Từ trên ghế chủ vị , Hiên Viên Hạo nhìn nương tử một cách ôn nhu ,hờ hững nói ra một câu .
" Nếu không ai ý kiến gì nữa , thì thi văn trước đi , người đâu ! "
Gia nhân đem lên một sấp giấy bắt đầu phân phát cho mọi người , sau khi nhìn những chữ trong giấy mặt ai cũng không trắng thì đỏ , màu sắc thật đa dạng ... sau đó thì chính là bị loại gần hết .
Trên đó viết cái gì nhỉ , ai cũng không trả lời được , Yên Chi chỉ tò mò nhìn Hiên Viên Hạo một cái , hắn đã hiểu ngay mà cho người đem cho nàng một tờ , cầm tờ giấy trên tay , Yên Chi cảm thấy vô cùng hối hận , tại sao nàng không xuyên đến đây sớm vài năm , có thể học võ công mà giết tên đê tiện này rồi . Trên giấy là dòng chữ rồng bay phượng múa do chính Hiên Viên Hạo đề bút _Kỹ viện nơi Yên Chi cô nương làm kỹ nữ tên là gì ?
Tiên sư thật chứ , hỏi như vậy ai có thể trả lời , nếu bọn họ biết đến đây phải lấy một kỹ nữ thì có ai thèm đến , bọn họ chẳng qua lỡ đến rồi nên phải lỡ đi tiếp, vậy mà tên đê tiện này còn bồi thêm một nhát dao chí mạng như vậy , khác nào muốn chọc tức người .
Kết quả là toàn bộ nhân tài trăm năm khó gặp đến cầu thân chỉ còn lại gần chục người lọt vào vòng đi võ . Mà thi võ còn vui hơn thi văn, luật đấu vô cùng đơn giản , đánh tới khi nào trên đài chỉ còn lại người cuối cùng , bất chấp thủ đoạn , bất chấp luật lệ .
Nhìn một lượt những người đang đứng trên đài , ba tên kia nàng không ý kiến nhưng những tên còn lại quả thật rất quen mặt , cả tháng sống trong phủ ngày nào nàng cũng gặp , chính là thủ vệ của vương phủ mà , Lãnh Phong còn đang mang theo ngọc bội thân tín của Hiên Viên Hạo trên người kia kìa . Trả thù , đây chính là trả thù một cách công khai , đúng chất vô sỉ của Hiên Viên Hạo nhưng tại sao lôi cả Lạc Thanh Trần vào chứ .
Trong lúc Yên Chi còn đang vò tóc suy nghĩ, Hiên Viên Hạo đã cho vòng thi võ bắt đầu , vừa bắt đầu tình cảnh chính là Lạc Thanh Trần bị đẩy ra khỏi vòng ngoài , Lạc Thanh Phong được một đám người bu lấy , thượng chân hạ tay không chút thương xót . Còn Tề Vân , đây chính là nhân vật được chăm sóc kỹ nhất , bằng chứng chính là Lãnh Phong , người giỏi nhất trong đám thủ vệ đang chính tay chăm sóc hắn ,có lúc Lãnh Phong ra tay quá mạnh khiến hắn bay khỏi đài , lập tức xuất hiện một đám người lôi hắn lên lại , vô sỉ , quả rất vô sỉ .
Sau khi đánh Tề Vân gần như mất mạng , Lãnh Phong nắm lấy áo hắn lôi đi trên đất , từ từ đến trước mặt Yên Chi , à không , là đến trước mặt Tiểu Trúc đang ngồi kế bên Yên Chi . Ánh mắt thâm tình , giọng nói nhẹ nhàng .
" Tiểu Trúc , bất cứ người nào dám ức hiếp nàng , ta cũng sẽ khiến người đó sống dở chết dở, tin ta , ta yêu nàng " . Sau đó Lãnh Phong nắm lấy Tề Vân đưa lên trước mặt Tiểu Trúc , bộ dáng nghiêm túc cứ như trao vật đính ước .
Cả Lan Chi và Yên Chi đều lắc đầu nhìn trời , những kẻ đi theo Hiên Viên Hạo đều dường như không được bình thường , càng gần gũi càng không bình thường .
Nhưng Tiểu Trúc lại e thẹn , nước mắt rơi đầy trên mặt , nàng rất cảm động , vẫn có nam nhân muốn bảo vệ nàng , chăm sóc nàng , nàng còn cầu đều gì ?
Lúc này trên đài , Lạc Thanh Phong vẫn bị người tiếp tục đánh , tuy không nặng như Tề Vân nhưng cũng thoi thóp tới nơi rồi , bên dưới đài Lạc Thiên Nhi đứng ngồi không yên nhìn người trên đài , đến tướng công nàng cũng không buồn lo lắng .
" Các ngươi thật hiếp người quá đáng ! Tại sao lại đánh một mình biểu ca ta như vậy , có còn thiên lý hay không ? "
Lúc này Hiên Viên Hạo mới chịu mở lời nhưng những lời hắn nói Yên Chi chỉ cảm thấy thà hắn im lặng , câm miệng còn hơn .
" Đúng đúng , các ngươi có còn thiên lý hay không ? Đánh luôn tên kia cho ta "
Đánh luôn cả Lạc Thanh Trần , tên anh rể này rõ ràng muốn làm khó nàng mà .
" Chạy xuống mau lên ! Ngươi muốn bị đánh phải không ? "
Lạc Thanh Trần không những không nghe theo lời Yên Chi còn làm một bộ thế võ công nhìn đám người trước mặt , ý là các ngươi lên hết đây . Hay lắm , lúc người ta lên hết thì người bị đánh bầm dập chính là hắn , ngươi nghĩ đám người kia là gì , thủ vệ của vương phủ , không phải tinh anh trong tinh anh thì cũng chính là tinh anh hiểu chưa ?
Hiên Viên Hạo bày ra bộ dáng vô cùng thất vọng , một tay hắn ôm lấy Lan Chi , một tay ta hiệu cho những người bên dưới .
" Ném hắn xuống đài , trong các ngươi ai trụ lại cuối cùng thì sẽ là muội phu của bổn vương "
Chỉ là Lạc Thanh Trần sống chết ôm lấy cây trụ trên đài , mặc cho người ta đánh đập thế nào cũng không chịu buông . Đây chính là ăn vạ , đánh không lại thì ăn vạ , hôm nay Yên Chi nàng quả thật gặp được rất nhiều quái nhân .
Nhưng ăn vạ thì được gì ? Lãnh Phong chỉ túm một cái Lạc Thanh Trần đã bị nhấc ra ném xuống đài không thương tiếc .
Phút chốc Yên Chi cảm thấy nàng ghét tên Lãnh Phong này ghê gớm . Nhưng cái tên cố chấp đi còn không nổi mà lại cố bò lên đài kia nàng còn ghét hơn .
" Bò bò cái gì , Lạc Thanh Trần ngươi mau đi về đi ! "
Lạc Thanh Trần trưng ra khuôn mặt bị đánh bầm dập của hắn nhìn Yên Chi một lát rồi lại lom khom bò như một con rùa về phía đài cao . Bên trên đài , cả một đám người đứng yên , dường như chỉ đợi hắn bò lên sẽ lập tức đập xuống ngay .
Yên Chi lúc này tức giận đến cả gương mặt đều đỏ bừng , nàng rời khỏi ghế chạy đến bên cạnh Lạc Thanh Trần muốn lôi hắn ra . Chỉ thấy tên cố chấp này thế nhưng dám đẩy nàng ra , tiếp tục bò .
" Lạc Thanh Trần , ngươi muốn bị đánh chết có phải không ? "
" Ta thà chết cũng không cho nàng lấy nam nhân khác "
Sao trước đây nàng không biết hắn cố chấp như vậy kia chứ , nhìn bộ dáng bò như rùa con như vậy thật khó coi , không chịu được Yên Chi đành phải khom người khó khăn đỡ lấy Lạc Thanh Trần .
Lan Chi ngồi bên cạnh Hiên Viên Hạo nhìn một màn như vậy cũng cảm thấy vui vẻ , vừa muốn chạy xuống đỡ phụ em gái đã bị vị vương gia bên cạnh lườm nguýt .
" Nàng dám chạm vào nam nhân khác, dù có là ai ,ta cũng giết ! "
"..."
Thôi được , nàng vì không khí trong lành không dấm chua mà ngoan ngoãn ngồi ở đây vậy .
Chật vật lắm Yên Chi mới đỡ được Lạc Thanh Trần lên đài ,lúc này đám người khi nãy cũng rất biết điều mà rút lui , Yên Chi tức giận hét lớn với ông anh rể khó ưa đang ngồi xem kịch vui phía trên .
" Còn không tuyên bố sao ,TỶ PHU? "
" Hắn đã thắng đâu ? "
Hiên Viên Hạo hai mắt trợn to nhưng cũng không to bằng Yên Chi lúc này .
" Vậy còn không thắng , trên đài còn có ai sao ? "
" Còn muội mà ! "
Được , rất tốt , đến phút này cũng không quên chỉnh nàng , vậy nàng đi xuống cho hắn vừa lòng .
Đến lúc này Hiên Viên Hạo mới nở nụ cười điên đảo chúng sinh nói một câu nhàn nhạn mà ai cũng biết rồi .
" Lạc công tử , Lạc Thanh Trần chiến thắng cuối cùng , có thể ôm nương tử về nhà rồi ! "
... .........Ta là đường phân cách từ hôm đó đến ngày cử hành hôn lễ ... ...... ...
" Thiên Nhi , nàng là nương tử của ta lại suốt ngày đi tìm tên điên kia là thế nào ? "
" Tề Vân , ngươi không nhìn lại bộ dáng của mình sao ? Cho dù biểu ca bị người ta đánh tới điên vẫn hơn một tên tàn phế như ngươi "
Lạc lão gia lúc này lọm khọm bước vào , trên mặt không hề che giấu sự đau lòng .
" Thiên Nhi , cậu đã chuẩn bị một biệt viện cho phu thê cháu trông coi , sau hôn lễ ngày hôm nay , cháu có thể đi rồi "
" Cậu ...cậu đuổi Thiên Nhi đi sao ? "
Lạc lão gia hai tay chắp ra sau lưng , không nói thêm một câu nào mà đi ra cửa ,đứa cháu này là ông đã chiều đến hư , chuyện không giữ phụ đạo cũng có thể làm , tuy là lỗi của Thanh Phong nhưng bây giờ nó đã điên xem như cũng bị trừng phạt rồi , ông cũng không thể để cháu mình tiếp tục lầm đường , chỉ có thể đuổi nó đi thật xa .
" Cậu ... cậu..."
Lạc Thiên Nhi không ngừng khóc lóc bỏ chạy một mạch về phía phòng của Lạc Thanh Phong nhưng chỉ thấy hắn đang chăm chú ngồi nhìn vào một cái chậu nhỏ , miệng thì thầm nói chuyện với con cá vàng bên trong , nàng kêu như thế nào hắn cũng không để ý .
... .......Ta là đường phân cách dẹp qua tất cả mà đi thẳng đến đêm tân hôn ... .......
Trong tân phòng , hai bóng dáng một nam một nữ , chính là tân lang và tân nương của ngày hôm nay .
" Thanh Trần , chàng đang làm cái gì vậy ? "
Yên Chi khó hiểu nhìn Lạc Thanh Trần lôi ra mọt cái bọc , bên trong bọc là một đống sách , hay lắm là kỹ năng phòng the , đông cung đồ , xuân cung đồ , hợp âm dương ...
" Yên Chi , từ sau lần trước giận dỗi bỏ đi , ta ngẫm nghĩ vẫn thấy mình rất tệ , vì vậy đã học thuộc hết tất cả đống sách này , ta hy vọng sẽ khiến nàng hạnh phúc, tin ta, kinh nghiệm của ta bây giờ rất phong phú "
" Chàng bỏ mặc ta mấy ngày là vì học thuộc đống này sao ? "
Lạc Thanh Trần gật gật đầu .
Yên Chi thật không biết nàng nên cười hay nói hắn ngốc đây . Hai tay Yên Chi vòng qua ôm lấy cổ Lạc Thanh Trần . "Vậy chàng trả bài cho ta đi "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...