Hồ Vương Đón Dâu

Bây giờ bốn phía xung quanh bọn họ sáng trưng, là do Hỏa Hoàng ngậm Dạ Minh Châu bay xung quanh đầu bọn họ. Nhìn thấy cơ hội chính xác, Thương Ương vung cây đao lên chém ngay chỗ hai con hồ ly đen, đao vừa chạm vào thì ngay lập tức chúng biến thành một làn khói đen bay đi mất.

Trong hỗn loạn, Mễ Trùng ôm Tô Tứ lăn qua một bên, áo choàng của Thương Ương đắp lên người Tô Tứ bị kéo xuống, màu đỏ trên áo trắng lộ ra chói mắt, Hồ Vương híp mắt nhìn, đột nhiên một đường ánh sáng trắng từ trong tay áo hắn phóng về phía Thương Ương, Thương Ương đưa đại đao lên đỡ, một tiếng "Keng!" vang lên bén nhọn, nhìn kỹ mới nhận thấy đó là một thanh trường thương toàn thân màu bạc, ở cổ có tua lụa hồng rũ xuống.

Thương Ương ngẩn người, trường thương bỗng nhiên mềm nhũn như thân rồng, vẩy trắng trên lưng tỏa ra làn khí lạnh lẽo, quấn lên thanh đại đao, đầu trường thương như miệng rồng, há ra cắn Thương Ương, việc quá nhanh khiến hắn nhất thời không kịp phản ứng, theo bản năng khạc ra một đám Tam Muội Chân Hỏa (là lửa trong lò luyện đan của Thái Bạch Chân Nhân rơi ra khi Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung - lửa này nước bình thường không thể dập).

Hỏa Hoàng bình thường im lặng giờ cũng muốn tham chiến rồi, Hồ Vương móc từ trong tay áo Bách Bảo ra một cái chén sứ cổ màu xanh ngọc, đem nó vung lên, cái chén ở trên không trung lắc lư nghiêng mình một cái, bên trong chén tuôn nước như mưa, vô số hạt rơi vào biển lửa kia, chỉ rào một tiếng, lửa bị dập tắt.

Khi chiến đấu, Hồ Vương nhàn nhã ngồi trên lưng Thá Bạch, chỉ vung tay thi triển pháp thuật và binh khí của mình để cùng đấu với Thương Ương, hắn giống như vung tay tạo gió vậy, chỉ cần nhẹ nhàng nắm chặt tay, tất cả thành bột.

Nội tâm Mễ Trùng rét lạnh, một loại linhh cảm không tốt xuất hiện. Hắn dùng sức lắc Tô Tứ trong ngực: "Tiểu Tứ, mau tỉnh lại, mau nhận lỗi với Đại Vương, bảo Đại Vương dừng tay."

Tô Tứ thì như bị nhốt trong ác mộng. Lời Mễ Trung như là cách cả sa mạc truyền tới, chỉ nghe thấy loáng thoáng. Y muốn tỉnh lại, nhưng bị ác mộng kéo chân, nửa tỉnh nửa mơ, nửa mơ là màu đen, nửa tình lại là trắng, thay nhau kéo y, túm lấy rồi dằng xé, nhanh đến mức mồ hôi túa ra, hù dọa Mễ Trùng không dám gọi y nữa.

Hồ Vương không để ý, lại đang đùa cợt Thươn Ương, từ trên thân Thái Bạch mà phi xuống, cùng Thương Ương đánh thành một khối.

Trong lúc đánh nhau, Thương Ương hừ một tiếng. Từ cơ thể hắn hóa ra tám cái ảo ảnh, đem Hồ Vương quây lại, không thể dùng đến binh khí, mà còn có cả phép thuật, một người nhả ra Tam Muội Chân Hỏa, một người dùng Tứ Hải Chi Thủy, một người làm Điên Thiểm Lôi Minh, một người làm Cuồng Phong Bão Vũ.


Hồ Vương hô: "Hiện". Ngay lập tức có tám cái bóng giống Hồ Vương như đúc ngăn chặn tám ảo ảnh của Thương Ương, tiếng nổ đùng đoàng vang lên, nhưng xung quanh không hề hư hại.

Đột nhiên Hỏa Hoàng ngồi xổm bên cạnh Mễ Trùng hét một tiếng dài, như biết được cái gì, đập cánh bay lên, trong bóng tối, lông vũ bảy màu hiện lên óng ánh, cả người như vệt màu, ở giữa trời đêm hiện ra, lại có âm thanh lạnh lẽo.

Lại nghe "Hự!" một tiếng, trong khoảnh khắc cực nhanh, Mễ Trùng nhìn thấy trường thương trong tay Hồ Vương xuyên qua đại đao trước ngực Thương Ương, cũng xuyên qua người hắn, đầu cây trường thương bị nhuộm đỏ.

"Thương Ương, Thương Ương!" Mễ Trùng chôn mặt vào trong tay áo gào khóc. Hắn tức giận đá Tô Tứ một đá: "Tiểu Tứ thối, mau tỉnh lại, Thương Ương bị Đại Vương giết, giết rồi, hu hu..."

Hồ Vương rút vũ khí một dứt khoát từ ngực Thương Ương về, vung tay áo, Thương Ương từ không trung ngã vào bên trong hồ sen, bọt nước bắn cao tung tóe càng khiến mùi máu tanh tỏa ra, nồng nặc đập vào mũi người xung quanh. Lá sen xung quanh như đang hút sức sống, lập tức héo rũ chỉ còn một bộ xương.

"Thương Ương, Thương Ương,.." Mễ Trùng khóc không thành tiếng, lê lết đến cạnh hồ sen. Hỏa Hoàng bay bên trên hồ sen, tiếng kêu rít dài vang lên như một con dao nhọn đâm vào lòng người, nhìn người bên trong hồ sen, đau đớn mà rơi nước mắt.

Hồ Vương cầm trường thương chống xuống đất, mắt híp lại nhìn Tô Tứ nửa tỉnh nửa mê. Hắn một tay cầm vũ khí, một tay ôm lấy Tô Tứ kéo vào trong ngực, quát lên một tiếng:"Đi", rồi cưỡi Thái Bạch nghênh ngang trở về.

Mễ Trùng đáng thương bị bọn thị vệ trói hai tay hai chân vào gậy rồi khênh về, không gian dần dần lại biến thành một màu đen.


Vài ngày sau, khi biết được Thương Ương đã chết, Tô Tứ không ăn cũng không uống, dường như muốn tự tử cùng chết theo Thương Ương, Hồ Vương vừa tức vừa chua xót, nhưng mà vẫn dụ dỗ y, nếu trái mắng phải mắng thì hắn không làm được.

Hôm nay, bên ngoài nóng hừng hực, tuy đã là mùa thu, nhưng mặt trời vẫn chói chang, như là lưỡi của mãng xà thè ra, nhìn ngắm mọi người khó khăn hít thở. Ở một gốc cây già trong sân của cung điện, thân cây có chút nghiêng nghiêng, cành lá rậm rạp, nhánh cây thô dài vươn ra thật xa.

Mễ Trùng hiện nguyên hình là nửa người nửa cá, đuôi bị một móc câu vừa to vừa thô găm vào, máu chảy thành một mảng, bị treo ngược trên cành cây, dưới ánh nắng thì gần giống như cá khô. Cả người hắn như cái chai đựng nước, có thể thấy rõ ràng hơi bốc ra giống như nước trong bình dần cạn kiệt.

Tô Tứ chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Ở trong đại điện râm mát, lại càng cảm thấy mặt trời nóng bức đến nhường nào. Y lảo đảo đi về phía trước, đột nhiên đứng sững lại, bị kéo lùi về sau, lùi được mấy bước rồi đột ngột ngã xuống đất, lúc này mới nhớ tới chân mình bị Hồ Vương buộc một sợi dây xích.

Nói là dây xích không bằng nói là một sợi tơ tuyết trắng, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không dễ phân biệt được.  Nhưng dù chỉ là một sợi tơ, cho dù Tô Tứ cắn, chém, kéo đều không đứt.

Y bổ nhào vào chiếc ghế, nhìn Hồ Vương đang ngồi cạnh, dùng hết sức lay tay hắn: "Đại Vương, cầu ngài thả Mễ Trùng. Ta sẽ ăn cơm, ta uống nước. Ta sinh, ta sinh con. Xin ngài thả hắn ra, van xin ngài, là do ta muốn hắn đưa ta ra ngoài, không liên quan đến hắn, không liên quan đến chuyện Thương Ương."

Tô Tứ cảm thấy bản thân chính là tai họa, hại hết người này đến người kia, mà còn không có tác dụng gì, rất hận bản thân không thể đâm đầu mà chết.

