Hổ Tế


Nghe được câu trả lời của Đường Mộc Tuyệt, mọi người trong hiện trường to lớn này cằm rất nhanh muốn rớt xuống đắt.

Tần Lãng giống như gặp phải một nghìn điểm bạo kích thương tổn.

Anh ta khó có thể tin được: “Mộc Tuyết, tại sao vậy?
Chẳng lẽ nơi nào tôi làm không tốt sao?”
Đường Mộc Tuyết lắc đầu: “Tần Lãng, cậu làm rất tốt! Chẳng qua, tôi thật sự có gia đình riêng của mình.

Tôi không thể làm chuyện có lỗi với chồng mình được.”
Nghe thấy lời này của Đường Mộc Tuyết, nội tâm Dương Tiêu dâng lên một dòng nước ấm áp.

Người phụ nữ mình muốn bảo vệ, quả nhiên không có làm mình thất vọng.

Cũng đúng thôi, bằng nội tâm cao ngạo của Đường Mộc Tuyết, dù là tán thành sự tồn tại của anh, ngoài miệng cô cũng không chịu thừa nhận.

Giờ phút này, nội tâm Tần Lãng tràn ngập cảm giác thất bại.

Anh không thể tin được bản thân lại thua bởi một tên phế vật.

“Mộc Tuyết, chẳng lẽ em thích người này sao?” Đôi mắt Tần Lãng nồi lên những sợi tơ máu.

Đường Mộc Tuyết không dao động, tiếp tục nói: “Dưỡng con chó, con mèo năm năm cũng có tình cảm, huống chi là một người.”
Nghe vậy, nội tâm Dương Tiêu hoàn toàn cảm động.

Hóa ra, Đường Mộc Tuyết đã sớm tán thành anh, chỉ là anh chẳng hay biết chút gì thôi.


: ị Giờ khắc này, Tần Lãng thật sự sắp điên mát rồi.

Ban đầu cho rằng bắt được Đường Mộc Tuyết dễ như trở bàn tay, không ngờ bản thân còn kém hơn so với một tên phế vật.

“Mộc Tuyết, em nói xem tôi có chỗ nào kém tên này? Tên này có thể cho em được cái gì chứ?” Tần Lãng nghiền răng nghiền lợi nói.2084045_2_25,60
Trên mặt Đường Mộc Tuyết tràn đầy hạnh phúc tươi cười: “Trước khi tới, Dương Tiêu mua chiếc váy này cho tôi.

Tôi rất thích! Ít nhất, lúc trước cậu theo đuổi tôi, trừ bỏ hoa tươi, cái gì cậu cũng chưa từng mua cho tôi.”
“Trong năm năm này, tuy rằng sự nghiệp Dương Thiêu không có thành tựu nhưng đối với gia đình trung trinh, chịu thương chịu khó.

Điều này, cậu có thể làm được sao?”
“Trong năm năm này, Dương Tiêu chưa từng có ham mê bắt lương, không đi ăn chơi đàng điềm.

Điều này, cậu có thể làm được sao?”
Lời của Đường Mộc Tuyết không khác gì từng cây kiếm sắc bén hung hăng đâm vào trong lòng Tần Lãng.

Mỗi một chuyện cô nói, Tần Lãng không thể nào làm được.

Tần Lãng tức giận nói: “Một chiếc váy rẻ tiền của kẻ nghèo hèn thì có gì hay?”
“Chỉ là một cái váy rẻ tiền thì có gì tốt chứ? Chỉ cần cô muốn, một trăm chiếc, một nghìn chiếc thiếu gia Tần cũng có thể mua được cho cô.” Một đàn em tức giận, bất bình nói.

3 “Không nghĩ đến ánh mắt Đường Mộc Tuyết lại kém như thế, một chiếc váy rẻ tiền còn xem như bảo vật.”
Trong ánh mắt không ít nữ sinh chứa đầy sự khinh thường, ánh mắt nhìn Đường Mộc Tuyết giống như nhìn một người nhà quê không rõ đầu đuôi.

Nhưng mà hiện trường vẫn là có người biết hàng tốt.

Một người bạn họ nam khiếp sợ nói: “Nếu tôi không nhìn nhầm thì cái váy này chắc hẳn là thuộc của cửa hàng nhà họ Tống ở Trung Nguyên nhỉ? Giá gốc là 249999, bây giờ giảm giá còn 188888.”
“Cái gì? 1888882”
Nghe thấy con số này, cả hiện trường đầy tiếng kinh hô.

Đối với đám nữ sinh ở hiện trường, đa số mọi người chưa từng mặc qua chiếc váy có giá 18888, đừng nói đến chiếc có giá 188888.

“Nhất định là giả, đồ nhái cao.

Tên phế vật này sao có thể mua nổi loại quần áo đắt như vậy?” Một người nói móc.

“Đúng thế.

Tên phế vật Dương Tiêu rất nổi danh, ở toàn bộ thành phố Trung Nguyên ai không biết tên tuổi của tên phế vật này.

Còn 188888 gì chứ? Lừa quỷ thôi!” Ánh mắt mọi người đều hiện lên sự khinh thường.

Nội tâm Tần Lãng châm biếm không ngừng.


Đường Mộc Tuyết ơi là Đường Mộc Tuyết, cô đúng là sống càng lâu càng lạc hậu.

Thằng nhóc này lấy ra đồ hàng giả cô cũng tin.

Chỉ có Đường Mộc Tuyết rõ ràng, đây là sự thật, hàng thật giá thật.

“Ai nói đây là hàng giả? Làm càn!”
Vẻ mặt mọi người ở đây khinh thường hết sức.

Một giọng nói phẫn nộ vang lên, chỉ thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ, mập mạp đi đến.

Người đến đúng là Kim Đại Chung, mập mạp Kim mà Dương Tiêu đã gặp được khi mua xe.

Dương Tiêu kinh ngạc, anh không dự đoán được ở nơi này gặp được mập mạp Kim.

“Ngài Dương, chúng ta thật sự là có duyên, lại gặp mặt rồi!”
Mập mạp Kim cười ha ha, nói.

Dương Tiêu nhẹ giọng cười, nói: “Đúng là rất có duyên.

Tại sao ông lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ là theo dõi tôi sao?”
Mập mạp Kim hài hước nói: “Ngài Dương, lời này của anh tôi không thích nghe cho lắm.

Đây chính là địa bàn của mập mạp tôi, anh nói xem tôi xuất hiện ở chỗ này không phải không hợp lý hay sao?”
“Địa bàn của ông?” Dương Tiêu vô cùng kinh ngạc.

Khách sạn lớn Tôn Hoàng chính là khách sạn lớn năm sao, giá cả xa xỉ.

Dương Tiêu thật sự không nghĩ đến khách sạn lớn Tôn Hoàng lại là sản nghiệp của mập mạp Kim.


Nghe được lời mập mạp Kim nói, đám người ở hiện trường đều phát ra tiếng cười.

“Đm, tên mập chết tiệt này đúng thật là biết giả vờ nha.

Địa bàn của ông ta? Thật là khiến người ta cười chết mà.

Phối hợp với tên phế vật Dương Tiêu để tìm cảm giác tồn tại, khoác lác đều không cần chuẩn bị bản thảo.”
“Đúng đấy.

Tên phế vật Dương Tiêu này sao có thể nhận thức được ông chủ của khách sạn lớn Tôn Hoàng này chứ?”
Giờ khắc này, ánh mắt không ít người ở đây đều chứa đầy sự trào phúng.

Trong mắt bọn họ, người có thể làm bạn với tên phế vật có tiếng Dương Tiêu này không phải để hỗ trợ, không phải phế vật thì xuất hiện ở chỗ này khẳng định là để tìm cảm giác tồn tại.

“Làm càn! Câm miệng hết cho tôi!” Nhìn Kim Đại Chung, Tần Lãng đột ngột bạo ngược hét lớn một tiếng.

Ngay sau đó, Tần Lãng run rẩy vội vàng tiến lên cung kính nói: “Tần Lãng của nhà họ Tần kính chào ngài Kim.”
Cái gi!
Kính chào ngài Kim?
Trong phút chốc, mí mắt không ít người kinh hoàng.

Ông chủ phía sau màn của khách sạn lớn Tôn Hoàng họ Kim, chẳng lẽ tên này thật sự là ông chủ sau màn của khách sạn lớn Tôn Hoàng sao?
Rằm!
Lập tức một ý tưởng lớn mật đột nhiên xuất hiện trong đầu mọi người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui