“Không sao, tính cách của cô ấy thật sự rất hiếm thấy.”
Hạ Chi Nam gượng cười phụ họa, không hề đáp lại, cô dẫn đường cho cậu ấy vào nhà.
Mấy người ngồi trên xe của Mục Châu dùng tay ra hiệu, bọn họ bắt đầu tháo dỡ thứ gì đó ở phía sau xe tải, trông rất đồ sộ được bọc kín bằng tấm vải đen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi cô đứng trong sân nhìn vẻ mặt chuyên tâm chỉ huy của Mục Châu, đột nhiên nhớ tới lời Ngụy Đông từng nói lúc trước.
Lần đó bọn họ đi từ công ty vận chuyển ra, trong lúc vô tình cô có hỏi Ngụy Đông về chuyện của Mục Châu.
Bình thường cô không thích buôn chuyện, chỉ vì ngày đó đúng lúc gặp một người phụ nữ trẻ tuổi chạy tới công ty, kéo và ôm chặt lấy cậu ấy không buông.
Người đàn ông nghe xong im lặng một lát, khẽ giải thích: “Trước kia cậu ấy từng bị người ta làm tổn thương, sau này cũng không còn thực sự nghiêm túc, từng có rất nhiều phụ nữ.”
“Một chân đạp mấy thuyền?”
“Không phải.” Ngụy Đông không biết giải thích loại quan hệ này với cô như thế nào, ấp úng hồi lâu mới nói: “Phụ nữ trên giường.”
“À.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Âm cuối của cô bay đầy trầm bổng, quay đầu thấy dáng vẻ đỏ mặt, mất tự nhiên của anh, không nhịn được đi tới véo mặt anh.
Cái tên này vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Chẳng qua người từng bị tình yêu làm tổn thương rồi bắt đầu chơi đùa với nhân gian không chỉ có một mình Mục Châu.
Tác giả tiểu thuyết nổi tiếng trên mạng Nina, đời tư chính là một kẻ thích thu gom bạn giường, cực kỳ thích mấy chú chó sữa nhỏ da mềm thịt non(*), khẩu hiệu: Đánh chết không chịu trách nhiệm.
(*) Dùng để chỉ tên gọi chung của những cậu bé lém lỉnh, dễ thương và tỏa nắng, thích giao thiệp với người khác. Ở một số chỗ cũng có thể coi là một loại hình ‘dịch vụ’.
Trong lúc ngây người, mấy người bên ngoài đã khiêng đồ vào trong phòng khách.
Miếng vải đen bọc thứ gì đó cao gần bằng Mục Chân, thần bí đứng im ở đó.
Trong phòng rất nóng, cậu ấy cởi áo bông, nhận lấy trà nóng từ Hạ Chi Nam đưa tới, cậu ấy ngửi hương thơm mát của trà, thổi nguội rồi uống một hơi cạn sạch.
“Chị dâu, cảm ơn chị đã đón tiếp, công ty còn có việc, tôi sẽ không ở lại lâu được.”
“Cái đó...” Cô chỉ tay vào vật thể cao bằng một người không rõ hình dạng, nghe tiếng chuông ‘leng keng’ bên trong không khỏi cảm thấy quen tai.
Cậu ấy đứng lên, vắt áo bông rồi đi tới trước mặt cô: “Anh Đông đã đặt từ trước, chỗ đồ này đều là do một mình anh ấy chuẩn bị, nói là tặng quà cho chị.”
Cô khẽ chớp mắt, dường như nghĩ đến cái gì đó.
“Chúc chị Giáng Sinh vui vẻ trước.”
Cậu ấy hơi cúi người xuống, khẽ thì thầm bên tai cô cái gì đó rồi lập tức cười tít mắt đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Cô đi vài bước đến trước tấm vải màu đen, nắm lấy mảnh vải hơi mỏng kéo mạnh xuống, màu đen trượt xuống, trong phút chốc một cây thông Noel lớn được treo đầy đồ trang trí tinh xảo lọt vào trong tầm mắt của cô.
Ước chừng cô sửng sốt vài giây, ngẩng đầu nhìn ông già Noel râu bạc trên ngọn cây, hai tay ôm lấy khuôn mặt nóng ran, cười ngây ngô.
