CHƯƠNG 14. [ PHẨM CHẤT CỦA MÈO ]
“Vậy Đại chiến đoạt Miêu thì sao đây?” Gia Cát Âm nhắc nhở hắn: “Cừu địch của ngươi không phải là Bạch Ngọc Đường sao?”
“Thiết, đoạt Mèo cũng Bạch Ngọc Đường một chút ý nghĩa cũng không có.” Lâm Dạ Hỏa nhảy từ trên cây xuống: “Miêu đó, từ xưa đến nay Mèo đều thích Chuột, trêu chọc không có chút thú vị gì hết, đi chọc con sói đuôi to kia có vẻ thú vị hơn.” Nói xong, lại tìm một ngưỡng cửa tiếp tục ngồi chồm hổm, suy nghĩ một cái đại kế hí lang đi.
*************************************************
Bởi vì Công Tôn phát hiện ra đầu mối về “Bạt Đính Trảo” cho nên cán kiện có tiến triển đáng mừng.
Bất quá cũng còn một vấn đề, cái vị cao thủ sáng tạo ra Bạt Đính Trảo kia, Qủy Ngạc Xương Khôi ấy cũng đã chết gần một trăm năm rồi, vậy ai lại là người thừa kế công phu của hắn mà đến đây gây họa chứ?
“Có lẽ đối phương cũng có ý muốn giá họa cho Lâm Dạ Hỏa.” Bao Chửng cảm thấy đã có đầu mối, có điều vẫn còn phải thương nghị cẩn thận.
Lúc ăn cơm chiều, Bạch Ngọc Đường mang theo tất cả mọi người cùng trở về Hãm Không Đảo, ngay cả Bao Chửng cùng Bàng thái sư cũng mang hết về.
Lô Phương biết Bao Chửng không thích cái gì mà tiệc tùng sa hoa, cho nên vẫn như thường ngày, mọi người nhau ăn bữa cơm gia đình, cứ như vậy thoải mái mà ngồi, không khí cũng vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Mọi người cùng nhau ăn uống, Lâm Dạ Hỏa nhanh chóng chiếm một chỗ bên cạnh Triển Chiêu, nín thở mà nhìn chằm chằm một con tôm trong đĩa. Hắn cũng con tôm, một đôi mắt to trừng một đôi mắt nhỏ, chần chừ mãi cũng không chịu gắp lấy ăn. Không biết vì sao Trâu Lương đang ngồi ăn ở đối diện đột nhiên lại hỏi một câu: “Ngươi định nhìn cho nó sống lại sao?”
Lâm Dạ Hỏa híp mắt quay mặt qua, trừng lại Trâu Lương: “Ngươi không phải là câm sao? Khi nào lại trở lên lắm miệng như thế?”
Trâu Lương cũng không thèm nói, đột nhiên đưa tay, dùng một chiếc đũa, hướng về phía đầu con tôm mà đâm xuống một cái ……..
“Phốc ……” một tiếng.
Một chút nước sốt đột nhiên phun ra ngoài, vừa vặn, phun ngay lên mặt Lâm Dạ Hỏa.
………………
Mọi người trầm mặc.
Lâm Dạ Hỏa đưa tay lên, sờ soạng một cái ….. mặt mũi đều đầy nước cùng dầu mỡ ……. lại còn có một chút mùi tỏi nữa.
Chỉ thấy đám người của Hỏa Phụng đường đều hít một ngụm khí lạnh.
Ngay cả Tiêu Lương cũng há to miệng, ánh mắt nhìn Trâu Lương ——- Kính nể vô cùng!
Lâm Dạ Hỏa lau xong mặt, chậm rãi xoay mặt nhìn Trâu Lương.
Mắt đối mắt, Trâu Lương lại nhẹ nhàng thả một chiếc đũa trong tay xuống, nói: “Tay trơn a.”
……………
Mọi người lại trầm mặc một lần nữa, mấy đại cao thủ của Hỏa Phụng đường lại tiếp tục hít một hơi, đồng thời, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa “đằng” một tiếng, đứng dậy, mở miệng liên tiếp phun ra: “#@@#@#!”
Mấy lời này câu sau tiếp câu trước chỉ có tăng về độ thô tục a, Công Tôn nhanh chóng che cái tai Tiểu Tứ Tử, Túc Thanh bịp tai Tiêu Lương, Triển Chiêu thuận tay đi bịp lại tai Bạch Ngọc Đường ………. Bạch Ngọc Đường thật bất đắc dĩ mà nhìn Triển Chiêu một cái.
Lâm Dạ Hỏa mắng chửi thô tục một hồi lại còn muôn giơ tay hất tung cái bàn, thật may là đầu bên kia có Ân Hầu cùng Thiên Tôn đưa tay đè lại ——— Cả bàn đều là mỹ thực, nếu bị hất đi thì thật đáng tiếc!
“Ách Tử ngươi đi ra, ta muốn cùng ngươi tư đấu!” Lâm Dạ Hỏa một tay giật cổ áo Trâu Lương.
Chỉ thấy Trâu Lương vẫn như cũ, mặt vô biểu tình, chậm rãi mở miệng, nói ra mấy chữ: “Bại tướng!”
“A………”
Lúc này, Lâm Dạ Hỏa cũng phải tự mình hít một ngụm khí lạnh, hắn liền nhào tới bóp cổ Trâu Lương: “Ông đây bóp chết ngươi!”
La Tử Mục cùng Hàn Tinh cảm thấy lần này không ổn rồi, vội vàng chạy đến ngăn lại.
Lâm Dạ Hỏa bị kéo lại, lôi về phía sau, chân vẫn không quên giãy dụa mà đạp đạp: “Buông tay, lão tử phải tiêu diệt hắn!”
Đầu bên kia, Lô Phương cùng Bao đại nhân vẫn tiếp tục uống rượu, nói chuyện phiếm.
Bàng thái sư thì vuốt râu cùng Tương Bình nói về chuyện sinh ý của Hãm Không Đảo.
Bên này vẫn cứ huyên náo, nháo loạn đến trời long đất nở.
Gia Cát Âm thấy không tốt, liền nhắc nhở Lâm Dạ Hỏa: “Đương gia, tỉnh táo lại chút a! Còn phải thực hiện Đại kế đoạt Miêu buổi chiều nghĩ a?”
“Cái gì a?!” Lâm Dạ Hỏa khí giận đã bốc lên tới đỉnh đầu, bĩu môi: “Không nhớ rõ!”
Mọi người cũng im lặng.
“Ngồi xuống ăn uống cho đàng hoàng coi.”
Lúc này, Thiên Tôn liền chỉ chỉ cái ghế, dù sao thì tuổi cũng đã cao, quá ồn ào hắn cũng cảm thấy phiền phức.
Lâm Dạ Hỏa bĩu cái môi, khịt cái mũi, bất quá vẫn phải nể mặt Thiên Tôn, liền ngoan ngoãn ngồi trở lại, xoay mặt trừng Trâu Lương, nghiến răng nghiến lời mà nghẹn ra một câu: “Ngươi tự đắc cái gì?! Chờ thương thế ngươi lành rồi, chúng ta lại đấu tiếp! Lần này ta sẽ không nhân nhượng nữa!”
Trâu Lương còn đang xé ra một cái chân cua lấy thịt ăn đây, nghe được hắn nói như thế, liền tự tiếu phi tiếu mà hừ một câu.
“Hừ cái gì?” Lâm Dạ Hỏa lại trừng hắn.
Trâu Lương đột nhiên quay mặt sang, nhìn Lâm Dạ Hỏa: “Đừng động!”
Lâm Dạ Hỏa sửng sốt: “Làm gì?”
Trâu Lương chỉ chỉ chỉ con tôm co quắp hai mắt trừng trừng, lại chỉ chỉ vào Lâm Dạ Hỏa, mở miệng nói hai chữ: “Giống hệt!”
Lại một lần nháo loạn nữa …………..
Lâm Dạ Hỏa nhảy dựng lên lật bàn.
Ân Hầu cùng Thiên Tôn đè lại bàn.
Lâm Dạ Hỏa bị mấy người của Hỏa Phụng đường kéo lại không cho chửi bới thô tục nữa, Công Tôn tiếp tục che cái tai của Tiểu Tứ Tử đang ăn tứ hỉ, Triển Chiêu vẫn thuận tay bịt tai Bạch Ngọc Đường ………….
Bữa cơm nay ăn đến náo nhiệt như vậy đấy.
Trâu Lương đừng nhìn hắn mặt than không nói nhiều, bình thường cũng không có thấy hắn đùa giỡn trêu ngươi, bất quá không biết có phải là do thấy Lâm Dạ Hỏa đặc biệt không vừa mắt hay không, thỉnh thoảng lại phun ra mấy chữ, nhưng chữ nào chữ ấy đều khiến cho Lâm Dạ Hỏa giận đến lôi đình.
Ăn cơm xong, bọn Từ Khánh đề nghị mọi người đi xem pháo bông, không ngờ Triển Chiêu lại túm lại Bạch Ngọc Đường: “Về phòng trước, pháo bông hay cái gì đó ngày mai xem cũng được!”
Nói xong, liền đem Bạch Ngọc Đường kéo đi mất.
Tương Bình phe phẩy cây quạt, sờ sờ râu, có chút buồn bực: “Triểu Tiểu Miêu có vẻ thật gấp gáp a.”
“Ai, Tứ đệ, sao ngươi lại có thể gọi Triển Nam Hiệp như vậy?” Lô Phương bất mãn.
“Bất quá gọi vậy cũng rất thuận miệng a.” Hàn Chương gật đầu một cái.
“Đến cửa viện của Ngọc Đường ngắm trăng đi.” Thiên Tôn cười híp mắt đứng dậy: “Chỗ nó còn có rượu ngon nữa.” Nói xong, linh linh lợi lợi mà chạy đến viện của Bạch Ngọc Đường.
Chẳng qua là vừa mới tới cửa viện, mọi người lại phát hiện đại môn bị đóng chặt.
“Uy?” Từ Khánh cũng không hiểu được, Bạch Ngọc Đường từ nhỏ đến lớn đều không có khóa cửa viện a, hôm nay lại làm sao vậy?
“Ai, mọi người cũng giải tán đi, ngủ sớm dậy sớm a!”
Lúc này, Mẫn Tú Tú giúp đỡ đuổi đi mọi người.
Ân Hầu cũng chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, lại bị Thiên Tôn níu lại: “Ai, từ từ!”
Ân Hầu quay đầu lại nhìn hắn: “Thế nào?”
“Ngọc Đường sẽ không thật sự nói đó chứ?” Thiên Tôn có chút khẩn trương.
“Nói gì?” Ân Hầu hiển nhiên là không thèm đem chuyện này đặt trong lòng.
“Vừa rồi chẳng phải ngươi nói Ngọc Đường đều đem nguyên tắc đi uy Miêu hết sao, hiện giờ nó lại ở một mình cùng một con Mèo trong tiểu lâu, chẳng lẽ lại không cẩn thận mà đem mọi chuyện nói hết ra ………”
Ân Hầu không đợi Thiên Tôn nói xong, lắc đầu một cái: “Hắn không phải có lẽ sẽ nói ra chuyện năm đó đâu……….”
“Nga…….” Thiên Tôn vừa định vỗ ngực nói một câu vậy thì tốt, lại nghe Ân Hầu thiêu mi một cái, nghiêm túc nói tiếp: “Là tuyệt đối sẽ nói ra!”
Thiên Tôn híp mắt nhìn hắn ——— Sao ngươi lại có thể khẳng định như thế?!
“Quản nhiều như vậy làm gì.” Ân Hầu cảm thấy mệt nhọc, chuẩn bị đi ngủ, nhưng Thiên Tôn lại kéo hắn một cái: “Đi, đi nghe lén!”
“Ai nha, biến thái a, một bó tuổi to lại muốn đi nghe lén đám thanh niên trẻ tuổi ………..”
Cả hai đang ở trước viện Bạch Ngọc Đường mà lôi lôi kéo kéo, đột nhiên lại cảm giác được y phục bị giật giật một cái.
Hai người quay đầu nhìn lại, không có ai! Cúi đầu nhìn tiếp …………
Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang nắm lấy y phục phía trước của hai người, ngước mặt nói: “Là do hai người trông chừng phải không?”
…………………….
“Ách………” Ân Hầu cùng Thiên Tôn nhìn trời, đến Hãm Không Đảo rồi mà vẫn cần hai người bọn họ trông chừng sao?
Tiểu Tứ Tử phồng phồng mặt: “Phụ thân nói, người muốn cùng Cửu Cửu bàn bạc án tử, nên sẽ ngủ rất muộn, đến ngủ với hai người.”
Thiên Tôn khóe miệng rút rút.
“Lão thần tiên!”
Lúc này ở phía ngoài Tiêu Lương cũng chạy đến, vui vẻ mĩ mãn mà đứng phía sau Tiểu Tứ Tử: “Lâm Dạ Hỏa nói không nuôi con, đi theo hai người đi!” Vừa nói, lại cười híp mắt mà nhìn Tiểu Tứ Tử: “Cận nhi, buổi tối ta ngủ chỗ ngươi a?”
“Cùng chỗ với Tôn Tôn cùng Ân Ân a.” Tiểu Tứ Tử nắm lấy tay Ân Hầu.
“Tốt lắm a, cùng nhau đi nha!” Tiêu Lương cầm lấy tay Thiên Tôn, vì vậy, hai tiểu hài nhi cùng nhau hẹn trở về phòng, trước lúc ngủ còn có thể chơi một chút. Ân Hầu cùng Thiên Tôn vốn định nghe lén Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nói chuyện, lại rất bất đắc dĩ không được thỏa nguyện, hai tiểu hài nhi chẳng thèm để ý đến nguyện vọng của hai người, một người dắt một người đi.
Triển Chiêu vội vàng muốn biết chuyện của Ngân Yêu Vương năm đó, truyền thuyết về Yêu Hồ tộc, vì vậy liền nhanh chóng lôi Bạch Ngọc Đường về phòng.
Bạch Ngọc Đường bị hắn một mực lôi thẳng về viện, vào viện rồi, chỉ thấy Triển Chiêu xoay người đóng lại đại môn, động tác cài then cửa này thật quá nhanh nhẹn!
Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái.
Triển Chiêu không nói hai lời, lại nắm tay hắn kéo lên tiểu lâu, sau đó, “cạch” một tiếng lại tiếp tục cài then, sau đó lại chân tay nhanh nhẹn mà đóng hết cả cửa sổ lại, rồi tiếp tục nắm tay Bạch Ngọc Đường kéo lên phòng ngủ ở lầu hai, tiếp tục đóng tất cả các cửa sổ lại, trước khi đóng lại cửa sổ lại còn theo bản năng mà nhìn ngó xung quanh một chút, phát hiện không có người nghe lén mới yên tâm cài lại then.
Chờ Triển Chiêu làm xong mọi chuyện, mới quay đầu lại nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường ngồi xuống mép giường, buồn cười nhìn Triển Chiêu, hỏi hắn: “Miêu nhi, muốn làm cái gì không thể cho người khác biết sao?”
Triển Chiêu còn đang ngẩn người đây, sau đó mới hiểu được, híp mắt mà nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngũ gia ngài có nhu cầu gì sao?”
Bạch Ngọc Đường dựa vào trên giường, một ngón tay chỉ vào ngăn tủ dưới cửa sổ phía sau Triển Chiêu: “Trong tủ có rượu ngon.”
Triển Chiêu vội vàng xoay người mở cửa tủ, chỉ thấy bên trong có mấy cái bình nhỏ, nhìn có vẻ rất đắt tiền, lấy ra một vò, mở nắp ngửi một cái.
Triển Chiêu hài lòng cười cười, ôm vò rượu chạy đến bên giường, đến bên cạnh cửa sổ, quăng giày, bò lên giường ngồi xếp bằng, đem vò rượu đặt trên tủ thấp ở đầu giường, giục Bạch Ngọc Đường: “Tới đây a!”
Bạch Ngọc Đường ngồi dậy, dựa qua: “Tới làm gì?”
Triển Chiêu nắm lấy quai hàm hắn, lắc lắc: “Nói nha!”
Bạch Ngọc Đường dựa vào bên cạnh hắn: “Nếu nói ra, sư phụ nhất định sẽ làm thịt cho xem.”
“Có quan hệ với Triển Chiêu sao?” Triển Chiêu tò mò.
“Ân……..” Bạch Ngọc Đường có chút khổ sở: “Dù sao thì cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì?”
Triển Chiêu kinh ngạc không thôi: “Chẳng lẽ nói ra sẽ làm tổn hại danh dự Triển Chiêu sao?”
Bạch Ngọc Đường nhếch lên nửa bên môi, ngầng đầu nhìn Triển Chiêu, hồi lâu mới nói: “Ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự đó! Vô cùng vô cùng nghiêm trọng!”
“Nghiêm trọng đến vậy?!” Triển Chiêu cũng khẩn trương lên, chẳng lẽ lại dính dáng đến cái đại bí mật gì?
“Ngân Yêu Vương kia……..” Bạch Ngọc Đường dừng lại hồi lâu, nhìn thấy cặp mắt của Triển Chiêu vì khẩn trương mà mở tròn xoe, rốt cuộc cũng mở miệng: “Ngoại công cùng với sư phụ, lúc còn nhỏ đã từng ở cùng hắn, nghe nói còn bị hắn đánh mông nữa………….”
Triển Chiêu sửng sốt nửa ngày: “A?”
Bạch Ngọc Đường cười.
“Ngân Yêu Vương này đến tột cùng là ai a?” Triển Chiêu cau mày, bọn họ sống chết cũng không muốn nói chuyện này, chẳng lẽ là bởi vì trước kia đã từng bị đánh mông sao?
Bạch Ngọc Đường cầm vò rượu uống một ngụm, chậm rãi nói: “Ta biết cũng không nhiều lắm, là nghe được lúc nói chuyện phiếm với sư phụ khi còn nhỏ, Ngân Yêu Vương chính là thủ lĩnh Yêu Hồ tộc, thuộc một gia tộc rất cổ xưa đời đời sinh ra thủ lính Yêu Hồ tộc.”
“Rất lợi hại sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Người ta đồn đại hắn có sức mạnh phi thường, cũng biết rất nhiều những kiến thức cổ xưa đã thất truyền.” Bạch Ngọc Đường cười cười: “Bất quá nghe sư phụ nói, hắn chỉ là một lang trung kiêm phu tử mà thôi, có điều ngoại hình quả thật không tệ.”
“Tại sao Thiên Tôn cùng ngoại công lại có quan hệ sâu xa với hắn?” Triển Chiêu lại càng tò mò hơn, thuận tiện đưa tay cướp vò rượu trong tay Bạch Ngọc Đường, uống một ngụm.
“Chuyện của ngoại công cụ thể thế nào ta cũng không biết rõ, bọn họ có lẽ là thân thích. Bất quá sư phụ khi còn nhỏ, lần đầu tiên xuống Thiên Sơn, Ngân Yêu Vương liền đi tìm hắn, nói là là trời cao an bài cái gì đó. Từ đó cho đến tận khi sư phụ mười sáu tuổi, đều là do Ngân Yêu Vương chiếu cố hắn, cùng với ngoại công nữa. Hai người bọn họ mỗi ngày đều say mê luyện võ, Ngân Yêu Vương sẽ chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ, dạy bọn họ viết chữ cũng những tri thức học vấn khác. Dĩ nhiên, không ngoan thì tất yếu sẽ bị đánh mông.”
“Đây chẳng phải là dưỡng phục của hai người bọn họ sao?” Triển Chiêu kinh hãi.
“Cũng không hẳn, theo cách nói của hắn, là người giám hộ mà thôi.” Bạch Ngọc Đường nói “Sư phụ nói qua, nếu như sau này có gặp được Yêu Hồ tộc hay là người có quan hệ tới Yêu Hồ tộc, nhất định phải chiếu cố thật tốt, hắn nói phàm là người có huyết thống với Yêu Hồ tộc phần lớn đều là bản tính thuần lương, hơn nữa lại có linh khí, vận khí cũng rất tốt, được trời cao che chở.”
Triển Chiêu buồn cười: “Hai người bọn họ nhất định không chịu nói chỉ vì đã từng bị đánh mông thôi sao?”
“Đó chẳng qua cũng chỉ là một trong những lý do đi.” Nói tới đây, Bạch Ngọc Đường đột nhiên giảm âm lượng, thấp giọng nói: “Nghe nói Yêu Hồ tộc trời sinh đã biết thượng cổ bí văn, hơn nữa …….. tà hồ nhất chính là, tiểu hài tử Yêu Hồ tộc còn có linh nhãn, có thể biết trước tương lai. Cuối cùng Yêu Hồ tộc còn có thể mang lại may mắn, đặc biệt là Tiểu Yêu Hồ.”
“May mắn sao?” Triển Chiêu kinh ngạc: “Có ý gì?”
“Ý tứ chính là, chỉ cần mang theo một Tiểu Yêu Hồ đi đánh bạc, nhất định sẽ thắng, mang theo nó đi làm bất cứ thứ gì, cũng đều may mắn cả.” Bạch Ngọc Đường vừa nói, lại vừa nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Nhị ca vận khí vô cùng kém, cơ hồ lúc nào đánh cuộc cũng thua hết, không bằng cứ để cho hắn ngày mai mang theo Tiểu Tứ Tử đi đánh bạc thử một lần, để xem hắn có thể thắng hay không.”
Triển Chiêu cau mày: “Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân có người muốn cướp Tiểu Tứ Tử sao?”
“Cụ thể còn cần phải hỏi lại sư phụ.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Bất quá sư phụ mỗi lần nói đến Ngân Yêu Vương đều là vô cùng cảm kích, tình cảm tựa hồ vô cùng thâm hậu ………. hắn cũng nói hi vọng là Ngân Yêu Vương sẽ không có đời sau, Yêu Hồ tộc quá mức ưu việt lại có quá nhiều bí mật, nếu để cho người ta biết được thân phận sẽ có phiền toái không ngừng.”
Triển Chiêu nhíu mày một cái, nếu như Tiểu Tứ Tử là hậu nhân của Ngân Yêu Vương, vậy một khi bị người khác biết được thân phận, không phải cũng là phiền toái không ngừng sao?
“Nhưng mà Tiểu Tứ Tử trông rất ngu ngơ, không nhìn ra là có năng lực tiên tri gì, nhưng vận khí quả thực không tồi.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Ta cũng là hậu duệ Yêu Hồ tộc, sao lại không thấy có năng lực tiên tri gì a.”
“Cũng đã qua mấy đời rồi, Yêu Hồ tộc chân chính phải có phụ mẫu đều là Yêu Hồ tộc, hơn nữa cần có huyết thống vương thất mới được.” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Không cần nói, Tiểu Tứ Tử có lẽ thật sự chính là Yêu Hồ tộc, nếu không sư phụ cũng không có khẩn trương như vậy đâu.”
“Chờ một chút …….” Triển Chiêu đột nhiên nghĩ đến: “Năm đó Tiểu Tứ Tử là bị bỏ lại tại đại mạc, vừa lúc được Công Tôn nhặt được, nhưng nếu như phụ mẫu hắn có năng lực như vậy, cũng sẽ không để con mình tại đại mạc nguy hiểm như vậy chứ.”
“Nhưng cũng có thể ngược lại, phụ mẫu đều là Yêu Hồ tộc, có thể biết được tiên tri, nên có thể nhìn thấy Tiểu Tứ Tử được Công Tôn mang về, như vậy cũng không có kỳ lạ nữa!” Bạch Ngọc Đường nói, lại cầm lấy vò rượu trong tay Triển Chiêu mà uống một ngụm nữa: “Bất quá, chuyện này cũng nói rõ, có người từ bốn năm trước đã muốn bắt Tiểu Tứ Tử rồi. Có thể đối phương cũng không ngờ tới Tiểu Tứ Tử lại được một lang trung Trung Nguyên nhặt về, vì vậy mà nhiều năm như vậy cũng không có đầu mối gì.”
“Vụ án Hồ Yêu giết người này xảy ra ở Tùng Giang phủ trước, cho nên mới cảm thấy bọn chúng chỉ là ngẫu nhiên phát hiện ra Tiểu Tứ Tử mà thôi!” Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Chẳng lẽ vụ án Hồ yêu giết người này, lại có quan hệ với Yêu Hồ tộc năm đó? Nhưng mà đến khi đã phát hiện ra Tiểu Tứ Tử rồi mà vẫn còn tiếp tục gây án, đối phương hẳn là vẫn còn mục đích khác!”
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu sờ cằm nghiêm túc phân tích vụ án, cười cười, nằm xuống, thuận tiện đưa tay kéo một sợi dây.
Triển Chiêu đột nhiên nhào qua.
“Uy?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đang nhào đến: “Miêu nhi, muốn làm gì?”
Triển Chiêu híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường: “Mau thành thật khai báo! Tất cả chỉ có từng này thôi sao? Thật không còn chuyện gì khác?”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, tiếp tục kéo sợi dây, trả lời: “Không còn, cũng đừng có nói cho sư phụ biết đó.”
“Ai khi còn nhỏ mà không bị đánh vào mông a, Thiên Tôn cũng đâu cần xấu hổ chứ.” Triển Chiêu nằm dựa vào ngực Bạch Ngọc Đường, cầm vò rượu mà xoay xoay: “Cái này là rượu gì a, uống ngon!”
“Mèo này không phải là uống say rồi đó chứ?” Bạch Ngọc Đường vừa kéo sợi dây vừa hỏi Triển Chiêu: “Lát nữa say rượu mất trí rồi cũng đừng có làm loạn đó.”
“Loạn cái gì a?” Triển Chiêu tò mò nhìn Bạch Ngọc Đường không ngừng kéo sợi dây, “Ồn ào hay là nhiễu loạn?”
“Nga, hẳn là nhiễu loạn đi, thoạt nhìn đã thấy khá loạn rồi.” Bạch Ngọc Đường có lẽ đã kéo xong sợi dây rồi, liền cột lại bên thành giường.
“Từ nãy ngươi đã kéo cái gì a?” Triển Chiêu tò mò.
Bạch Ngọc Đường đưa tay chỉ lên trên: “Tự mình nhìn xem.”
Triển Chiêu quay đầu lại hướng lên nóc nhà mà nhìn ………. chỉ thấy nóc nhà đã mở ra, cũng không biết Bạch Ngọc Đường làm thành dạng cơ quan gì, nằm trên giường cũng có thể thấy được đầy trời sao sáng bên ngoài.
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, quay đầu lại hỏi hắn: “Nếu trời mưa thì làm sao bây giờ?”
Bạch Ngọc Đường buồn cười: “Một đám mây còn không có, làm gì có chuyện trời sẽ mưa …….”
Còn chưa có dứt lời, không biết gió thổi từ đâu đến một khối mây ……… có vài giọt nước tí tách rơi xuống.
Bạch Ngọc Đường chân tay luống cuống vội vàng thả sợi dây.
Triển Chiêu ngước mặt, sờ cằm suy nghĩ, nhìn nóc nhà từ từ khép lại, lầm bầm một câu: “Qủa nhiên là hậu duệ Yêu Hồ tộc a!”
“Chuyện này cũng đừng có mà đi khắp nơi rêu rao, còn lo chưa đủ phiền toái sao?” cuối cùng Bạch Ngọc Đường cũng đóng lại nóc nhà, đưa tay vỗ vỗ Triển Chiêu một cái.
Triển Chiêu sờ sờ cái mông mình: “Ngươi sao lại vỗ ở đó a?”
“Hỏi rất hay!” Bạch Ngọc Đường nâng đẩu tựa vào tay, ngước mặt nhìn hắn: “Xuống đi thôi!”
“Đi xuống chỗ nào nha?” Triển Chiêu đưa tay kéo kéo sợi dây.
“Đừng nằm trên người ta nữa!” Bạch Ngọc Đường ngăn không cho hắn kéo sợi dây.
“Cứ nằm!” Triển Chiêu thấy hắn không cho mình kéo sợi dây, liền đoạt lấy, dùng sức kéo mạnh một cái.
“Không thể kéo quá mạnh!” Bạch Ngọc Đường vừa mới nói xong, Triển Chiêu đã nhìn sợi dây trong tay một chút: “Kéo đứt rồi sao?”
Bạch Ngọc Đường vội vàng kéo ôm hắn lóe cái nhảy sang bên cạnh ………..
“Roạt” một tiếng, hai bên nóc nhà đã bị tuột xuống………….
Ở nơi xa, mọi người trên Hãm Không Đảo bỗng nghe thấy một tiếng vang thật lớn ……… liền cùng nhau nhìn về phía tiểu lâu, thấy tiểu lâu sụp một nửa.
“Ai nha, tiểu lâu của Ngọc Đường tại sao lại sụp a.” Từ Khánh bất đắc dĩ mà lắc đầu.
“Đã bảo hắn đừng có dựng nhà trên cây rồi, tán cây kia vừa ngả nhà liền sụp, vậy mà hắn còn không nghe.” Tương Bình cũng lắc đầu.
“Đây là loại phòng gì a!”
Trong đám phế tích, Triển Chiêu ôm Bạch Ngọc Đường trốn dưới giường, bốn phía đều là những mảnh gỗ vụn, cái này được a …….. cả nhà đều sụp cả.
“Khẳng định chắc chắn không phải là Yêu Hồ tộc rồi.” Bạch Ngọc Đường kéo một tấm gỗ ra, phủi đi bụi đất trước mặt.
“Là do nhà của ngươi không có điểm tựa vững chắc!” Triển Chiêu đang muốn bò dậy, liền nghe thấy Bạch Ngọc Đường đột nhiên mở miệng: “Miêu nhi!”
“Sao?” Triển Chiêu quay đầu nhìn lại, thuận tiện lại cảm khái một chút ……….. Sụp mất nửa bên nhà ngược lại có thể nhìn thấy Tùng Giang phủ nơi xa cùng cảnh biển, thật ra cũng không tệ chút nào.
“Nhà đã bị sụp rồi.” Bạch Ngọc Đường chậm rãi mở miệng: “Bồi tiền đi!”
……………………
Triển Chiêu trầm mặc hồi lâu, phồng mặt lên: “Gia đây nghèo, không có tiền, muốn mạng thì có một cái!”
Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái: “Vậy bồi mệnh cũng tốt lắm, cũng không có lỗ………….”
Hắn lời còn chưa dứt, đã nghe thấy “soạt” một tiếng nữa, túi nước còn một nửa treo trên cây đột nhiên rơi xuống, trúng ngay tay hai người.
Chỉ thấy trên túi nước kia có mấy lỗ thủng, nước hãy còn đang chảy ra bên ngoài nữa đây.
Triển Chiêu lại ngẩng mặt lên, nhìn thấy bầu trời tinh tú lấp lánh, làm gì có mây mưa chứ………
Nghĩ tới đây, Triển Chiêu liền quay đầu lại trừng Bạch Ngọc Đường: “Gian kế!”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, lại còn vờ như không hiểu: “Nghe không hiểu!”
“Lại còn dám cãi, ta liều mạng với ngươi!” Triển Chiêu đè lại Bạch Ngọc Đường, bóp cổ hắn.
………………
Ở xa, mọi người thấy nửa gian phòng treo trên cây lắc lư lợi hại, tiếng kẽo kẹt còn vang thật xa.
“Ai nha, Ngọc Đường và Triển Chiêu còn đang làm cái gì đó nha?” Thiên Tôn đứng trong sân, ngửa mặt nhìn nơi xa: “Cái lầu này nó mất thật nhiều công sức mới dựng lên được, sao lại làm cho sụp mất nha, đều đã nói là rất nguy hiểm không thể ở được rồi mà!”
Ân Hầu ôm cánh tay đứng trong sân lắc đầu: “Cái con chuột này, không thành thật.”
Trong sân viện phía tây, đám người của Hỏa Phụng đường còn đang uống trà dưới tàng cây, thuận tiện quan sát tình huống của căn phòng nơi xa kia.
“Hãm Không Đảo cũng thật náo nhiệt đi.” Gia Cát Âm đang bưng chén trà, nhìn sang bên cạnh.
Trên một thân cây cách đó không xa, Lâm Dạ Hỏa đang ôm cánh tay ngồi chồm hổm chẳng khác gì một chú cún con, ngước mặt nhìn căn phòng bị sụp, lầm bầm làu bàu: “Hai tên đại hiệp giang hồ kia, một chút tiết tháo cũng không có!”
“Uy.” Tang Bôn hỏi hắn: “Suy nghĩ cái gì vậy?”
Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn hắn: “Khó chịu!”
“Ai lại chọc giận ngươi a?” La Mục Tử lau cây thiết phiến của mình, hỏi hắn.
“Phải nghĩ cách trả thù tên câm kia!” Lâm Dạ Hỏa sờ cằm: “Lão tử giống như luôn phải chịu thiệt vậy!”
“Vậy Đại chiến đoạt Miêu thì sao đây?” Gia Cát Âm nhắc nhở hắn: “Cừu địch của ngươi không phải là Bạch Ngọc Đường sao?”
“Thiết, đoạt Mèo cũng Bạch Ngọc Đường một chút ý nghĩa cũng không có.” Lâm Dạ Hỏa nhảy từ trên cây xuống: “Miêu đó, từ xưa đến nay Mèo đều thích Chuột, trêu chọc không có chút thú vị gì hết, đi chọc con sói đuôi to kia có vẻ thú vị hơn.” Nói xong, lại tìm một ngưỡng cửa tiếp tục ngồi chồm hổm, suy nghĩ một cái đại kế hí lang đi. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...