Răng nanh của Dương Thư Kỳ ấn vào chiếc cổ trắng như tuyết của Lục Kim, chỉ cần dùng một chút lực, liền có thể đâm thủng da thịt của nàng, khiến dòng máu ngọt ngào dưới da thịt mềm mại kia không ngừng trào ra.
Lục Kim đè hai tay lên đầu vai cô ta, ý đồ muốn đẩy cô ta ra, nhưng một chút sức lực nàng cũng không có.
Đầu óc nàng bối rối, tứ chi không còn sức. Mặc dù nàng hiện giờ lại động tâm và thuận theo Dương Thư Kỳ một cách không thể giải thích được, sâu trong nội tâm vẫn có một giọng nói đang nói với nàng — không được, người này hoàn toàn không phải là người mình thích, không thể bị cô ta lừa!
Dương Thư Kỳ nhướng mày, có chút ngạc nhiên.
Trúng phải mị thuật của mình nhưng vẫn có thể phản kháng theo bản năng, có lẽ thật sự không phải là cái đèn cạn dầu. Cái lô đỉnh thuần tịnh ngàn năm khó gặp này, nếu có thể bắt giữ cô ta để song tu, chắc chắn là hiệu quả sẽ tiến triển rất nhanh.
Chờ đến lúc đó...... Hai mắt Dương Thư Kỳ trầm xuống, tộc mị yêu chúng ta sẽ không bao giờ bị các loại yêu quái khác xem thường nữa.
Dương Thư Kỳ lập tức dùng hai tay giữ chặt đầu Lục Kim, cố định cái đầu không yên phận của nàng lại, muốn một phát đâm thủng da thịt nàng.
Cô ta vốn tưởng rằng nhất định sẽ cắn được một cái, nhưng lại đột nhiên dừng lại.
"Hả."
Cô ta cảm thấy lòng bàn tay đang chạm vào Lục Kim nhanh chóng nóng lên, trong lòng dâng lên một tầng lo sợ. Ngay sau đó, hơi nóng thiêu đốt xuyên thẳng qua da, trực tiếp chui vào bên trong máu thịt của cô ta, thiêu đốt đến mức cô ta không thể tiếp tục chạm vào Lục Kim nữa. Cô ta kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, sau đó buông tay ra.
Lục Kim ngã xuống đất, xụi lơ mà thở hổn hển.
"Đây là......"
Dương Thư Kỳ mở lòng bàn tay ra, phát hiện dù đã nhanh chóng buông ra, nhưng lòng bàn tay vẫn bị bỏng một lớp da, mà răng nanh của cô ta cũng bị đốt đến đỏ lên, khóe miệng cũng bị bỏng đến nổi bọc nước.
"Thanh Uyên xích hỏa? Sao có thể?" Dương Thư Kỳ lấy một viên hạt châu màu xanh lá đang treo ở bên hông ra, trong viên ngọc châu kia vẫn còn có ngọn lửa đang cháy hừng hực, "Không phải ngọc Côn Luân đã hấp thụ toàn bộ Thanh Uyên xích hỏa rồi sao? Tại sao lại......"
Sự nghi ngờ của Dương Thư Kỳ còn chưa được giải đáp, màu đỏ bên trong ngọc Côn Luân kia đột nhiên sáng hơn. Chỉ trong chớp mắt, ánh lửa chói mắt bùng lên, viên ngọc Côn Luân không chịu nổi nhiệt độ quá mức này, liền ầm ầm một tiếng, bị nổ đến tan nát.
Dương Thư Kỳ sợ hãi kêu lên một tiếng, sợ đến mức lui liên tiếp vài bước.
Vỡ rồi! Này......
Còn trong cơn kinh ngạc, Dương Thư Kỳ đã cảm nhận được sức nóng trong gian phòng đang tăng lên đến mức làm cho cô ta mồ hôi đầm đìa. Nhìn về phía Lục Kim, ngọn lửa đỏ vừa bị ngọc Côn Luân quét sạch không biết đã xuất hiện lại từ bao giờ, lặng lẽ quanh quẩn bên người nàng, giống như một người bảo vệ trung thành, trăm trận cũng không chết.
"Nó......"
