Hai người trong phòng ôm chặt lấy nhau , thì thầm từng câu từng chữ như muốn đâm nát trái tim Diệp Uyển Vy , hắn yêu thích tỷ tỷ của nàng , như vậy ... Nàng là đang làm gì đây ? Đoạt tình sao ? Tỷ tỷ nàng muốn hắn ngày mai đưa ra ngoài thành du ngoạn , ra ngoài ? Không phải , nàng nhớ rất rõ , từ nhỏ tâm nguyện của tỷ tỷ đều đặt trên người Hiên Viên Triệt , tỷ ấy muốn làm thái tử phi , muốn làm hoàng hậu , tại sao lại biến thành Hiên Viên Tuyệt . Nhưng người bên cạnh không đợi nàng hiểu rõ đã vòng tay ôm lấy nàng , bay về phòng ...
" Hiên Viên Triệt ! Ngươi làm vậy là ý gì ? "
" Ý ta là nàng nên chết tâm đi ! "
Bàn tay Diệp Uyển Vy vừa giơ lên đã bị giữ lại .
" Muốn đánh ta ? Hắn vốn yêu thích tỷ tỷ nàng , nàng là không hiểu thật hay cố tình không hiểu ? "
" Thái tử ! Ngài là đang tự cho mình thông minh , Tuyện là ân nhân của ta, cho dù chàng có như thế nào , có thích ta hay không cũng không cần ngài nhọc lòng như vậy ! "
Hiên Viên Triệt nhướng mày ra vẻ khó hiểu , bao năm nay hắn vẫn luôn chú ý đến nàng, khi nào đã gặp phải chuyện nguy hiểm ? " Ân nhân ? "
" Ngài là đang quên mất chuyện xấu mình đã làm ! "
" Nàng muốn nói đến cung yến năm đó ! Ngươi cứu nàng là hắn ? " . Hiên Viên Triệt dâng lên nụ cười nữa miệng, năm đó hắn làm sao không biết người phá quấy hắn là ai , chỉ là ... người cũng đã chết, khi không lại để Hiên Viên Tuyệt hưởng lợi, thật không đáng . " Vậy nể tình hắn là ân nhân của nàng, ngày mai ta sẽ cho hắn sống lâu thêm một chút ! "
Diệp Uyễn Vy mở to hai mắt, nàng mờ mịt ,thật không hiểu hắn đang muốn nói gì ?
" Nàng nghĩ tỷ tỷ của nàng ... hẹn hắn làm gì ? "
" Hiên Viên Triệt ! Ngươi muốn làm hại chàng "
Nhìn thấy ý cười trong mắt Hiên Viên Triệt , tâm Diệp UYễn Vy nhảy lên một cái , bây giờ nàng mới có thể hiểu được, tại sao tỷ tỷ có thể thay đổi một cách nhanh chóng như vậy , thì ra là ý của hắn . Mắt nàng nhìn về cánh cửa phía sau , nàng muốn báo cho Hiên Viên Tuyệt , nàng không muốn hắn có chuyện nhưng người đứng trước mặt làm sao có thể cho nàng làm điều đó .
" A Anh ! Đưa nàng đi "
________________________________________
Khi Diệp UYễn Vy tỉnh lại đã là rất lâu sau đó, nhìn gian phòng đơn sơ trước mặt nàng có chút mờ mịt nhưng nhìn xuống cơ thể mình nàng không khỏi hoảng hốt , y phục của nàng đâu ? Nàng nhớ khi Hiên Viên Triệt vừa đi khỏi , lúc đó thì A Anh mới bước vào, sau đó ... sau đó là như thế nào ? Tại sao một chút ấn tượng nàng cũng không có , kiểm tra cơ thể một lượt , không có gì , rõ ràng là không có gì xảy ra ...
Trong đầu Diệp UYễn Vy chợt nhớ đến một chuyện quan trọng , Tuyệt , nàng không thể để hắn có chuyện nhưng ở đây là đâu ? Bây giờ là lúc nào ? Nàng cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết . Vô dụng , Diệp UYễn Vy ,nàng thật vô dụng , ngoài ngồi thừ ở đây, nàng có thể làm cái gì ?
Một lúc sau , cửa phòng bị người đẩy vào một cái , Diệp UYễn Vy hoảng sợ , co mình vài vào trong góc giường , hy vọng tấm màn cũ kỹ có thể che đi cơ thể mình . Người tiến vào là A Anh , nàng ta lạnh lùng nhìn nàng .
