Hoàng Thái Hậu nhìn nàng ngày càng tức giận hơn, trước giờ chưa ai lại dám sửa lưng bà như thế, trong hậu cung này bà mới là người có quyền nhất:
“Chưa là chủ lục cung đã nói ra những lời trái thân phận như vậy, bản thân đã vô phép vô tắc còn muốn dạy người khác, NGƯỜI ĐÂU!??”
Lính canh bên ngoài vội chạy vào, Hoàng Thái Hậu chả nhân nhượng bắt từng người một phạt đánh ba mươi trượng chỉ duy Tiểu Cầm được tha vì đang mang thai, cô cũng chả thể nhìn bọn họ bị đánh mà bản thân lại yên ổn liền khóc lóc thảm thiết cầu xin bà tha thứ:
“Thái Hậu nương nương!! Con xin người đừng đánh bọn họ, có đánh hãy đánh luôn con, con cũng làm sai mà Thái H-…”
Chiêu Dao: “Chúng ta không sai Hoà An!!” - nàng lớn tiếng nói. Tiểu Cầm nước mắt rơi như nước đổ, quay đầu nhìn nàng, Chiêu Dao gương mặt vẫn ương ngạnh nhìn Thái Hậu, ánh mắt như sắp trổ lửa đến nơi.
Ma ma: “ĐÁNH!!”
Lời ra lệnh vừa dứt thì tiếng gậy cũng liên hồi phát ra, Chiêu Dao muốn la nhưng vì lòng tự tôn lại ngậm miệng chịu đựng, một chút giọt nước mắt cũng không đổ ra, chỉ có Tiểu Cầm là đang khóc thay nàng, đám nô tì, nô bộc cũng ra sức xin tha, bọn họ tiếng hét ầm ĩ đau cả đầu…
…----------------…
Lý công công: “Bệ hạ…bệ hạ…”
Từ bên ngoài Lý công công chạy vào hổn hển gọi hắn, Đường Trình Tranh xử lý công vụ đang gặp rắc rối nghe ồn ào liền cau mày nhăn nhó bảo:
“Chuyện gì mà gấp gáp vậy, ồn ào quá đi!!”
Lý công công: “Bệ hạ… Chiêu Nghi quý nhân và Hoà An quý nhân…bị Hoàng Thái Hậu phạt đánh ở Phúc Thọ cung đấy ạ!!”
Trình Tranh: “CÁI GÌ!??” - bút còn chưa kịp hạ xuống hắn đã vụt chạy đi mất, vội vàng đến Phúc Thọ cung tuy nhiên khi đến đã thấy Đường Thạc Di ở đó, đánh bay hai tên lính canh đang đánh nàng, hắn khẽ cau mày khó chịu nhanh bước vào trong.
- “Hoàng Đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!!”
Nghe đám nô tì cung kính hành lễ, Hoàng Thái Hậu mới đứng dậy bước đến bên cạnh con trai mình nhưng hắn thì chỉ đâm đâm tiến tới Chiêu Dao đang quỳ xuống đất, bên cạnh là Tiểu Cầm đang đỡ nàng, hắn rất gượng gạo dìu cả hai ngồi dậy, nhìn Đường Thạc Di đang chắn trước mặt, hắn bước tới ôn tồn hỏi:
“Đường Quận Vương sao lại xuất hiện ở đây??”
Thạc Di: “Hạ thần vừa hay tiến cung có chuyện muốn bàn bạc với bệ hạ thì bắt gặp cảnh này, muốn giúp đỡ hai vị quý nhân nhưng chỉ khiến sự tình thêm tệ hơn, xin bệ hạ thứ tội!!”
Thạc Di cuối đầu xin lỗi hắn, Đường Trình Tranh cũng không so đo nhưng thầm nghĩ sao mỗi lần gặp Đường Quận Vương đều là trùng hợp, vừa hay thế không biết!!
Trình Tranh: “Không cần đa lễ!! Không phải lỗi của khanh, Lý công công đưa Đường Quận Vương về nội các trước đi, xử lý xong chuyện ở đây trẫm sẽ đến bàn chuyện với khanh sau”
Thạc Di: “Vậy thần xin cáo lui!!”
Sau khi Thạc Di rồi khỏi, Trình Tranh khó chịu nhìn mẫu thân của mình, bà cũng không hề sụt giảm lại khí thế và lửa giận, cũng không giải thích, hắn đành nói:
“Chuyện hôm nay đến đây thôi, tất cả quay về vị trí của mình làm việc đi, trẫm sẽ giải quyết ổn thỏa mọi thứ sau!!”
Một đám người đồng thanh “Vâng” một tiếng rồi rút lui, Thái Hậu cũng rời khỏi, còn lại ba người cùng ngồi lại với nhau nói chuyện, mời Ngụy thái y đến xem ông nói vết thương không nặng, bị xây xước ngoài da uống thuốc và bôi thuốc liên tục sẽ mau hết.
Nàng nằm trong giường cách hắn và mọi người một lớp màn, thấy Ngụy thái y đến bèn giữ lại hồi lâu hỏi xem tình hình:
“Trẫm nghe nói Thái y viện bây giờ không có người, một mình ngươi chăm lo mọi thứ, tại sao lại không bẩm báo!??”
Ngụy Triết: “Tấu chương cũng không biết gửi đi bao nhiêu lần…thần nghĩ nhờ Hữu công công nhiều lại phiền phức thêm nên thôi!!”
Trình Tranh: “Đó là công việc của Hữu công công, ông ấy vừa là thái giám lại vừa là tổng giám, chức vụ nhiều, trách nhiệm cũng nhiều ngươi đừng sợ phiền phức, hơn nữa ngươi là chính ngự y không phải thái y bình thường, đừng ôm đồm quá nhiều vào người mình”
Nghe lời khuyên của hắn, Chiêu Dao bên trong đột nhiên bật cười nhẹ, Trình Tranh quay sang nhìn tỏ ý thắc mắc, nàng giải thích:
“Câu nói cuối nghe sao quen quen ấy nhỉ!?? Không ngờ bệ hạ còn biết an ủi người khác!!”
Trình Tranh: “Nàng càng lúc càng không coi trẫm ra gì, đến bị thương còn trêu chọc được trẫm”
Hắn nhìn nàng rồi lại nhìn người ngồi bên cạnh là Tiểu Cầm đang trầm mặc, không nói gì, hắn đưa tay bảo Ngụy thái y lui đi để lại ba người tiếp tục câu chuyện:
Trình Tranh: “Hoà An, chuyện hôm nay là thế nào??”
Hoà An nhìn hắn ánh mắt trống không, rất điềm tĩnh nhẹ nhàng thuật lại:
“Mấy hôm nay…thiếp và Chiêu Nghi quý nhân cùng mở lớp dạy chữ cho đám nô tì nhỏ trong hậu cung, có cả nô bộc cũng đến, lâu lâu cũng có vài vị tiểu thư quận chúa của quan gia trong triều cũng đến chơi cùng, bọn thiếp nghĩ làm vậy sẽ giúp ít được cho họ không ngờ hôm nay bị Thái Hậu nhìn thấy ngỡ là đám nô tì trốn việc ham chơi còn nghĩ quấy cho Chiêu Nghi là người lôi kéo mọi người cho nên mới bị phạt, xin bệ hạ minh giám, chuyện này là thiếp đưa ra chủ kiến, Chiêu Nghi chỉ là bầu bạn bên cạnh mà thôi”
Trình Tranh: “Hai người lúc lạnh lúc nóng, từ ngày Hoà An mang thai trẫm thấy cả cái hoàng cung này đều thay đổi, thật kì quái!!”
Chiêu Dao: “Đừng có đổ lỗi cho đứa nhỏ của Hoà An, tại vì bệ hạ quanh năm chỉ có công việc làm gì để ý được hậu cung ra sao”
Trình Tranh: “Được rồi, được rồi!! Hoà An nàng về Tây cung nghỉ ngơi đi, trẫm có việc cần nói với Chiêu Dao”
Tiểu Cầm gật đầu, hạ người hành lễ rồi rời đi, Trình Tranh thở dài một hơi rồi tiến lại gần nàng, ngồi xuống bên cạnh, Chiêu Dao hốt hoảng nói:
“Bệ hạ đừng có nhân lúc thiếp bị thương muốn lạm dụng thiếp đấy nhé??”
Trình Tranh: “Đừng nghịch nữa, đau không??” - hắn ôn nhu hỏi thăm nàng, Chiêu Dao cũng không tỏ ra chả có gì nữa, khuôn mặt cũng xìu xuống, buồn bã nói:
“Đau chưa sao không?? Là hồ ly nhưng cũng da thịt cũng mỏng lắm đấy, nếu để lại sẹo thì cả đời này bệ hạ đừng mong thấy mông của thiếp”
Đường Trình Tranh bật cười, đến giờ này còn giỡn được, hắn vuốt nhẹ mái tóc nàng đặt nụ hôn lên má, xoa dịu đi tâm trạng của nàng, Chiêu Dao tròn mắt quay sang nhìn hắn:
“Bệ hạ…người không còn ngại ngùng khi thân mật với thiếp nữa à??”
Trình Tranh: “Đôi khi nghĩ lại…chúng ta không phải phu thê sao?? Trẫm cưới hỏi nàng đàng quàng sao trẫm lại phải ngại ngùng khi thân mật với phi tử của mình chứ??”
Chiêu Dao nhìn hắn có vẻ muốn làm điều gì đó mờ ám, liền chuyển chủ đề nói chuyện:
“Bệ…bệ hạ, người không phải nói có việc sao?? Đường Quận Vương còn đang đợi người kìa, mau đi đ-…”
Còn chưa dứt câu hắn đã chiếm trọn đôi môi nàng, nụ hôn có lẽ không phải đầu tiên nhưng chắc chắn là nụ hôn mà hắn mong chờ nhất, Chiêu Dao ngạc nhiên dùng tay đẩy nhẹ bả vai hắn có điều Trình Tranh cũng rất mạnh bạo nắm chặt của hai tay nàng, hôn càng lúc càng đậm, Chiêu Dao không thể trốn như cũng không thể tiếp tục như vậy, đúng lúc cả người hắn đã đè hết lên người nàng, Chiêu Dao mới ú ớ lên tiếng:
“Ah…” - tiếng la mang theo chút đau xót, hắn phát giác bản thân đã đè lên vết thương của nàng mới ngừng lại, quan tâm hỏi.
Trình Tranh: “Không sao chứ?? Trẫm đè trúng nàng sao??”
Chiêu Dao: “Ừmm…” - tuy là hồ ly đã nghìn năm tuổi nhưng khi nhận nụ hôn này nàng vẫn ngại ngùng mà đỏ mặt, còn không nói được nên câu.
Trình Tranh thấy bây giờ không thích hợp hơn nữa Đường Thạc Di còn đợi hắn, Trình Tranh đỡ nàng nằm lại đàng hoàng, chỉnh trang lại y phục mới rời khỏi, còn không quên bỏ lại một câu:
“May mà bây giờ nàng đang bị thương, nếu không…chắc chắn nàng cũng không thoát khỏi đây được”
Để lại bầu không khí ngại ngùng cho nàng, Chiêu Dao đấp chăn khỏi cả đầu, toàn thân nóng hơn cả lửa…
…----------------…
Về đến nội các đã thấy Sở Tiêu, Mộc Nhĩ lẫn Thạc Di đều ở đây, hắn bước vào cả ba đều chào hắn, Trình Tranh gật nhẹ đầu rồi lập tức bàn chính sự:
Thạc Di: “Bệ hạ, lần này thần về đây là muốn…thi trạng nguyên sắp tới!!”
Mộc Nhĩ: “Cái gì!??”
Sở Tiêu: “Đường Thạc Di ngươi đã là quận vương rồi, có thể lập tức vào triều làm quan hà cớ gì phải thi trạng nguyên chứ??”
