Nai thần chở Hạ Du bay đến bên kia sông, từ trên nhìn xuống đã thấy Quỳnh Anh đang một mình chống trả tám con quái vật có hình thù quái dị. Cơ thể chúng cao lớn gầy guộc, thú không ra thú, hoa không ra hoa, dùng dây leo đầy gai tấn công, lúc nhu lúc cương vô cùng khó lường. Hạ Du nhảy khỏi lưng nai tuốt kiếm tham chiến, nhưng chỉ đánh một hồi đã bị dồn vào giữa vòng vây. Quỳnh Anh nói:
- Tám tên này có thể tự hồi sinh, em đã giết chúng tổng cộng chín lần nhưng vô ích. Muốn thoát ra lại càng không dễ.
- Em mệt rồi, tạm thời anh sẽ tấn công, em vừa phòng thủ vừa quan sát xem có cách nào phá vòng vây không.
Quỳnh Anh gật đầu, cả hai cùng bắt đầu vung kiếm kẻ đánh người đỡ, nhưng vòng vây càng lúc càng thít chặt, không thể nào thoát thân. Quan sát rất lâu tuy nhiên chưa có ai trong hai người suy nghĩ ra được cách đối phó. Quỳnh Anh lúc này đã kiệt sức, dường như không cố thêm nổi nữa. Hạ Du liền lao đến ôm thấy cô vào lòng, cắm thanh kiếm xuống đất niệm chú tạo kết giới bao bọc xung quanh. Tám con quái vật bắt đầu chia nhau ngồi tám hướng vây thành vòng tròn, dùng dây leo xiết chằn chịt nhiều lớp bên ngoài. Sau một lúc định thần, như nghĩ ra điều gì đó, Hạ Du nói:
- Trận này chúng ta không thể tự phá được!
- Anh nhìn ra cái gì rồi sao? - Quỳnh Anh hỏi
- Em để ý thử xem - Hạ Du khẽ giải thích - Cỏ hoa xung quanh đây phát triển rất kì dị.
- Phải, những đóa cúc họa mi kia, bình thường chúng không thể to đến như thế. - Quỳnh Anh nói.
- Và chúng vẫn đang tiếp tục to lên!
- Chẳng lẽ nguồn năng lượng trợ giúp cho lũ Hoa Yêu đến từ trong lòng đất?
- Không những vậy, khí lực của chúng ta khi đứng trên mặt đất cũng đang dần bị hút cạn. Đó mới là mục đích chính của trận pháp này, bọn yêu quái kia chỉ là thứ để giữ chân chúng ta lại mà thôi.
- Thảo nào em càng đánh càng bị đuối! - Quỳnh Anh nói.
Hạ Du trầm ngâm suy nghĩ. Theo tình hình thì hai người chắc chắn không thể nào tránh khỏi việc tiếp xúc với mặt đất, nhưng muốn thoát vòng mai phục của tám con yêu quái kia thì lại càng không đủ sức lực. Đó là chưa kể đến phần khí lực bị đàn Cửu Tinh Dạ Điệp hút mất đêm hôm qua vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, tình hình trước mắt quả là tiến thoái lưỡng nan. Quỳnh Anh chợt thốt lên:
- Em nghĩ ra rồi! Yêu quái Hoa tộc rất kỵ độc. Nếu ta dùng độc dược thấm xuống mặt đất, hòa với nguồn năng lượng đang truyền vào cơ thể chúng thì sao...
- Anh không mang theo độc dược - Hạ Du đáp.
- Bỏ đi, xem như em chưa nói gì. - Quỳnh Anh thở dài.
- Bây giờ em hãy tự mình điều khí cho khỏe lại - Hạ Du ân cần nói - Anh cố cầm cự chờ Phan Thiện đi gọi cứu viện đến. Tạm thời chúng chưa làm gì được ta đâu.
.......................
Nói là vậy nhưng sau một lúc lâu, Hạ Du bắt đầu thấm mệt, Quỳnh Anh thì có vẻ đã tươi tỉnh hơn nhưng vẫn chưa đủ sức thay Hạ Du duy trì kết giới. Hoa cỏ xung quanh phát triển mỗi lúc một cao. Cả hai thầm kêu khổ, nếu cứ tiếp tục như vầy thì dù không có tám con yêu quái kia cản đường cũng chẳng thể nào thoát ra nổi nữa.
Bỗng nhiên từ trên trời phát ra một tiếng kêu quen thuộc. Cơm chở Phan Thiện trên lưng, bay đến cạnh Bí đang nằm rạp bên ngoài vòng vây. Nó không đáp xuống đất mà chỉ dùng sừng thúc nhẹ vào hông Bí. Bí gượng đứng dậy chạy thẳng một mạch rồi lao mình xuống sông. Chỉ mốt lúc sau, nó từ dưới nước bay thẳng lên bầu trời, vẫy vùng mạnh mẽ trên không trung, lượn mấy vòng rồi cùng Cơm và Phan Thiện tiến vào giữa vòng vây.
Quỳnh Anh quan sát tình hình vừa xảy ra, gật gù nói:
- Đúng như anh dự đoán, con Bí sau khi nhảy xuống sông đã không còn tiếp xúc mặt đất, cơ thể được giải phóng nên bây giờ đã có thể bay được.
Hạ Du cũng hướng mắt dõi theo nãy giờ, nhưng trong lòng lại lo lắng chuyện khác. Cậu thầm nghĩ: "Phan Thiện lại định liều lĩnh cái gì nữa đây. Sao cậu ta không gọi cứu viện đến?"
....
Đúng như dự tính của Hạ Du, Phan Thiện cưỡi Cơm bay sà xuống cách mặt đất tầm ba thước, y không nói không rằng, rút mũi tên rạch một đường dài sâu hoắm lên cánh tay mình. Vết đứt ngay động mạch bắt đầu phun máu xối xả, đổ xuống thấm sâu vào trong đất.
"Cậu ấy muốn dùng chất độc trong cơ thể mình để phá trận?" - Hạ Du giật mình nghĩ thầm, vừa cảm phục cơ trí của Phan Thiện, vừa gợn lên trong lòng một nỗi áy náy vô cùng tận. Nhưng trước tình thế hiện tại, dù muốn dù không thì chuyện cũng đã rồi. Lúc này việc phá vòng vây thật nhanh chóng vẫn là quan trọng nhất. Nếu cứ chần chừ thì Phan Thiện ắt sẽ không thể gắng gượng nổi.
Hạ Du đành yên lặng, bình tĩnh tập trung hết sức và thủ thế chờ đợi. Quả nhiên chỉ sau chớp mắt, hoa cỏ xung quanh dần dần héo rũ teo tóp lại, tám tên yêu quái bắt đầu rú lên uốn éo quằn quại đầy đau đớn, vòng xiết cũng lỏng dần rồi buông ra hẳn. Ở trên không, gương mặt Phan Thiện đã bắt đầu trắng bệt nhợt nhạt, y xé vạt áo xiết chặt phía trên miệng vết thương để tự cầm máu.
- Hai người ổn không, Hạ Du? - Y gắng sức hỏi vọng xuống
- Chúng tôi ổn, cậu sao rồi Phan Thiện - Hạ Du cất tiếng hỏi lớn, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Phan Thiện cố mỉm cười yếu ớt nhưng dường như đã không còn gượng nỗi. Thân thể y bắt đầu loạng choạng rồi ngã nhào từ trên lưng nai xuống. Hạ Du hoảng hốt buông kết giới chạy như bay đến bật người lên cao giơ tay đỡ lấy y vào lòng rồi lay gọi:
- Phan Thiện! Phan Thiện!
- Đừng gọi nữa, tôi chưa chết được đâu. - Phan Thiện rướn mở đôi mắt, thều thào khó nhọc.
Hạ Du thần sắc vẫn chưa hết âu lo, hỏi:
- Cậu cần gì phải làm như vậy? Sao không về đền gọi người đến giúp.
- Có chút chuyện cỏn con này, bổn đại gia thừa sức xử lý mà. - Phan Thiện mỉm cười.
- Cám ơn - Hạ Du khẽ nói.
- Khoan hãy nhiều lời, mau đi xem xem lũ yêu quái kia thế nào rồi!
Hạ Du gật đầu quay sang, đôi chân mày khẽ cau lại. Trước mặt cậu lúc này chỉ còn một cánh đồng hoa trơ trọi. Tám con yêu quái lẫn Quỳnh Anh đều không còn thấy đâu. Dưới mặt đất còn lún sâu dòng chữ:"Đọa Thần Thạch đổi người, tại Tử Mộc Lâm".
- Chúng đã bắt Quỳnh Anh rồi - Hạ Du nói.
- Mau mau đuổi theo đi. Bọn chúng chạy chưa xa đâu...- Phan Thiện hoảng hốt, gượng dậy nói.
- Không kịp nữa! - Hạ Du đáp lời, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, ngồi xuống cầm tay xem vết thương của Phan Thiện.
- Nè, cậu sao vậy? - Phan Thiện đẩy Hạ Du ra, gắt giọng - Sao lại thản nhiên như vậy chứ.
Hạ Du mặt mày vẫn không chút biến sắc. Cậu xé vạt áo của mình, vừa từ tốn sơ cứu cầm máu trên cánh tay cho Phan Thiện, vừa trả lời:
- Giữa tôi và Quỳnh Anh từ nhỏ đã có một mối liên kết tâm linh, nó giúp chúng tôi cảm nhận được nhau dù ở bất kỳ nơi nào. Nhưng giờ thì không còn nữa rồi, bọn chúng đã phong ấn tất cả tín hiệu từ em ấy.
- Nói thế chẳng lẽ lại từ bỏ sao? - Lam Thiên nói.
- Chắc chắn là không - Hạ Du đáp - Nhưng bây giờ tôi đã kiệt sức, cậu lại bị thương. Có đuổi kịp thì cũng là thí mạng vô ích thôi.
- Nhưng mà...
- Đừng nói thêm nữa - Hạ Du ngắt lời - Để tôi lo cho cậu trước đã.
Phan Thiện nghe thấy cũng có lý, bèn thở dài rồi miễn cưỡng ngả người xuống, tựa đầu vai Hạ Du cho dịu cơn chóng mặt. Y hỏi:
- Nhưng rốt cuộc thì Đọa Thần Thạch đó là cái gì? Hình như đêm qua tôi cũng có nghe lũ bướm quỷ nhắc đến nó.
- Không chỉ đêm qua đâu - Hạ Du nói - Hôm ở trong rừng Giáng Tiên cũng vậy. Sở dĩ đám quái thú kia hung hãn như thế, chính là vì muốn ép chúng tôi giao Đọa Thần Thạch cho chúng.
Phan Thiện đăm chiêu suy ngẫm, nói:
- Nói vậy, cả ba lần cậu và Quỳnh Anh bị phục kích đều là vì thứ đồ đó. Cơ mà... cậu thật sự không biết nó là cái gì sao?
- Không, tôi không biết. - Hạ Du lắc đầu.
Phan Thiện giọng điệu bực bội, nói:
- Vô lý! Nếu chúng đã nhắm vào cậu và Quỳnh Anh thì chắc chắn phải có nguyên do nào đó chứ. Theo tôi Đọa Thần Thạch có thể là một trong số những cổ vật đang được cất giữ ở đền Phong Thiền.
- Mà thôi, tạm gác lại đã - Hạ Du nói - Nhanh chóng rời khỏi đây trước tốt hơn.
Nó đoạn, Hạ Du ôm bổng Phan Thiện trên tay, cùng leo lên lưng nai thần, bay trở về đền Phong Thiền. Khung cảnh náo động tràn đầy tiếng chim lúc nãy, nay bỗng chốc im phăng phắc một cách vô cùng đáng sợ. Yêu khí dày đặc cứ thế tràn ngập suốt mấy giờ liền vẫn chưa tiêu tan hết.
....
Làng Bách Điểu sau lần bị đàn Cửu Tinh Dạ Điệp xâm nhập đã đề cao cảnh giác hơn. Mồi lối đi vào làng ban đêm đều có hai ba đạo nhân trấn thủ. Dù biết bọn ác quỷ giấu mặt kia đã nắm giữ Quỳnh Anh làm con tin, trước mắt có thể sẽ không có thêm hành động gì khác. Nhưng ngày nào chưa tìm ra kẻ chủ mưu thì ngày đó chưa được phép lơ là phòng bị.
Sau trận đụng độ ban sáng, Phan Thiện do mất quá nhiều máu nên sinh lực bị tổn hại đáng kể, dẫn đến thần trí mê man, toàn thân phát sốt hừng hực như lò lửa. Hạ Du cẩn thận khâu rửa vết thương trên tay cho y, đắp cao dược, băng bó kỹ lưỡng rồi gọi tiểu đồng sắc một ấm thuốc nhỏ mang vào. Cậu đổ ra nửa chén, ngồi lên giường đỡ Phan Thiện tựa vào lòng mình rồi dùng muỗng từ từ đút cho y uống. Nhưng lúc này quai hàm của y đã bị cứng đờ, đôi môi không ngừng run bần bật vì lạnh cóng, khiến bao nhiêu thuốc đều tràn hết cả ra ngoài mép miệng. Suy nghĩ một lúc, Hạ Du bước đến bên ngoài hành lang, lên tiếng gọi:
- Dần ơi!
Một tiểu đồng đi đến, khoanh tay thưa:
- Dạ cậu Hai gọi em?
- Em vào bếp, lấy một chút muối đem đến đây giúp ta.
Đứa trẻ vâng một tiếng rồi chạy ào đi, chỉ trong nháy mắt đã mang chiếc lọ gốm nhỏ quay lại trao cho Hạ Du. Hạ Du đón lấy, cám ơn nó rồi trở vào trong phòng. Cậu đổ muối ra cốc, pha với nước ấm, ngậm súc cho sạch họng và khoang miệng của mình, xong lại bưng thuốc đến bên giường Phan Thiện.
Hạ Du khẽ nâng đầu Phan Thiện dậy rồi chậm rãi dùng miệng bón thuốc cho y uống từng chút một. Đôi môi khô ráp run lập cập của y chạm phải hơi ấm từ bờ môi mềm của Hạ Du thì dần dần thả lỏng hơn, cơ hàm cũng không còn cứng đơ như trước nữa. Cứ vậy lặp đi lặp lại chẳng mấy chốc đã hết cạn chén thuốc. Ngụm cuối cùng vừa nuốt trôi xuống thì đôi mắt Phan Thiện cũng từ từ mở ra. Y nhăn mặt, thều thào nói:
- Nước..., đắng quá, cho tôi nước...
Hạ Du đã chuẩn bị một chén nước để sẵn bên cạnh giường, liền ngay lập tức đưa cho y uống, ân cần hỏi:
- Cậu thấy sao rồi?
Phan Thiện khò khè đáp:
- Khá hơn nhiều rồi, lồng ngực không còn khó chịu, cũng không còn thấy lạnh nữa. Nhưng thứ thuốc đắng nghét này đúng là ám ảnh mà.
Hạ Du ái ngại đáp:
- Chỗ tôi vừa hết cam thảo. Tưởng đâu cậu đang mê man sẽ không biết gì chứ.
- Sao lại không biết, cảm nhận rất rõ từng ngụm một là đằng khác - Phan Thiện le lưỡi làu bàu
- À mà xin lỗi, khi nãy quai hàm của cậu cứng đờ, tôi không cách nào đút thuốc được, nên đành phải dùng miệng để bón - Hạ Du nói, giọng điệu có chút bối rối.
Phan Thiện mỉm cười tinh nghịch đáp:
- Sao lại xin lỗi, cậu cũng vì muốn giúp tôi uống thuốc thôi, tôi không câu nệ những chuyện như vậy đâu. Nhưng mà... đây là lần đầu tiên bổn đại gia chạm môi người khác đấy.
- Tôi cũng vậy - Hạ Du nói.
- Thật á. Vậy thôi huề - Phan Thiện xua tay. cười nói - Coi như không ai chiếm được lợi ích của ai.
- Cám ơn cậu! - Hạ Du lên tiếng.
- Gì nữa đây? - Phan Thiện nhếch một bên chân mày, hỏi.
- Vì đã cứu mạng tôi lần nữa - Hạ Du đáp.
Phan Thiện vỗ vai Hạ Du, cười nói:
- Bổn đại gia chỉ là tiện tay bắt chước cậu, làm anh hùng một chút thôi, có gì đâu phải cám ơn.
- Chúng ta cùng lắm chỉ mới nói chuyện với nhau vài câu, cậu vốn đâu cần liều mạng vì tôi như thế? - Hạ Du nói.
Phan Thiện phì cười đáp:
- Thì bây giờ xem như đã quen biết rồi đó, vì bạn bè làm chút chuyện, có gì lớn lao đâu.
Đột nhiên Hạ Du im lặng không nói gì, thần sắc có chút suy tư, dán đôi mắt nhìn chằm chằm vào Phan Thiện hồi lâu, khiến y bỗng có chút bối rối.
