" Đến lượt Tiểu Quỳnh quay sang trừng mắt với Gia Minh: "Anh mà còn nói nữa thì đừng có mà trách tôi."

"Thôi thôi, tôi đang đau muốn chết…ai dui… Hai người đừng cãi nữa…"

"Bùi Nhân Vũ… Anh quay sang tôi xem…"

"Đau…"

"Biết anh đau rồi, đừng có nói nữa…"

Khoảng thời gian sau đó Tiểu Quỳnh luôn phải gánh thêm cái của nợ, Bùi Nhân Vũ thỉnh thoảng lại trưng bộ mặt bánh bao đến bảo Tiểu Quỳnh chăm sóc, đến khi vết thương lành hẳn thì nói hay bị hoa mắt, chóng mặt, nói là bị đánh để lại di chứng. Hai tháng tiếp theo, quả thật Bùi Nhân Vũ đã khiến cho Tiểu Quỳnh bận đến quên đi thời gian mà đau khổ.

"Này này… Vết thương nhỏ xíu mà suốt hai tháng vẫn chưa lành sao?"

"Cô không phải bác sĩ thì làm sao rõ bằng tôi."

Ngồi nhìn tên bác sĩ đó vẫn khỏe mạnh ăn hai phần cơm, Tiểu Quỳnh hận đến nổi thật sự muốn đánh thêm cho anh vài cái.

"Anh đang giả bộ đúng không? Có ai bị bệnh mà ăn uống khỏe như trâu vậy đâu."

"Thật ra cơ thể tôi đang suy nhược."

"Suy nhược?" Tiểu Quỳnh giận quá cầm cái túi xách đánh lên người Bùi Nhân Vũ: "Suy nhược cái đầu anh!!!"

Bị Tiểu Quỳnh lật tẩy, Bùi Nhân Vũ đương nhiên không còn lý do nào để đến tìm cô thường xuyên nữa nên chỉ có cách đi tìm Ngọc Diệp cầu cứu. Anh nói anh thích Tiểu Quỳnh, Ngọc Diệp thì có vẻ không đồng ý lắm, Bùi Nhân Vũ nổi tiếng là kẻ hái hoa trộm nguyệt, nay Tiểu Quỳnh vừa mới tan vỡ mối tình đầu, Ngọc Diệp không muốn Tiểu Quỳnh phải đau khổ thêm.

Không vì thế mà Bùi Nhân Vũ bỏ cuộc, anh thường xuyên tìm Tiểu Quỳnh hơn, nhưng lần nào cũng bị cô từ chối thẳng thừng. Sự việc như thế làm Bùi Nhân Vũ phải đau đầu, kết quả anh quyết định tỏ tình. Có lần anh hẹn Tiểu Quỳnh không được, bèn mua một bó hoa quỳnh đến studio nơi Tiểu Quỳnh làm việc, bước vào cửa anh đã đi nhanh đến bàn làm việc của cô, đặt bó hoa quỳnh xuống bàn, ngay trước mặt Tiểu Quỳnh.

Đang làm việc bị người khác quấy rầy, Tiểu Quỳnh cố nén giận mà ngẩng cao đầu, bình tĩnh hỏi: "Anh không biết tôi rất ghét hoa sao?"

"Tiểu Quỳnh! Anh thích em mà."

"Liên quan gì đến tôi?"

"Em phải thích anh."

Tiểu Quỳnh bật cười, đứng dậy ném bó hoa vào lòng anh ta: "Tôi dạo gần đây rất bận, anh có rảnh thì đi mà đùa giỡn với mấy cô y tá xinh đẹp bên cạnh anh ấy. Còn làm phiền tôi nữa tôi sẽ đánh anh đấy."

"Nói sao thì em mới tin đây?"

"Nói sao tôi cũng không tin."

"Em…"

Bùi Nhân Vũ tức giận vứt bó hoa xuống bàn, nhào đến cưỡng hôn Tiểu Quỳnh. Vốn Tiểu Quỳnh nào ngờ anh ta lại dám làm vậy nên không hề có phòng bị, đến khi phát giác thì Bùi Nhân Vũ đã buông cô ra, anh ta còn mỉm cười đắc ý mà nói: "Đây là chứng minh."

"Anh chết chắc rồi! Bùi Nhân Vũ!"


Không đợi Tiểu Quỳnh đuổi theo, Bùi Nhân Vũ đã cong chân chạy khỏi đó, trước khi rời đi, anh còn quay đầu lại nói lớn: "Bắt đầu từ hôm nay anh sẽ theo đuổi em!"

Nói theo đuổi là theo đuổi, Bùi Nhân Vũ theo đuổi Tiểu Quỳnh suốt gần hai năm. Thời gian tiếp xúc càng nhiều, Tiểu Quỳnh càng thấy được bản chất của con người này.

Anh ta vừa mặt dày vừa đê tiện, khiến cô nhiều lần bị mắc bẫy. Ví dụ như có lần anh ta bị cảm nặng lại chạy đến chỗ Tiểu Quỳnh rồi ngất tại đó, đến khi tỉnh dậy nói sao cũng không về nhà, đòi Tiểu Quỳnh chăm sóc, Tiểu Quỳnh thấy anh ta mặt mày xanh xao nên cũng không đành lòng đánh, thế là chăm sóc để tên mặt dày này mau chóng đi.

Không chỉ thế, Bùi Nhân Vũ còn thuộc dạng tự kỉ nặng. Điển hình là có thời gian anh ta rụng tóc rất nhiều, mình là bác sĩ mà không dám đi xét nghiệm, chạy đến chỗ Tiểu Quỳnh bày bộ mặt bi thảm như sắp chết đến nơi, cuối cùng Tiểu Quỳnh phải dẫn anh ta đi như mẹ dẫn con đi bệnh viện, ngồi ở phòng chờ kết quả, Bùi Nhân Vũ cứ nhào vào lòng Tiểu Quỳnh đòi sự an ủi, lúc sau có kết quả, bác sĩ nói anh ta bị dị ứng dầu gội, yêu cầu đổi dầu gội khác, thế là Bùi Nhân Vũ bị Tiểu Quỳnh đá một phát ngã lăn ra đất.

Mặc dù con người này vô số điểm xấu nhưng ít ra không dùng bất kì bộ mặt nào để che đậy bản thân. Tiểu Quỳnh bị anh ta làm phiền nhiều rồi dần sinh thành thói quen.

Một hôm nhận được điện thoại của Bùi Nhân Vũ, anh ta nói có chuyện buồn, muốn nói chuyện với Tiểu Quỳnh, cô cũng mang theo thân mình đến chỗ anh ta xem rốt cuộc anh ta buồn chuyện gì. Vào đến nhà Bùi Nhân Vũ mới phát hiện xung quanh tối đen, một mình Bùi Nhân Vũ ngồi ở trên giường, Tiểu Quỳnh đến lay lay anh.

"Sao thế? Anh lại phát hiện mình bị bệnh gì sao?"

Bùi Nhân Vũ nhìn Tiểu Quỳnh rồi bất ngờ ôm cô vào lòng, Tiểu Quỳnh chống cự mắng anh nhưng anh lại nhẹ giọng nói: "Bố ruột anh quay về rồi…"

Ở trong lòng của Bùi Nhân Vũ, Tiểu Quỳnh không động đậy nữa, mặc cho anh ôm. Cả đêm anh ôm cô trong lòng rồi kể về tuổi thơ của mình.

Anh vốn có một gia đình hạnh phúc, nhưng bố ruột lại mê cờ bạc bỏ bê mẹ con anh, mẹ anh một mình làm việc cực nhọc nuôi anh ăn học, bà mất năm anh vừa tốt nghiệp cấp ba do bị ung thư. Từ đó anh quyết tâm làm bác sĩ, thời gian lâu quá nên anh cũng quên rằng mình có một người bố vô trách nhiệm, cho đến thời gian gần đây mới biết ông bị ung thư gan giai đoạn cuối, cũng không biết mình có nên gọi ông ấy một tiếng 'Bố' hay không.

Bỗng dưng lúc ấy Tiểu Quỳnh cảm nhận Bùi Nhân Vũ như là một con người khác. Anh dùng vẻ bề ngoài vô tư để đánh lừa mọi người, ngay cả cô cũng bị con người này lừa. Hôm nay cô mới hiểu, thì ra anh cũng rất yếu đuối cần sự yêu thương.

Sáng Bùi Nhân Vũ tỉnh dậy đã ngửi được mùi khét, anh hoảng hốt bật khỏi giường, chỉ có một suy nghĩ là nhà mình bị chập điện sắp xảy ra cháy nổ.

"Cháy nhà!!! Cháy nhà!"

"Có anh cháy thì có!"

"Tiểu Quỳnh? Em đang làm gì vậy?"

Tiểu Quỳnh bực bội ném tạp dề sang một bên, đặt dĩa trứng chiên khét đen xuống bàn, cô hậm hực nhìn thành quả của mình: "Tôi định làm bữa sáng cho anh, nhưng khét mất rồi." Rất lâu không thấy ai đáp lời, Tiểu Quỳnh ngơ ngát nhìn Bùi Nhân Vũ vẫn đang nhìn mình như người ngoài hành tinh, cô đi đến cốc tay lên trán anh ta: "Gì thế?"

Chụt!

Cô gái đáng thương đột ngột bị tên dê sòm này hôn vào má vẫn còn ngỡ ngàng ôm mặt. Bùi Nhân Vũ ôm chầm lấy Tiểu Quỳnh mà mỉm cười, cô chống tay xô anh ra: "Làm gì vậy hả? Anh gan thật rồi! Có phải bị tôi đánh chưa đủ đúng không?"

"Chưa đủ! Anh muốn em đánh anh cả đời, ở bên anh cả đời." Tiểu Quỳnh im bặt, Bùi Nhân Vũ càng ôm cô chặt hơn: "Tiểu Quỳnh! Hay là chúng ta hãy thử yêu nhau đi! Được không?"

"Có thể thử sao?"

"Ừm. Em không thấy chúng ra ở bên nhau rất vui vẻ à?" Cô không nói có nghĩa là đồng ý, anh lí giải: "Anh thuộc dạng người không thích bị người khác quản, em lại là người rất ghét kiểu ràng buộc nhau. Nếu chúng ta yêu nhau, anh không ép buộc em làm những gì em không muốn, em cũng không đòi hỏi anh phải làm cái này cái nọ. Anh thấy chúng ta là một cặp trời sinh rồi…"

"Thật ra… tôi…"

"Tiểu Quỳnh! Anh không bắt em làm những thứ em không biết. Em không biết nấu ăn đúng không? Để anh nấu. Sau này anh sẽ nấu ăn cho em ăn. Với lại nếu em yêu anh, em còn nhiều lợi ích lắm nha."

Cô bật cười hỏi: "Lợi ích gì?"

Anh buông Tiểu Quỳnh, mắt đầy ý cười nhìn cô: "Hẹn hò với một bác sĩ vừa đẹp trai vừa tài giỏi như anh đương nhiên là rất có lợi rồi. Ra đường không sợ mất mặt, hoặc khi em không khỏe không cần đến bệnh viện nữa, có anh ở đây rồi, anh sẽ bảo đảm cho em khỏe mạnh suốt đời."

"Để em suy nghĩ."

"Sao cần phải suy nghĩ?"

"Phải suy nghĩ mà…"

Nói là suy nghĩ nhưng Tiểu Quỳnh đã bằng lòng. Bùi Nhân Vũ hiểu rất rõ con người cô, anh cũng tôn trọng quyết định lẫn hành động của cô. Cứ mỗi lần cô nói không, anh không dám nói được. Anh chiều bạn gái như vậy đến mức Gia Minh nhìn cũng lắc đầu.

Sau khi thử yêu nhau, Bùi Nhân Vũ quyết định dụ dỗ Tiểu Quỳnh thử kết hôn. Tiểu Quỳnh thông minh lanh lợi cũng bị con người xảo nguyệt này lừa gạt. Lúc cầm giấy đăng kí kết hôn trong tay rồi, Bùi Nhân Vũ cứ ôm chầm nó mà hớn hở nắm tay Tiểu Quỳnh: "Nói cho em biết, anh nói thử chỉ là nói chơi thôi, lần này em bị anh lừa rồi."

"Vậy anh tính sao?"

"Đương nhiên là bắt em bên anh cả đời rồi…"

Cô bật cười, Bùi Nhân Vũ đi lấy xe, Tiểu Quỳnh đứng lại không đi tiếp. Cô nhìn anh vui mừng như thế, lòng cô cũng hạnh phúc.

"Tiểu Quỳnh!"

"Em đến ngay…" Cô mỉm cười đi về phía anh rồi nắm tay anh đến chỗ gửi xe, vừa đi họ còn vừa bàn tính xem đám cưới nên tổ chức ra sao, chiều nay nên nấu món gì.

Khi lựa chọn đi cùng nhau đến cuối con đường, điều quan trọng nhất trong hôn nhân là phải tôn trọng nhau. Có thể được như thế thì phải gặp đúng người, đúng thời điểm và phải có duyên phận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui