Một đám đàn em đứng phía sau Lưu Chiên Thăng ngược lại tức giận không thôi.
*Tiểu tử này, cậu như thế nào lại ăn nói như vậy với Lưu Thiếu chứ? Cho cậu ba giây, mau tổ chức lại ngôn ngữ của mình một lần nữa!”
“Tiểu tử, có biết người đang đứng trước mặt cậu là ai hay.
không? Dám mạo phạm đến Lưu Thiếu, cậu là đang chê mạng mình quá dài hay sao?”
“Mau nhanh chóng xin lỗi Lưu Thiếu, nếu không chúng tôi cũng không ngại cho cậu một bài học đâu, cho cậu nếm thử mùi ác độc của xã hội!”
Cả đám người không ngừng chà xát hai tay vào nhau, giống như nếu như Dương Tiêu không xin lỗi Lưu Chiến Thắng, thì hôm nay nhất định phải trả giá.
Cung Linh Nhi lập tức bước lên trước bảo vệ Dương Tiêu: “Tôi cảnh cáo các người, đừng quá đáng; kẻ nào dám động đến một sợi tóc của Dương Tiêu, tôi đại diện cho cả Cung Gia tuyệt đối không buông tha cho các người!”
Lời này vừa nói ra, Lý Chiến Thắng cùng đám đàn em đứng phía sau triệt để cứng họng.
Tứ đại thế gia lấy Cung Gia làm chủ, bọn họ tuyệt không dám đắc tội đến Cung Linh Nhi, nếu như bị Cung Gia điều gia, vậy thì mọi chuyện rắc rồi to rồi.
Nhìn Cung Linh Nhi đứng ra bảo vệ Dương Tiêu, Lưu Chính Thắng nỗi lên lòng ghen tị.
“Linh Nhi, tên này rốt cuộc có quan hệ gì với em?” Lưu Chính Thăng tức giận đên mức năm chặt năm đâm.
Đối diện với chất vấn của Lưu Chính Thắng, Cung Linh Nhi cắn nhẹ đôi môi, giống như trong lòng đã đưa ra một quyết tâm lớn.
Giây kế tiếp, Cung Linh Nhi đột nhiên ôm lấy cánh tay của Dương Tiêu, bày ra dáng vẻ thiếu nữ thẹn thùng, sau đó lên tiếng: “Anh…anh ấy chính là vị hôn phu của tôi!”
Thân thể Dương Tiêu nhát thời hóa đá, hai mắt đờ đẫn, hắn thật sự không ngờ rằng Cung Linh Nhi lại nói những lời này.
Cô nãi nãi này, van xin cô đó, có thể không có chuyện gì liền tìm chuyện cho tôi hay không?
*Vị…vị hôn phu?” Lưu Chính Thắng ngây người.
Hắn cùng Cung Linh Nhi từ nhỏ đã quen biết nhau, mặc dù không tính là thanh mai trúc mã, nhưng quan hệ lúc bình thường cũng không tệ.
Dù sao, bốn đại gia tộc mặc dù cạnh tranh, nhưng có nhiều lúc vẫn là liên kết với nhau.
Cung Linh Nhi nhỏ hơn hắn ba tuổi, từ nhỏ Lưu Chiến Thắng đã thích cô.
Từ nhỏ quan hệ hai người không tệ, từ thời thanh xuân niên thiếu, Lưu Chính Thắng đã phát hiện bản thân đã yêu say đắm Cung Linh Nhi.
Những năm gần đây, Lưu Chiến Thắng cũng đã nhiều lần tỏ tình với Cung Linh Nhi, nhưng đều bị Cung Linh Nhi tuyệt tình từ chối.
Cung Linh Nhi đối với tên công tử chỉ biết ăn chơi này cũng không tính là chán ghét, dù sao trong các gia tộc lớn ít nhiều điều có dạng người này, bản thân Cung Gia cũng không ngoại lệ.
Một nữa trong lòng Cung Linh Nhi chính là một đàn ông tài năng âm nhạc cao thâm, cô hi vọng một nửa của mình có thể thấu hiểu cô trên lĩnh vực âm nhạc, trở thành bạn đời tâm linh với mình.
Vừa rồi Cung Linh Nhi nói như vậy cũng chính vì muốn cho Lưu Chiến Thắng hết hi vọng với mình, chứ đừng giống như kẹo da trâu dính mãi không buông.
“Không sai, Dương Tiêu chính là vị hôn phu của tôi!” Cung Linh Nhi lại lần nữa chắc chắn lặp lại Đồng thời, Cung Linh Nhi cũng thấp giọng nói: “Nể mặt mũi của ông nội tôi, phối hợp một chút đi!”
“Được thôi!” Dương Tiêu triệt để bái phục nha đầu Cung Linh Nhi này.
Nhìn chằm chằm về phía Dương Tiêu, hai mắt Lưu Chiến Thắng suýt chút nữa thì bắn ra tia lửa: “Linh Nhi, em đừng nói đùa với anh, trò đùa này không vui chút nào đâu, em mới bao lớn chứ? Cung gia gia thương em như vậy, làm sao có thể tìm một vị hôn phu cho em được chứ? Tên tiểu tử này nhất định là đang mạo danh.”
“Ai nói anh ấy là tên mạo danh chứ? Không tin thì anh cứ hỏi ông nội của tôi!” Cung Linh Nhi ôm lấy cánh tay Dương Tiêu, hoàn toàn không phát hiện ra khuôn ngực trắng như tuyết của mình đang ma sát với cánh tay của Dương Tiêu.
Dương Tiêu cũng cảm thấy khó chịu, chỉ cần hắn vừa cúi thấp đầu, liền có thể nhìn thấy phong cảnh hoàn toàn khác trên người Cung Linh Nhi.
Nhìn khuôn ngực trắng như tuyết của Cung Linh Nhi ép chặt trên cánh tay của Dương Tiêu, hai mắt Lưu Chiến Thắng hiện lên tia máu, nổi trận lôi đình chỉ tay về phía Dương Tiêu nói: “Tiểu tử, vừa rồi thấy kỹ năng lái xe của anh không tệ, hôm nay chúng ta thi tài một phen như thế nào?”
“Nếu như tôi thắng, thì từ nay về sau anh phải cút ra khỏi tầm mắt của Linh Nhi, có dám hay không? Không được hèn nhát, nếu là một thằng đàn ông thì thi tài với tôi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...