Tác giả: Y Đình Mạt Đồng
Edit+beta: Diệp Hạ
Đối với một người không có khuynh hướng M lại không muốn chủ quan hy vọng người tới dạy dỗ thì cái quá trình này phải nói là thống khổ, là phá hủy tôn nghiêm.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến ngữ khí của mẹ khi thu được năm vạn mỹ kim kia, Diệp Đàm liền cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Em trai bị bệnh phải trị liệu, xem tình huống không có chuyển biến xấu, chờ liên hệ đến bệnh viện tốt hơn một chút là có thể chuyển viện, xem như là tin tức tốt duy nhất gần đây.
Hai tuần sau, Diệp Đàm lại lần nữa gặp được Cung Thiếu Đường, hai người cũng lần đầu tiên xảy ra quan hệ.
Cung Thiếu Đường cũng không phải người thô bạo, cũng không có yêu thích biến thái gì, chỉ cần cậu thành thật làm điều nên làm, Cung Thiếu Đường sẽ không nói cái gì.
Có lẽ là Cung Thiếu Đường vừa lòng, rất nhanh Danny đã xử lý xong, Diệp Đàm ở chỗ này có căn phòng của mình, cách trường học không xa, cũng có phương tiện qua lại.
Trường học cũng không có yêu cầu gì quá với lưu học sinh, cho nên trừ phi là gia đình cực kỳ khó khăn xin ở ký túc xá, đại bộ phận học sinh vẫn thích tự thuê nhà bên ngoài.
Phòng đơn có thể thuê ở phụ cận trường học không ít, tiền thuê nhà cũng có thể.
Cho nên Diệp Đàm không ở trong trường học cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Diệp Đàm rất nhanh dọn vào chỗ ở mới.
Mỗi tuần Cung Thiếu Đường đều sẽ đến một đến hai lần, mỗi lần rời đi đều sẽ cho Diệp Đàm một ít tiền, tiền này Diệp Đàm đều tích cóp, quay đầu lại gửi cho mẹ mình.
Phía mẹ mình bên kia, Diệp Đàm cũng lừa nói là trường học đã biết tình huống của cậu, dẫn cậu đến cơ cấu từ thiện để xin, những số tiền đó đều là tiền quyên.
Mẹ cậu cũng yên tâm mà nhận.
Bởi vì em trai hết thảy ổn định, tâm tình của mẹ bên kia cũng thả lỏng rất nhiều, áp lực của Diệp Đàm nhỏ đi, tựa hồ hết thảy đều đang phát triển theo hướng tốt.
Chờ ngày nào đó Cung Thiếu Đường không thích cậu nữa, cậu lấy chút tiền cũng đủ phí trị liệu của em trai.
Tuy rằng quá trình không quá tốt, nhưng ít ra kết cục hẳn là tốt.
Hôm nay Diệp Đàm tan học về nhà, mở cửa phát hiện cửa không khóa trái, liền biết là Cung Thiếu Đường tới.
Cậu cùng Cung Thiếu Đường duy trì quan hệ đã hơn ba tháng, nói tốt cũng không có gì tốt, không tốt cũng không có tư cách nói không tốt.
Vào cửa, Diệp Đàm liền nhìn thấy Cung Thiếu Đường bưng cà phê đứng bên cửa sổ, như là ngắm phong cảnh, lại giống như không có phong cảnh gì để xem.
"Tôi đã đến rồi." Đối với Cung Thiếu Đường, Diệp Đàm có loại sợ hãi bản năng.
Cậu đã biết phần nào thế lực của Cung Thiếu Đường, cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày cậu sẽ cách loại người này gần như vậy.
Cung Thiếu Đường gật gật đầu, "Hôm nay không muốn ra ngoài ăn cơm, cậu tùy tiện làm chút gì đi."
"Được." Kỳ thật Diệp Đàm cũng không thích ra ngoài ăn, ăn không quen, cho nên có thời gian thì cậu vẫn thích ở nhà làm đồ ăn Trung Quốc.
Hơn nữa từ lúc theo Cung Thiếu Đường đã nghỉ làm công ở quán bar, thời gian buổi tối của cậu cũng sẽ nhiều thêm một ít.
Cung Thiếu Đường nhìn nhìn cậu, nhíu mày nói: "Mỗi lần gặp cậu cũng chỉ thấy vài món quần áo như vậy.
Tiền cậu dùng chỗ nào vậy?"
Trước kia những nam hài tử đi theo hắn, mỗi người đều trang điểm thời thượng cao cấp, còn Diệp Đàm này, tới tới lui lui chỉ có mấy bộ quần áo như vậy, sạch sẽ ngăn nắp thì có, nhưng cảnh đẹp ý vui lại không.
Diệp Đàm xấu hổ cười cười, "Không có gì, chỉ là gửi vào trong nhà."
Chữ 'xuyên'(川) giữa mày Cung Thiếu Đường càng sâu, "Nhà cậu có bao nhiêu khó khăn? Năm vạn trước kia không đủ?"
Diệp Đàm biết Cung Thiếu Đường không thích người khác giấu diếm, liền đem tình hình cụ thể trong nhà nói ra.
Lúc này mày Cung Thiếu Đường mới giãn ra, hơi hơi gật đầu.
Diệp Đàm tiếp tục nói: "Không nói gạt anh, ngay từ đầu đích xác là chỉ vì tiền, nhưng cùng anh ở chung tôi cũng không cảm thấy không tốt, có đôi khi còn có thể có người trò chuyện, khá tốt."
Cung Thiếu Đường rất ít khi làm xong liền đi, trừ phi là có chuyện gì muốn xử lý.
Phần lớn thời điểm sẽ ngủ lại, cũng sẽ cùng Diệp Đàm nói chuyện phiếm trong chốc lát.
Ở nơi địa phương không thân thuộc, có người nguyện ý dùng tiếng Trung nói chuyện phiếm cùng cậu, kỳ thật là một loại an ủi lớn lao.
Cung Thiếu Đường không nói chuyện, hắn không để bụng Diệp Đàm rốt cuộc vì cái gì mà đi theo hắn.
hiện tại hắn cảm thấy Diệp Đàm không tồi, các phương diện đều thích hợp, trước cứ giữ lại đi, chờ chơi đủ rồi tính.
Đương nhiên, hắn đối với "sủng vật" của mình về mặt tiền tài là hữu cầu tất ứng, hắn cũng không thiếu chút tiền ấy.
Nửa tháng sau, Diệp Đàm nhận được điện thoại của mẹ, nói có người tới đem em trai chuyển tới bệnh viện thủ đô, còn nói bao toàn bộ phí trị liệu.
Diệp Đàm choáng váng, hỏi: "Là người nào?"
"Nói là họ Cung, là người con quen biết.
Mẹ có chút không xác định, cho nên chạy nhanh gọi điện thoại hỏi con."
Diệp Đàm có chút kinh ngạc, an ủi mẹ nói: "Vâng, con đã biết, là người từ thiện bên này.
Chút nữa con gọi điện thoại hỏi một chút."
"Như vậy sao, vậy được, hỏi thăm giúp mẹ một tiếng."
"Vâng."
Treo điện thoại, Diệp Đàm nhắn tin cho Cung Thiếu Đường, nói hắn có rảnh thì gọi điện thoại.
Việc Cung Thiếu Đường làm là ngoài ý muốn Diệp Đàm, cậu không nghĩ tới một kim chủ cư nhiên sẽ làm tới mức này.
Đồng thời, trong lòng cậu cũng ấm lên, cậu cảm thấy, ít nhất Cung Thiếu Đường đối xử với cậu như một người bình thường.
Cung Thiếu Đường không có gọi điện thoại cho cậu, cũng không có chút tin tức nào, mà ba ngày sau đột nhiên đến nơi ở của cậu.
Vào cửa, Cung Thiếu Đường lập tức nằm lên giường.
Diệp Đàm ngồi vào mép giường, nghiêm túc nhìn gương mặt có vẻ mỏi mệt của Cung Thiếu Đường.
ba ngày này cậu cũng suy nghĩ rất nhiều, nếu nói ngay từ đầu cậu đối Cung Thiếu Đường chỉ là quan hệ tiền tài cung-cầu, thì không biết từ khi nào, cậu đối Cung Thiếu Đường đã nhiều thêm một ít ỷ lại, không phải tiền tài, mà là sinh hoạt.
Cung Thiếu Đường không có việc gì sẽ dẫn cậu đi nhà hàng xa hoa ăn cơm, để cậu có thể nhìn thấy rất nhiều điều mà trước đây mình chưa từng nghe qua.
Hai người cũng sẽ cùng nhau tản bộ, đặt bao hết rạp xem phim điện ảnh, tham dự những bữa tiệc không quan trọng, mà đối ngoại, Cung Thiếu Đường nói cậu là trợ lý thực tập của mình, vì vậy cũng không có ai xem nhẹ cậu.
Nhưng mà có tình nhân nào ăn mặc mộc mạc như vậy đâu?
Cậu có thể dung nhập thành thị xa lạ này nhanh như vậy, Cung Thiếu Đường cũng không phải là không có công lao gì.
Nếu ấn theo cách sống lúc trước của cậu, mỗi ngày một đường ba điểm: nơi ở, trường học, chỗ làm thê, muốn dung nhập sợ là còn phải tốn rất nhiều thời gian.
"Mẹ tôi gọi điện thoại, nói anh phái người giúp chuyện em trai tôi, thật cảm ơn." Diệp Đàm nhẹ giọng nói.
Cung Thiếu Đường nhắm hai mắt, "Không có gì.
nếu cậu theo tôi, tôi cũng không muốn thấy cậu mỗi ngày vì việc này mà phát sầu, hơn nữa chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.
Nếu có yêu cầu gì thì liên hệ với Danny đi, việc này giao cho hắn."
"Được, cảm ơn." Việc này giải quyết, Diệp Đàm đích xác nhẹ nhàng rất nhiều.
"Không có việc gì." Cung Thiếu Đường vẫn không mở mắt, "Làm chút cơm cho tôi, đói bụng."
"Được, tôi lập tức đi."
Ăn cơm xong, Cung Thiếu Đường tắm rửa một cái liền ôm Diệp Đàm ngủ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cái gì cũng không làm, chỉ ngủ.
Diệp Đàm cảm thấy rất an tâm, cũng có chút vui sướng.
Tâm tình như vậy làm cậu cẩn thận suy nghĩ thật lâu, cách cậu cùng Cung Thiếu Đường quen biết không tốt, Cung Thiếu Đường đối cậu không quá quan tâm, nhưng đứng ở vị trí cậu mà nói, cũng không thể lựa chọn.
Hắn còn giúp mình cứu em trai, trao hy vọng cho một nhà bọn họ.
Hết thảy đều phát triển theo hướng tốt, mà cậu......!Cũng dần dần có chút thích Cung Thiếu Đường.
Loại thích này cĩng có thể nói là tình tiết chim non*.
Cũng vì nguyên nhân này, cho nên mới không thể buông tay......!
(*Chim non khi mới ra khỏi trứng, nhìn thấy ai đầu tiên sẽ nhận làm mẹ)
Nhưng Cung Thiếu Đường đối cậu như thế nào? Cậu không biết.
Cung Thiếu Đường biểu tình rất ít, bởi vì quan hệ, Cung Thiếu Đường tuy đối cậu rất tốt, lại chưa nói qua lời âu yếm nào.
Thích một người, tự nhiên cũng hy vọng đối phương thích mình.
Cần phải làm như thế nào? Cậu còn phải nghĩ lại.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đã xem!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...