" Cuối cùng cũng tỉnh rồi sao ? "
" Ngươi muốn làm gì ta "
" Ngươi sẽ biết ngay mà ! "
A Anh che miệng ,e thẹn cười nhưng ánh mắt hoàn toàn không một chút thân thiện , nàng sợ , nàng thật sự cảm thấy sợ nàng ta . " Ngươi ... "
" Người đâu ? Đem ả đếm phòng của Gia "
Một tên hầu nhanh chóng tiến vào, sau đó mặc cho nàng cự tuyệt , tay hắn siết chặt lấy hai tay nàng ra sau , lôi ra ngoài . Nàng trên người không lấy một mảnh y phục cứ như vậy bị lôi vào một gian phòng khác , bên trong phòng là một nam nhân hoàn toàn lỏa thể , hắn nằm yên trên giường , ánh mắt nhìn thẳng lên trần nhà , không có một chút cảm giác gì, cho dù bên dưới hạ thân hắn là một cái đầu của cô nương đang nhấp nhô lên xuống .
Tiểu cô nương trên người cũng không một mảnh y phục , miệng nàng ngậm lấy côn th*t không ngừng liếm mút , trông như đang thưởng thức một thứ trân mỹ , Diệp Uyễn Vy hoảng sợ muốn lui ra sau nhưng tay của nam nhân phía sau như gọng kìm giữ chặt nàng , không cho nàng nhúc nhích .
A Anh tiến đến bên giường , nhìn tiểu cô nương một cái , hạ giọng ra lệnh cho nàng . " Lui xuống đi "
Tiểu cô nương nhanh chóng vâng dạ sau đó lui ra ngoài , trước khi đi còn nhìn lướt qua Diệp Uyễn Vy đánh giá nàng một cái .
A Anh cúi thấp người đến bên cạnh nam tử , điệu bộ cung kính . " Gia , nô tỳ đem đến cho người nữ nhân trong lòng của Hiên Viên Triệt "
Nam nhân nằm trên giường không mang biểu cảm gì , mắt hắn vẫn nhìn thẳng lên trần nhà , rõ ràng là không bình thường , hắn không cử động cũng không nói chuyện , chỉ có A Anh vẫn lẩm bẩm gì đó bên tai hắn .
" Đem nàng ta đến đây "
" Không ! Các ngươi muốn làm gì ta , ta không liên quan đến chuyện này , nếu các ngươi dám làm gì ta , ta có chết cũng không để các ngươi làm ô nhục " . Diệp Uyễn Vy cố sức giãy giụa nhưng hoàn toàn không thể thoát khỏi khống chế , nước mắt nàng rơi đầy trên mặt , chảy xuống cổ hoà vào lớp mồ hôi trên người , nàng bị lôi đến bên giường , tên hầu phía sau đặt nàng ngồi trên người nam nhân kia , một tay hắn giữ chặt đầu nàng , một tay nắm lấy hông nàng nhấn mạnh xuống côn th*t bên dưới . " Aaaaa......." . Hoa tâm khô khốc bị côn th*t chen sâu vào trong , khiến nàng đau đớn vô cùng . Nhưng nàng không thể làm gì, chỉ có thể cảm nhận tên hầu phía sau đang ra sức , giữ lấy hông nàng nâng lên hạ xuống côn th*t bên dưới .
" Nếu ngươi chết , vậy cứ để Hiên Viên Tuyệt chết cùng ngươi , dù sao ta cũng không có khả năng khiến Hiên Viên Hạo tin tưởng mà dẫn người đi cứu "
" Ngươi thật sẽ cứu chàng "
" Vân Phi Sơn Trang ! Hiên Viên Tuyệt sẽ bị giam ở đó "
" Ngươi sẽ giữ lời ! "
" Sẽ ! "
" Hắn ra rồi " . Hai mắt Diệp Uyễn Vy nhìn về một hướng mơ hồ , để mặc tên hầu nhấc nàng lên , một dòng nước màu trắng đục đang chảy xuống giữa hai chân nàng . A Anh nhanh chóng tiến đến lau người nam tử kia , còn không quên ra lệnh cho tên hầu phía sau lôi nàng đi .
" Phải tẩy sạch , không thể để ả giữ trong mình huyết mạch của Gia"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...