Hổ Tế


Kỳ nghệ của Bạch Du Tĩnh có thể được xem như cao thủ hạng hai, hoàn toàn có thể sánh ngang với đệ tử thân truyền của Cát Hưu.

Nhìn một bàn cờ trắng đen trước mặt, đầu óc cô triệt để rồi loạn.

Cô có thể nhận ra được, hai người này có rất nhiều cơ hội có thể ăn quân cờ của đối phương, nhưng lần nào cũng bỏ mắt cơ hội tốt nhân.

Thần sắc Cung Thiên Tề vô cùng nghiêm túc, trên trán lắm tấm mồ hôi lạnh: “Không dễ nhận xét, không dễ nhận xét, mặc dù vẫn chưa tiến vào giai đoạn gây cắn nhất, nhưng trên bàn cờ hiện tại đều tràn ngập sát khí, nơi nào cũng là cạm bẫy, chỉ cần đi sai một bước, toàn bàn cò đều thua!”
Cái gì!
Chỉ cần đi sai một bước liền thua toàn bàn cờ?

Cuộc so tài giữa hai người đáng sợ đến vậy sao?
“Lợi hại, lợi hại, có thể đấu với Bạch lão đến bước này, e rằng khắp thành phố Trung Nguyên cũng không được máy người đâu! Ông nội, nếu đổi thành ông, chắc chắn không được!” Cung Linh Nhi không chút khách khí bình phẩm.

Khuôn mặt Cung Thiên Tề khó tránh trở nên ửng đỏ, ông ho khẽ một tiếng: “Linh Nhi, cháu chỉ biết nói đúng sự thật, cũng không xem lại Bạch gia gia của cháu có thân phận gì, ông làm sao có thể so với lão quái vật đó được chứ?”
Kỳ nghệ của Cung Thiên Tề vượt xa so với Bạch Du Tĩnh, nhưng nếu như thật sự so tài với Bạch Nguyên Kiệt, vậy thì việc thua cuộc cũng là chuyện đương nhiên.

Ông cùng Bạch Nguyên Kiệt quen biết hơn chục năm nay, nhưng chưa từng một lần thật sự thắng được Bạch Nguyên Kiệt trên ván cờ, cho dù là đấu hòa cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Đột nhiên, Bạch Nguyên Kiệt đặt xuống một quân cờ trắng, bàn tay đang cầm quân cờ đen đột nhiên dừng lại.

Nhìn thấy Dương Tiêu vẫn chưa hạ quân cờ đen xuống, Bạch Du Tĩnh nắm bắt cơ hội cười lạnh: “Thế nào? Không giả vờ được nữa rồi đúng không? Còn Lạc Tử Thiên Nguyên, cũng chỉ là cố ý giả vờ giả vịt mà thôi! Có thể đại diện ông nội tôi xuất trận cũng chỉ có tôi mà thôi, anh căn bản không có tư cách!”
Giống như việc Dương Tiêu chần chừ, chính là đại diện cho việc toàn bàn cờ đều thua cuộc, cũng như đánh mắt cơ hội giằng co với Bạch Nguyên Kiệt.

“Anh bạn Dương Tiêu thua rôi sao? Cung Thiên Tê nhìn hai người đang ngồi hai bên góc bàn cờ, trầm giọng nói.

Dưới ánh nhìn quan sát của ba người bọn họ, Dương Tiêu từ từ thu lại quân cờ đen.


Khuôn mặt hoàn hảo không chút khuyết điểm nào của Bạch Du Tĩnh lạnh lùng cùng khinh thường nói: “Tôi vừa rồi đã nói gì chứ, anh ta xuất trận nhất định không ổn!”
Tích tách!
Trong khoảnh khắc đó, trên từng giọt mồ hôi trên đỉnh đầu Bạch Nguyên Kiệt không ngừng rơi xuống bàn cờ.

Hit sâu một hơi, Bạch Nguyên Kiệt nhìn sang Dương Tiêu trịnh trọng nói: “Anh bạn Dương Tiêu này, một thân kỳ nghệ này cậu đã học từ ai?”
“Nếu như cháu nói rằng tự học thành tài Bạch lão có tin không?” Dương Tiêu ung dung mỉm cười nói.

Bạch Nguyên Kiệt nhìn Dương Tiêu đánh giá lên xuống vài lần, sau đó thở dài một tiếng nói: “Buổi quyết đấu với Cát Hưu được quyết định vào cuối tháng này, cậu vẫn còn nữa tiếng thời gian, vinh nhục cả đời này của lão phu đều kỳ vọng trên người cậu.”
“Vãn bối nhất định sẽ dốc hết toàn lực!” Dương Tiêu thần sắc nghiêm túc nói.

Bạch Du Tĩnh không rõ tình huống, nhìn sang Bạch Nguyên Kiệt nói: “Ông nội, tên tiểu tử này không phải đã thua rồi sao? Ông như thế nào còn phái tên tiểu tử này xuất chiến?”
Bạch Nguyên Kiệt lắc đây, khuôn mặt già nua hiện lên nét cười chua xót.


Bạch Du Tĩnh càng thêm mơ hồ, cô căn bản không hiểu được Bạch Nguyên Kiệt có ý gì.

“Ông nội, Bạch gia gia bị làm sao vậy?” Cung Linh Nhi cũng khó hiểu mà thắc mắc.

Cung Thiên Tề tập trung quan sát bàn cờ, tròng mắt lập tức thu hẹp, trên khuôn mặt già nua của ông hiện lên nét kinh ngạc.

Sau đó, Cung Thiên Tề ngạc nhiên thốt lên: “Đúng thật là sóng sau xô sóng trước, chỉ một cú đánh cũng đủ đánh chết đám lão già chúng ta, Bạch gia gia của cháu đã bị đồ sát rồi!”
Bị đồ sát sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui