“Nhỏ? Vậy mà thật sự là nhỏ?”
“Anh chàng này lại có thể đoán đúng? Sao cậu ta làm được?”
“Không khoa học! Không khoa học chút nào! May mắn, may mắn thôi!” Mặc dù nhóm cao thủ tại hiện trường cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng họ phải thừa nhận rằng Dương Tiêu đã đoán đúng, chống trả lại sự khinh thường của họ.
Đặc biệt là nhiều tay chơi lâu năm tức giận đập ngực giậm chân, theo kinh nghiệm của họ thì ván này rõ ràng phải là lớn.
Khóe miệng Dương Tiêu hơi nhéch lên, loại kế nhỏ này không thể qua được mắt của anh.
Trước kia anh trà trộn trong các điểm giải trí lớn trên thế giới, điểm chơi Đại Phú Hào này mở hay chưa vẫn còn là một chuyện! Nhân viên lắc xúc xắc đã phớt lờ Dương Tiêu, anh ta cho rằng Dương Tiêu đã giẫm phải vận cứt chó mà thôi.
Dương Tiêu đoán đúng, Đường Mộc Tuyết lộ ra một nụ cười kiêu ngạo, nụ cười này vô cùng lộng lẫy, hơn trăm đóa hoa nở rộ.
Cô biết Dương Tiêu sẽ đoán đúng, sẽ không để cô thất vọng.
Bởi vì, trong lòng Đường Mộc Tuyết, người đàn ông của cô nhát định là bát khả chiến bại.
Ngay sau đó, nhân viên đổi chip và bắt đầu lượt thứ hai.
Nhóm người chơi lắng nghe tiếng lắc bên trong của chuông xúc xắc với đôi tai dựng lên, muốn nghe được điểm bên trong đó.
Vẻ mặt của Dương Tiêu rất thoải mái, có đôi mắt rồng, có thể nhìn ra mọi manh mối bên trong chuông xúc xắc, dù nhân viên có giỏ trò như thế nào cũng không thẻ thoát khỏi cặp mắt rồng đang dò xét của Dương Tiêu.
Ta đang! Dưới cái nhìn của nhiều người chơi, chuông xúc xắc lại rơi nặng nê trên bàn.
Nhân viên không chẩn chừ, trực tiếp hô to: “Đặt đi, đặt đi!” “Lớn! Ván này chắc chắn là lớn!” Một ông già có thâm niên lão luyện nói.
“Đúng! Ván trước đã sai, ván này tuyệt đối không sai đâu!” “Sông có khúc người có lúc, tôi không tin mình sẽ mắc sai lầm khi đặt cược lớn!” Nhóm người chơi lão luyện lần lượt đặt cược, đặt cược rất nhiều chip với nụ cười tự tin trên khuôn mặt của họ.
“Nhỏ!” Dương Tiêu ném ra hai trăm chip.
Nghe thấy lời nói của Dương Tiêu, đám người chế nhạo, bắt mãn nhìn Dương Tiêu.
“Người trẻ tuổi, cậu cho rằng vừa rồi mình giẫm phải vận cứt chó, thì không tin vào sức mạnh của quần chúng sao?” Một ông già lão luyện chế nhạo.
“Không cần quan tâm đến thằng nhóc này, rõ ràng là thằng nhóc này đang chờ may.
Cứ chờ mà xem lát nữa thua sạch không mua nổi được cả cái quần cộc đâu!” “Ha ha ha ha ha hai” Lời này vừa dứt, nhóm người có mặt tại đây đã bật cười, như thể Dương Tiêu sẽ thua không mua nỗi quần cộc.
Nụ cười trên mặt Dương Tiêu vẫn không hề giảm, ngay lúc chuông xúc xắc đặt xuống, Dương Tiêu đã huy động đôi mắt rồng của mình nhìn tình hình bên trong chuông xúc xắc.
Hai viên hai điểm, một viên một điểm, cộng lại là năm điểm, thuộc nhỏ.
Triệu Cầm tức giận thở hỗn hễn: “Dương Tiêu, cậu thật sự cho rằng cậu là thần đánh bạc sao? Quân chúng tinh mắt, còn không mau đặt lớn!” Dương Tiêu bỏ ngoài tai lời nói của Triệu Cầm.
Đã chơi trò này, sợ nhát là làm theo, vì một số người trong đó nhẹ dạ cả tin, trong đó có người bất cẩn, táng gia bại sản, vợ con ly tán.
“Mẹ, mẹ vừa mới mắt nhiều tiền như vậy, mẹ đừng làm loạn nữa!” Đường Mộc Tuyết kéo Triệu Cầm.
Triệu Cầm thẹn quá hoá giận: “Mẹ nói cậu ta thì làm sao hả? Mộc Tuyết, con thật sự cho rằng liều một phen sẽ có thể đổi xe đạp thành xe máy sao? Một thằng phế vật như Dương Tiêu, chơi trò này là đưa tiên cho người ta!” “Mẹ, con chỉ có một trăm chip, thắng thua không quan trọng, chỉ cần con vui là được.” Dương Tiêu cười nhẹ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...