Phan Thiện đành ậm ừ nói:
- À, ừm, thật ra, lúc thấy các cậu gặp nguy hiểm, bản thân tôi cũng không muốn làm một kẻ vô dụng chỉ biết đứng nhìn. Vậy nên việc cứu các cậu một phần cũng là để thỏa mãn cái tự tôn của chính tôi mà thôi.
- Về sau đừng như vậy nữa - Hạ Du nói, giọng điệu ra vẻ rất nghiêm túc.
Phan Thiện thấy thái độ của cậu ta thì hơi có chút bỡ ngỡ, hỏi:
- Sao vậy?
- Tôi đã rất lo lắng - Hạ Du đáp
Phan Thiện nhất thời không biết trả lời sao, liền lên tiếng cười nói bông đùa:
- Mấy lúc đó chả phải cậu chỉ bận để tâm đến Quỳnh Anh của cậu thôi sao? Còn rảnh rỗi đâu mà lo cho người ngoài?
- Thật đấy, tôi đã rất lo lắng - Hạ Du khẽ nhíu đôi chân mày, nghiêm giọng nói.
Phan Thiện va phải ánh mắt cương nghị của cậu ta, bất giác cảm thấy lồng ngực giật thót lên một cái, nhưng y ngay lập tức giấu đi vẻ thiếu tự nhiên, khẽ cười xòa rồi đáp:
- Rồi rồi, tôi biết rồi. Tôi sẽ không khiến cậu lo lắng nữa, được chưa? Nhưng mà từ giờ chúng ra đã là bạn bè. Sau này dù tôi có giúp cậu hay cậu có giúp tôi thì đó cũng là việc nên làm. Những chuyện vừa rồi cứ cho qua hết đi, đừng cám ơn phô trương như thế nữa, tôi không thích đâu.
- Ừ. - Hạ Du gật đầu.
Đoạn, Phan Thiện chợt nhớ ra vấn đề chính đang cần giải quyết. Y liền hỏi:
- À! Mà bây giờ mình phải tính sao với Quỳnh Anh đây?
Hạ Du trầm ngâm đáp:
- Tôi đã cho người tra cứu ghi chép về các cổ vật được cất giữ trong đền. Nhưng vẫn không tìm thấy thứ nào gọi là Đọa Thần Thạch.
- Nếu đã là vậy... hừm - Phan Thiện nét mặt suy tư, nói - Bây giờ tôi lại đang có một giả thiết khác.
- Nói nghe thử? - Hạ Du nói.
Phan Thiện bắt đầu suy luận:
- Là vầy. Cậu nhớ lại xem, ngay từ khi bắt đầu giao chiến, cách bọn yêu quái bày trận tấn công chỉ nhằm một mục đích duy nhất đó là đoạt mạng hai người. Theo lẽ nếu muốn lợi dụng cậu và Quỳnh Anh để lấy Đọa Thần Thạch thì chúng sẽ không thể nào dùng lối đánh một mất một còn như vậy.
- Phải! - Hạ Du gật đầu
Phan Thiện tiếp tục:
- Thêm việc xảy ra cho đến ngày hôm nay, tôi khẳng định nếu như thứ đồ đó thất sự tồn tại thì chắc chắn, nó đang nằm trong cơ thể của cậu. Mục tiêu của bọn ác quỷ chính là cậu, chỉ cần giết cậu là chúng đã có thể đoạt được Đọa Thần Thạch về tay mình. Quỳnh Anh chẳng qua vì đi chung với cậu nên mới bị vạ lây mà thôi.
- Cậu đã từng nói chúng ta giống nhau, bây giờ tôi tin rồi - Hạ Du đồng tình - Ý kiến của cậu khớp từng chữ một với những gì trong đầu tôi đang suy nghĩ.
- Vậy cậu định sẽ đem tính mạng mình ra để đổi lấy Quỳnh Anh sao? - Phan Thiện băn khoăn.
- Trước mắt cũng không còn cách nào khác khả dĩ - Hạ Du nói - Chúng ta gần như không biết tí gì về kẻ địch này. Miễn cưỡng đối đầu chỉ e hi sinh vô ích, không biết chừng lại còn làm hại đến Quỳnh Anh.
Phan Thiện lại trầm ngâm phân tích:
- Bọn yêu nghiệt đó đã tung nhiều đòn hiểm, tấn công cậu ba lần và cả ba lần đều thất bại. Cuối cùng chúng đành phải bắt Quỳnh Anh làm con tin để dụ cậu tới sào huyệt. Điều này cho thấy tinh anh của chúng có thể đã được sử dụng hết, tạm thời không còn thứ quái quỷ nào khác để đối phó với cậu nữa. Vậy chúng ta trước mắt chỉ có duy nhất một thứ đáng phải lo ngại, đó chính là rừng Tử Mộc.
- Chúng ta? - Hạ Du hỏi - Khoan đã, cậu định cùng tôi đến rừng Tử Mộc?
- Phải đó.
- Không được - Hạ Du nghiêm giọng - cậu đang...
- … Đang còn yếu lắm, đang trọng thương nữa, rất nguy hiểm... - Phan Thiện thở dài ngắt lời - Tôi chả ưa cái điệp khúc này tí nào, tốt nhất là cậu dẫn tôi đi cùng, còn không thì giá nào tôi cũng sẽ tìm cách mò theo.
- Nghe tôi, với tình trạng như thế này thì tuyệt đối không được - Hạ Du dứt khoát.
- Cậu nên nhớ cơ thể của tôi vẫn còn đang trúng độc của chúng - Phan Thiện nói - Tôi đi theo cũng là sẵn tiện tính nợ ân oán vì bản thân mình thôi.
- Nhưng mà...
- Không nhưng gì nữa... Phan Thiện ngắt lời - Thêm người thì thêm một cái đầu để suy nghĩ. Nếu lỡ dọc đường có thấy bổn đại gia vô dụng, vướng tay vướng chân quá thì cậu cứ việc ném tôi giữa rừng cho cọp ăn thịt là xong. Quyết định vậy nha.
Hạ Du không muốn tranh cãi thêm nữa, đành thở dài nói:
- Thôi! Giờ cậu nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta sẽ tìm hiểu qua về Tử Mộc Lâm trước. Nếu sức khỏe của cậu tiến triển tốt thì ta sẽ tính tiếp.
- A! - Phan Thiện như chợt nhớ ra gì đó, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh.
- Chuyện gì nữa? - Hạ Du hỏi
- Tấm áo choàng lông ngỗng của tôi đâu rồi? - Phan Thiện thắc mắc.
- Nó lại bị vấy máu, tôi đã nhờ tiểu đồng mang đi làm sạch. Chừng nào xong sẽ trả lại cho cậu - Hạ Du đáp.
Phan Thiện chau mày ngạc nhiên:
- Lạ vậy, áo của tôi làm từ loại lông thần quý hiếm, không bao giờ bám bẩn mà. Sao lại cần phải làm sạch chứ?
- Độc tố kì dị trong người cậu làm những vệt máu bám rất dai, không thể tự gột sạch như bình thường được - Hạ Du đáp.
- Ừ, tôi hiểu rồi - Phan Thiện nói, vẻ mặt ủ dột thoáng chút khó hiểu.
Hạ Du lên tiếng trấn an:
- Tôi biết nó rất quý giá, nhưng cứ yên tâm đi. Vừa may thái sư phụ tôi cũng có một tấm áo giống hệt cái của cậu. Vậy nên các tiểu đồng đã quen với việc thanh tẩy loại chất liệu này, chắc chắn sẽ trả lại cho cậu tấm áo trắng sạch như mới.
- Giống y hệt ư? - Phan Thiện ngạc nhiên.
- Phải - Hạ Du hỏi - Sao thế?
- Không có gì....
- Vậy thôi, cậu nghỉ ngơi đi. - Hạ Du vừa nói, vừa kéo tấm chăn đắp kỹ lại cho Phan Thiện.
Đoạn, cậu dồn nhiệt lực vào lòng bàn tay mình, đặt lên trán y vuốt nhẹ nhàng mấy cái. Một hơi ấm dìu dịu lan tỏa trên ấn đường khiến tay tứ chi lẫn đầu óc Phan Thiện đều cảm thấy vô cùng dễ chịu. Chẳng mấy chốc, hơi thở y đã bắt đầu đều đều ổn định, trên khóe môi khẽ nở một nụ cười hiền hòa, gương mặt vô tư tựa như một đứa bé con, nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
...........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...