Trước khi Dương Thư Kỳ kịp sắp xếp lại những suy nghĩ của cô ta, âm thanh thở dốc trầm thấp của một con dã thú đột nhiên vang lên bên tai cô ta, làm cho cô ta run rẩy nổi da gà.
Hơi thở như có như không kia, mang theo cảm giác áp bức như sóng nước dâng trào, sát khí tĩnh lặng đáng sợ như biển sâu, chỉ cần cọ vào tai cô ta thôi cũng có thể đánh thức nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất của loài yêu khi cá lớn nuốt cá bé.
Dương Thư Kỳ thậm chí còn chưa kịp nghĩ nhiều, bản năng trốn khỏi nguy hiểm đã điều khiển cô ta lao về phía trước, hóa thành một vệt sáng màu đỏ tươi, miễn cưỡng tránh thoát một đòn trí mạng đủ để xé nát cô ta từ phía sau. ngôn tình hay
Trong nháy mắt, thân ảnh của Dương Thư Kỳ chạy trốn tới góc tường. Cô ta thở hổn hển, lúc kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, thấy Triêu Từ đột nhiên xuất hiện trước người Lục Kim, cùng với ba vết xước còn mang theo ngọn lửa trên mặt đất nơi cô vừa đứng.
Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Triêu Từ, sống lưng Dương Thư Kỳ cảm thấy một trận tê dại đến mức cô ta hoàn toàn không thể cử động được. Đó là sự hoảng sợ khi bị một lực lượng tuyệt đối áp chế.
Tuy là một kích vừa rồi của Triêu Từ không có tiếng động gì, nhưng Dương Thư Kỳ hiểu rõ sự lợi hại của cô.
Mặc dù đã tránh thoát kịp thời, nhưng cô ta vẫn bị một vết thương sâu đến tận xương ở sau tai kéo đến cổ, rồi lại trải dài đến bả vai ở sau lưng.
Khóe miệng Triêu Từ khẽ cử động, ánh mắt lạnh thấu xương chỉ liếc nhìn Dương Thư Kỳ bằng nửa con mắt, sau đó liền không thèm để ý đến cô ta nữa. Cô nhìn về phía Lục Kim ở phía sau, ý lạnh nhanh chóng tan biến khỏi ánh mắt cô, chỉ còn tràn ngập đầy sự dịu dàng và đau lòng.
Đôi mắt vốn linh động của Lục Kim vẫn còn bị che bởi một tầng đục sắc, màu môi đỏ như máu, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi dính vào làn da hồng đào.
Nàng có chút si mê và ngơ ngác khi nhìn về phía Triêu Từ, đôi môi hơi hơi mấp máy, giữa chân mày thanh tú hiện lên vẻ phức tạp và lo lắng.
"Lục tiểu thư." Triêu Từ ngồi xổm bên người nàng, nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng.
Nghe được giọng nói của Triêu Từ, như có một dòng suối lạnh tràn vào cơ thể đục ngầu của Lục Kim, phá vỡ lớp bùn đang bao bọc lấy nàng, giúp nàng lấy lại sức mạnh để kiểm soát bản thân. Đột nhiên, đôi mắt của nàng chuyển động một chút, nhìn vào ánh mắt của Triêu Từ.
"Triêu......" Hơi thở của Lục Kim mỏng manh, nàng nâng đầu ngón tay về phía Triêu Từ, như thể đang muốn chạm vào cô ấy.
"Ừm, là tôi. Đừng sợ, có tôi ở đây rồi." Giọng điệu của Triêu Từ nhẹ nhàng như đang kể chuyện trước khi đi ngủ cho Lục Kim nghe. Nhưng mà, cho dù là cô có dịu dàng đến như vậy, nhưng khi phát hiện Lục Kim đang duỗi tay về phía mình, dù cho bản thân hận không thể ôm nàng vào lòng ngay lập tức, cô vẫn không đón nhận.
Triêu Từ ngước mắt lên, một cơn gió nhẹ thổi qua, cẩn thận nâng Lục Kim lên, đưa nàng lên trên giường.
Cả quá trình không hề có một chút rung chuyển nào, ngọn gió mạnh mẽ nhưng lại ôn hòa giống hệt Triêu Từ, làm cho Lục Kim không cảm nhận được một chút xóc nảy nào.
Sau khi đặt nàng lên giường, lại "vù" một tiếng, chăn bông được cuộn lại, đắp lên cho nàng.
Lục Kim đang nằm thoải mái trên giường: "......"
Triêu Từ mỉm cười với nàng: "Lục tiểu thư, ngại quá, mong em chờ tôi một chút nhé."
Thời điểm Triêu Từ quay đầu lại, nhìn về phía Dương Thư Kỳ, cô ta đang tìm kiếm lối ra ở khắp mọi nơi để chạy trốn.
"Không cần phí sức." Triêu Từ chậm rãi đi về phía cô ta, nhẹ nhàng nói: "Ngươi cho rằng là ngươi có thể phá giải kết giới của ta đó à?"
Dương Thư Kỳ vốn dĩ muốn thoát khỏi nơi đây trong lúc Triêu đang nói chuyện với Lục Kim, nhưng căn phòng này giống như là bị bao quanh bởi một bức tường vô hình không có lối ra, cô ta có cố gắng thế nào cũng không tìm được đường ra.
Tại sao lại như vậy?
Dương Thư Kỳ hãi hùng khiếp vía.
Rõ ràng là cô đã dùng cái pháp khí kia để bày ra kết giới chuyên môn đối phó với tộc của Triêu Từ, nhằm ngăn chặn cô ta gây rắc rối, để bản thân có thể thuận lợi mà thu cái lô đỉnh nhỏ kia vào trong túi.
Dương Thư Kỳ trước đây đã bí mật thử nghiệm trên người của một con đại yêu cùng tộc với Triêu Từ, hiệu quả rất phi thường.
Nhưng mà...... Tại sao cô ta vẫn vào được chứ?
Không chỉ vào được, ngược lại còn bị cô ta dựng kết giới, Dương Thư Kỳ giờ phút này đã trở thành con mồi trong lưới của Triêu Từ.
Cảm xúc khó tin cùng sợ hãi cảm đan xen vào nhau trên khuôn mặt Dương Thư Kỳ, khiến cho ngũ quan của cô ta cứng ngắc: "Cô là, làm sao cô có thể vào được? Rõ ràng tôi đã hạ kết giới......"
Triêu Từ thuận tay vứt một pháp khí hình bầu dục cỡ lòng bàn tay lên, rồi lại bắt lấy, cười hỏi: "Ngươi nói chính là nó sao? Ai đưa cho ngươi món đồ chơi này?"
Lục Kim vẫn còn hôn mê như cũ, cảm giác buồn nôn trong lồng ngực lại khiến nàng khó chịu, nhưng ánh mắt nàng lúc này lại bị bàn tay của Triêu Từ hấp dẫn.
Tay của Triêu Từ sao lại......
Dương Thư Kỳ cũng đã nghe qua món Thần Khí thượng cổ kia hung tàn đến cỡ nào. Ngay cả khi sử dụng nó, cô cũng rất cẩn thận vì sợ bị phản phệ. Dương Thư Kỳ vẫn luôn tất cung tất kính đối với nó, vậy mà giờ phút này, Triêu Từ lại xem nó như món đồ chơi mà tùy ý vứt lên vứt xuống......
Dương Thư Kỳ hiểu rõ sự chênh lệch sức mạnh giữa bản thân và Triêu Từ, mặc dù lão yêu này đã vô cùng suy yếu, nhưng sau lần tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, Dương Thư Kỳ vẫn cảm nhận rõ ràng sức mạnh lớn như vô tận của cô ta.
Không thể dùng cứng đối cứng với cô ta được......
Dương Thư Kỳ cười khúc khích, khuôn mặt bỗng nhiên bắt đầu biến hóa.
Tuy cơ thể không thể cử động được, nhưng đôi mắt của Lục Kim vẫn hoạt động tốt, nhận thấy các đường nét trên khuôn mặt của Dương Thư Kỳ đang dần chuyển động, khuôn mặt trở nên góc cạnh hơn, chiều cao trở nên cao hơn và đôi vai cũng rộng hơn...... Giống như có một cái tay vô hình đang từng chút một mà nặn cô ta thành hình dáng một người đàn ông anh tuấn. Cảnh tượng kinh hoàng này làm cho Lục Kim sợ đến mức bản thân suýt chút nữa đã quên hít thở.
