Biết rõ anh không nhìn thấy nhưng Sư Âm vẫn dùng sức lắc đầu:
“Không đâu, là lỗi của tôi, tôi không nên nói……”
Không muốn lại nhắc tới hai chữ “người mù” kia, cô sửa lời, tiếp tục nói:
“Về sau tôi sẽ giữ điện thoại giúp anh.”
Cô khom lưng nâng bàn trà lên, lau khô vệt nước trên đó rồi cầm dụng cụ quét dọn tới dọn mảnh vỡ thủy tinh trên sàn.
Cả căn phòng yên tĩnh chỉ phát ra tiếng thanh thúy của những mảnh thủy tinh va vào nhau lúc cô đang bận rộn dọn dẹp.
Lục Minh Huy không nhìn thấy, nhưng đáy lòng anh lại dần dần bình tĩnh lại.
Anh im lặng ngồi trên sô pha, một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi cô: “Cô tên là gì?”
Sư Âm dừng lại.
Cô đã biết anh từ năm cô mười hai tuổi, đến nay cũng đã được mười năm, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh hỏi tên cô.
“Sư Âm.”
Cô dừng một chút rồi nói cho anh: “Tên của tôi là Sư Âm.”
Anh không nghe ra sự nghiêm túc trong giọng điệu của cô, thản nhiên nói: “Tôi tên Lục Minh Huy, về sau tiền công của cô sẽ do tôi trả.
Thời gian làm việc của cô là từ mấy giờ đến mấy giờ?”
Sư Âm nghĩ nghĩ, chầm chậm trả lời: “Từ tám giờ sáng…… đến tám giờ tối, được không?”
Lục Minh Huy tùy tiện gật đầu, cũng không có ý kiến gì với thời gian làm việc này.
Sau đó anh duỗi chân nằm thẳng lên sô pha, không nói gì nữa.
Sư Âm nhìn anh một cái rồi tiếp tục dọn dẹp.
——–
Sư Âm cũng không biết tại sao mình vẫn còn ở lại, ngay cả bản thân cô cũng không rõ nữa.
Chỉ cần bạn gái của anh gọi điện thoại tới, chắc chắn lời nói dối của cô sẽ bị bại lộ ngay lập tức.
Nhưng cô vẫn ở lại, vẫn quét dọn vệ sinh, đúng giờ sẽ gọi cơm tới, chăm lo cho cuộc sống cơm áo hằng ngày của anh.
Lúc mới bắt đầu thì rất khó khăn.
—— Ăn cơm thì không dùng được đũa, lúc rót nước lại không kiểm soát được mực nước nên để tràn ra ngoài, đánh răng thì không thể bóp được kem đánh răng, điện thoại kêu, nếu không có Sư Âm hỗ trợ thì anh sẽ không cẩn thận nhấn nhầm nút cúp máy.
Anh dường như từ một chàng trai với sự nghiệp thành công, tương lai sáng lạn, nay cuối cùng lại biến thành một đứa trẻ vô dụng, chẳng thể làm được gì, tính tình thì lại thất thường lúc nóng lúc lạnh.
Buổi chiều, Sư Âm ở trong phòng bếp rửa bát, Lục Minh Huy đi đến bàn ăn muốn rót nước uống.
Nước trong ly đã tràn ra nhưng anh lại không biết gì, cho đến khi nước nhỏ xuống sàn nhà thì anh mới nhận ra là ly nước đã đầy.
Một chuyện nhỏ như vậy cũng không biết tại sao lại khiến anh tức giận.
Lục Minh Huy ném ấm nước đi, đập vỡ ly thủy tinh kia.
Anh không nén được sự tức giận mà đạp một cái vào bàn ăn, trở về phòng ngủ không chịu uống một ngụm nước nào nữa.
Đến khi Sư Âm bưng ly nước vào và nói với anh đã tới giờ uống thuốc, Lục Minh Huy mới uống viên thuốc đó cùng với hơn nửa cốc nước.
Lục Minh Huy chưa bao giờ chống cự nổi đối với những viên thuốc này.
Không chỉ có thể ngăn cơn đau đầu lại, nó còn có thể đưa anh vào giấc ngủ sâu, tạm thời giúp anh thoát khỏi cái thế giới tối tăm đáng chết này.
Sư Âm lo lắng anh quá mức ỷ lại cho nên vẫn luôn cẩn thận kiểm soát lượng thuốc, không dám cho anh uống quá nhiều.
Đến tối, Lục Minh Huy không quen với việc căn nhà trở nên quá mức yên tĩnh khi Sư Âm rời đi.
Anh mở tivi lên để nghe chút âm thanh nhưng những quảng cáo trên tivi chỉ khiến anh thêm bực bội.
Anh muốn đổi kênh nhưng lại ấn vào nút âm lượng, âm thanh trong phòng khách nháy mắt càng to hơn.
Tiếng tạp âm sắc nhọn kia như cứa vào tai, đầu anh cũng bị trướng đến đau nhức! Trong cơn tức giận, Lục Minh Huy cầm chiếc điều khiển từ xa ném mạnh ra ngoài.
Anh ném mạnh về phía nguồn cơ của tiếng ồn chết tiệt kia.
Nhưng mà ngoại trừ một tiếng “ầm” cất lên thì thứ tạp âm kia vẫn vang vọng trong bốn bức tường.
Lục Minh Huy sắp cáu đến phát điên rồi nhưng cũng chẳng biết làm gì.
Anh đập tất cả đồ vật mà tay anh chạm phải, cuối cùng chỉ có thể giống như một con thú vừa nực cười vừa đáng thương quỳ rạp trên mặt đất, cố gắng lần mò cái điều khiển từ xa kia.
Những mảnh thủy tinh vỡ đâm vào tay Lục Minh Huy làm anh bị thương, hình như chân anh cũng bị thương nhưng cảm giác thất bại đã bao phủ anh.
Có lẽ bây giờ cuộc đời của anh chỉ còn lại sự tuyệt vọng, đau khổ và bóng tối khi không thể nhìn thấy những gì trước mắt……
——-
Một giờ rưỡi rạng sáng, Sư Âm mệt mỏi tan ca về nhà.
Mới bước ra khỏi thang máy cô đã nghe thấy tiếng tivi ồn ào truyền tới từ căn hộ phía bên trái.
Cô không thể không đứng lại.
Lúc này là thời gian Lục Minh Huy nên đi ngủ rồi mới đúng, nhưng tại sao tivi còn đang bật?
Cho dù xem tivi…… Cũng không nên để âm lượng lớn như vậy chứ.
Cuối cùng Sư Âm vẫn không yên tâm, cô nhấp môi đi đến trước cửa, sau đó cẩn thận lắng nghe âm thanh truyền ra từ bên trong.
Cuối cùng lấy hết can đảm ấn mật khẩu của khoá cửa, kéo tay nắm xuống mở cửa ra.
Giờ mới để ý, khóa cửa nhà anh cũng nên thay rồi, tốt nhất nên đổi bằng khóa chống trộm truyền thống hoặc là xác nhận bằng vân tay, như vậy cũng để anh tiện sử dụng hơn.
Nhưng Lục Minh Huy rất nhạy cảm với những chuyện thay đổi này, ngay cả gậy dò đường mà anh cũng không muốn dùng.
Nếu cô đề nghị muốn đổi khoá cửa, nói không chừng sẽ lại chọc giận anh.
Tính tình của anh…… Thật sự rất tệ……
Sư Âm mở cửa ra, cô thấy một mảnh hỗn độn trong phòng khách, tức khắc sững người tại chỗ.
Bàn trà đổ ập về một phía, mảnh thủy tinh rơi vãi khắp sàn, cửa kính của tủ trưng bày bị vỡ nhiều chỗ, mô hình máy bay bên trong tan tác thành từng mảnh rơi rớt nằm ở bên cạnh, có cái bị gãy cánh, có cái bị rơi bánh xe.
Sư Âm nhìn tất cả những chuyện này, gần như không cần suy nghĩ cũng biết anh lại tức giận đập phá đồ đạc.
Trong lòng Sư Âm có sự chua xót nói không nên lời, cô đau lòng thay anh.
Một người được bố mẹ nuông chiều từ bé như anh, phải chăng giờ phút này cảm thấy cả thế giới đều đang phản bội lại anh hay không? Ngay cả một chiếc điều khiển từ xa nho nhỏ cũng có thể dễ dàng khiến anh cảm thấy bất lực đến nông nỗi này……
Cô nhặt chiếc điều khiển từ xa bị ném tới góc tường lên, ấn tắt tivi đi.
Phòng khách ồn ào bỗng chốc trở nên yên ắng.
Tĩnh lặng đến mức tưởng như thời gian đã ngừng trôi.
Cô cong lưng, ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận nhặt những mảnh thủy tinh bị vỡ lên……
Phía sau vang lên tiếng lạch cạch, cửa phòng ngủ được mở ra……
Sư Âm quay đầu lại, nhìn thấy Lục Minh Huy đứng ở cửa phòng, hướng về phía cô hỏi: “Đã tám giờ rồi sao?”
Trái tim Sư Âm như bị ai cứa vào, sự chua xót trong lòng trào dâng khiến cô vô cùng khó chịu.
Anh đang đợi cô.
Bởi vì anh không thể phân rõ được đâu là ngày hay đêm, nên khi nghe thấy tiếng cô tới, anh đã cho rằng bây giờ là tám giờ sáng rồi.
“Không phải……” Sư Âm đè nén sự chua xót trong cổ họng, nhỏ giọng trả lời: “Sắp hai giờ rồi, anh nên đi ngủ đi.”
Anh không dao động, đứng tại chỗ hỏi: “Tại sao cô lại tới vào giờ này?”
Sư Âm thuận miệng bịa ra một lý do: “Tôi để quên đồ ở nơi này cho nên tới lấy.”
“Đã trễ thế này rồi, lát nữa cô về như thế nào?”
“Không có việc gì…… Nhà tôi gần đây thôi.”
Cô đứng dậy vứt mảnh vỡ thủy tinh đi, nắm tay Lục Minh Huy đưa anh về phòng.
Sư Âm thấy trên tay anh có vài vết xước đỏ bèn đi lấy cồn tiêu độc và thuốc xử lý miệng việc thương giúp anh.
Lục Minh Huy lặng lẽ ngồi ở mép giường.
Lúc anh điên cuồng không khác gì một con dã thú thô bạo, nhưng hiện tại, anh lại an tĩnh như một chú dê nhỏ vậy, yên lặng để Sư Âm tùy ý xử lý vết thương của mình mà không nói lời nào.
Trên ga giường có vết máu loang lổ, chắc hẳn là do miệng vết thương trên tay anh chảy ra thấm xuống.
Sư Âm băng bó vết thương cho anh xong rồi thay ga giường, đổi một cái sạch sẽ hơn.
Cuối cùng cô bưng một ly nước ấm tới cho anh uống.
Lục Minh Huy cầm cốc nước, im lặng hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Sư Âm, mang thuốc tới đây cho tôi.”
Sư Âm do dự trả lời: “Thuốc của anh là mỗi ngày ba lần, hôm nay anh đã uống đủ ba lần rồi……”
“Sư Âm……” Giọng Lục Minh Huy trầm trầm, mềm mại như muốn cầu xin cô: “Mang thuốc tới cho tôi đi, tôi không ngủ được.”
Sư Âm cắn môi không muốn mang cho anh.
“Nếu anh không ngủ được……” Cô đang rối rắm suy nghĩ thì đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Tôi đọc thơ cho anh nghe, được không?”
Lục Minh Huy sửng sốt: “Đọc thơ?”
Không đợi anh kịp phản ứng lại, Sư Âm đã xoay người chạy tới phòng khách.
Anh nghe thấy tiếng cô kéo khóa chiếc cặp sách trên sô pha “roẹt” một tiếng, tiếp đó là tiếng lật sách và tiếng bước chân cô đang tới gần, cuối cùng dừng lại trước mặt anh…
“Nào, anh nằm xuống đi, để tôi đọc thơ cho anh nghe.” Sư Âm nói.
Lục Minh Huy chần chờ một lát rồi vẫn ngoan ngoãn nằm xuống.
Trong lòng anh cũng hơi tò mò, không biết cô đọc thơ gì cho anh nghe, hoặc là đọc truyện cười trên mạng? Đọc thơ sao? Là bài thơ “Hai chú hổ” dành cho thiếu nhi đó sao?
Cô nhẹ giọng bắt đầu đọc:
“Một đám cá nho nhỏ,
Bơi vào trong máu ta,
Ta chờ đợi,
Máu cùng thân thể biến hóa.
Bởi vì ta là cá,
Mạch máu ta trở nên xanh thẳm,
Làn da ta,
Cũng biến thành màu xanh biển rộng.
Trong cơ thể ta cất giấu cá,
Cất giấu người của biển rộng,
Tâm linh,
Cũng trở nên giống biển rộng vô hạn.
Ta dường như cảm thấy,
Đôi mắt sâu thẳm kia,
Trên lông mi,
Sống cùng một đám hải âu.”
Lục Minh Huy: “….”
Vốn tưởng vừa nãy là cô cố làm ra vẻ, đến câu cuối cùng chắc hẳn sẽ đổi giọng hóm hỉnh, nhưng sau khi đọc hết một bài thơ mà giọng đọc vẫn rất bình thường.
Bài thơ này cũng không tệ.
“Cô viết à?” Lục Minh Huy hỏi.
Sư Âm cười rộ lên, cất giọng mềm mại: “Không phải, đây là thơ của Vương Nghi Chấn, viết rất hay, từ nhỏ tôi đã rất thích bài thơ này, còn có cái này……”
Cô lật qua vài trang, nhẹ nhàng đọc tiếp:
“Nếu người thành chim,
Không cần lo lắng,
Người không bay được xa,
Ta sẽ trở thành không khí,
Vì người mà đỡ cánh.
Nếu người là tinh tú,
Không cần lo lắng,
Người sẽ rơi xuống.
Ta sẽ thành đất,
Vì người mà nâng lên không trung.”
——
Thơ rất hay, giọng đọc cũng không tệ.
Lục Minh Huy yên tĩnh lắng nghe, bất tri bất giác khóe miệng hơi cong lên.
Anh rất khó tưởng tượng, tại sao lại có một cô gái có thể nghiêm túc ngồi ở mép giường đọc thơ cho anh nghe, thật sự vô cùng kỳ quái……
Sư Âm dừng lại, có chút khó hiểu hỏi: “Anh cười cái gì thế?”
Lục Minh Huy: “Tôi không cười.”
“Rõ ràng anh đang cười……” Sư Âm mím môi, nhẹ giọng nói: “Nếu anh không thích nghe thì tôi sẽ không đọc nữa, tôi…… Tôi sẽ tìm một đoạn nhạc nhẹ cho anh dễ ngủ nhé.”
Lục Minh Huy nói: “Cô đọc tiếp đi, tôi không muốn nghe nhạc.”
“Ừm……” Sư Âm lật cuốn sách nhỏ của mình: “Anh từng nghe qua thơ của Adonis chưa?”
“Chưa từng.”
“Ông ấy có rất nhiều bài thơ, tôi thích nhất là câu này:
“Ta hướng sao trời hạ lệnh,
Ta bỏ neo mong chờ,
Ta chính mình lên ngôi,
Xưng đế vương một phương.”
So với tập thơ trước, Sư Âm cảm thấy thơ của Adonis càng phù hợp với Lục Minh Huy hơn, nó mang sức mạnh rộng lớn, hào hùng, tràn ngập khí thế.
“Thế giới khiến ta mình đầy thương tích,
Nhưng vì thế từ đây ta mọc cánh.
Sẵn sàng đương đầu với hắc ám,
Càng làm ta càng thêm tỏa sáng.
Cô độc, cũng là ta,
Hướng ánh sáng mà đi đến…”
——
Cô đọc từng câu từng chữ, không biết là vì thơ ca hay là do trong bóng tối, giọng cô trở nên ấm áp hơn so với ngày thường, dường như trời sinh có ma lực xoa dịu tâm hồn.
Hô hấp của Lục Minh Huy dần dần bình ổn, cơn buồn ngủ ập tới, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Sư Âm nhẹ nhàng khép lại trang sách.
“Ngủ ngon.”
——-
Nguyên Đán vui vẻ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...