Hổ Tế
Hận! Một lòng căm thù mãnh liệt bùng lên trong cơ thể Đường Dĩnh.
Trần Khải đứng ở một bên khinh khỉnh nói: “Ha! Một đám cặn bã, muốn chơi gì?”
Trong lòng anh ta khinh bỉ đám người nhà họ Đường đến cực độ, thật sự đây là lần đầu tiên Trần Khải nhìn thấy loại người máu lạnh như người nhà họ Đường này, chỉ biết bày mưu tính kế, không quan tâm đến sống chết của người cùng nhà.
Trần Khải liếc mắt nhìn Đường Dĩnh đang hồn bay phách lạc, trên mặt anh ta tràn đầy khinh thường.
Gương mặt trang điểm trông chẳng khác gì quỷ, so với Đường Mộc Tuyết thì khác nhau một trời một vực.
Trần Khải thật sự không biết Đường Dĩnh lấy đâu ra can đảm đọ sức với Đường Mộc Tuyết, nếu là anh ta, anh ta sẽ xấu hổ tìm chỗ chui vào.
“Anh… anh…” Nhìn thấy Dương Tiêu nhìn mình trìu mến, trong lòng Đường Mộc như có con nai chạy loạn, hoàn toàn bị mọi thứ trước mắt làm cho choáng váng.
Điều bất ngờ đến quá nhanh khiến Đường Mộc Tuyết không kịp cảnh giác.
Dương Tiêu cưng chiều cười nói: “Mộc Tuyết, anh đã hứa với em, anh sẽ mãi mãi không quên!”
Trong khi tất cả mọi người đang nhìn, đột nhiên Dương Tiêu quỳ một gối xuống, từ từ lấy trong túi ra một hộp trang sức tinh xảo.
“Đây… đây là cái gì?” Nhìn thấy Dương Tiêu quỳ một gi, sắc mặt người nhà họ Đường căng thẳng, gần như toàn thân đều thở gấp.
“Sẽ là gì?” Hai mắt Đường Dĩnh đỏ ngầu, cô ta chỉ muốn xông lên phá hủy tất cả cùng một lúc.
Dưới sự quan sát của hàng trăm cặp mắt, Dương Tiêu mở hộp trang sức tinh xảo ra, chỉ thấy trong hộp trang sức có một sợi dây chuyền màu hồng, trên hộp có viết máy ký tự “Trái tim của biển cả”!
Nhìn thấy cảnh này, mi mắt Đường Hạo kinh hãi nhảy dựng lên: “Đây… đây là dây chuyền Trái tim của biển cả?
Dây chuyền Trái tim của biển cả này có giá ít nhất là sáu nghìn vạn? Chuyện gì đang xảy ra? Sao thằng phế vật này có thể có được Trái tim của biển cả?”
“Trái tim của biển cả? Ôi đệch! Thật sự là trái tim của biển cải”
“Đậu má, đậu má, đậu má!”
Mọi người trong nhà họ Đường đều nhìn hộp trang sức, nhìn chằm chằm đến mức sắp lòi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này, tập đoàn châu báu Bạch Thức.
ở thành phố Trung Nguyên đã tạo ra một sợi dây chuyền kim cương hồng đế quốc, có tên là Trái tim của biển cả, với giá khởi điểm là sáu nghìn vạn, mức giới hạn là khoảng hai ba trăm triệu tệ.
Ngay khi cuộc đấu giá chuẩn bị mở ra, người sáng lập tập đoàn châu báu Bạch Thức đã tặng miễn phí dây chuyền Trái tìm của biển cả cho một người đàn ông trẻ tuổi bí ẩn, chuyện này đã gây chấn động mạnh ở thành phố Trung Nguyên.
Trước cảnh tượng đó, hằng trăm con mắt của người nhà họ Đường đều bị rớt xuống.
Bọn họ thật sự không ngờ rằng người thanh niên bí ẳn đã có được Trái tim của biển cả miễn phí lại chính là Dương Tiêu.
“Rốt cuộc thằng nhóc này là ai? Không phải là một đại tài phiệt nào đó vào nhà họ Đường giả heo ăn thịt hỗ chứ?”
Một người trung niên nhà họ Đường kinh hãi hỏi.
Được Bạch Du Tĩnh tặng miễn phí một sợi dây chuyền kim cương hồng đế quốc Trái tim của biển cả.
Anh mua một biển hoa lớn nhất ở Tây Song Bản Nạp với giá một tỷ tệ, chỉ để có được nụ cười của người đẹp.
Thậm chí anh còn không ngần ngại mời ban nhạc đầu tiên có nhiều tài nguyên với một số tiền khổng lồ.
Dương Tiêu này thực sự là phế vật sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...