Chỉ cần cô muốn, anh sẽ dốc lòng làm tất cả để thỏa mãn cô.
Anh muốn, nhất định cô cũng sẽ không để anh thất vọng.
Tính ra thì tình hình sạt lở đất ở thân núi trên thị trấn rất nghiêm trọng, mấy chục người bận rộn làm việc suốt hai, ba ngày, mãi đến tận chạng vạng lễ Giáng Sinh, việc này mới tính là kết thúc.
Điện thoại của Ngụy Đông đã bị hỏng khi cứu giúp, tín hiệu trên núi lúc mạnh lúc yếu, cả ngày cũng không liên lạc được với cô.
Bùn đen trên mặt hồ đã khô cạn, cả người anh như vừa được vớt ra từ trong ao bùn, dường như đủ loại chật vật, nhếch nhác, trước khi về nhà còn đặc biệt chạy tới nhà chiến hữu để tắm rửa, thay một chiếc áo sơ mi trắng và quần đen không hợp người, về cơ bản, áo khoác tuyên bố hỏng.
Anh dùng điện thoại của chiến hữu để gọi cho cô, gọi liên tiếp mấy cuộc cũng không có người nghe, gọi cho thím Trương cũng không có ai nghe máy.
Ngụy Đông càng nghĩ càng thấy không bình thường, càng nghĩ lòng dạ càng rối bời.
Trên đường về nhà, anh đạp muốn nát chân ga, cơ thể ở trong xe nhưng trái tim đã bay về nhà từ lâu.
Đầu óc anh rất hỗn độn, nghĩ đến tình tịch ào ạt khí thế của mình vẫn còn ở trong trấn, cũng không biết trong hai ngày này anh ta có đui mù chạy tới trước mặt cô không, liệu cô có bị thuyết phục không, sau đó dường như sẽ giống những gì anh lo lắng, không nói một lời đã rời khỏi đây.
Trong nháy mắt, vô số loại khả năng có tính nguy hiểm tràn ngập trong suy nghĩ của anh, quấy rối hô hấp vốn không ổn định của anh.
Anh ngồi trong xe, xe càng tới gần trấn nhỏ, tim anh đập càng nhanh, hỗn loạn không có quy tắc mỗi phút đều phá tan lồng ngực.
Khi về đến nhà đã tám giờ tối.
Chiếc xe bán tải từ từ chạy qua tường ngoài của sân nhỏ, anh căng thẳng liếc mắt nhìn ngôi nhà, tối đen như mực, không hề có chút ánh sáng nào.
Xe còn chưa dừng lại, anh lo lắng trong lòng vội vàng xuống xe cũng không tắt máy, không đóng cửa, chạy một mạch vào trong nhà.
Trong phòng khách tối đen như mực.
Ngay cả cây thông Noel lớn rực rỡ người đàn ông cũng không nhìn lấy một cái, lập tức chạy thẳng lên tầng hai.
Anh đẩy cửa phòng của cô ra, bật đèn tường, bên trong được thu dọn sạch sẽ giống y như lúc cô mới vào đây ở.
Anh đứng tại chỗ, ngực liên tục run lên, cơ thể cứng ngắc không thể động đậy.
Chờ anh chậm rãi mở tung cửa tủ quần áo, bả vai căng thẳng của anh lập tức chùng xuống, hô hấp dồn dập lạnh lẽo đến thấu xương.
Không thấy chiếc vali.
Cô đi rồi.
Thời gian như đứng im.
Anh cũng không biết mình đã đợi ở trong căn phòng lạnh lẽo này bao lâu, thất thần bước ra khỏi phòng đi xuống tầng, lúc đi ngang qua cây thông Noel trong phòng khách, anh dừng lại liếc mắt nhìn đường nét bên ngoài, nhếch môi cười như châm biếm.
Lúc này, trong phòng bếp truyền mơ hồ truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Anh cảm thấy kỳ lạ. nhấc chân đi về phía đó, chìa tay đẩy cánh cửa trượt.
“Tách.”
Bật lửa nhỏ đốt ngọn nến nhỏ.
Trong ánh nến đang nhảy múa, anh mơ hồ nhìn thấy nét mặt tươi cười bị ánh sáng đỏ chiếu rọi.
Hai tay cô bưng một chiếc bánh ngọt nhỏ, trên người khoác áo choàng lông nhung Giáng Sinh mềm mại, màu đỏ vô cùng xinh đẹp, trên đầu đeo sừng nai con đáng yêu, mái tóc đen dài được buộc thành lọn phân tán ở hai bên cổ.
“Sinh nhật vui vẻ, Nguỵ Đông.”
Ngụy Đông hơi sững sờ đứng tại chỗ, tim như ngừng đập nửa nhịp.
Ngày đó mẹ rời đi cũng chính là ngày sinh nhật của anh. Từ lúc đó anh không bao giờ tổ chức sinh nhật lại càng không cho phép người khác nhắc đến.
Ánh nến yếu ớt chiếu sáng ánh nước trong veo ở trong đáy mắt của cô, khóe môi cong lên tạo thành ý cười tươi đẹp.
“Từ nay về sau, vào ngày này mỗi năm em sẽ đều ở bên cạnh anh. Lễ Giáng Sinh không quan trọng, quan trọng là anh, em hi vọng anh luôn vui vẻ.”
Người đàn ông còn đang thất thần, con ngươi đen như mực không hề có tiêu cự.
“Anh nhắm mắt, cầu nguyện đi.”
Anh như sống ở trong mơ, tất cả mọi thứ xung quanh cũng không chân thực, anh nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trong đầu trống rỗng không có ước muốn, chỉ có cô.
“Thổi nến.”
Ngụy Đông mở mắt, trong đáy mắt mơ hồ có ánh nước thoáng qua.
Sinh nhật, cầu nguyện, thổi nến, những chuyện này dường như đã quá xa vời đối với anh.
Nhớ lại sinh nhật năm ấy, bà nội chạy lên trấn trên để mua một cái bánh kem từ sáng sớm, trong lòng cậu bé tràn đầy sự vui vẻ vào phòng tìm mẹ, thấy mẹ xách theo rương hành lý vội vàng xuống tầng, bên ngoài ngôi nhà đã có một chiếc xe tải tới đón bà.
Dường như biết mẹ sẽ phải đi, anh nắm chặt lấy tay mẹ khóc nức nở nhưng lại bị bà kiên quyết đẩy ra, anh lại ôm chặt rồi sẽ lại bị bà ra sức đẩy ra.
Anh ngã ngồi trên mặt đất, nhìn chiếc xe chạy càng lúc càng xa, anh vừa khóc vừa đuổi theo, đuổi theo rất lâu, rất lâu, đuổi tới khi hoàn toàn kiệt sức, đuổi tới khi hoàn toàn thất vọng.
Sau khi về đến nhà, anh lập tức đập chiếc bánh kem khiến nó vỡ văng nhão nhoét rồi trốn ở trong phòng gào khóc.
Từ ngày đó, sinh nhật trở thành vùng cấm của anh.
“Phù.”
Ngọn nến bị thổi tắt.
Cô đặt bánh ngọt xuống, dịu dàng bước tới ôm lấy eo anh, cảm nhận được cơ thể run rẩy vì cố gắng ngăn lại nước mắt của anh.
“Em xin lỗi, em không chuẩn bị quà.” Cô áp sát, khẽ cọ lên ngực anh.
“Không sao.” Giọng anh khàn và lạc điệu.
“Cho nên, em chỉ có thể dùng bản thân làm quà tặng cho anh.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, tựa cằm lên ngực, ánh sáng mờ ảo từ ô cửa sổ nhỏ trên tầng hai phía đối diện chiếu rọi vào đôi mắt biết cười của cô.
“Anh nhận rồi, sau này sẽ không được trả lại hàng.”
“Được.”
Hạ Chi Nam kiễng chân hôn lên hầu kết của anh, cơ thể lùi lại mười centimet, cầm lấy bàn tay của anh đặt lên cái nơ bướm trước ngực.
“Ngụy Đông, xé quà của anh ra và thưởng thức đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...