Hoa Bỉ Ngạn

Trương Tề Tề không nhận ra rằng mình đã rơi vào cái bẫy của anh, xoa xoa bàn tay nhỏ bé mong chờ hỏi: "Chú ơi, chú có thể mua cho cháu con gà nướng được không, nhà họ Na ở trấn trên đó."
 
Không đợi Ngụy Đông lên tiếng, thím Trương trốn trong bóng tối ở đầu dây bên kia đã nổi đóa trước, bắt đầu một loạt tiếng gào: “Ăn ăn, cháu chỉ biết ăn, mập giống như một con heo vậy.”
 
Anh lắc đầu cười rồi cúp máy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quay trở lại xe, qua ngã tư phía trước, mới gọi điện thoại cho Mục Châu.
 
"Anh Đông."
 
"Chuyện sau này giao cho cậu, tôi đi về trước."
 
"Gấp vậy sao?"
 
"Ừm."
 
Anh liếm khóe môi: “Về nhà, mang theo thuốc ngủ."
 
Hôm nay là thứ bảy, Tề Tề tội nghiệp còn chưa ngủ đủ giấc đã bị thím Trương kéo đi dọn dẹp sân nhỏ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu nhóc buồn bã cầm chổi vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất, loáng thoáng nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc, thò đầu nhìn ra ngoài sân, quả nhiên là chiếc xe bán tải rách nát kia, nhóc mập mạp vừa định tiến lại chào hỏi thì nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên ghế phụ lái.
 

Nhóc mở to đôi mắt hí lim dim, ngạc nhiên đến mức không nói thành lời, sau khi lấy lại tinh thần thì cậu ném chổi đi, chạy như điên vào nhà bếp để nói với thím Trương tin tốt này.
 
Hạ Chi Nam trở về phòng tắm rửa, thay một bộ sườn xám kiểu mới màu hồng nhạt, lớp váy mỏng làm tăng thêm vài phần thanh thuần, hôm nay cô không định búi tóc, mái tóc đen khô mềm mại mượt mà được vén ra sau tai, khuyên tai ngọc trai khảm trên vành tai, tản ra ánh bạc thanh nhã.
 
Một giờ trước.
 
Bọn họ vừa mới xuống xe là đã bị Tề Tề chặn lại, gà nướng bị cướp đi, sẵn tiện kéo người đàn ông cứng rắn đi lao động chân tay.
 
Hạ Chi Nam đi vào nhà thím Trương, thím Trương đang bận rộn trong phòng bếp chạy tới cười híp mắt, bình thường chỉ toàn thấy cô mặc sườn xám truyền thống, thỉnh thoảng đổi phong cách khiến cho cả người nhìn có cảm giác vô cùng mới mẻ, không ngừng khen xinh đẹp được.
 
"Cháu sẽ lau sàn nhà."
 
"Không cần đâu, cháu ra phòng khách ngồi đi." Thím Trương nói lớn bảo cô đi nghỉ ngơi: “Những công việc nặng nhọc đó sẽ có người làm."
 
Cô ngồi trong phòng khách một hồi lâu, nhìn thấy bóng dáng của người ở khắp mọi nơi, đúng lúc nhìn Tề Tề chạy xuống từ tầng 2, cô đứng dậy nghênh đón.
 
“Chú Đông của em đâu rồi?”
 
"Chú ở tầng 2 nơi để đồ lặt vặt."
 
Có một số phòng trên tầng hai, cô kiểm tra từng phòng, loáng thoáng nghe thấy trong cùng có tiếng động.
 
Trong phòng không mở đèn, cửa sổ đóng chặt, tối như mực không thể nhìn thấy gì cả.
 
Cô đẩy cửa ra, thử đi vào trong hai bước, tay chạm vào tường cả nửa ngày vẫn chưa chạm được vào công tắc, đột nhiên có người túm lấy tay cô, cô lảo đảo hai bước, lưng dựa vào bức tường trắng cứng rắn.
 
"Bang."
 
Đèn bật lên, cánh cửa đóng lại.
 
Cô run rẩy hít thở, ngước mắt lên nhìn người đàn ông để lộ nửa thân trên, mồ hôi chảy từ trên đầu xuống.
 
Giọng nói của anh rất to, tiếng thở dốc hơi nặng: “Tìm anh?"
 