"Ah!" Hồ Vương xoay người nâng cằm y lên nhìn hắn, trầm giọng nói: "Về sau còn chạy không?"


Đầu Tô Tứ trong tay Hồ Vương lắc lắc, cái lắc này là đầu y chứ không phải tâm của y.

Ý niệm một ngày nào đó rời xa Hồ Vương hoàn toàn cắt đứt rồi. Tín nhiệm đã từng có đối với Hồ Vương bây giờ cũng hoàn toàn sụp đổ, y thậm chí không tin Hồ Vương thật tậm yêu y mà là đang đùa cợt y.

Nhưng Tô Tứ còn yêu Hồ Vương, sự thật này như đang dày vò y, yêu một người luôn miệng nói dối mình, đây chính là một loại tra tấn.

Tô Tứ trong lòng đang không ngừng tự chửi rủa mình.

Hồ Vương lấy từ trong tay áo ra một bình sứ cổ dài nhỏ như ngón tay có cái bụng to, đổ nước từ trong vào chén sứ trắng, đưa cho Tô Tứ, Tô Tứ gấp gáp nhào lấy, đưa tay muốn cầm, nhưng lại sợ không cẩn thận làm đổ sẽ khiến Hồ Vương tức giận, sẽ lại tra tấn Mễ Trùng, liền cầm lấy tay Hồ Vương mà dốc vào miệng. Uống xong liền nằm ngửa ra đất, dang rộng hai chân.

Từ sau khi bị bắt trời về, Hồ Vương chỉ cho Tô Tứ mặc mỗi xiêm áo bên ngoài, không cho mặc áo lót, cho nên khi Tô Tứ giang chân, hạ thể liền lộ ra. Y hiện giờ giống như một nam sủng, hoàn toàn không phải người yêu.

Dù Tô Tứ có nghe lời thì Hồ Vương cũng không vui vẻ, bởi vì y nghe lời là do hắn ép buộc, không phải xuất phát từ nội tâm, chuyện này giống như cuộn thành một cái vòng luẩn quẩn, giờ đã trở về điểm bắt đầu.

Nhưng bảo Hồ Vương buông tay, thì không thể, hắn tình nguyện yêu đơn phương như thế, cướng ép dể yêu, cũng sẽ không buông tay.

Hồ Vương cúi xuống đè lên Tô Tứ, hai chân Tô tứ quấn lấy eo hắn, hay tai ôm lấy cổ hắn, hạ thể nâng cao nghênh hợp.


"Đại Vương, thả Mễ Trùng. Cầu xin ngài."

Hồ Vương thẹn quá hóa giận, đẩy một cái thật mạnh, Tô Tứ đau đến mức sắp cắn vào đầu lưỡi, lại bị Hồ Vương nắm hai gò má: "Không cho phép cắn."

Tô Tứ nước mắt lưng tròng tiếp tục cầu xin hắn: "Thả Mễ Trùng, Đại Vương."

Hô Vương ôm lấy thân thể Tô Tứ di chuyển, đặt y bên khung cửa, ngược với phía Mễ Trùng. Khung cửa bị kéo đẩy vang lên tiếng "cạch cạch cạch."

Chả biết từ lúc nào, cái nhánh cây cao cao treo Mễ Trùng đã duỗi ra và vươn về chỗ thoáng mát.

====

Hồ Vương đã có kinh nghiệm, chia nước sông mẫu tử thành từng chén nhỏ cho Tô Tứ uống, uống liên tiếp bảy ngày, một tháng sau Tô Tứ mang bầu.

Thu đi đông lại, cũng đến mùa xuân, Tô Tứ cô độc đần độn u mê sống qua ngày, không biết ngày giờ, chỉ biết rằng cảnh sắc bên ngoài đã thay đổi, từ ngày bị bắt trở lại, y đều không có ra khỏi cửa cung điện.

Liên hệ giữa Tô Tứ và thế giới bên ngoài hoàn toàn bị chăt đứt, chuyện Đỗ Ngũ thì Hồ Vương không hề nhắc đến, đây giống như một vết thương chưa lành, vẫn còn tươi nguyên, miệng vết thương không thể khép lại, chỉ có thể che lấp đi.

Bụng càng ngày càng lớn, hi vọng trong mắt Tô Tứ cũng dần dần chết theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui