Cái gì! Dương Tiêu tìm người đánh mẹ mình?
“Dương Tiêu, anh… sao anh có thể đối xử với mẹ em như: thế này?” Đường Mộc Tuyết tái mặt.
Chẳng lẽ mọi thứ trước đây Dương Tiêu làm đều là giả vờ?
Cho dù Triệu Cầm có quá đáng như thế nào, bà ta cũng là mẹ ruột của cô!
Trước đó vì mình, Dương Tiêu đã phải chịu nhiều ấm ức anh cũng sẽ nhẫn nhịn, điều này làm Đường Mộc Tuyết rất cảm động.
Nhưng mà, không ngờ lần này Dương Tiêu lại tìm người đánh mẹ, giờ phút này càng khiến Đường Mộc Tuyết không thể chấp nhận được.
Nghĩ đến Triệu Cầm mới tát Dương Tiêu không lâu, nhưng bây giờ Triệu Cầm đã bị trả lại, đây là đang ám chỉ điều gì sao?
Dương Tiêu cứng đờ: “Anh… anh không có!”
Mặc dù vợ chồng Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm đã có hiềm khích với anh từ năm năm trước, nhưng Dương Tiêu không hề có ý nghĩ tìm người đánh Triệu Cầm!
Dương Tiêu không thể ra làm chuyện bắt hiếu như vậy, vì anh yêu Đường Mộc Tuyết, nên anh sẽ tôn trọng cha mẹ của Đường Mộc Tuyết.
“Không có? Không có thì vết hằn trên má tôi làm sao mà có? Dương Tiêu cậu được lắm, bây giờ cánh cậu cứng cáp muốn bay rồi phải không? Cậu đến nơi ăn chơi đàn, Mộc Tuyết chịu ấm ức, bà đây tát cậu là không nên hả?
Vậy mà cậu lại tìm người tới đánh tôi, cậu thật độc ác!”
Triệu Cầm tức giận nói.
Dương Tiêu sững sờ, sao anh có thể tìm người tới đánh Triệu Cầm chứ?
Đường Hạo vui mừng trong lòng, Dương Tiêu à Dương Tiêu, mày thật sự đang tìm chết.
Dạy dỗ tôi thì cũng thôi đi, lại còn tìm người tới đánh Triệu Cầm, Đường Hạo hiểu rất rõ tính cách chanh chua của Triệu Cầm, anh ta biết, đợi lát nữa Triệu Cầm nỏi điên, quan hệ giữa Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết chắc chắn sẽ càng trở nên cứng rắn hơn.
Lúc này, Triệu Cầm mới chú ý tới Đường Hạo mặt mũi sưng xanh: “Đường Hạo, cậu… cậu cũng bị phế vật này đánh?”
“Làm sao có khả năng đó được? Dương Tiêu tốt bụng như vậy, sao có thể đánh tôi? Đừng nói nhảm!” Đường Hạo vội vàng nói.
Nhìn thấy Đường Hạo hoảng sợ, Đường Mộc Tuyết cùng Triệu Cầm biết Đường Hạo cũng bị Dương Tiêu đánh.
Nghĩ đến đây, Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu càng thêm khó chịu.
Trong phút chốc, hai mắt Đường Mộc Tuyết đỏ hoe, cô thật sự không ngờ Dương Tiêu lại là người như vậy.
Dương Tiêu nhanh chóng nói: “Mộc Tuyết, em phải tin anh, anh thật sự không tìm người đánh mẹ!”
“Ha! Người không phải cậu tìm? Cậu lừa quỷ hả? Chính cậu tìm người tới đánh tôi, mặc dù người phụ nữ kia đeo mặt nạ, nhưng trông đẹp, thân hình cao gầy, có lồi có lõm, Dương Tiêu, người phụ nữ kia là bồ của cậu đúng không?
Cậu đừng phủ nhận!” Triệu Cầm tức giận mắng.
Đột nhiên Dương Tiêu nhíu mày, đeo mặt nạ? Thân hình cao gầy?
Đột nhiên, cửa phòng khách bị đẩy ra, bà nội Đường tức giận bước vào, nhìn thấy khuôn mặt sưng xanh của Đường Hạo, tim của bà ta gần như tan nát: “Hạo Hạo, cháu ngoan của bà, sao cháu lại bị đánh ra nông nỗi này?”
Vừa rồi bà ta gọi điện cho Đường Hạo, Đường Hạo mắt liên lạc, bà nội Đường nghi ngờ Dương Tiêu có hành động gì với Đường Hạo.
Kết quả là, bà nội Đường lập tức đứng dậy đi nhanh về phía biệt thự bên hồ Nhạn Minh, đúng lúc Triệu Cầm đã trở về..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...