Đây là nằm mơ sao......
Lục Kim trợn mắt, há hốc mồm.
Đây căn bản không phải là mơ.
Trước mặt Triêu Từ vừa rồi còn là một cô gái yểu điệu gợi cảm, nhưng chỉ trong nháy mắt đã trở thành một người đàn ông tuấn tú cao gần 1m9, như được thượng đế điêu khắc mà ra.
Ngay cả quần áo cũng được cẩn thận mà đổi thành quần áo nam giới......
Dương Thư Kỳ lắc lắc đầu, nheo đôi mắt quyến rũ, nhếch mép cười, chậm rãi đi về phía Triêu Từ, nói với cái giọng tràn ngập sự nam tính kia:
"Rốt cuộc thứ đồ chơi nhỏ này từ đâu đến, nếu đại nhân muốn biết, vậy xin ngài nể mặt đến hàn xá để nói chuyện. Đêm nay...... chỉ hai người chúng ta, tâm sự một chút. Đại nhân hỏi cái gì, tại hạ đương nhiên không dám giấu giếm nửa lời."
Không xong rồi.
Lục Kim liếc nhìn nửa mặt đã chuyển giới tính của Dương Thư Kỳ, trái tim lại bắt đầu đập loạn nhịp, cảm giác nhịp tim đột nhiên tràn ngập trong lòng, làm cho mặt nàng đỏ ửng, tai nóng bừng khó có thể khống chế.
Dương Thư Kỳ đang sử dụng pháp thuật tà môn!
Nhưng không biết có phải là ánh mắt Triêu Từ đã nhìn Lục Kim trước đó đã hóa giải một ít mị thuật hay không, mà nhiệt độ đã trở về quanh thân nàng một lần nữa, hình thành một tấm lưới bảo vệ, khiến cho cả trái tim được bao bọc trong hơi thở quen thuộc, dần dần có thể ngăn cản sự ảnh hưởng từ Dương Thư Kỳ.
Trước đó, nàng đã phát hiện rằng Dương Thư Kỳ dường như biết một ít tà môn ma đạo mà người bình thường không biết, đồng thời có thể mê hoặc tâm trí người khác trong lúc họ không để ý. Giờ phút này, Dương Thư Kỳ biến hóa hình thái, cả người tản ra khí tức cường đại gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cảm giác quyến rũ còn mạnh hơn trước gấp mấy lần.
Dương Thư Kỳ này không phải là người bình thường, cô ta thậm chí có thể không phải là người!
Lục Kim vội vàng nhắm hai mắt lại, nhưng mị thuật kia cũng không dựa vào thị giác, toàn thân nàng vẫn bị trêu chọc đến nóng bừng cả lên.
Triêu Từ......
Nàng muốn mở miệng nhắc nhở Triêu Từ, nhưng một tia sức lực nàng cũng không có.
Lỡ như Triêu Từ nghe theo Dương Thư Kỳ kia thì phải làm sao bây giờ?
Không thể được......
Lục Kim gấp đến độ hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, dùng hết sức lực lăn ra khỏi giường, ngã xuống đất, dùng hết sức run rẩy mài ra một tiếng:
"Triêu, tiểu thư......"
Nhìn thấy ánh mắt của Triêu Từ đang nhìn mình với một chút cảm xúc phức tạp, Dương Thư Kỳ biết mị thuật của mình đã có tác dụng.
Tộc mị yêu chúng nó vẫn luôn bị xem thường ở Yêu giới, thường xuyên bị trào phúng là ngoại trừ đi mê hoặc người khác, leo lên giường người khác, thì cái gì cũng không biết làm. Dương Thư Kỳ cảm thấy lập luận này rất buồn cười. Mị thuật của mị yêu bọn ta thì có khác gì so với yêu thuật khác của các người, chỉ cần có thể đạt được mục đích, vậy chính là bản lĩnh của bọn ta!
Các người xem, không phải đại yêu vạn năm trước mắt này cũng bị mê hoặc hay sao?