Mấy đồ linh tinh rất nhỏ, chất đầy mấy cái hộp lớn nhỏ, trong không gian chật hẹp, mùi thuốc lá trên cơ thể anh ta trộn lẫn với mùi mồ hôi không hề khó ngửi, tràn ngập thế giới giác quan của cô
 
"Anh đóng cửa chi vậy?" Lời chất vấn rất mềm mại, giống như đang nũng nịu.
 
Ngụy Đông nở nụ cười, đưa tay là có thể sờ đến chốt cửa, nâng cái cằm đầy mồ hôi lên: “Muốn mở ra?"
 
"Không."
 

Chất vấn trước mặt là giả, câu trả lời bây giờ là theo ý muốn.
 
Đèn trên đỉnh đầu lờ mờ đến lạ thường, cơ thể mạnh mẽ của anh chặn ánh sáng, cô không thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt của anh, làn da ngăm đen toát ra những giọt nước lớn cỡ hạt đậu, từng giọt từng giọt rơi xuống theo đường cong lồi lõm của cơ bắp, tan vào thắt lưng da chặt chẽ, rồi biến mất khỏi vòng eo cường tráng.
 
Cô cắn nhẹ môi dưới: “Anh chảy rất nhiều mồ hôi."
 
"Ừm."
 
Tiếp cận với khoảng cách gần, anh thất thần nhìn chằm chằm vào cánh môi mà cô cắn ra dấu răng, cổ họng khô khốc: “Hôm nay không giúp anh lau sao?"
 
Hai má Hạ Chi Nam đỏ bừng, trong nháy mắt nhớ lại đêm đó, dưới vỏ bọc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đã làm chuyện nữ lưu manh
 
"Không."
 
"Tại sao?" Anh hỏi với tâm tư xấu xa
 
Toàn thân cô cứng ngắc không thể di chuyển, căng thẳng đến mức nghiêng đầu, hô hấp run rẩy: “Anh bận rộn tiếp đi, em đi ra ngoài."
 
Ngụy Đông vốn chỉ muốn trêu chọc cô một chút, lúc trước bị cô trêu chọc quá mức, giờ muốn tìm lại chút thể diện, nhưng hôm nay thấy cô ăn mặc như một đóa hoa trắng thanh thuần, bộ dáng xấu hổ kia thành công châm ngòi cho mặt khác xấu xa của anh.
 
Cô lùi lại, anh tiến lên, từng bước ép sát.
 
"Ngụy Đông."
 
Lần này cô đã biết sợ, đã không thể lùi lại được nữa, lưng đâm vào thùng giấy phía sau.
 
Người đàn ông đứng thẳng dậy, dùng cặp mắt đen sâu đầy lửa chăm chú nhìn cô.
 
Sau đó, anh giơ tay lên và che kín đôi mắt của cô.
 

Dưới tầm nhìn tối tăm, cái gáy nhạy cảm bỗng nóng lên, nụ hôn nóng bỏng ướt át rơi xuống để lại dấu ấn, râu trên cằm đâm vào, hơi đau nhói, cô sợ đau, co rúm lại tránh đi.
 
"Nè trả lại cho em."
 
Bên tai là tiếng cười âm trầm của anh
 
Cô đỏ mặt đến cổ, đôi tai thì nóng lên.
 
Anh nói "trả lại" là đề cập đến nụ hôn trên đỉnh đồi.
 
Giam cầm trong không khí là hơi nóng bốc lửa, thân thể anh lui ra nửa tấc, cô cho rằng như vậy là đã kết thúc rồi, không ngờ tên lưu manh bỗng nhiên khom lưng kề sát vào tai cô.
 
"Đây là lãi suất."
 
Bắt đầu từ đôi khuyên tai sáng bóng, rồi hôn từng chút từng chút dọc theo cổ đến xương quai xanh, làn da ấm áp bị ngọn lửa châm ngòi, nóng ran khắp người.
 
Ngụy Đông chậm rãi rút tay về, để cho cô được nhìn thấy ánh sáng lần nữa, nhưng cũng không cho cô cơ hội chạy trốn, hai tay giam người cô lại, khống chế cô vào lòng.
 
"Anh chỉ nói một lần."
 
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô với vẻ hung tợn, thở gấp để kiềm chế đến cực điểm: “Nếu dám trêu chọc nữa, ông đây sẽ ăn em đó."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận