Hổ Tế


Triệu Cầm chỉ vào người đàn ông trung niên, trịnh trọng nói: “Ông ta là Chu Văn Cường, mười năm trước lấy được danh vua cờ bạc, Chu Văn Cường!”
“Khiêm tốn, khiêm tốn!” Anh Cường xua tay cười nhẹ.

Điều đáng nói, người đàn ông trung niên này tên là Chu Văn Cường, mười năm trước, ông ta từng tham gia cuộc thi vua cờ bạc Hồng Kông – Ma Cau, đạt danh hiệu vua cờ bạc.

Khi Chu Văn Cường ở thời kỳ đỉnh cao phong độ, ông ta đã từng lên TV, nhận rất nhiều lời phỏng vấn, thậm chí còn có người tự viết truyện về Chu Văn Cường.

Dương Tiêu cười lắc đầu: “Ngại quá, chưa từng nghe qual”
Nghe thấy những gì Dương Tiêu nói, hàm của nhóm người có mặt tại hiện trường như.

sắp rơi ra.

Nhân vật tiếng tăm lừng lẫy như Chu Văn Cường mà thằng nhóc này chưa từng nghe qua?
“Thằng khốn, mày đang sỉ nhục tao?” Lời này vừa dứt, vẻ mặt của Chu Văn Cường thay đổi ngay.


Dương Tiêu nhìn anh Cường nhún vai bắt lực: “Xin lỗi, tôi thực sự chưa từng nghe qua.”
“Láo xược!” Phổi của Chu Văn Cường như muốn nỗ tung.

Ông ta đường đường là một thế hệ vua cờ bạc, gây chấn động một thời, nhiều người trong nước đều biết đến tên của ông ta.

Theo quan điểm của Chu Văn Cường, Dương Tiêu nói chưa bao giờ nghe nói qua, rõ ràng là đang gián tiếp làm nhục ông ta.

Dương Tiêu dở khóc dở cười, anh thật sự chưa từng nghe đến tên của Chu Văn Cường, mười năm trước Dương Tiêu đã gia nhập đội đặc chiến Đông Phương Thần Ưng, nên không có thời gian tìm hiểu thế giới bên ngoài.

Vả lại, lúc Dương Tiêu quát sá phong vân cũng là lúc anh đã từng chơi với thánh cờ bạc, một vua cờ bạc còn không có tư cách xách giày cho anh.

Không phải Dương Tiêu ngông cuồng, mà đây là sự thật.


Chu Văn Cường trực tiếp ném thẻ ngân hàng ra, lạnh lùng nói: “Nhóc con, trong đó có tổng cộng một trăm năm mươi triệu, nếu cậu thắng thì đây là của cậu, nếu cậu thua, tôi không chỉ lấy lại số chip đã mắt, mà còn đánh gãy răng của cậu, dám chơi lớn với tôi không?”
“Chơi lớn?” Dương Tiêu cười nhẹ, chỉ vào vét thương của Triệu Cầm: “Mặt của bà ấy là do ông đánh đúng không?”
Nhìn Chu Văn Cường, Triệu Cầm co rụt cỗ lại, trong mắt tràn đây sợ hãi.

Bà ta biết nếu vừa rồi Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết không đến chuộc người, sợ rằng bà ta đã thật sự xong đời.

“Đúng! Là tôi đánh.” Chu Văn Cường không giấu giếm.

Dương Tiêu tiếp tục hỏi: “Đánh bằng tay nào?”
“Ông đây đánh bằng cả hai tay đấy, sao nào?” Chu Văn Cường lạnh lùng nói.

Dương Tiêu búng tay: “Được rồi! Nếu đã đánh bằng cả hai tay thì mọi chuyện sẽ xử lý dễ hơn.

Tôi sẽ chơi với ông, nếu thẳng, tôi không chỉ muốn một trăm năm mươi triệu tệ, mà còn muốn ông chặt hai cánh tay, thế nào?”
Cái gì!!!
Nghe vậy, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn Dương Tiêu như đang nhìn ma quỷ.

Tên này không chỉ muốn một trăm năm mươi triệu tệ, mà còn muốn hai tay của vua cờ bạc Chu Văn Cường?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui