Tuy kêu là Liên cư nhưng ở đây một gốc hoa sen cũng không nhìn thấy, ngược lại nơi này nền đất đỏ thẫm hơn so với nơi khác.
Được Hạ Ngữ ôm đi, Bắc Dao Bảo Bảo cũng thiếu chút nữa bị sự quanh co cùng tầng tầng lớp lớp của cung điện làm cho hoa mắt, người ta thường
nói “ thỏ khôn thì có ba hang”, có lẽ là do người đó chưa gặp hồ ly, nếu gặp được sẽ không nói như thế. Nàng vốn có trí nhớ rất tốt, gặp qua là
không quên nhưng lúc này phải dùng hết sức mới được mà các nàng này hàng ngày đều ra vào nơi đây mà không bị lạc đường, thật sự là bái phục.
Hồ ly đều là động vật ăn lông ở lỗ, Hỏa Hồ tộc cũng không ngoại lệ,
cho nên kiến thiết cả tòa cung điện đồ sộ dưới mặt đất cũng không có gì
lạ, Bảo Bảo cũng không lấy làm kinh ngạc, dù sao Xà tộc của nàng cũng
thích ở dưới đất như vậy, cho nên nàng hoàn toàn có thể thích ứng cuộc
sống ở đây.
Nhưng điểm khác nhau là Xà tộc của nàng không có yêu cầu quá cao đối
với cơ sở hạ tầng, mà Hỏa Hồ cung của Thanh Liên thì lại qua nguy nga đồ sộ, lại xa hoa, thậm chí từ xa hoa cũng không đủ để hình dung về nơi
này. Bảo Bảo vừa cố gắng ghi nhớ đường đi, vừa ngắm nghía, đánh giá công trình kiến trúc vĩ đại, tinh xảo và khéo léo ở đây, sau đó lại thấy
phiền não, nếu cưới Thanh Liên về thì có phải nàng cũng cần phải xây
dựng một tòa cung điện như thế này ở Xà tộc, dù sao cũng phải để cho
vương phu thân ái có một hoàn cảnh sống thoải mái mới được.
Xà loại của nàng thích nơi ẩm ướt mà Hỏa Hồ tộc lại thích nơi khô
ráo, thoáng mát, xem ra cung điện mà nó muốn xây phải ở một nơi có núi,
có sông, Xà sơn quả là nơi thích hợp, nhưng không biết có làm cho Thanh
Liên của nàng hoảng sợ hay không. Hừ, say này vào triều nghị sự phải kêu toàn bộ tộc nhân biến thành hình người mới được xuất hiện.
Tính toán chu đáo, Bảo Bảo cảm thấy rất cao hứng, xem ra chỉ cần chờ
đợi thời cơ thuận lợi là truyền lệnh cho bọn họ xâ y dựng cung điện được rồi.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì Hạ Ngữ đã ôm nàng đi qua một cánh
cửa lịch sự, tao nhã, trên cánh cửa còn truyền lại một mùi hương thơm
ngát, giống như mùi trên người Thanh Liên, làm cho Bảo Bảo nhịn không
được hít một hơi dài, nghe Hạ Ngữ cung kính nói “ Bảo Bảo tiểu chủ, đây
chính là Liên cư, người bây giờ có cần nghỉ ngơi một lát không?”
” Không cần, đây là mùi hương gì? Thơm quá, rất giống mùi hương trên
người vương thúc”. Bảo Bảo tiếp tục giả trang ngây thơ hỏi, còn dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn chăm chú vào Hạ Ngữ.
“Đây là hương thơm của hoa Vân Liên, phía sau Liên cư có một vườn hoa Vân Liên rất lớn, có lẽ mùi thơm từ đó truyền vào, truyền thuyết Hồ
vương đại nhân của chúng ta sinh ra vào mùa hoa Vân Liên nở, cho nên vừa sinh ra, trên người đã có mùi thơm lạ lùng, làm say đắm lòng người,
không ai có thể chống cự được, duy chỉ có thể dùng mùi hương của hoa Vân Liên mới có thể che dấu phần nào, cho nên các trưởng lão mới cho trồng
nhiều hoa Vân Liên trong Hồ cung”
Hạ Ngữ khi nói về Thanh Liên thì khuôn mặt vốn đã diễm lệ càng thêm
rạng ngời, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ, Bảo Bảo vốn đang cao hứng nhìn thấy tâm liền trầm xuống, hận không thể cắn thị nữ dám mơ tưởng vương
phu tương lai của nàng một cái, nhưng lý trí đã nhắc nhở nàng phải kiềm
chế.
Quả nhiên mẫu thân nói đúng, ghen tỵ chính là ma quỷ, làm cho một
người tốt cũng thành xấu, mà nàng cũng lần đầu tiên có cảm giác này, đó
cũng bởi vì yêu mà ra, nàng như thế nào lại liếc mắt một cái đã nhận
định là hắn? Quả thật là tự mình làm mình khó chịu, chỉ một ánh mắt
ngưỡng một của thị nữ nàng đã ghen tỵ như vậy, sau này còn biết bao nữ
tử ngưỡng mộ, yêu mến hắn, khi đó nàng còn thế nào nữa? chẳng lẽ giết
hết toàn bộ nữ nhân bên cạnh hắn sao?
” Bảo Bảo tiểu chủ, ngài làm sao vậy? không thoải mái sao?” Hạ Ngữ
thấy nàng im lặng, lông toàn thân dựng đứng, bộ dáng như đang muốn tấn
công ai, không khỏi lo lắng và kinh ngạc.
Bắc Dao Bảo Bảo lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại, nhìn Hạ Ngữ và Thu Tuyết, thấy hai nàng có vẻ sợ hãi thì biết mình đã vô tình để lòng
đố kỵ biểu hiện ra ngoài, vội vàng trầm tĩnh lại, nhảy xuống đất, vẫy
vẫy bộ lông, lộ ra vẻ ngây thơ, đáng yêu, không hề nguy hiểm chút nào “
ta đói bụng, hai vị tỷ tỷ, ta muốn ăn gì đó”
” A! Nguyên lai là đói bụng a! Bảo Bảo tiểu chủ, muốn ăn cái gì, nô
tỳ lập tức đi chuẩn bị cho người” Thu Tuyết lập tức nở nụ cười, nghe nói có người đói bụng thì rất xấu tính, xem ra vị tiểu chủ Hồ vương đại
nhân mới mang về là người như vậy.
” Vương thúc nói không có thể ăn thịt có phải hay không? Vậy ngươi
mang cái gì cho ta ăn cũng được” Bảo Bao phe phảy cái đuôi dài, thân
hình hồ ly làm nàng có chút không quen.
” Chúng ta trong một trăm năm tới sẽ không được săn bắt động vật
nhưng mua một chút thịt thì vẫn phải có, tổng quản trong cung mỗi tháng
đều ra ngoài mua bán, sẵn tiện mua thịt mang về, Bảo Bảo tiểu chủ nếu
muốn ăn thịt thì chỉ cần lên tiếng là được”. Hạ Ngữ thấy Bảo Bảo còn
nhỏ, lại nhu thuận, đáng yêu nên rất thích nó, huống chi nó còn kêu Hồ
vương đại nhân là vương thúc, tất nhiên là người thân của hắn, cẩn thận
hầu hạ cũng không sai.
“Ta có thể ăn cá không?” Bảo Bảo cẩn thận hỏi.
” Đương nhiên có thể, trừ bỏ cá, Bảo Bảo còn muốn gì nữa không?” Thu Tuyết mỉm cười hỏi.
“Vài món vương thúc thích ăn là được” Bảo Bảo nghĩ một lát rồi nói.
” Hồ vương đại nhân gần như đã không cần ăn gần mấy ngàn năm rồi,
hiện giờ ngoài trừ thỉnh thoảng còn uống một ít cam tuyền thì các thứ
khác đều không ăn” Hạ Ngữ lên tiếng giải thích.
Bắc Dao Bảo Bảo đối với đáp án này không lấy làm ngạc nhiên, tu luyện đến cảnh giới nhất định, có thể trở thành tiên, khi đó không cần ăn
uống gì, nhưng nàng cũng không sốt ruột, phụ thân đại nhân của nàng đã
hơn chín ngàn năm đạm hạnh, sắp tới lúc thành tiên còn bị mẫu thân nàng
bắt ở lại nhân gian, trải qua một trăm năm nay, phụ thân đại nhân ban
đầu không ăn uống giờ thì ngày ba bữa cùng mẫu thân dùng bữa đó sao.
Cho nên nàng cũng nhất định có biện pháp để cho Thanh Liên vì nàng mà ăn gì đó, nghĩ vậy nàng âm thầm cười “ là ta hồ đồ, một trăm năm không
gặp đã quên hết những thói quen của vương thúc”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...