Thạc Di: “Tuy vậy nhưng ta cũng vì muốn để các bá quan trong triều không hoài nghi mãi mục đích ta quay về là gì!!”
Trình Tranh: “Nhưng không phải…quận vương vẫn đang che giấu mục đích thật sự đó sao??”
Đường Trình Tranh liếc nhìn Thạc Di một cái, nhìn cái dáng vẻ uy nghiêm kia hắn lại nhớ về hình ảnh của cữu cữu mình năm đó, lúc Trình Tranh còn nhỏ, Đường Mặc cũng chính là phụ thân của Đường Thạc Di, năm đó ông giữ chức Quốc Công là người dưới một người trên vạn người, ai cũng kính nể và bái phục tài trí mưu lược của ông, tuy nhiên do tiên hoàng thái hậu lúc đó cũng quá đa nghi sợ Đường Mặc tạo phản cho nên xúi dục Đường Tông phân đất đai bãi luôn cả chức vị của ông, điều về vùng biên giới phía Nam trấn thủ, cả đời nếu không có khẩu dụ truyền về thì không được quay lại kinh thành.
Trình Tranh cũng vô cùng xem trọng và bái phục ông, luôn xem ông là tấm gương để phấn đấu, lúc đó còn tin rằng ông tự mình muốn về đó ở, hắn tuy không làm ra việc đó nhưng lại cảm thấy áy náy vô cùng, thu lại sự hoài nghi và lòng ích kỷ của mình, Trình Tranh giãn gương mặt đanh đá ra rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Đường cữu cữu… mười mấy năm nay vẫn khoẻ chứ?? Từ lúc trẫm bảy tuổi đã không còn gặp được thúc ấy, bây giờ nghĩ lại có chút hoài niệm”
Đường Thạc Di…khẩy cười nhàn nhạt, ánh mắt sâu thăm thẳm chẳng có chút xúc động nào mà hồi đáp:
“Ông ấy sớm đã không còn trên cõi đời này nữa rồi!! Bệ hạ hỏi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa”
Đường Trình Tranh lẫn hai người còn lại vô cùng ngạc nhiên khi nghe tin Đường Mặc đã chết, Thạc Di chả có chút nhớ thương hay buồn bã khi nhắc đến e là tình cảnh quá đau lòng khiến cậu ấy chẳng thể diễn tả thêm được lần nào nữa.
Sở Tiêu: “Cữu cữu thúc ấy…mất khi nào thế?? Tại sao chả một ai báo tin vào trong cung??”
Thạc Di: “Mùng bảy tháng bảy sắp tới sẽ là ngày dỗ năm thứ tám của ông ấy, sau khi tiên hoàng đế mất không lâu phụ thân của thần cũng sinh bệnh mà qua đời, trước khi nhắm mắt ông ấy dặn đi dặn lại rất nhiều lần rằng đừng báo cho người trong cung biết, cứ để ông trôi theo gió cát, biển khơi về với trời, khi sinh ra thì được ở quê nhà nhưng khi chết đi lại ở nơi đất khách quê người, không người hay kẻ biết”
Mộc Nhĩ: “Vậy đó chính là lý do ngươi quay lại đây sao??”
Đường Thạc Di không nhìn Mộc Nhĩ mà chỉ chăm chăm nhìn Trình Tranh, quỳ xuống rất thành khấn dập đầu mà tiếp tục giải bày:
“Không sợ người đời chế giễu chỉ sợ quân vương không thấu, thần quay lại chỉ vì một chữ Hiếu - một đời tiên Quốc Công vì Đại Kim, vì muôn dân, vì quân vì hữu mà không màn sống chết, thần chỉ muốn một lần nữa gầy dựng lại tất cả, không phải vì trục lợi hay lấy lòng dân mà đơn giản là để phụ thân có thể yên nghỉ ở hoàng lăng, nơi chốn quê nhà của mình chứ không phải ở vùng đất lạnh lẽo phương Nam”
Đường Trình Tranh nhìn vị quân tử thân người cao lớn lại ở đây quỳ gối cầu xin tha thiết, tất cả thể diện, tôn nghiêm của Thạc Di đã lấy ra mà đánh đổi lại sự tín nhiệm và thấu hiểu của vị vua trẻ, hắn trong lòng cũng áy náy vì thúc mình đã bị đối đãi không công bằng suốt từng ấy năm chọn lựa tin tưởng và chấp nhận Đường Thạc Di.
Trình Tranh: “Được rồi, đứng dậy đi, đừng để người ngoài thấy bộ dạng này của Quận Vương, ít nhất…hãy để bọn họ nhìn thấy hình ảnh nào đó của Đường thúc tồn tại trên người ngươi”
Thạc Di: “Đa tạ bệ hạ khai ân!! Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” - hắn dập đầu đến sưng đỏ mới chịu đứng dậy, nhìn vết tích chằn chịt trên mặt và thân thể của Thạc Di, Sở Tiêu thắc mắc hỏi:
“Quận vương chắc hẳn đã được Đường thúc truyền lại võ công và tài mưu lược hơn người, đợi đến khi ngươi vào cung ở hi vọng có thể tỉ thí so tài, học hỏi lẫn nhau”
Thạc Di mỉm cười vui vẻ, gật gật đầu đáp: “Sẽ không để Đại vương gia đợi lâu, đa tạ vương gia đã xem trọng, thần cũng hi vọng không làm người thất vọng”
…----------------…
Đến khi màn đêm đã dần buông xuống, hắn vẫn ở lại nội các xem sổ sách, bên cạnh vẫn là Sở Tiêu và Mộc Nhĩ, khối lượng công việc gần như mất kiểm soát khiến cả ba khổ sở không thôi, Mộc Nhĩ lười biếng nằm dài ra bàn, lớn tiếng than thở:
“Trời ạ, may mà năm đó ta không ham vinh phú quý mà leo lên cái ngai vàng kia chứ không ta sẽ chết sớm với cái đấu tấu chương này mất”
Sở Tiêu: “Tại sao một quốc công quản binh quyền như ta lại phải ngồi đây giải quyết cái đống này chứ??”
Trình Tranh: “Hai người còn than thở nữa thì lập tức đất đai sẽ được phong đều cho các huynh, về đó…chắc chắn sẽ vui vẻ, nhàn hạ đến cuối đời” - hắn một bên lật sách một bên vẫn thản nhiên thốt ra lời nói đe doạ, Mộc Nhĩ nhìn dáng vẻ chăm chỉ, nghiêm túc đó đột nhiên nhớ đến phụ vương của cả ba mà hỏi:
Mộc Nhĩ: “Trình Tranh!! Nếu Cao thái hậu cũng muốn đệ làm vậy với bọn ta, giống như phụ vương năm đó làm với Đường Mặc thúc thì…đệ có thật sự để mặc bọn ta sống chết ở nơi hẻo lánh xa xôi không??”
Trình Tranh: “Có”
Câu trả lời dứt khoát và rõ ràng của hắn làm cả hai sững sờ nhìn lại với ánh mắt ngạc nhiên bội phần, hắn tiếp tục nói:
“Đến lúc đó…trẫm sẽ cùng hai huynh về đó, cùng uống rượu, ngắm trăng, đi săn và thậm chí là già đi cùng nhau”
Sở Tiêu: “Thôi đi, ta còn vợ con của ta nữa, ai thèm cùng đệ sống đến bạc đầu răng long chứ??”
Mộc Nhĩ: “Đúng đó, ta vẫn là nên tìm một nương tử ngoan hiền, xinh đẹp để sống đến già chứ ai lại đi hẹn thề với đệ”
Đường Trình Tranh nhìn dáng vẻ bị doạ sợ rồi lại vui vẻ cười nói của hai vị huynh trưởng của mình cũng bất giác cười theo, đây mới là thứ hắn trân quý nhất, tình cảm huynh đệ, người thân vẫn là trên hết, hắn sẽ không để bất cứ thứ gì chia rẽ bọn họ và cũng sẽ luôn nhắc nhở bản thân không đi vào vết xe cũ của phụ vương mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...