Thời điểm Dương Thư Kỳ chuẩn bị tiếp cận Triêu Từ, bóng dáng của Triêu Từ biến mất trong không trung. Sau đó, một vài tia lửa phát nổ tại chỗ, còn chưa kịp để Dương Thư Kỳ lấy lại tinh thần, Triêu Từ đã ở trước mặt cô ta.
Cô bóp lấy cằm của hắn ta.
Dương Thư Kỳ hoảng sợ, muốn thoát ra nhưng lại phát hiện có hai ngọn lửa được kéo ra từ sau eo Triêu Từ. Chỉ trong chốc lát, ngọn lửa kia xoay tròn và đan chéo nhau giữa không trung, sau đó nối thành một sợi xích sắt dài rồi rơi xuống cơ thể Dương Thư Kỳ, siết chặt hắn ta lại. "Vụt" một tiếng, hai đầu xích liền kéo ra, găm vào trong tường, khóa chặt Dương Thư Kỳ tại chỗ.
Triêu Từ bóp cằm hắn ta mạnh hơn, mỉm cười, tự nói với chính mình: "Chiêu này của Yển Phong cũng dùng khá hiệu quả."
Dương Thư Kỳ cảm thấy ngọn lửa phát ra từ lòng bàn tay Triêu Từ đang đốt cháy một tầng túi da của hắn, còn đang nhanh chóng ăn mòn máu thịt của hắn.
Dương Thư Kỳ hoảng hốt, sợ hãi kêu lên.
Triêu Từ nhìn con tiểu mị yêu trong tay này, ghét bỏ nói: "Vừa rồi ngươi dùng mị thuật với ta sao? Ngươi vậy mà lại dám dùng mị thuật với ta, lại còn là đàn ông......"
Dương Thư Kỳ bị Thanh Uyên xích hỏa thiêu cháy, kêu gào không ngừng, giọng nói lúc nam lúc nữ vang lên, hại cho huyệt Thái Dương của Lục Kim phát đau.
Lúc này, nàng cũng có thể nhìn thấy rõ ngọn lửa thiêu đốt tỏa ra từ lòng bàn tay của Triêu Từ. Ngọn lửa kia đốt từ hai bên má của Dương Thư Kỳ rồi dần dần đốt lên trên, đốt đến mức Dương Thư Kỳ gần như không còn hình người, tiếng kêu thảm thiết làm cho trái tim Lục Kim đập loạn xạ.
So với ngọn lửa đỏ cực kỳ hung hãn có thể nghiền xương thành tro trong tay, nụ cười trên môi Triêu Từ khiến cô trông giống như một giáo viên mẫu giáo hiền lành và tốt bụng, đang hướng dẫn từng bước để Dương Thư Kỳ nghe lời:
"Vậy, tiểu mị yêu, hiện tại có thể nói cho ta biết là ai đã đưa ngươi cái pháp khí kia rồi đúng không?"
Cổ họng của Dương Thư Kỳ tràn ngập tia lửa, cả người từ thịt đến xương, thậm chí cả nguyên thần đều sắp bị Thanh Uyên xích hỏa làm cho tan ra. Hắn ta nắm lấy chút ý thức cuối cùng của mình, run rẩy nói: "Tôi nói...... nhất định sẽ...... không thể sống sót......"
"Không phải đâu nha." Triêu Từ mỉm cười hứa hẹn, "Sao ta lại muốn mạng ngươi làm chi? Ta có lấy mạng ngươi thì cũng vô dụng. Nói ra, ta đương nhiên sẽ buông tha ngươi."
Không ngờ Triêu Từ lại thả một đường, Dương Thư Kỳ thật sự bị Thanh Uyên xích hỏa thiêu đến thống khổ muôn dạng, chỉ có thể ăn ngay nói thật, giọng nam nữ đan xen nhau, căn bản không thể tách cả hai ra:
"...... Người kia chủ động tìm tới tôi, nói tôi có thể đem lục, Lục Kim coi như lô đỉnh...... Vì đề phòng, phòng ngài...... Người kia đưa ngọc Côn Luân và cột mốc Tây Hải cho tôi, nói, có chúng nó, ngài sẽ không thể đến gần......"
"Ồ." Ánh mắt Triêu Từ có chút trầm xuống, "Vậy người kia là ai?"
"Tôi, tôi không thấy rõ dáng vẻ của đối phương......"
"Là thật?"
"Là, là thật! Mỗi lần xuất hiện, người kia đều tránh ở bên trong kết giới...... Bất kể là dáng vẻ hay giọng nói, đều, giấu rất kỹ! Tôi thật sự không biết đối phương là ai! Nhưng mà...... lúc đó, tôi có loáng thoáng ngửi được hơi thở còn sót lại của đối phương trên pháp khí...... hình như có chút giống ngài."
Triêu Từ im lặng một lát, gật gật đầu: "Được, cảm ơn vì đã thẳng thắn."
Đột nhiên, Thanh Uyên xích hỏa trong tay cô trở nên mãnh liệt hơn. Trong thoáng chốc, Dương Thư kỳ đã bị bao quanh trong những ngọn lửa hủy diệt.
Dương Thư Kỳ hoảng sợ: "Không phải cô đã nói — sẽ bỏ qua cho tôi —"
"Lừa ngươi đó." Triêu Từ nói, "Ngươi thương tổn đến bảo bối của ta mà còn muốn sống, có chuyện tốt như vậy sao?"
"Cô cái đồ...... Xảo quyệt —"
Dương Thư Kỳ đang định hét lên, nửa câu sau đột ngột im bặt trong sự cảnh cáo khi Triêu Từ tăng thêm sức.
Dương Thư Kỳ cảm giác chỉ cần tốn sức suy nghĩ thôi thì cả người như sôi sục lên vậy, nguyên thần gần như đã tan chảy.
Cô ta yếu ớt mà giãy giụa lần cuối cùng: "...... Cô giết tôi, sẽ khiến cho, Nhân giới hoài nghi......"
Lời nói của cô ta không phải là không có lý, thân phận của cô ta ở Nhân giới là một nữ minh tinh nổi tiếng, nếu đột nhiên biến mất, khẳng định sẽ khiến cho cảnh sát ở Nhân giới chú ý.
Có cơ chế duy trì sự cân bằng trong Tứ giới này, đến lúc đó, Triêu Từ nhất định sẽ bị chế tài.
Dương Thư Kỳ làm xằng làm bậy ở Nhân giới lâu như vậy, đương nhiên đã hiểu rõ quy tắc duy trì của Tứ giới, nhắc tới chuyện này vào giờ phút này này chính là vì muốn dùng nó để uy hiếp Triêu Từ.
Không ngờ Triêu Từ lại nói: "Sẽ không, yên tâm, ta sẽ xử lý tốt."
Dương Thư Kỳ: "......"
Nếu không phải Triêu Từ bị tà chú quấn thân nên thiếu hụt yêu lực, con tiểu mị yêu dám ức hiếp Lục Kim này đã biến thành tro tàn từ lâu rồi, làm sao còn có thể chờ tới bây giờ rồi chịu đựng ánh mắt như đao của Triêu Từ chứ.
Người muốn tổn thương đến Kim Kim, một tên cũng không thể sống.
Ngay lúc Triêu Từ muốn đốt sạch hắn ta, bỗng nhiên từ trong gương lại thấy được Lục Kim đang quỳ rạp trên mặt đất.
Trên mặt Lục Kim lộ rõ vẻ sợ hãi, mà hiện giờ, người làm em ấy sợ là......
Triêu Từ nhìn Lục Kim trong gương.
Là mình.
Cũng đúng...... Kim Kim không biết gì cả, em ấy chỉ là một cô gái nhỏ sống nghiêm túc ở Nhân giới thôi.
Nếu giết người trước mặt em ấy, sẽ làm cho em ấy sợ hãi.
Khi suy nghĩ đến đây, Thanh Uyên xích hỏa nhanh chóng hợp lại, trở vào trong lòng bàn tay.
"Vận khí hôm nay của ngươi không tồi, nhặt được một cái mạng. Sau này...... Ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?"
Dương Thư Kỳ vui mừng khôn xiết, lập tức điên cuồng gật đầu!
"Xin ngài cứ yên tâm."
Triêu Từ hất tay, ném Dương Thư Kỳ ra ngoài.
Dương Thư Kỳ nhận thấy có một khe hở trên kết giới kiên cố không thể xuyên thủng của Triêu Từ, lập tức chật vật mà nhảy ra ngoài, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...