Hồ Vương Thanh Liên

Đang lúc nó nghĩ nên dùng cách nào để xuất hiện thì biến cố đã xảy
ra, nguyên nhân vì nó quá tham lam nhìn ngắm mĩ nam cho nên đã không cẩn thận mà lộ hơn nửa thân hình ra khỏi tảng đá, đã vậy còn không chịu im
miệng mà nuốt nước bọt không ngừng, cho nên mới phát ra âm thanh không
lớn không nhỏ.

Lẽ ra âm thanh này sẽ không tính là gì so với tiếng nước ôn tuyền
chảy, không ai nghe được mới phải nhưng vì nó để lộ nửa thân hình cho
nên làm cho Thanh Liên phát hiện ra sự khác lạ, không để cho nó nghĩ
cách đào tẩu, cánh tay trắn nỏn như ngọc đã nhanh chóng bắt lấy thân
hình nó, giơ lên không trung.

Đừng nhìn năm ngón tay thon dài xinh đẹp, trắng muốt như bạch ngọc mà nghĩ rằng nó chỉ có mềm mại không thôi, phải biết rằng chủ nhân của bàn tay đó là Thanh Liên vương của Hỏa Hồ tộc có sáu ngàn chín trăm năm đạo hạnh, đừng nói hiện tại nó chỉ trong bộ dáng một con rắn nhỏ, cho dù nó hiện ra chân thân thì bằng đạo hạnh hiện giờ, Thanh Liên vương muốn bóp chết nó cũng dễ như trở bàn tay.

Thân hình bị chế trụ gắt gao, không thể đụng đậy, năm ngón tay như
muốn cắt đứt thân hình của nó, làm cho nó bất chấp việc che dấu thân
phận, vội vàng la to thảm thiết “ Thanh Liên vương thức, ô…ta là Bảo
Bảo, ta là Bảo Bảo a”

Thanh Liên trăm nghĩ ngàn tính cũng không ngờ ngay lúc hắn tắm rửa

lại có người ngoại tộc nhìn thấy, đối tượng lại là một con rắn đạo hạnh
chưa tới một trăm năm? Nó làm sao đến đây được? đã vậy còn có thể thoát
khỏi khứu giác của Hỏa Hồ tộc được xem là linh mẫn nhất?

Càng quỷ dị hơn là nó còn có thể tránh khỏi sự phát hiện của mình,
đây là chuyện không thể nào xảy ra, cho dù Xà quân Như Mặc có đạo hạnh
hơn hắn một ngàn năm tự thân đến đây cũng không thể che giấu được tung
tích với hắn, nhưng con rắn nhỏ trong tay này lại làm được, chuyện này
là sao?

Khi hắn nghe nó tự xưng là Bảo Bảo thì trong mắt không khỏi hiện lên
sự kinh ngạc, chăm chú nhìn kỹ con rắn nhỏ trong tay, lập tức nhìn ra sự ngụy trang của nàng, liền buông lỏng tay một chút, làm cho thân hình
nho nhỏ của nó rơi xuống đất, nháy mắt biến thành một mãng xà xanh biếc
to lớn, có chút chần chờ và nghi hoặc hỏi “ ngươi chính là thiên kim của Xà quân đại nhân?”

Trong trí nhớ của Thanh Liên, ngoài trừ Như Mặc, hắn cũng không quen
ai khác trong Xà tộc, hơn nữa nó còn gọi hắn là Thanh Liên vương thúc,
mà nó cũng có thể thoát khỏi cảm quan của hắn, xuất hiện ở trong này,
trừ bỏ nó là nữ nhi của Như Mặc thì không còn có cách giải thích nào hợp lý hơn, nhưng khi hắn gặp nó thì nó vẫn còn là một quả trứng, không ngờ chỉ mới một trăm năm mà nó đã lớn như vậy rồi.

Bắc Dao Bảo Bảo biến trở về chân thân, ngưng thần một lần nữa thì đã
đổi thành một cô gái xinh đẹp tuyệt trần ỏ trước mặt Thanh Liên, mái tóc được búi song hoàn kế, la sam xanh biếc càng làm dáng vẻ của nàng tăng
thêm vẻ thướt tha, yêu kiều, làn da trắng như tuyết, mày liễu, đôi mắt
xanh biếc mang theo một chút ủy khuất, má lúm đồng tiền hiện nụ cười
ngây thơ, đáng yêu, nhìn thấy Thanh Liên đang nhíu mày nhìn nàng liền
nhu thuận thi lễ “ Bắc Dao Bảo Bảo gặp qua Thanh Liên vương thúc”

Đường nét gương mặt giống y như Như Mặc, làm cho Thanh Liên không
chút hoài nghi thân thế của nàng, nếu hắn không lầm thì sở dĩ nàng không bị người Hỏa Hồ tộc phát giác không phải vì đạo hạnh của nàng cao thâm, mà hơn một trăm năm trước, khi nàng còn trong trứng đã cắn hắn một cái, uống luôn một giọt máu của hắn, cho nên nàng muốn che giấu hơi thở, ẩn
nấp trong Hỏa Hồ tộc là chuyện dễ dàng, đương nhiên cũng thoát được cảm
quan của hắn.

Nhưng nàng là một cô nương, không ở Xà tộc lại chạy tới đây làm gì?
Lại còn “đúng lúc” nhìn thấy hắn tắm rửa, Thanh Liên cho rằng nếu nói

một hậu bối như Bảo Bảo trốn ở đây nhìn lén hắn thì thật sự là chuyện
rất hoang đường nhưng hắn không tìm được lý do giải thích nguyên nhân
nàn có mặt ở đây?

Bắc Dao Bảo Bảo nhìn nam tử yêu mỹ chỉ mặc một kiện trung y mỏng
manh, đang nhíu đôi mắt phương nhìn nàng, không biết hắn đang nghĩ gì?

Một trăm năm qua, nàng đã nhìn qua không ít nam tử có bộ dáng xinh
đẹp, dung mạo tuyệt tú, như phụ thân vĩ đại của mình là ví dụ tốt nhất.
Nhưng nếu nói về khí chất cao quý thanh nhã thì Thanh Liên trước mắt so
với Tước vương làm Mặc Mặc thần hồn điên đảo thì vẫn hơn một chút; nói
về khí thế thì hắn không kiên nghị, kiên cường hơn Tuyết Ưng vương nhưng nàng lại luôn nhớ tới hắn, vừa nhìn thấy hắn, tâm tình đã vui sướng
không thôi, những người khác dù tốt đến thế nào đi nữa thì cũng không
lọt vào mắt nàng. Tuy biết rằng lúc này vụng trộm rời khỏi tộc, chạy đến đây tìm hắn thực sự có chút tùy hứng và không hợp lễ nghĩa, nếu phụ
thân và mẫu thân đại nhân biết được thì chắc chắn những ngày sau này của nàng sẽ không tốt, nhưng nàng không thể nhịn được nữa.

Chờ đợi một trăm năm đã quá mức chịu đựng của nàng, hiện tại nhân lúc phụ thân đại nhân và mẫu thân đại nhân đang tập trung vào chuyện của
Mặc Mặc và Tước vương, nên nàng liền thừa cơ hội đi tìm hạnh phúc của
mình, mà đối tượng nàng chọn từ đầu tới cuối chỉ có một mình hắn – Thanh Liên vương.

” Thanh Liên Vương thúc không chào đón Bảo Bảo đến đây sao?” thấy hắn nhìn mình thật lâu mà không nói gì, Bảo Bảo lập tức cúi đầu, dùng âm
thanh lo sợ hỏi, như là một chú nai con ngơ ngác.


Chiêu này gọi là lấy lui làm tiến, nàng tin trong thiên hạ này, ngoại trừ phụ thân đại nhân và mẫu thân đại nhân của nàng, không ai có thể
nhẫn tâm được với bộ dáng đáng thương của nàng, cho dù là Hỏa Hồ tộc nổi danh giảo hoạt cũng không ngoại lệ. Nếu có thể nàng tất nhiên không
muốn gọi hắn là vương thúc, làm cho nàng và hắn có khoảng cách nhưng Hồ
tộc trời sinh tính tình linh mẫn lại nhạy cảm, nếu nàng không gọi hắn
như thế, e rằng sẽ không có cơ hội đến gần hắ.

” Không phải, ta chỉ cảm thấy thời gian qua thật mau, nhoáng cái đã
hơn trăm năm, ngay cả đứa nhỏ của Xà quân đại nhân cũng đã lớn như vậy
rồi, còn nhớ năm đó ta đến thăm thì ngươi còn nằm trong trứng a, như vậy người năm đó cắn ta một cái là tiểu công chúa ngươi a”

Thanh âm mượt mà, uyển chuyển làm cho người nghe cảm thấy xương cốt
cũng mềm đi, lại có cảm giác thoải mái, nhưng một tiếng tiểu công chúa,
đứa nhỏ của hắn vừa có cảm giác thân thiết nhưng cũng xác định rõ vai vế và khoảng cách giữa hai người, phân định rõ hắn là trưởng bối mà Bảo
Bảo là vãn bối, thật không hổ là vương của Hỏa Hồ tộc, thật sự rất lợi
hại.

Bắc Dao Bảo Bảo giả vờ không để ý tới ẩn ý của hắn, cao hứng, phấn
chấn tiến lên ôm lấy tay hắn “ Bảo Bảo biết Thanh Liên vương thúc sẽ
không quên Bảo Bảo đâu”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận