Hồng Dương dường như chưa thỏa cơn phẫn nộ, y niệm một tràng chú, làm phép kéo Lam Thiên ra khỏi cơn mê man.
- Chẳng phải ngươi ngoan cố lắm sao? Giờ là lúc phải tỉnh táo để thưởng thức kết quả chứ, ta cấm ngươi nằm xuống. Mau tỉnh táo cho ta - Hồng Dương vừa lớn tiếng quát, vừa tiếp tục dồn lực mà đánh sợi roi Long Khiếu lên thân thể tàn tạ của Lam Thiên.
Lam Thiên quằn quại gào thét như rồ như dại, khắp thân thể mặt mũi chằng chịt những vết thương be bét máu trông rất đáng sợ. Y giờ giống hệt một con thú điên bị hành hạ đến ngu muội, ngoài việc lăn lộn kêu la rên rỉ thì hoàn toàn không còn chút ý thức chống trả hay van xin gì nữa.
Bỗng nhiên, không biết từ đâu xuất hiện một loạt các mũi tên nhắm vào Hồng Dương mà bắn tới. Hồng Dương thình lình bị đột kích nhưng vẫn rất bình tĩnh, định bụng sẽ thu roi về chống đỡ. Tuy nhiên, những mũi tên kia đã bất ngờ nổ tung thành hàng trăm luồng sáng hồng tím cùng với nguồn linh lực công phá cực mạnh, đánh bật y văng xa hơn một trượng.
Trong ánh hào quang rực rỡ của vòng xoáy không gian, Như Ý, Kim Bảo và Hồng Phong phóng vụt ra dưới hình dáng chim Phượng Hoàng, bay đến chỗ Lam Thiên, dang đôi cánh trắng muốt che chắn lấy y. Ngay sau họ, một cô gái mảnh khảnh với diện mạo thanh tú cũng đồng thời xuất hiện, trên tay cầm một cánh cung vẫn còn đang bốc khói nghi ngút. Nàng ta chính là Thanh Diệu, và cũng chính là người vừa khi nãy đã phát đòn tấn công Hồng Dương.
Khi kình lực từ những mũi tên nổ đã dần dần tan biến, tất cả cùng trút bỏ ngoại hình Phượng Hoàng. Như Ý choàng tay đỡ Lam Thiên ngã vào lòng mình, xót xa cất lời:
- Em sao rồi Lam Thiên, là chị đây, chị tới rồi đây.
Lam Thiên không nói không rằng, cứ vậy mà ôm chặt lấy nàng ra run rẩy rên rỉ như một kẻ quẫn trí.
- Anh điên rồi sao Hồng Dương? - Như Ý phẫn uất nói như đang thét lên
Hồng Dương gương mặt lạnh tanh chẳng buồn đáp lời, trên tay lăm lăm sợi roi Long Khiếu tiến tới như thể vẫn muốn tiếp tục hành hạ Lam Thiên. Kim Bảo và Thanh Diệu liền rút vũ khí bước đến đứng chặn trước mặt y.
- Đủ rồi - Kim Bảo nói - Anh mà còn động đến thằng bé, chúng tôi không nể mặt đâu.
- Anh dừng lại đi, còn đánh nữa thì nó chết mất - Thanh Diệu cũng lên tiếng van nài
Hồng Dương lúc này mới lạnh lùng đáp:
- Tất cả tránh ra, Hộ Thiên Thần Giáo không có loại phản nghịch ngu xuẩn đó. Nếu các ngươi còn khăng khăng ngăn cản ta thanh lý môn hộ thì đừng trách sao sợi roi này vô tình.
- Anh cứ thử vô tình cho bọn tôi xem? Có giỏi thì tới đi! - Như Ý hung hãn thét lên, ánh mắt sáng quắc đầy vẻ đe dọa. Nàng tháo chiếc vòng bạc đeo trên cổ tay ra, dụng thuật pháp phân tách nó thành hàng trăm thanh gươm sắc bén bủa vây quanh nàng và Lam Thiên, sẵn sàng tấn công bất kì kẻ nào muốn lại gần.
Trong tình thế căng thẳng đó, giữa không trung chợt vang lên một giọng nói trầm hùng nghiêm nghị:
- Địa Phủ là nơi trọng địa của Tam Giới, không phải là chỗ để Hộ Thiên Thần Giáo các người hết kẻ này đến kẻ khác thi nhau tới đây làm loạn.
Người vừa lên tiếng chính là Nhất Điện Tần Quảng Vương, một trong Thập Điện Diêm La. Hồng Dương thu vũ khí, lui lại một bước, cúi người, cung kính đáp lời:
- Tại hạ là Phạm Hồng Dương, Đại Giáo Chủ của Hộ Thiên Thần Giáo. Vì ta quản lý không nghiêm, đã để Thập Giáo Chủ của bổn giáo là Phạm Lam Thiên quấy phá Địa Phủ, đả thương Hắc Bạch Song Sát, giải thoát các vong linh về dương thế gây nên hậu quả nghiêm trọng. Nay xin Thập Điện Diêm La cho chúng tôi cơ hội để khắc phục chuyện này, mọi sắp xếp xin tùy các ngài định đoạt.
Khắp cõi Địa Phủ bỗng chốc trở nên yên ắng đến đáng sợ. Chỉ còn nghe rõ tiếng lào xào của những làn gió dở nóng dở lạnh thổi xuyên qua những luống hoa bỉ ngạn đỏ thẫm, cùng tiếng rên xiết yếu ớt của Lam Thiên đang nằm rúm ró trong vòng tay Như Ý. Sau một hồi lâu, Tần Quảng Vương mới cất lời phán:
- Đại Giáo Chủ Hồng Dương thật là một thủ lĩnh rất biết cách cư xử. Thôi được, tạm thời Hộ Thiên Thần Giáo hãy đưa Lam Thiên về quản thúc nghiêm khắc, để chúng ta có thời gian xin thỉnh ý kiến của Mẫu Địa Phủ. Ngày rằm tháng tới, các người mang hắn quay trở lại đây, chúng ta sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng, cũng như biện pháp giải quyết hậu quả mà hắn đã gây ra hôm nay.
Như Ý, Thanh Diệu, Kim Bảo và Hồng Phong nghe vậy liền đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Dù Hồng Dương có trừng phạt tàn nhẫn đến đâu đi nữa thì cũng không thể đáng sợ bằng việc Thập Điện Diêm La nổi giận và đòi giam giữ Lam Thiên lại, xử trí theo m Ty Hình Luật. Với tội trạng vừa rồi, y chắc chắn phải bị lưu đày, sống trong dày vò thống khổ suốt ngàn vạn năm tại nơi sâu tối nhất của thế gian. Lúc đó thì xem như hết, hết thực sự, Hộ Thiên Thần Giáo sẽ không một ai có thể làm được gì để giúp được y nữa. Giờ thì may rồi, ít nhất vẫn còn chút cơ hội cứu vãn tình hình. Cả bốn người cùng Hồng Dương cúi mình cảm tạ sự khoan hồng của mười vị Thánh Vương Địa Phủ.
- Nhất định Hộ Thiên Thần Giáo chúng tôi sẽ quản thúc Lam Thiên nghiêm ngặt, chờ đến ngày được nghe các ngài phán quyết. Giờ thì xin cáo từ - Hồng Dương kính cẩn nói.
Liền sau đó, một loạt những tiếng sấm trầm vang rền trên nền trời bao la và u ám, thay cho lời tiễn khách của Thập Điện Diêm La.
Đoạn, Hồng Dương tháo chiếc vòng đá trên cổ mình ném lên cao. Các mảnh đá lập tức tách rời, tụ quanh vòng xoáy không gian do Lam Thiên dùng lưỡi hái của Hắc Bạch Song Sát mở ra lúc trước, từ từ khiến nó khép hẹp lại dần.
- Đi mau! - Hồng Dương lạnh lùng ra lệnh.
Y tung cánh hóa thành Phượng Hoàng, chớp mắt đã phóng xuyên qua vòng xoáy kia mà rời khỏi trước, chẳng buồn quan tâm đến ai. Như Ý, Thanh Diệu, Kim Bảo và Hồng Phong cũng lập tức hóa thành Phượng Hoàng, đỡ Lam Thiên cùng nhanh chóng bay theo sau.
Ngay khi bọn họ khuất dạng, vòng xoáy không gian cũng cùng lúc biến mất. Bầu khí u tịch và tĩnh lặng cuối cùng cũng được trả về cho vùng đất Địa Phủ, nơi vừa trải qua một trận đại náo hỗn loạn đến kinh thiên động địa.
…
Tại một ngọn đồi hoang vắng cách ngôi làng Bách Điểu tám mươi dặm về phía Tây, ánh hoàng hôn đang trải dài một màu sắc ảm đạm bao trùm cả vòm trời đầy lạnh lẽo. Đôi nai thần Bí và Cơm đứng nép mình dưới một gốc cây đã héo khô trong mùa đông rét mướt. Cả hai cọ đầu âu yếm để ủ ấm cho nhau giữa cái giá buốt của làn sương đêm đã bắt đầu buông rơi trên thảm cỏ vàng úa.
Cách nơi chúng đứng một khoảng không xa, Quỳnh Anh đang ngồi ngây người trước một ngôi mộ trông rất cũ kỹ và dơ bẩn, nước mắt tuôn rơi thành hai dòng thấm ướt đẫm trên ngực áo. Nàng tháo chiếc vòng đá chứa ký ức của Minh Thế lão nhân khỏi cổ mình, quay sang nhìn thi thể Hạ Du trắng nhợt đang nằm cạnh bên, cất tiếng khẽ thì thầm:
- Hạ Du, ngươi nhất định phải sống, nhất định.
Đoạn, Quỳnh Anh lại nhấc mình đến gần tấm bia đã đóng đầy rêu phong, gục mặt xuống mà khóc lóc thảm thiết, giọng nàng rít lên những lời nức nở chứa đầy nỗi buồn thê lương xé lòng:
- Thời gian qua chắc con đã phải cô đơn lạnh lẽo lắm. Xin lỗi con, mẹ xin lỗi con, mẹ đến rồi đây, cuối cùng mẹ cũng đến bên con rồi đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...