Nữ phục vụ cung kính nhìn Dương Tiêu nói: “Vừa rồi tiểu nữ có phần lỗ mãng!”
Nữ phục vụ kia cúi người trước Dương Tiêu sau đó lui ra ngoài.
Cô biết rằng, chỉ dựa vào chút tiếng Pháp ít ỏi của mình, trước mặt Dương Tiêu căn bản chỉ là múa rìu qua mắt thợ.
Chiều nay khi Đường Dĩnh đến tìm cô, ra lệnh cho cô phải làm khó Đường Mộc Tuyết, hơn nữa còn chuyển cho cô khoản chỉ phí kha khá.
Nữ phục vụ động lòng đồng ý, nhưng không ngờ được Đường Mộc Tuyết không trả lời được, nhưng Dương Tiêu lại có thể đối đáp trôi chảy.
Không những trả lời được, mà còn là tiếng Pháp chính tông của Bordeaux, vứt xa cô cả mười tám con đường, nữ: phục vụ rõ ràng hiểu rằng bản thân mình đứng trên sân khấu cũng không hề có ý nghĩa gì, nếu như tiếp tục chỉ sợ rằng càng thêm mắt mặt.
Đường Dĩnh nhìn Dương Tiêu nghi ngờ nói: “Tên phế vật Dương Tiêu này làm sao lại biết được tiếng Pháp chứ?”
Không ít người đêu nhìn chăm chú vê phía Dương Tiêu, cũng mong nhận được đáp án từ hắn.
Nghe thấy Đường Dĩnh trước mặt nhiều người gọi Dương Tiêu là phế vật, chuyện này khiến cho Đường Mộc Tuyết cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng hiện trường có nhiều người đến như vậy, Đường Mộc Tuyết cũng không tiện phát uy, cô nhìn sang Dương Tiêu, cũng muốn biết được đáp án từ anh.
Dương Tiêu biết tiếng Pháp, chuyện này hoàn toàn vượt ngoài tầm dự kiến của cô.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Dương Tiêu cười nhạt nói: “Anh thích xem phim điện ảnh Pháp, bình thường không có chuyện gì làm, nên có học tập một chút!”
Sắc mặt Đường lão thái thái cực kỳ không tốt, ánh mắt khi nhìn Dương Tiêu càng lúc càng trở nên tức giận, nều như không phải vì Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết sớm đã bị mắt sạch mặt mũi.
Đường Mộc Tuyết tuyệt nhiên không hề tin những lời này của anh, Dương Tiêu sử dụng điện thoại đời cũ, bình thường xem video clip còn bị lag, bình thường Dương Tiêu cũng không lên mạng, nghiên cứu học tiếng Pháp, chuyện này là không thể nào!
Giây phút này, Đường Mộc Tuyết chỉ cảm thấy chỉ cảm thấy Dương Tiêu càng ngày càng thần bí, cô thật sự không cách nào nhìn thấu được anh..