Họ Tiêu! Anh Cởi Hay Là Tôi Cởi!

Cái áo nịt này là của ai?

Chính là của đồng chí Thượng Hảo Giai, bởi vì tôi rất muốn làm cái giò heo một lần...

Được rồi, xin tiếp tục xem mị viết vở kịch này cho mọi người.

Thượng Hảo Giai muốn khóc, tại sao? Chuyện này phải nói là từ rất lâu, rất rất lâu, nói ra vô cùng dài dòng.

Chuyện là, còn nhớ lần trước mẹ Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn đột nhiên xuất hiện ở công ty không?

Đúng, chính là lần đó, do lần đó mới dẫn đến lần này, lần này là gì?

Nói ra cũng dài dòng lắm.

Thật ra nếu nói ngắn gọn thì là bà Thượng và bà Tiếu do rảnh rỗi đã đem mấy đứa cháu của mấy người bạn đến chơi, cho ăn cho ở, bảo mẫu miễn phí, nhân tiện giải quyết nỗi cô đơn, vót vét lại chút tuổi xuân.

Được dịp hai người bạn già ra nước ngoài du lịch liền đưa cháu đến, nào biết hai bà trông được mấy ngày đã chán, cho nên quyết định ra nước ngoài đi chơi, như thế trẻ con không ai trông, cho nên mới đưa đến chỗ Thượng Hảo Giai.

Theo như lời bà Tiếu, dù sao bọn trẻ con có thể ăn có thể uống, tự lực cánh sinh, không cần quản nhiều, đúng giờ cho ăn, rảnh rỗi thì chơi với chúng, nhân tiện xúc tiến tình cảm, làm quen với nỗi khổ khi làm mẹ, điều này rất tốt.

Thượng Hảo Giai xin thề, nếu không phải do mẹ ruột nói, cô sẽ xông lên mắng ngay.

Nếu chuyện này đơn giản thế, bà cứ thuê một cô bảo mẫu đi, tội gì hành hạ tôi, cùng lắm là tiền lương bảo mẫu do tôi trả không được sao?


Nhưng đó là chuyện sau này.

Thật ra Thượng Hảo Giai rất thích trẻ con, Tiêu Minh Tuấn lại càng thích, cho nên khi mấy đứa bé còn chưa đến, hai người rất mong đợi.

Đêm đó sau khi bọn Vương Đào đi rồi, có mấy đứa trẻ trung bình sáu tuổi được giáo viên ở nhà trẻ lái xe đưa đến nhà Thượng Hảo Giai, nói thật là rất phô trương. Nhưng nữ lưu manh thì chẳng coi là chuyện gì cả, với đồng chí Thượng Hảo Giai thì phô trương gì gì đó đều vô nghĩa.

Ngay lúc đó Thượng Hảo Giai gặp mấy đứa bé còn rất vui, bởi vì cô cảm thấy chúng chỉ là trẻ con, liệu có thể làm gì được cô, cùng lắm là tiêu tiền nhiều thêm một ít.

d~dafnleequysdoon

Trẻ con thôi mà.

Không thích ăn cái này thì mua cái khác, chặn miệng chúng lại, rồi ném Tiêu Minh Tuấn và Tuấn Tuấn cho chúng thỏa sức hành hạ, chơi đùa miễn phí, như thế mình có thể tranh thủ thời gian làm biếng, sống phóng túng trong phòng, thế giới không phải sẽ được thống nhất sao?

Một chuyện đơn giản cỡ nào, hoàn hảo biết bao.

Nhưng chuyện xảy ra sau đó làm cho Thượng Hảo Giai biết mình đã sai, vô cùng sai lầm.

Cô thấy mình không nên nghĩ như thế, nghĩ như thế thì đúng là ngu hết chỗ nói.

Theo như lời cô, trong xã hội hiện nay, không có việc nào mà lại kết thúc một cách mù quáng.


Cái người mà khi sự việc tối qua còn chưa kết thúc thì đã tranh thủ cười thầm, tự cho là thông minh, lén dùng mánh khóe gian trá ấy quá là ngu ngốc, cực kỳ ngu ngốc.

Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm lắm.

Chúng có rất nhiều ý nghĩ, tám chữ "dữ thì câu tiến, khai khoát sang tân" [1] đã thể hiện rõ trên người chúng.

[1] có ý chỉ thời đại phát triển thì trẻ con cũng phát triển nhanh hơn. (nguồn dict.cn)

Bọn trẻ con ở bốn ngày thì hai ngày đầu đã xảy ra chuyện khiến Thượng Hảo Giai sụp đổ.

d.đ.l~ê.q.đ[ô]n

Kế hoạch đã định của Thượng Hảo Giai là thế nào?

Kế hoạch của cô là như vậy. Tối ngày đầu tiên khi chúng đến thì sẽ không nói năng gì cả, áp đảo chúng về khí thế, khiến chúng tưởng mình là cô chị không dễ nói chuyện, vậy thì bọn chúng sẽ không dám ầm ĩ. Cho dù muốn cố tình gây sự thì với khí thế của mình cô cũng có biện pháp hù dọa chúng, khiến chúng phải đi tìm Tiêu Minh Tuấn, sau đó để Tiêu Minh Tuấn chơi với chúng, thế không phải tốt sao?

Nhưng Thượng Hảo Giai không ngờ, cô thật không ngờ là mình quá xui xẻo. Từ nhỏ cô luôn tính toán người khác, nhưng vì sao đến khi trưởng thành, hai mươi năm sau càng ngày càng thụt lùi, đến mức để mấy đứa trẻ chọc phá không còn hình dạng con người. Mẹ kiếp.

Trước khi xảy ra sự việc thì hãy để đồng chí Thượng Hảo Giai than khóc một chút đi.

Bọn trẻ con này thật sự chỉnh chết người không cần mạng nữa mà.


Thật sự là chỉnh chết người không cần mạng đó. Cái bọn phá phách, phá hoại...

Đầu tiên sẽ giới thiệu với mọi người mấy đứa "phá phách" này tên gì, là ai, có bộ dáng ác quỷ thế nào để mọi người có chuẩn bị tâm lý trước, cũng để mọi người có thể tìm hiểu xem trong thời đại này, giá cả thị trường của nghề nghiệp liên quan đến trẻ em và tâm lý trẻ em thế nào, hiện trạng ra sao, tiếp đó là dự đoán đến triển vọng nghề nghiệp tương lai sau này.

Lão đại, biệt hiệu Đại Bạch, nữ, 7 tuổi, đầu búp bê, ánh mắt có linh khí, thỉnh thoảng nói chuyện lộ ra cảm giác thành thục khiến người ta hoài nghi độ tuổi của đứa bé này.

Nhưng đấy chưa phải điểm vượt trội nhất, chỉ một chữ để miêu tả điểm vượt trội nhất đó là, lười. Lười đến mức khiến người ta thán phục, khiến người ta bái phục, lười đến cực hạn, đến cả cảnh giới, lười có trình độ... Đồng thời là đứa lớn tuổi nhất (thật ra là già nhất, còn nhỏ mà đã rỗ hoa rồi), suy nghĩ nhanh nhẹn, thỉnh thoảng leo tường (về sau Thượng Hảo Giai theo dõi mới biết, sẽ đưa ví dụ cho mọi người sau).

Am hiểu tám chuyện, tám trên internet (Thượng Hảo Giai cảm thấy, nếu bạn học Đại Bạch khi mở mắt ra mà trong tay không cầm netbook [2] thì đồng chí ấy sẽ phát điên, sẽ trống rỗng. Đồng chí Đại Bạch vì trống rỗng, vì điên cuồng nên sẽ cảm thấy thế giới không còn ánh sáng, như tự nhiên mất hết không khí, như cá không có nước, như cô Thượng Hảo Giai không có thịt và sô-cô-la, do đó thế giới này sẽ biến mất, 2012 sẽ đến. Được rồi, Thượng Hảo Giai xin thề, cô không hề khoa trương, chuyện này là thật đấy).

[2] Thuật ngữ này được đưa ra bởi Intel vào tháng hai năm 2008, để chỉ một loại máy tính có kích thước nhỏ, giá rẻ, nhẹ, tối ưu hóa cho việc truy cập Internet và các chức năng tính toán cơ bản khác như xử lí văn bản. Cho nên có thể nói: Netbook là "những laptop nhỏ được thiết kế cho truyền thông và truy cập Internet không dây.” (nguồn: thongtincongnghe.com)

Rảnh rỗi Đại Bạch sẽ đi dạo khắp các diễn đàn, không biết vì sao, con bé luôn tạo ra thần khí làm người ta cảm thấy nó rất nhẹ nhàng.

Để rồi khiến Thượng Hảo Giai vất vả lắm mới có bốn ngày nghỉ rất hâm mộ thèm muốn. Rất ghen ghét đố kị.

Lão nhị, biệt hiệu Bao Tay, nữ, 6 tuổi, tóc dài, mặt trứng ngỗng, đôi mắt to (bạn học Thượng Hảo Giai rất thích đọ mắt với con bé xem mắt ai to thì người đó thắng).

Có một lần đi công viên chụp ảnh mới phát hiện, con bé này cũng như mình, chỉ cần chụp ảnh sẽ lập tức sẽ thành mắt ti hí, bạn học Thượng Hảo Giai cảm thấy chuyện này nói ra rất 囧.

Trong đám trẻ con, nó là cô bé khéo léo nhất, ít nói, có tự chủ, thỉnh thoảng động kinh nhưng thật ra lại là đứa không đồng nhất, thực ra là biểu hiện giả dối, phải nói nó có cấp bậc bà thím, trưởng thành sớm giống hệt như đồng chí Đại Bạch.

Hơn nữa con bé còn rất lắm mồm, vô cùng lắm mồm, cực độ lắm mồm, việc này, ví dụ không thể tùy tiện, lời cũng không thể nói mò được, nhưng hãy cứ để bạn học Thượng Hảo Giai nói một câu đi.

Bạn học Bao Tay mới sáu tuổi thôi, tại sao có thể nói tập trung tinh thần, vui mừng phấn chấn vậy hả? Nói xong còn nói, kể đến người thứ hai vẫn tiếp tục nói, đồng chí Bao Tay, chúng ta cười chút đi. Còn nữa...


Xem bộ dạng em và đồng chí Đại Bạch tám chuyện xem, đâu có điểm nào giống trẻ con 6 tuổi?

Theo như lời Thượng Hảo Giai, hoàn toàn là mấy đứa trẻ con 26 tuổi, hết việc thì vỗ vai Thượng Hảo Giai hoặc sau lưng nói, cứ theo tình huống này, nếu Thượng Hảo Giai ngồi, Bao Tay sẽ vỗ vai, Thượng Hảo Giai đứng, Bao Tay sẽ vỗ lưng, chỗ khác không với tới. (Cho Thượng Hảo Giai cười chút đi. Thượng Hảo Giai cho rằng, bây giờ cho dù bạn có nói cô ấy bắt nạt trẻ con, cô ấy cũng nhận, hết cách rồi, đôi khi, chúng ta lại tìm kiếm sự tự tin khi cao hơn bọn trẻ con).

Lão tam, biệt hiệu Mạn Mạn, nữ, 6 tuổi, tóc dài, mặt trứng ngỗng, đeo kính, là người theo chủ nghĩa diện thực (đồ ăn làm bằng bột mì), có văn hóa, không thạo nghịch ngợm phá phách, am hiểu "đả tương du" [3], thỉnh thoảng sẽ nhảy ra trước mặt mọi người để chứng minh sự tồn tại của mình, sau đó lại đi chơi máy tính.

[3] ám chỉ việc không quan tâm, không hỏi đến bất cứ chuyện gì. (nguồn: baike)

Ừ, mọi người phải tin, Mạn Mạn có tồn tại... Tuy không xuất hiện, nhưng đã xuất hiện thì rất được hoan nghênh, nói như thế nào đây, Mạn Mạn là người thích kẹo và ngồi trong góc chơi máy tính.

Nhưng mọi người không nên xem nhẹ nó, nó là đả tương du có tác dụng rất lớn. (Mị nói: Mạn Mạn à. Vị trí nhân vật này tôi chỉ có thể để như vậy, ai bảo lão đại cô muốn tôi viết một người xì dầu (tương du) có cũng được mà không có cũng được chứ?)

Lão tứ, biệt hiệu Tiểu Cẩm, nữ, sắp được 5 tuổi, bây giờ đang là 4 tuổi lẻ 10 tháng, một cô bé dịu dàng ít nói, thích vuốt tóc đuôi ngựa, đeo kính ra vẻ lịch sự. Nhưng thật ra hoàn toàn không phải, con bé này đừng coi nó nhỏ, nó chính là con điên khùng nhất. Hơn thế còn là một chính thái khống [4], ừm... bổ sung thêm một câu, là một phúc hắc chính thái khống.

[4] người có sự yêu thích mãnh liệt với những cậu bé trai (nguồn: baike)

Mỗi sáng thức dậy, chỉ cần người nào đó không có ở đây, nó sẽ lớn tiếng la hét đang thầm mến ai đó, mỗi tình cảnh là một người khác, khi mà cái người đó quay lại, nó sẽ giả vờ rất nhu mì xấu hổ che mặt không nói một lời.

Thật khiến Thượng Hảo Giai không khỏi suy nghĩ, ôi chu choa, tiểu Cẩm à. Em tuy mới 4 tuổi nhưng lòng can đảm với tình yêu thật rất... rất... rất... dũng mãnh, rất muộn tao [5]. Thay các vị làm tấm gương của trẻ con thời nay, là người đi đầu, rất gan dạ, rất dũng mãnh, You Are No.1.

[5] ám chỉ người bề ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm điên cuồng. (nguồn: baike)

Đồng chí Tiểu Cẩm thuộc về loại giả quân tử, chân tiểu nhân mượn đao giết người vô hình vô sắc, nó chính là một con bé rất thông minh. Nếu nó muốn "giết người", yên tâm, nó tuyệt đối sẽ không nhằm mục tiêu vào Đại Bạch và Bao Tay, chỉ có một mục tiêu, ai? Đúng, bạn đoán sai rồi.

Chính là lão Tiểu, đồng chí Tiểu Nguyệt. (Thượng Hảo Giai nhỏ giọng, ha ha ha, Tiểu Nguyệt à, sao em lại bị bắt nạt chứ?)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui